“Nếu không…… Nếu không hay là chúng ta thương lượng lại một chút nhé?” Hồng Đậu bị điểm huyệt, vẫn không thể động đậy được, nếu không nàng sớm đã nhảy dựng lên, tuy rằng nói nàng thực sự có thể dùng ánh mắt nghệ thuật để thưởng thức những bức họa đó, nhưng điều này không đại biểu cho việc nàng nguyện ý làm người mẫu khỏa thân a!
Về bản chất mà nói, tư tưởng nàng vẫn còn thực bảo thủ.
Ngôn Kỳ cười cười, “Dung mạo của Đậu Xanh cô nương cực hợp ý ta, không chỉ như vậy, nhìn kỹ, ngay cả thân hình cô nương cũng thật là hợp ý, ta đã thật lâu chưa gặp được mỹ nhân nào khiến ta vừa lòng như vậy, cơ hội ngàn năm một thuở này, làm sao ta có thể buông tha?”
“Ta, ta cảm thấy…… Vẫn nên đợi một chút nha……” Giọng Hồng Đậu run rẩy, nàng có thể nhìn thấy sự cuồng nhiệt không chút nào che lấp trong mắt Ngôn Kỳ, “Tranh của ngươi quý giá như vậy, sao có thể tùy tùy tiện tiện vẽ cho người ta đây? Ngươi nói có đúng không?”
“Chính vì đáng quý, cho nên mới càng phải dùng cho người phù hợp.” Ngôn Kỳ duỗi tay, rơi xuống bên hông nàng, chỉ gỡ nhẹ một cái, đai lưng nàng liền bị cởi ra.
Hồng Đậu như lâm đại địch, nếu không phải bị điểm huyệt, nàng hiện tại nhất định là run như cầy sấy, nàng tuy rằng độc thân hơn hai mươi năm, cũng có xu thế muốn được gả đi sớm, nhưng nàng vẫn luôn ôm suy nghĩ thà thiếu chứ không ẩu, hơn nữa bản chất nàng cũng là một người có tư tưởng bảo thủ, đổi lại mà nói, thân mình nàng chỉ trong đêm tân hôn mới có thể để trượng phu nàng nhìn thấy, mắt thấy hắn đang chậm rì rì cởi áo ngoài của nàng ra, Hồng Đậu kinh hoảng thất thố, “Từ từ…… Từ từ đã! Ta còn có chuyện muốn nói!”
“Ngươi cứ nói, ta nghe.” Ngôn Kỳ mỉm cười với nàng, nụ cười này thật sự là vừa vô hại vừa thân thiện, khiến người ta nhìn không ra nửa phần xấu xa cùng không ổn.
Trên thực tế, hắn muốn cởi quần áo nàng vốn cũng chỉ là để vẽ tranh mà thôi, chứ không phải muốn làm cái việc xấu xa gì, Hồng Đậu tuy rằng biết người nam nhân này muốn cởi quần áo mình chỉ vì để nàng làm người mẫu lõa thể, nhưng mà nàng không hề có cái loại tinh thần nguyện ý hiến thân vì nghệ thuật này a!
“Cứu mạng!”
Nàng đột nhiên kêu to một tiếng, làm Ngôn Kỳ thú vị nhướng mày, “Nếu Đậu Xanh cô nương tinh lực tràn đầy, vậy ngươi muốn gọi thì cứ gọi đi.”
Hắn hoàn toàn không định bịt miệng nàng lại, hoặc là điểm huyệt câm của nàng, ngược lại còn nhìn nàng một cách thú vị.
Áo ngoài Hồng Đậu đã bị cởi xuống, kế tiếp chính là trung y, nàng nhắm mắt lại không quan tâm kêu to, “Lục Y cứu ta! Thức Bạch! Kỳ Chiêu! Phượng di nương! Liễu di nương! Du Tử Tức! Đại Hoàng!”
Bất luận là ai, chỉ cần có thể gọi một người tới cứu nàng là được!
Nhưng cố tình, bất luận nàng có kêu như thế nào, cũng không ai có thể từ trên trời giáng xuống xuất hiện ở chỗ này cứu nàng khỏi cơn nước lửa.
Ngôn Kỳ thú vị hỏi: “Người ngươi kêu đều là người quen của ngươi hả?”
Trừ bỏ Đại Hoàng là chó, còn lại đều là người nàng quen, Hồng Đậu muốn khóc, vì cứu Du Tử Tức thằng nhãi này, nàng thật đúng là xui xẻo nha!
“Kỳ thật…… Kỳ thật ta nghe nói qua, khi một người vẽ tranh, hẳn là cần không một vật trên người, hai bàn tay trắng, trở về cái tôi đích thực mới có thể vẽ ra tác phẩm tốt nhất!” Dưới tình thế cấp bách, Hồng Đậu hoảng loạn nói không lựa lời, chỉ nghĩ kéo dài một chút thời gian.
Động tác trên tay Ngôn Kỳ quả nhiên khựng lại, “Không một vật trên người, hai bàn tay trắng?”
“Đúng vậy, đúng vậy……” Mồ hôi lạnh vì mạo hiểm tuôn trên trán Hồng Đậu, nếu Ngôn Kỳ là kẻ điên trầm mê trong nghệ thuật, vậy nhắc đến chuyện liên quan tới nghệ thuật, hẳn sẽ có thể dời đi một chút lực chú ý của hắn chăng!
Sự thật chứng minh, nàng nghĩ không sai
Về bản chất mà nói, tư tưởng nàng vẫn còn thực bảo thủ.
Ngôn Kỳ cười cười, “Dung mạo của Đậu Xanh cô nương cực hợp ý ta, không chỉ như vậy, nhìn kỹ, ngay cả thân hình cô nương cũng thật là hợp ý, ta đã thật lâu chưa gặp được mỹ nhân nào khiến ta vừa lòng như vậy, cơ hội ngàn năm một thuở này, làm sao ta có thể buông tha?”
“Ta, ta cảm thấy…… Vẫn nên đợi một chút nha……” Giọng Hồng Đậu run rẩy, nàng có thể nhìn thấy sự cuồng nhiệt không chút nào che lấp trong mắt Ngôn Kỳ, “Tranh của ngươi quý giá như vậy, sao có thể tùy tùy tiện tiện vẽ cho người ta đây? Ngươi nói có đúng không?”
“Chính vì đáng quý, cho nên mới càng phải dùng cho người phù hợp.” Ngôn Kỳ duỗi tay, rơi xuống bên hông nàng, chỉ gỡ nhẹ một cái, đai lưng nàng liền bị cởi ra.
Hồng Đậu như lâm đại địch, nếu không phải bị điểm huyệt, nàng hiện tại nhất định là run như cầy sấy, nàng tuy rằng độc thân hơn hai mươi năm, cũng có xu thế muốn được gả đi sớm, nhưng nàng vẫn luôn ôm suy nghĩ thà thiếu chứ không ẩu, hơn nữa bản chất nàng cũng là một người có tư tưởng bảo thủ, đổi lại mà nói, thân mình nàng chỉ trong đêm tân hôn mới có thể để trượng phu nàng nhìn thấy, mắt thấy hắn đang chậm rì rì cởi áo ngoài của nàng ra, Hồng Đậu kinh hoảng thất thố, “Từ từ…… Từ từ đã! Ta còn có chuyện muốn nói!”
“Ngươi cứ nói, ta nghe.” Ngôn Kỳ mỉm cười với nàng, nụ cười này thật sự là vừa vô hại vừa thân thiện, khiến người ta nhìn không ra nửa phần xấu xa cùng không ổn.
Trên thực tế, hắn muốn cởi quần áo nàng vốn cũng chỉ là để vẽ tranh mà thôi, chứ không phải muốn làm cái việc xấu xa gì, Hồng Đậu tuy rằng biết người nam nhân này muốn cởi quần áo mình chỉ vì để nàng làm người mẫu lõa thể, nhưng mà nàng không hề có cái loại tinh thần nguyện ý hiến thân vì nghệ thuật này a!
“Cứu mạng!”
Nàng đột nhiên kêu to một tiếng, làm Ngôn Kỳ thú vị nhướng mày, “Nếu Đậu Xanh cô nương tinh lực tràn đầy, vậy ngươi muốn gọi thì cứ gọi đi.”
Hắn hoàn toàn không định bịt miệng nàng lại, hoặc là điểm huyệt câm của nàng, ngược lại còn nhìn nàng một cách thú vị.
Áo ngoài Hồng Đậu đã bị cởi xuống, kế tiếp chính là trung y, nàng nhắm mắt lại không quan tâm kêu to, “Lục Y cứu ta! Thức Bạch! Kỳ Chiêu! Phượng di nương! Liễu di nương! Du Tử Tức! Đại Hoàng!”
Bất luận là ai, chỉ cần có thể gọi một người tới cứu nàng là được!
Nhưng cố tình, bất luận nàng có kêu như thế nào, cũng không ai có thể từ trên trời giáng xuống xuất hiện ở chỗ này cứu nàng khỏi cơn nước lửa.
Ngôn Kỳ thú vị hỏi: “Người ngươi kêu đều là người quen của ngươi hả?”
Trừ bỏ Đại Hoàng là chó, còn lại đều là người nàng quen, Hồng Đậu muốn khóc, vì cứu Du Tử Tức thằng nhãi này, nàng thật đúng là xui xẻo nha!
“Kỳ thật…… Kỳ thật ta nghe nói qua, khi một người vẽ tranh, hẳn là cần không một vật trên người, hai bàn tay trắng, trở về cái tôi đích thực mới có thể vẽ ra tác phẩm tốt nhất!” Dưới tình thế cấp bách, Hồng Đậu hoảng loạn nói không lựa lời, chỉ nghĩ kéo dài một chút thời gian.
Động tác trên tay Ngôn Kỳ quả nhiên khựng lại, “Không một vật trên người, hai bàn tay trắng?”
“Đúng vậy, đúng vậy……” Mồ hôi lạnh vì mạo hiểm tuôn trên trán Hồng Đậu, nếu Ngôn Kỳ là kẻ điên trầm mê trong nghệ thuật, vậy nhắc đến chuyện liên quan tới nghệ thuật, hẳn sẽ có thể dời đi một chút lực chú ý của hắn chăng!
Sự thật chứng minh, nàng nghĩ không sai
/556
|