Ngôn tình tiểu thuyết, tự bản thân nó khi sinh ra đã mang theo chân lý.
Điều một, nữ chủ luôn đúng, nữ phụ luôn sai.
Điều hai, nam chủ sinh ra dành cho nữ chủ.
Điều ba, nam phụ là để hy sinh cho nữ chủ, còn nữ phụ chính là nữ chủ đá kê chân.
Điều bốn, mời đọc hiểu và thuộc nằm lòng ba điều trên.
Thân là xuyên văn giả, Lạc Thanh Dao sâu sắc quán triệt bản thân, tự định ra cho mình kim chỉ nam và cũng là quy tắc sống còn: tránh xa nam chủ, vòng qua nữ chủ.
Với nam chủ, Lạc Thanh Dao đương nhiên một tia tơ tưởng cũng không có. Với nữ chủ, không phải nàng không muốn nghịch tập, vùng lên đánh bại nàng ta. Chỉ là, biết mình biết người, Lạc Thanh Dao hiểu bản thân không phải đối thủ của nữ chủ, vì vậy không cần đặt mục tiêu quá lớn làm gì.
...
Khi Sở Thế Đình xuất hiện trên nóc Thúy Trúc Cư, Lạc Thanh Dao đang quan sát hạ nhân thu xếp xiêm y.
Hải Đường, đây là rương cuối?
Cô nương, đã là rương cuối. Tổng cộng có tám, bảy cái kia đều đã được chuyển về Đinh Hương viện.
Nói đến đây, Hải Đường không khỏi một lần nữa thay cô nương nhà mình cảm thấy ủy khuất. Hảo hảo ở tại Thúy Trúc cư, lại vì đại cô nương trở về mà rời đi. Cô nương xưa nay tâm cao khí ngạo, nếu không phải hiện tại mất trí nhớ hồ đồ, sao có thể chịu được ủy khuất này?
Lạc Thanh Dao gật gù, trong lòng âm thầm tính toán.
Tám cái rương, mỗi cái chứa được hơn hai mươi bộ xiêm y, tổng cộng tính ra... Chậc chậc, quý nữ cuộc sống, quả nhiên xa xỉ vô cùng.
Đáng tiếc, đồ thì nhiều, lại không có mấy cái là dùng được. Nếu có thể toàn bộ đem bán, vậy càng tốt hơn!
Nguyên nhân vì Sở Thế Đình ưa thích ôn nhu nhàn tĩnh cô nương, cho nên khi trước Lạc Thanh Dao đối ngoại vẫn là một bộ dạng thục nữ điển hình, xiêm y trang phục cũng hướng tới thanh thanh lệ lệ.
Chỉ là, này không phải khẩu vị của Lạc Thanh Dao hiện tại.
Nàng có thể nguyên nhân vì tính tình thoáng, màu sắc ưa thích cũng thiên về rực rỡ đủ loại. Nhìn thất bát rương tố sắc xiêm y, Lạc Thanh Dao liếc mắt xem thôi đã thấy phiền.
Tốt nhất, nên một lần thay đi toàn bộ!
Thứ nhất, có thể thỏa mãn bản thân sở yêu. Thứ nhì, nếu còn nhường Sở Thế Đình chán ghét nàng, vậy không gì tốt hơn!
Vạn Hoa phường thợ may, khi nào thì đem đồ đây?
Cô nương, thái thái nói qua, chỉ một hai ngày là có thể.
Vạn Hoa phường là kinh thành đệ nhất tiệm may. Lạc Thanh Dao hai ngày trước ôm bộ dạng chân chó tới chỗ lão thái thái, mãn hai cái canh giờ nước miếng tung bay, chọc cho lão thái thái cười đến toe tóe. Sau lại tới đại thái thái nơi đó, tiểu nữ nhi bộ dáng toàn bộ thi triển, thêm một cái canh giờ nũng nịu, chọc cho đại thái thái tâm đều mềm nhũn. Kết quả, hai người các nàng đồng loạt móc hầu bao riêng, vì Lạc Thanh Dao làm một đống quần áo mới.
Lạc Thanh Dao không khỏi cảm thán. Mình thích thì mình được thôi, cảm giác này thực con mẹ nó sảng khoái!
Tân xiêm y lần này, phần lớn màu sắc tươi tắn rạng rỡ, số ít còn lại là trắng trong thuần khiết. Đối với danh tiếng của Vạn Hoa phường, Lạc Thanh Dao đương nhiên an tâm về chất lượng. Vốn tưởng đặt nhiều y phục như vậy, các nàng cần thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể hoàn thiện. Không nghĩ tới, tốc độ lại nhanh đến vậy.
Lạc Thanh Dao rất hài lòng, vui vẻ vẫy tay ra hiệu cho Hải Đường rời khỏi.
Ngáp một cái, nàng vén rèm đi vào nội phòng.
Nhưng mà....
...
Vừa nhìn thấy Lạc Thanh Dao, Sở Thế Đình trong nội tâm đã chắc chắn một điều: nàng thay đổi.
Như cũ là gương mặt đó, lại cho hắn cảm giác vô cùng bất đồng.
Nhưng đến cùng ở đâu không giống? Sở Thế Đình nhíu mày. Là đôi mắt!
Lạc Thanh Dao trước kia không có một đôi con ngươi trong suốt như thế này, tựa như đôi mắt của tiểu hài tử, thiên chân vô tà, khiến người đối diện lâm vào hoảng hốt.
Lạc Thanh Dao trước kia, khi nhìn thấy hắn, ngoài thẹn thùng còn là si mê lưu luyến. Lúc này, nàng không có e lệ, không có mê luyến. Nàng chỉ đơn thuần nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như...
Sở Thế Đình chợt có một cái suy nghĩ hoang đường.
Nàng tựa như, đang nhìn một loại đồ ăn...
...
Sự thật chứng minh, nam chủ quả nhiên là đại thần, một lần liên tưởng đã trúng rồi.
Lạc Thanh Dao lúc này, trong óc hoàn toàn trống rỗng, ngơ ngác nhìn mặt hàng cực phẩm phía trước.
Ngũ quan cân đối đến hoàn hảo. Mày kiếm thẳng đậm, làm nổi bật đôi hổ phách đồng tử, giống như là ánh mặt trời chói mắt, gọi người không dám nhìn thẳng. Mũi cao thẳng tắp, bạc môi khẽ nhếch. Mái tóc đen dài tùy ý cột lại, vừa tuấn lãng lại tà mị.
Lạc Thanh Dao nhìn đến ngơ ngẩn.
Rồi, ực một tiếng...
...
Tiểu nha đầu, cư nhiên còn chảy nước miếng?
Sở Thế Đình khóe môi khẽ giật.
Khụ...
...
Khụ khụ...
...
Khụ khụ khụ...
Ách...
Sở Thế Đình hảo tâm ho đến lần thứ ba, Lạc Thanh Dao mới sực tỉnh lại.
Ngươi, bị cúm?
... - Sở Thế Đình im lặng. Bởi nếu mở miệng, hắn cũng vô pháp trả lời câu hỏi này.
Chỗ ta có dược.
Lạc Thanh Dao rất là vui vẻ, hào hứng chạy về phía tủ. Nhân sinh a, được cực phẩm soái ca thụ ân tình, một đời há có mấy lần?
Bất quá...
Sao nàng cảm thấy, có cái gì đó... sai sai...
A.....
Quay đầu lại, Lạc Thanh Dao trợn mắt hô: Nhưng ngươi là ai a?
Lần thứ hai trong vòng nửa khắc, trong ngày thường băng lãnh, gặp chuyện bất động dung Sở Thế Đình, khóe môi co giật.
Nàng, không nhận ra hắn?
Lời đồn không giả? Nàng, thực mất trí nhớ?
Không được lại gần! Không cho phép cướp sắc!
... - nhìn Lạc Thanh Dao hai tay thủ thế, Sở Thế Đình lần thứ ba khóe môi co quắp. Thế nhưng còn muốn phòng vệ?
Còn nữa, nghĩ hắn là đăng đồ tử? Lại cái gì, cướp sắc???
Xú nha đầu, nàng có sắc để người cướp sao?
Nếu ngươi không rời đi, ta lập tức kêu lên.
Lạc Thanh Dao sau phút ban đầu bị nam sắc làm chấn động, lúc này là thực hoảng sợ.
Ở chỗ này con mẹ nó có thứ gọi là võ công. Nhìn nam tử trước mặt, nửa đêm còn mặc hắc y, hẳn là người trong giang hồ. Nếu không phải sát thủ đi làm chuyện xấu, thì cũng là bị kẻ thù truy đuổi.
Lão thiên a! Nàng còn chưa hưởng phúc, tuyệt đối đừng lấy đi cái tiểu mạng này.
Ô ô ô... nàng, hảo khổ nha!
Điều một, nữ chủ luôn đúng, nữ phụ luôn sai.
Điều hai, nam chủ sinh ra dành cho nữ chủ.
Điều ba, nam phụ là để hy sinh cho nữ chủ, còn nữ phụ chính là nữ chủ đá kê chân.
Điều bốn, mời đọc hiểu và thuộc nằm lòng ba điều trên.
Thân là xuyên văn giả, Lạc Thanh Dao sâu sắc quán triệt bản thân, tự định ra cho mình kim chỉ nam và cũng là quy tắc sống còn: tránh xa nam chủ, vòng qua nữ chủ.
Với nam chủ, Lạc Thanh Dao đương nhiên một tia tơ tưởng cũng không có. Với nữ chủ, không phải nàng không muốn nghịch tập, vùng lên đánh bại nàng ta. Chỉ là, biết mình biết người, Lạc Thanh Dao hiểu bản thân không phải đối thủ của nữ chủ, vì vậy không cần đặt mục tiêu quá lớn làm gì.
...
Khi Sở Thế Đình xuất hiện trên nóc Thúy Trúc Cư, Lạc Thanh Dao đang quan sát hạ nhân thu xếp xiêm y.
Hải Đường, đây là rương cuối?
Cô nương, đã là rương cuối. Tổng cộng có tám, bảy cái kia đều đã được chuyển về Đinh Hương viện.
Nói đến đây, Hải Đường không khỏi một lần nữa thay cô nương nhà mình cảm thấy ủy khuất. Hảo hảo ở tại Thúy Trúc cư, lại vì đại cô nương trở về mà rời đi. Cô nương xưa nay tâm cao khí ngạo, nếu không phải hiện tại mất trí nhớ hồ đồ, sao có thể chịu được ủy khuất này?
Lạc Thanh Dao gật gù, trong lòng âm thầm tính toán.
Tám cái rương, mỗi cái chứa được hơn hai mươi bộ xiêm y, tổng cộng tính ra... Chậc chậc, quý nữ cuộc sống, quả nhiên xa xỉ vô cùng.
Đáng tiếc, đồ thì nhiều, lại không có mấy cái là dùng được. Nếu có thể toàn bộ đem bán, vậy càng tốt hơn!
Nguyên nhân vì Sở Thế Đình ưa thích ôn nhu nhàn tĩnh cô nương, cho nên khi trước Lạc Thanh Dao đối ngoại vẫn là một bộ dạng thục nữ điển hình, xiêm y trang phục cũng hướng tới thanh thanh lệ lệ.
Chỉ là, này không phải khẩu vị của Lạc Thanh Dao hiện tại.
Nàng có thể nguyên nhân vì tính tình thoáng, màu sắc ưa thích cũng thiên về rực rỡ đủ loại. Nhìn thất bát rương tố sắc xiêm y, Lạc Thanh Dao liếc mắt xem thôi đã thấy phiền.
Tốt nhất, nên một lần thay đi toàn bộ!
Thứ nhất, có thể thỏa mãn bản thân sở yêu. Thứ nhì, nếu còn nhường Sở Thế Đình chán ghét nàng, vậy không gì tốt hơn!
Vạn Hoa phường thợ may, khi nào thì đem đồ đây?
Cô nương, thái thái nói qua, chỉ một hai ngày là có thể.
Vạn Hoa phường là kinh thành đệ nhất tiệm may. Lạc Thanh Dao hai ngày trước ôm bộ dạng chân chó tới chỗ lão thái thái, mãn hai cái canh giờ nước miếng tung bay, chọc cho lão thái thái cười đến toe tóe. Sau lại tới đại thái thái nơi đó, tiểu nữ nhi bộ dáng toàn bộ thi triển, thêm một cái canh giờ nũng nịu, chọc cho đại thái thái tâm đều mềm nhũn. Kết quả, hai người các nàng đồng loạt móc hầu bao riêng, vì Lạc Thanh Dao làm một đống quần áo mới.
Lạc Thanh Dao không khỏi cảm thán. Mình thích thì mình được thôi, cảm giác này thực con mẹ nó sảng khoái!
Tân xiêm y lần này, phần lớn màu sắc tươi tắn rạng rỡ, số ít còn lại là trắng trong thuần khiết. Đối với danh tiếng của Vạn Hoa phường, Lạc Thanh Dao đương nhiên an tâm về chất lượng. Vốn tưởng đặt nhiều y phục như vậy, các nàng cần thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể hoàn thiện. Không nghĩ tới, tốc độ lại nhanh đến vậy.
Lạc Thanh Dao rất hài lòng, vui vẻ vẫy tay ra hiệu cho Hải Đường rời khỏi.
Ngáp một cái, nàng vén rèm đi vào nội phòng.
Nhưng mà....
...
Vừa nhìn thấy Lạc Thanh Dao, Sở Thế Đình trong nội tâm đã chắc chắn một điều: nàng thay đổi.
Như cũ là gương mặt đó, lại cho hắn cảm giác vô cùng bất đồng.
Nhưng đến cùng ở đâu không giống? Sở Thế Đình nhíu mày. Là đôi mắt!
Lạc Thanh Dao trước kia không có một đôi con ngươi trong suốt như thế này, tựa như đôi mắt của tiểu hài tử, thiên chân vô tà, khiến người đối diện lâm vào hoảng hốt.
Lạc Thanh Dao trước kia, khi nhìn thấy hắn, ngoài thẹn thùng còn là si mê lưu luyến. Lúc này, nàng không có e lệ, không có mê luyến. Nàng chỉ đơn thuần nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như...
Sở Thế Đình chợt có một cái suy nghĩ hoang đường.
Nàng tựa như, đang nhìn một loại đồ ăn...
...
Sự thật chứng minh, nam chủ quả nhiên là đại thần, một lần liên tưởng đã trúng rồi.
Lạc Thanh Dao lúc này, trong óc hoàn toàn trống rỗng, ngơ ngác nhìn mặt hàng cực phẩm phía trước.
Ngũ quan cân đối đến hoàn hảo. Mày kiếm thẳng đậm, làm nổi bật đôi hổ phách đồng tử, giống như là ánh mặt trời chói mắt, gọi người không dám nhìn thẳng. Mũi cao thẳng tắp, bạc môi khẽ nhếch. Mái tóc đen dài tùy ý cột lại, vừa tuấn lãng lại tà mị.
Lạc Thanh Dao nhìn đến ngơ ngẩn.
Rồi, ực một tiếng...
...
Tiểu nha đầu, cư nhiên còn chảy nước miếng?
Sở Thế Đình khóe môi khẽ giật.
Khụ...
...
Khụ khụ...
...
Khụ khụ khụ...
Ách...
Sở Thế Đình hảo tâm ho đến lần thứ ba, Lạc Thanh Dao mới sực tỉnh lại.
Ngươi, bị cúm?
... - Sở Thế Đình im lặng. Bởi nếu mở miệng, hắn cũng vô pháp trả lời câu hỏi này.
Chỗ ta có dược.
Lạc Thanh Dao rất là vui vẻ, hào hứng chạy về phía tủ. Nhân sinh a, được cực phẩm soái ca thụ ân tình, một đời há có mấy lần?
Bất quá...
Sao nàng cảm thấy, có cái gì đó... sai sai...
A.....
Quay đầu lại, Lạc Thanh Dao trợn mắt hô: Nhưng ngươi là ai a?
Lần thứ hai trong vòng nửa khắc, trong ngày thường băng lãnh, gặp chuyện bất động dung Sở Thế Đình, khóe môi co giật.
Nàng, không nhận ra hắn?
Lời đồn không giả? Nàng, thực mất trí nhớ?
Không được lại gần! Không cho phép cướp sắc!
... - nhìn Lạc Thanh Dao hai tay thủ thế, Sở Thế Đình lần thứ ba khóe môi co quắp. Thế nhưng còn muốn phòng vệ?
Còn nữa, nghĩ hắn là đăng đồ tử? Lại cái gì, cướp sắc???
Xú nha đầu, nàng có sắc để người cướp sao?
Nếu ngươi không rời đi, ta lập tức kêu lên.
Lạc Thanh Dao sau phút ban đầu bị nam sắc làm chấn động, lúc này là thực hoảng sợ.
Ở chỗ này con mẹ nó có thứ gọi là võ công. Nhìn nam tử trước mặt, nửa đêm còn mặc hắc y, hẳn là người trong giang hồ. Nếu không phải sát thủ đi làm chuyện xấu, thì cũng là bị kẻ thù truy đuổi.
Lão thiên a! Nàng còn chưa hưởng phúc, tuyệt đối đừng lấy đi cái tiểu mạng này.
Ô ô ô... nàng, hảo khổ nha!
/12
|