Tuần Vũ nhìn những khẩu súng đã hị hủy và những viên đạn, anh giơ tay nhặt lên năm viên đạn. Một tay nữa rút ra khẩu súng mang màu bạc, đường nét trên súng tinh xảo, trên đó khắc hoa hồng nở tung ra với những nụ hồng nhỏ, nhìn qua đẹp mắt.
Mũi súng hướng về phía đang hỗn loạn kia.
Một viên, hai viên, ba viên vào súng nhẹ nhàng, bắn ra mạnh mẽ.
Siêu Hi cảm giác nguy hiểm đằng sau thì đã muộn.
Đạn xuyên qua chân hắn ta, rên lên một tiếng, Siêu Hi gục xuống. Hai viên còn lại nhắm vào hai người khác.
Siêu Phi thấy thế loại bỏ chướng ngại, chạy qua đỡ Siêu Hi, ánh mắt nhìn về phía xa xa, chàng trai nhỏ người đang đứng ở đó một mình.
Tay cầm súng, bên môi treo nụ cười quỷ dị.
Tuần Vũ bắn xong bước đi.
"Đã một năm không dùng, thật có chút không quen." Tuần Vũ nhìn ngắm khẩu súng trên tay.
Anh là phó bang chủ, Hồng Độ bang. Vì sao? Lúc anh mười lăm, phạm sai lầm, bị ông ta (Ông Tuần) cho người phạt, đuổi khỏi Tuần gia.
Đêm mưa rào đó, anh đứng ở ngõ nhỏ thì một người đàn ông đi đến, nói muốn anh đồng hành cùng con trai ông ta. Lúc đó anh gật đầu, không biết vì sao gật đầu. Sau khi đồng ý, ông ta đưa anh về tập luyện.
Sáu tháng, anh đi trên đường thì xe Tuần gia dừng trước mặt anh, mẹ bước ra, ôm anh vào lòng òa khóc.
Nói dẫn anh về nhìn bà nội lần cuối.
Và rồi anh lần nữa bước vào Tuần gia.
Ngày tháng tiếp theo anh luôn là mọt sách, sống với vỏ bọc yếu mềm, nhu nhược.
Hai năm trước, Hồng Độ bang xuất hiện trong hắc đạo, anh thành phó bang chủ.
Một năm trước anh xin lui, nhưng vẫn là phó bang chủ của Hồng Độ bang, Sắc Ca.
Lúc anh nhận được tin cô bị nhóm người ẩn danh có năng lực ngầm bắt đi. Anh đành nhờ tới Hồng Độ bang.
Chuyện này không ai biết, anh đã hứa sẽ mãi giữ bí mật.
Còn về nhóm người kia, anh nhất định cho nếm mùi vị hối hận.
...
Liệu gia.
"Bà xã... anh xin lỗi mà..." Giọng nói bất lực của ông Liệu.
"Ông cút đi công việc đi!" Giọng tức giận của bà Liệu vang lên.
Bà Liệu gạt cái tay đang ôm mình ra, một cái xuất ra cú sút thần chưởng, nhắm đùi ông Liệu. Ông Liệu dính chưởng, ôm đùi mình rồi ôm đùi bà Liệu, tiết tháo vứt xa tận biên cương. "Bà xã à... anh biết lỗi rồi! Sau này anh ở nhà, cho người bảo vệ Tình nhi hai tư trên hai tư."
"Hừ!" Bà Liệu mặc ông Liệu, đi ra ngoài, ông Liệu đi theo.
Ông Liệu mới từ nước ngoài về, công việc lúc nào cũng đi đây, đi kia. Nhận được tin con gái bảo bối bị bắt, tức tốc quay về thì mọi chuyện đã xong.
Chính là hỏi được vài câu với con gái thì phải nhường chỗ cho con rể, giờ thì đi dỗ vợ.
Đời là khổ, hết đời hết khổ, ông đây không ngại khổ, thích khổ mới đau.
...
"Haizz..."
Lạc Quyên nhìn người vừa thở dài, "Sao thở dài?"
Tuần Vũ giơ tay, kéo hai bở má Lạc Quyẻn, "Thở dài vì số phặn sau này."
Lạc Quyên suy nghĩ hồi láu mới hiểu, "Ý anh là em sau như mẹ, bắt nạt anh hả?!"
"Là em tự nghĩ, không phải anh nhé! A?!" Tuần Vũ lập tức nhận được cái cắn ngứa răng của Lạc Quyên.
...
Siêu Phi và Siêu Hi thoát thân, trở về cả hai đầy thương tích.
Người đàn ông với gương mặt chuẩn yêu nghiệt ngồi vị trí đầu, hàng lông mày trăng khuyết nhíu lại, mắt vàng âm u nhìn bốn người ngồi chia ra hai bên, hai người bị thương.
"Hai người dưỡng thương cho tốt." Giọng người đàn ông trầm hẳn.
Người đàn ông nói tiếp: "Lần này thất bại, tránh cho thân phận lộ ra, dừng hành động một thời gian. Không được lơ là, tăng lên cảnh giác.
"Rõ." Bốn người đồng thanh.
...
[Đề Cử +Cmt + theo dõi để ta có thêm động lực.]
[Đã xong ba chương]
Mũi súng hướng về phía đang hỗn loạn kia.
Một viên, hai viên, ba viên vào súng nhẹ nhàng, bắn ra mạnh mẽ.
Siêu Hi cảm giác nguy hiểm đằng sau thì đã muộn.
Đạn xuyên qua chân hắn ta, rên lên một tiếng, Siêu Hi gục xuống. Hai viên còn lại nhắm vào hai người khác.
Siêu Phi thấy thế loại bỏ chướng ngại, chạy qua đỡ Siêu Hi, ánh mắt nhìn về phía xa xa, chàng trai nhỏ người đang đứng ở đó một mình.
Tay cầm súng, bên môi treo nụ cười quỷ dị.
Tuần Vũ bắn xong bước đi.
"Đã một năm không dùng, thật có chút không quen." Tuần Vũ nhìn ngắm khẩu súng trên tay.
Anh là phó bang chủ, Hồng Độ bang. Vì sao? Lúc anh mười lăm, phạm sai lầm, bị ông ta (Ông Tuần) cho người phạt, đuổi khỏi Tuần gia.
Đêm mưa rào đó, anh đứng ở ngõ nhỏ thì một người đàn ông đi đến, nói muốn anh đồng hành cùng con trai ông ta. Lúc đó anh gật đầu, không biết vì sao gật đầu. Sau khi đồng ý, ông ta đưa anh về tập luyện.
Sáu tháng, anh đi trên đường thì xe Tuần gia dừng trước mặt anh, mẹ bước ra, ôm anh vào lòng òa khóc.
Nói dẫn anh về nhìn bà nội lần cuối.
Và rồi anh lần nữa bước vào Tuần gia.
Ngày tháng tiếp theo anh luôn là mọt sách, sống với vỏ bọc yếu mềm, nhu nhược.
Hai năm trước, Hồng Độ bang xuất hiện trong hắc đạo, anh thành phó bang chủ.
Một năm trước anh xin lui, nhưng vẫn là phó bang chủ của Hồng Độ bang, Sắc Ca.
Lúc anh nhận được tin cô bị nhóm người ẩn danh có năng lực ngầm bắt đi. Anh đành nhờ tới Hồng Độ bang.
Chuyện này không ai biết, anh đã hứa sẽ mãi giữ bí mật.
Còn về nhóm người kia, anh nhất định cho nếm mùi vị hối hận.
...
Liệu gia.
"Bà xã... anh xin lỗi mà..." Giọng nói bất lực của ông Liệu.
"Ông cút đi công việc đi!" Giọng tức giận của bà Liệu vang lên.
Bà Liệu gạt cái tay đang ôm mình ra, một cái xuất ra cú sút thần chưởng, nhắm đùi ông Liệu. Ông Liệu dính chưởng, ôm đùi mình rồi ôm đùi bà Liệu, tiết tháo vứt xa tận biên cương. "Bà xã à... anh biết lỗi rồi! Sau này anh ở nhà, cho người bảo vệ Tình nhi hai tư trên hai tư."
"Hừ!" Bà Liệu mặc ông Liệu, đi ra ngoài, ông Liệu đi theo.
Ông Liệu mới từ nước ngoài về, công việc lúc nào cũng đi đây, đi kia. Nhận được tin con gái bảo bối bị bắt, tức tốc quay về thì mọi chuyện đã xong.
Chính là hỏi được vài câu với con gái thì phải nhường chỗ cho con rể, giờ thì đi dỗ vợ.
Đời là khổ, hết đời hết khổ, ông đây không ngại khổ, thích khổ mới đau.
...
"Haizz..."
Lạc Quyên nhìn người vừa thở dài, "Sao thở dài?"
Tuần Vũ giơ tay, kéo hai bở má Lạc Quyẻn, "Thở dài vì số phặn sau này."
Lạc Quyên suy nghĩ hồi láu mới hiểu, "Ý anh là em sau như mẹ, bắt nạt anh hả?!"
"Là em tự nghĩ, không phải anh nhé! A?!" Tuần Vũ lập tức nhận được cái cắn ngứa răng của Lạc Quyên.
...
Siêu Phi và Siêu Hi thoát thân, trở về cả hai đầy thương tích.
Người đàn ông với gương mặt chuẩn yêu nghiệt ngồi vị trí đầu, hàng lông mày trăng khuyết nhíu lại, mắt vàng âm u nhìn bốn người ngồi chia ra hai bên, hai người bị thương.
"Hai người dưỡng thương cho tốt." Giọng người đàn ông trầm hẳn.
Người đàn ông nói tiếp: "Lần này thất bại, tránh cho thân phận lộ ra, dừng hành động một thời gian. Không được lơ là, tăng lên cảnh giác.
"Rõ." Bốn người đồng thanh.
...
[Đề Cử +Cmt + theo dõi để ta có thêm động lực.]
[Đã xong ba chương]
/40
|