Cần phải biết, hơn một trăm năm qua, ngay trước khi Diệp Khuynh Tuyết bị trục xuất khỏi Côn Lôn, nữ nhân ác độc đó cũng hãm hại nàng ta không ít, thậm chí có mấy lần suýt nữa giết chết nàng ta.
Nếu nàng ta không có tâm trí kiên định mà nói, thì nàng ta sớm đã không chống đỡ nổi nữa.
Vì thế Diệp Chân Chân chẳng những không ghen tị gì với Lâm Nguyệt mà ngược lại càng thấy cực kỳ bội phục nàng ấy trong lòng.
Thời điểm Lâm Nguyệt xuất thân đều so ra kém nàng ta quá nhiều, tư chất cũng không tốt như nàng ta, (năm đó lúc Lâm Nguyệt tiến đến Côn Lôn, cho thấy đều có tư chất tam linh căn), nhưng giờ, chẳng qua mới hơn một trăm năm mà đối phương lại có tu như bây giờ.
Hiện giờ tu vi Lâm Nguyệt đến tột cùng là cao thế nào, Diệp Chân Chân không nhìn ra, nhưng nàng ta có thể khẳng định, tu vi Lâm Nguyệt tuyệt đối sẽ không kém tý nào, dù sao vào trăm năm trước, Lâm Nguyệt đã có tu vi nguyên anh hậu kỳ, hiện giờ một trăm năm qua đi, có phải nàng ấy đã đột phá hóa thần không nhỉ?
Hơn một trăm năm hóa thần, trên thế gian thực sự có thiên tài như thế sao? Nghĩ đến đây trong lòng Diệp Chân Chân run lên, chẳng dám nghĩ gì nữa, nhưng nhìn về ánh mắt Lâm Nguyệt lại vô thức phát ra tôn kính.
Mà Mộc Phi đứng ở một bên cúi đầu, giờ phút này trong lòng cũng phức tạp vô cùng. Năm đó lúc Lâm Nguyệt còn là đệ tử ngoại môn Côn Lôn, hắn từng đếm được số lượng gặp mặt Lâm Nguyệt, ngay lúc đó Lâm Nguyệt chẳng qua chỉ là một con nhóc cực tầm thường, hắn cũng chẳng chú ý đặc biệt cho lắm.
Mà ngược lại năm đó, hắn có ấn tượng cực tốt với Diệp Khuynh Tuyết, còn từng lén vụng trộm thích Diệp Khuynh Tuyết, sau này hắn nghe nói Lâm Nguyệt ở tiểu bí cảnh Hoàng Thiên đả thương Diệp Khuynh Tuyết, bị Tử Ngọc Đạo Quân đuổi ra khỏi Côn Lôn, trong lòng cũng có chút hả hê, cảm thấy kẻ làm Diệp Khuynh Tuyết bị thương tổn cũng chẳng phải là người tốt lành gì, bị trục ra khỏi Côn Lôn là đáng đời.
Hắn năm đó cực kỳ trẻ trung đơn thuần, yêu hận rất rõ ràng, trong lòng hắn thích Diệp Khuynh Tuyết, thì lại thấy Lâm Nguyệt trở mặt với Diệp Khuynh Tuyết càng ngứa mắt, có ác ý giấu nàng ta.
Lại chưa từng nghĩ tới, trong đó đúng đúng sai sai lẫn lộn, ai đúng ai sai, vì thế mới nói, thiếu niên thanh xuân tình độc ban đầu của hắn đã bị cái đẹp của tình yêu ảo tưởng trong lòng che mắt, vốn không phân biệt được thật lòng hay giả dối, cũng không có năng lực phân biệt được thiện ác.
Sau này, khi Lâm Nguyệt rời đi, Diệp Khuynh Tuyết có chỗ dựa là Tử Ngọc Đạo Quân, thế lực ngày càng lớn mạnh ở Côn Lôn, hơn nữa bắt đầu trong tối ngoài sáng chèn ép tứ đại gia tộc tu tiên, hắn mới dần thấy rõ cách làm người của Diệp Khuynh Tuyết.
Ngay từ đầu, hắn cùng với những người khác đã bị Diệp Khuynh Tuyết lừa, vốn không biết được Diệp Khuynh Tuyết là kẻ có lòng dạ ác độc đầy tâm cơ trong ngoài khác nhau, ngay thời điểm Diệp gia bị diệt môn, Diệp Chân Chân nói cho hắn biết, hung phạm đằng sau diệt môn Diệp gia chnhs là Diệp Khuynh Tuyết, lúc ấy hắn vốn không tin, thậm chí còn ngốc tới mức chạy tới chất vấn Diệp Khuynh Tuyết, cuối cùng còn bị ả ta đùa giỡn chung quanh, vẫn không biết gì.
Sau này có vài lần, vì tỷ tỷ Mộc Linh bị Diệp Khuynh Tuyết tính toán, chạy tới khóc lóc kể lể với hắn, lúc này hắn mới dần dần cảm thấy, Diệp Khuynh Tuyết cũng không phải là người đơn giản như trong tưởng tượng của mình.
Cùng là vào thời điểm bắt đầu ấy, hắn có lòng phòng bị với Diệp Khuynh Tuyết, nhưng vẫn chưa hết hy vọng hoàn toàn, mãi cho tới sau này, bởi vì Long Ngạo Thiên trở lại Côn Lôn, hắn mới biết được từ trong miệng Long ngạo Thiên thuật lại chuyện xảy ra trong tiểu bí cảnh Hoàng Thiên năm đó, lúc này hắn mới thật sự tin Diệp Khuynh Tuyết quả thật là một nữ nhân tâm tư, lòng dạ độc ác, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Sau khi biết rõ bộ mặt thật của Diệp Khuynh Tuyết, đoạn tình cảm chưa kịp bén rễ trong lòng hắn đã bị mất đi hoàn toàn, từ trực tiếp cách xa Diệp Khuynh Tuyết ra.
Sau khi dứt bỏ hoàn toàn lòng ái mộ với Diệp Khuynh Tuyết, năm đó bởi vì bị Diệp Khuynh Tuyết hãm hại mà Lâm Nguyệt bị đuổi ra khỏi Côn Lôn, trong lòng hắn lần đầu tiên có tia hối hận.
Nhưng hắn và Lâm Nguyệt cuối cùng cũng chẳng tính là quen, vì thế tia tiếc hận nhỏ nhạt ấy chỉ chợt lóe lên mà thôi, sau đó thì hoàn toàn không còn nhớ nữa.
Sau này hắn cũng có nghe tới tin tức Lâm Nguyệt qua mấy tu sĩ khác kể lại, trong lòng lại có tia hiếu kỳ đối với vị tiểu sư muội bị trục ra khỏi Côn Lôn kia, nhưng với lời đồn đãi liên quan Lâm Nguyệt trong giới tu chân ấy hắn cũng không để ý lắm, cũng không tin tưởng.
Lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, cũng không thể tin nổi, trong lòng hắn, vẫn mãi không tin, năm đó cái vị Lâm Nguyệt khúm núm, chẳng chút nào thu hút ở Côn Lôn đó sẽ có thay đổi lớn đến thế.
Hoặc nói hắn vốn không tin, như lời đồn đại về Lâm Nguyệt kia, là vị mà hắn biết tới đệ tử ngoại môn Côn Lôn Lâm Nguyệt.
NHưng giờ hắn lại biết mình sai rồi, thiếu nữ tuyệt sắc trước mắt này, mặc dù thoạt nhìn chẳng có chút giống Lâm sư muội không thu hút năm đó, nhưng các nàng ấy quả thật là một người.
Hơn nữa thay đổi lớn của Lâm Nguyệt, khác xa so với trong tưởng tượng của hắn. Thế mà chỉ ngắn ngủn trong hơn trăm năm, lúc trước chỉ là một tiểu nữ tu có tu vi trúc cơ, hiện giờ lại lột vỏ thành cao thủ đứng đầu giới tu chân!
Mộc Phi không rõ hiện giờ tu vi Lâm Nguyệt cao thế nào, nhưng chỉ bằng hành động đơn giản của nàng ấy mà phá được công kích cực mạnh của Cô Anh Khiết, có thể tưởng tượng ra, tu vi Lâm Nguyệt tuyệt đối cao xa hơn Cô Anh Khiết, ít nhất cũng là đỉnh cao của tu vi nguyên anh hậu kỳ!
“Đây là hồi xuân đan, các ngươi uống đi, có thể trị hết thương thế trên người các ngươi”
Lâm Nguyệt dĩ nhiên không biết tâm tư phức tạp của Diệp Chân Chân và Mộc Phi, giờ phút này thấy trên người họ đầy thương tích, hơn nữa còn có một người đang bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, tâm niệm một lòng, thì tiện tay lấy ra một chai đan dược ném cho Diệp Chân Chân, còn bản thân thì ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Nếu nàng đã ra tay cứu họ, dĩ nhiên hiện giờ cũng không thể buông tay mặc kệ, dù sao mục đích chuyến đi này của nàng là đi Côn Lôn.
Hơn thế, Lâm Nguyệt cũng không có ác cảm với hai người Diệp Chân Chân và Mộc Phi, Diệp Chân Chân ở trước mặt Cô Ánh Khiết bảo vệ nàng, là chính tai nàng nghe được, vì thế ấn tượng về Diệp Chân Chân cũng thay đổi không ít, đương nhiên, điểm quan trọng nhất là Diệp Chân Chân và nàng có chung một kẻ địch, vì thế tuyệt đối không có lợi ích xung đột nào cả.
Còn phần Mộc Phi, Lâm Nguyệt tuyệt đối có tìm cảm tốt với hắn, dĩ nhiên là đến từ trong truyện, ở trong truyện, Mộc Phi chính là người kiên định ái một Bạch Như Nguyệt, vì Bạch Như Nguyệt chẳng tiếc đối nghịch với Diệp Khuynh Tuyết, cuối cùng cũng bị Diệp Khuynh Tuyết làm hại cửa nát nhà tan, còn bản thân thì chết trong tay Diệp Khuynh Tuyết.
Vì thế cứ việc một đời này, Lâm Nguyệt và Mộc Phi cũng chẳng có quan hệ mấy, nhưng cũng không ảnh hưởng tới ấn tượng tốt của nàng với Mộc Phi.
Vì thế bất kể nàng có phải cùng thù oán với Cô Anh Khiết không, thấy Mộc Phi gặp nạn, nàng đều ra tay cứu, hành động lần này coi như trả ơn đời trước, tình bảo vệ của Mộc Phi với Bạch Như Nguyệt, cũng coi như giúp Bạch Như Nguyệt chấm dứt nhân quả giữa nàng ấy và Mộc Phi.
“Đa tạ Lâm tiền bối”
Diệp Chân Chân tiếp nhận chai thuốc, trên mặt lóe lên tia vui mừng, chẳng chút do dự lấy ra một viên đan dược uống vào sau đó đưa chai thuốc cho Mộc Phi, còn mình thì khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức chữa thương.
Còn Mộc Phi cảm kích nhìn Lâm Nguyệt một cái, nhưng cũng chưa uống thuốc chữa thương ngay, mà đổ ra một viên đút cho Mộc Linh đang hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn đưa linh lực trợ giúp Mộc Linh làm thuốc tan ra, lúc này mới nuốt đan dược chữa thương vào.
Lâm Nguyệt lấy linh đan ra, không cần biết thì cũng là thứ hồi xuân đan bình thường nhất, nhưng cũng không phải vật phàm, sau khi mấy người Diệp Chân Chân dùng thuốc xong, chỉ ngắn ngủn trong một nén hương, vết thương trên người cũng đã khôi phục hoàn toàn, chỉ có Mộc Linh bị thương nặng hơn nên giờ phút này sắc mặt cũng đỡ hơn rất nhiều, đoán chắc không bao lâu nữa thì sẽ tỉnh lại.
Thấy Diệp Chân Chân kết thúc điều tức, Lâm Nguyệt liền cất giọng nhàn nhạt nói ra, “Các ngươi là đệ tử Côn Lôn, sao lại xuất hiện ở đây? Cô Ánh gia đã phản vội Côn Lôn rồi sao?”
Thấy Lâm Nguyệt hỏi, Diệp Chân Chân dĩ nhiên không dám giấu tý nào, lập tức đem hết tình cảnh Côn Lôn hiện giờ nói lại, sau đó lại đem chuyện bọn họ và mấy đự tử Côn Lôn bị lừa ra sao, sau đó bị mai phục trên đường thế nào, rồi lại còn chuyện ra tay đánh lén họ nữa nói ra hết.
Đương nhiên với chuyện Cô Anh khiết ghen ghét Liên Thành mà ghét luôn cả Lâm Nguyệt thì Diệp Chân Chân không dám nói, nàng không rõ Lâm Nguyệt đến cùng có nghe được câu chuyện nàng ta nói với Cô Anh khiết không, nhưng không muốn để Lâm Nguyệt lúng túng, những lời nói mất vui đó nàng ta dĩ nhiên sẽ không nói.
Hơn nữa nàng ta tin Lâm Nguyệt dù có nghe được cũng sẽ không vì chuyện nàng ta giấu diếm mà trách cứ nàng ta, dù sao bất kể là Cô Anh khiết nói thật hay giả, thì đều là chuyện của ba người họ, chẳng có liên quan gì tới nàng ta cả.
Không thể không nói Diệp Chân Chân là một nữ nhân biết điều vô cùng, hơn nữa lại còn là một nữ nhân thông minh.
Tư chất nàng ta cũng không được coi là tốt mấy, nhưng tâm tính nàng ta thì cực kỳ thông thấu, bất luận là Cô Anh Khiết hay Diệp Khuynh Tuyết, đều vẫn kém nàng ta.
Đương nhiên nàng ta cũng chính vì điều này sau khi trải qua hàng loạt trận đả kích mới sống được tốt.
“Thì ra là vậy, vậy hiện giờ các ngươi trở về Côn Lôn hay còn tiếp tục đi tiêu diệt Ma tu nữa hả?”
Lâm Nguyệt lạnh nhạt liếc Diệp Chân Chân một cái, giọng nói trong trẻo lạnh lùng hỏi. Hiện giờ nàng cũng thấy có vẻ khá thích thú với Diệp Chân Chân, đối phương có tâm tính thông minh hiểu thấu vậy khiến nàng hơi bất ngờ.
Nàng còn nhớ ở trong truyện, từ đầu tới cuối Diệp Chân Chân đều thành vật hi sinh, đều là một đại tiểu thư lớn lối ngang ngược, mặc dù có chút tâm kế, nhơng cũng chẳng có vẻ thông minh lắm, tối đa cũng chỉ được coi như là một kẻ dây dưa Bạch Như Nguyệt ngu ngốc mà thôi, vốn chẳng phải là đối thủ của Cô Anh Khiết hay Diệp Khuynh Tuyết, đến cuối cùng trở thành vật hi sinh cũng là chuyện bình thường.
Mà Diệp Chân Chân bây giờ dù không phải nói đã thông minh hơn, nhưng tâm tư lanh lẹ, lại làm người chân thật thành khẩn, đâu còn kiểu đâị tiểu thư ngang ngược trước nữa, biểu hiện vậy so với một Diệp Chân Chân trong truyện khá hơn rất nhiều.
Trong tu sĩ người có tâm tính như thế không nhiều, Diệp Chân Chân có thể nhìn thông thấu chắc hẳn sau này sẽ có tiến bộ không ít.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt bất giác lặng lẽ thở dài, xem ra từ lúc nội dung vở kịch thay đổi, tính cách nhân vật trong truyện cũng thay đổi theo rồi.
Trong truyện, ngoài nữ chính diệp Khuynh Tuyết thông minh ra, thì những nữ phụ khác như Cô Anh Khiết có thủ đoạn khá tinh vi lợi hại, những nữ phụ khác đều là kẻ óc ngắn, thường quá kích động nên hay gây ra một số chuyện hại người, khiến cho Diệp Khuynh Tuyết len vào chỗ trống đó được không ít lợi lộc.
Nhưng giờ, có lẽ là bởi nguyên nhân nàng thay đổi nội dung vở kịch vốn có, khiến cho tất cả cũng thay đổi, đã không còn Bạch NHư Nguyệt dây dưa, Liên Thành cũng không yêu Diệp Khuynh Tuyết, dưới những mà đùa giỡ của ả ta, những nam phụ khác cũng không còn có tình sâu với Diệp Khuynh Tuyết nữa, mà kẻ duy nhất Long Ngạo Thiên yêu thích Diệp Khuynh Tuyết nhất, cũng chỉ vì Diệp Khuynh Tuyết ép vào đường chết mà cũng không còn.
Còn Diệp Khuynh Tuyết cũng đi trên con đường không còn giống như trong truyện nữa, đã không có một Bạch Như Nguyệt ngu ngốc hãm hại, thì dĩ nhiên đâu còn có thứ gì phụ trợ để tôn Diệp Khuynh Tuyết lên thành tốt đẹp thiện lương nữa, mà cũng bởi vì sự xuất hiện của nàng, khiến diệp Khuynh Tuyết lại lần nữa rớt vào chuyện lần lượt bị đả kích mạnh, khiến tính cách ả ta không còn duy trì vẻ bình thản vốn có như trong truyện nữa.
Hơn thế, cũng bởi lần nàng thắng Diệp Khuynh Tuyết trên trận tỉ thí côn Lôn, khiến Tử Ngọc Đạo Quân nhìn trúng Diệp Khuynh Tuyết, hơn nữa, còn thu ả ta làm đệ tử thân truyền, vì thế Diệp Khuynh tuyết cũng không còn giống y chan trong truyện nữa, từ tầng thấp nhất trong Côn Lôn mà bò lên từng bước trên cao, cũng chậm rãi khiến cho mấy con cưng của trời ở Côn Lôn chú ý tới, từ đó mới có được cảm tình của tất cả nam phụ.
Bởi vì cái gọi là có được có mất, có đôi khi, bò lên quá nhanh, thân phận quá cao thật ra cũng không thể coi là chuyện tốt được.
Một kiếp này của Diệp Khuynh Tuyết có được sự coi trọng của Tử Ngọc Đạo Quân thì lại mất đi cơ hội lấy được lòng người, mà bởi vì ả ta làm đệ tử thân truyền của Tử Ngọc Đạo Quân, khiến cho Cô Anh Khiết, Diệp Chân Chân và những nữ phụ có lòng kiêng kỵ, chẳng dám dùng thủ đoạn nhỏ để chơi đùa với ả ta, khiến cho ả ta mất đi cơ hội biểu hiện vẻ thiện lương vô tội, đóa sen trắng của mình.
Nội dung vở kịch thay đổi, khiến cho tất cả chuyện vốn xảy ra thì không xảy ra nữa, tất cả đều đi theo một hướng không rõ, hiện giờ, ánh hào quang của nữ chính Diệp Khuynh Tuyết đã mờ đi hẳn một nửa.
Thấy Lâm Nguyệt không hỏi về chuyện liên quan tới Cô Anh Khiết, trong lòng Diệp Chân chân thở phào nhẹ nhõm, nàng ta và Mộc Phi vừa mới điều tức xong cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó mấp máy môi nói ra, “Hiện giờ cô Anh Khiết đang dẫn đầu cả họ Cô Anh làm phản, đám người vãn bối nhất định phải trở về báo cáo tình hình với sư môn, vì thế đám vãn bối quyết định về côn Lôn trước”
Nói xong, Diệp Chân Chân lén nhìn Lâm Nguyệt một cái, sợ những lời này của mình khiến Lâm Nguyệt sinh lòng không thích.
Dù sao năm đó Lâm Nguyệt đã bị trục xuất ra khỏi Côn Lôn, hiện giờ nói tới, Lâm Nguyệt cũng coi như kẻ bỏ đi của côn Lôn, nàng ta không biết lâm Nguyệt có thể vì chuyện năm đó mà oán hận Côn Lôn không nữa.
Nhưng năm đó Tử Ngọc Đạo Quân kẻ trục xuất Lâm Nguyệt ra khỏi Côn Lôn hiện giờ đã mất tích, mà Diệp Khuynh Tuyết cũng bị trục xuất khỏi Côn Lôn rồi, hiện tại Chưởng Môn Côn Lôn là đại sư huynh Liên Thành và sư thúc Quân Tử Huyền, chỉ hy vọng Lâm Nguyệt nể mặt tình cảm năm đó với Quân sư thúc, không so đo chuyện bị trục xuất nữa.
Dù gì thì hiện giờ tình cảnh Côn Lôn cũng không tốt cho lắm, mặc dù hiện tại Côn Lôn vẫn là môn phái đứng nhất nhì trong giới tu chân chính đạo, song những năm gần đây, có không ít môn phái và gia tộc phản bội đầu phục ma đạo, mà một số đại môn phái khác cũng có vẻ ngoài hòa nhã nhưng trong lòng thì lại không hòa, nếu có thêm kẻ địch lớn Lâm Nguyệt đây thì e rằng tình cảnh Côn Lôn lại càng thêm khó khăn hơn.
“Thật không? Đúng lúc ta cũng có việc phải đi côn Lôn một chuyến, các ngươi về thì cứ về đi, tiện có ta đi cùng đường là được” Lâm Nguyệt cứ như chẳng nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm kia của Diệp Chân Chân, nói lạnh nhạt.
Nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, sắc mặt Diệp Chân Chân và Mộc Phi hơi đổi, nhưng cũng không dám mở miệng cự tuyệt, đành thưa dạ đồng ý. Thần sắc của họ Lâm Nguyệt dĩ nhiên thấy hết nhưng không vạch trần, chỉ vung tay lên, cuốn cả ba lên Hương Lưỡi đao bay thẳng về hướng Côn Lôn.
Hai canh giờ sau.
Dãy côn Lôn xa mờ trước mặt, càng tới gần, đám người Lâm Nguyệt lại càng thấy bầu không khí khác lạ, Diệp Chân Chân và tỷ đệ họ Mộc sắc mặt càng thêm nặng nề hơn, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sầu lo.
Từ lúc họ lên đường tới giờ cũng không lâu, Mộc Linh bất tỉnh cũng đã tỉnh táo trở lại, sau khi nàng ta biết được họ được Lâm Nguyệt cứu, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy khó có thể tiếp nhận nổi mà thôi.
Nhưng nàng ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, nhìn bây giờ và năm đó Lâm Nguyệt khác nhau hoàn toàn, giờ biết rõ Lâm Nguyệt không còn là Lâm sư muội chẳng có tý thu hút nào như năm đó nữa, vì thế mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ gì, nhưng thái độ bên ngoài ngược lại cực kỳ cung kính với Lâm Nguyệt.
Còn Lâm Nguyệt với cảm giác khó gần của Mộc Linh cũng chẳng cảm tình lắm, thấy Mộc Linh đã tỉnh lại thì chẳng qua cũng chỉ khẽ gật nhẹ đầu mà thôi.
Hiện tại thân phận nàng sớm đã khác hoàn toàn, dĩ nhiên cũng không thèm để ý tới nhân vật Mộc Linh như thế, hiện tại tất cả tâm tư nàng đều đặt lên Côn Lôn, thần trí nàng cực kỳ cường đại, hiện giờ nàng đã đột phá tới hóa thần trung kỳ, thần thức ấy ở giới tu chân có thể nói là chẳng ai sánh bằng, từ lúc chưa tới nội cảnh côn Lôn, nàng đã cảm thấy bất bình thường rồi.
Dù gì Côn Lôn cũng là môn phái đứng đầu ở giới tu chân La Châu, cảnh nội ở môn phái nào, bên dưới đều là những rặng núi, lại còn có những môn phái lớn nhỏ và các gia tộc tu tiên khác dựa vào Côn LÔn, nhưng cả đoạn đường này họ đi lại phát hiện ra khắp nơi đều đổ nát, phần lớn môn phái đều trở thành đống hoang tàn, mà một phần kiến trúc nhỏ trong môn phái thì lại yên tĩnh, ngoài cả đám thi thể lớn ra thì chẳng thấy gì hết.
Ngửi thấy mùi máu nồng đậm trong không khí, trong lòng Lâm Nguyệt có dự cảm xấu. Tình hình xảy ra trong nội cảnh côn Lôn như thế chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Ma tu đã bắt đầu tấn công với quy mô lớn vào Côn Lôn, còn bên trong truyện thì chính là cuộc chiến tranh đoạt thần khí, chỉ sợ cũng bắt đầu rồi.
Hiện tại cũng chỉ hy vọng thần khí vẫn chưa rơi vào trong tay Diệp Khuynh Tuyết. Dù sao nàng cũng vì đột phá hóa thần mà tiến vào lịch luyện ở phàm giới mấy chục năm, sau đó lại bế quan lâu như thế, mà trong thời gian một trăm năm này, tu vi Diệp Khuynh Tuyết chắc hẳn cũng có bước đột phá, nếu Diệp Khuynh Tuyết cũng thành công đột phá hóa thần, lại đến vì thần kính Côn Lôn nữa, đến lúc đó ngoài nàng ra thì e lại phí bao công sức thôi.
Thực ra cũng không phải Lâm Nguyệt nghĩ quá nhiều, mà nàng không thể không phòng. Dù gì thì ánh hào quang của nữ chính Diệp Khuynh Tuyết hiện tại cũng bị nàng gần như phá hỏng hoàn toàn, song có thiên đạo ở đây, đã chứng minh Diệp Khuynh Tuyết chưa xong cũng đều bị thiên đạo cho qua, nếu nàng nhỏ nhen như đối phương, thì cuối cùng bị thương tổn cũng sẽ là nàng.
Nàng cho dù không coi Diệp Khuynh Tuyết ra gì, nhưng dù gì Diệp Khuynh Tuyết cũng là một công cụ do Nữ Huyền Đế chế tạo ra, chẳng lật nổi sóng gió gì, nhưng nàng không tin thiên đạo.
Lúc trước vào thời điểm nàng hóa thần, thiên đạo đã chẳng cách nào ngăn nổi nàng, hiện giờ thiên đạo sao lại dễ buông tha cho nàng chứ? Vì thế mới nói, hiện giờ Diệp Khuynh Tuyết cũng chính là công cụ mà thiên đạo dùng để đối phó với nàng.
Nếu nàng đoán không nhầm, thì gần trăm năm nay, tu vi của nàng đột phá liên tục, chỉ e Diệp Khuynh Tuyết cũng có kỳ ngộ khác.
Lâm Nguyệt cũng không biết nguyên nhân Diêm Tinh Vân, hiện giờ thiên đạo không còn hoàn chỉnh nữa, cũng không rõ số mệnh Diệp Khuynh Tuyết tiêu tán đi ít hay nhiều, trở thành thị thiếp của lão tổ Ma cung, nếu không nàng cũng sẽ không nghĩ nhiều như thế.
Tiếc là những điều này nàng lại không biết, còn đám người Diệp Chân Chân thì cũng bởi biết rõ thù oán giữa nàng và Diệp Khuynh Tuyết nên cũng không nói hết mọi chuyện của Diệp Khuynh Tuyết ra, vì thế nàng cũng chẳng hay biết gì cả.
Đoàn người chỉ trong nháy mắt đã đi tới chân núi côn Lôn, mặc dù đám người Diệp Chân chân có tu vi thấp nhưng giờ phút này toàn bộ Côn Lôn bị bao phủ mùi máu tanh nồng nặc và chết chóc, bọn họ cũng cảm thấy Côn Lôn có thay đổi, lập tức sắc mặt biến hẳn.
Mộc Linh không kìm được hét lên thất thanh, “Diệp sư tỷ, là là Ma tu, ma tu đã tới đây..”
Thấy sắc mặt Mộc Linh tái nhợt, trong hoảng sợ thất sắc, Diệp Chân Chân cố nén sự bất an trong lòng lại, định nói chuyện, đột nhiên thấy phía trước có độn quang bay tới, mắt nàng ta sắc đã nhận ra người tới ngay, vội vàng kêu lên, “Đó là An sư huynh!”
Mà người đến rõ ràng cũng đã nhìn thấy họ, luồng độn quang chuyển một cái hướng họ bay tới, một lát sau, An Tử Dạ toàn thân nhuốm máu xuất hiện trước mặt mọi người.
“an sư huynh…”
Thấy bộ dạng này của An Tử Dạ, Mộc Linh là người kêu lên đầu tiên, Mộc Linh bước nhanh về phía trước, túm một phát được cánh tay của An Tử Dạ, kêu lên, “an sư huynh, sao huynh lại bị thương thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?’
Diệp Chân Chân thấy động tác của Mộc Linh, ánh mắt lóe lên, nhưng cũng không nói gì thêm, thần sắc chỉ lo lắng nhìn An tử Dạ.
Còn An Tử Dạ lại cứ như chẳng nghe thấy lời của MỘc Linh vậy, đôi mắt trong vắt ngơ ngác nhìn lên người Lâm Nguyệt. Nhìn người thiếu nữ tuyệt sắc đứng cạnh, An tử Dạ gần như cho là mình đang nằm mơ.
Đã biết bao nhiêu đêm, người thiếu nữ xuất hiện trong mộng của hắn, giờ phút này vẫn sống sờ sờ xuất hiện trước mắt hắn, nàng vẫn đẹp như thế, chói mắt như thế, thu hút ánh nhìn của người ta như thế, dường như thời gian cũng không có tác dụng gì trên người nàng, nếu phải nói thật cho khác mà nói thì nàng còn đẹp hơn so với thời điểm ở phường thị Phượng thiên năm đó thôi.
Là nàng thật sao? Sao nàng lại xuất hiện ở đây vậy? Sao lại ở cùng một chỗ với nhóm Diệp sư muội thế? Chẳng lẽ hắn lại xuất hiện ảo giác đó sao?
Nếu nàng ta không có tâm trí kiên định mà nói, thì nàng ta sớm đã không chống đỡ nổi nữa.
Vì thế Diệp Chân Chân chẳng những không ghen tị gì với Lâm Nguyệt mà ngược lại càng thấy cực kỳ bội phục nàng ấy trong lòng.
Thời điểm Lâm Nguyệt xuất thân đều so ra kém nàng ta quá nhiều, tư chất cũng không tốt như nàng ta, (năm đó lúc Lâm Nguyệt tiến đến Côn Lôn, cho thấy đều có tư chất tam linh căn), nhưng giờ, chẳng qua mới hơn một trăm năm mà đối phương lại có tu như bây giờ.
Hiện giờ tu vi Lâm Nguyệt đến tột cùng là cao thế nào, Diệp Chân Chân không nhìn ra, nhưng nàng ta có thể khẳng định, tu vi Lâm Nguyệt tuyệt đối sẽ không kém tý nào, dù sao vào trăm năm trước, Lâm Nguyệt đã có tu vi nguyên anh hậu kỳ, hiện giờ một trăm năm qua đi, có phải nàng ấy đã đột phá hóa thần không nhỉ?
Hơn một trăm năm hóa thần, trên thế gian thực sự có thiên tài như thế sao? Nghĩ đến đây trong lòng Diệp Chân Chân run lên, chẳng dám nghĩ gì nữa, nhưng nhìn về ánh mắt Lâm Nguyệt lại vô thức phát ra tôn kính.
Mà Mộc Phi đứng ở một bên cúi đầu, giờ phút này trong lòng cũng phức tạp vô cùng. Năm đó lúc Lâm Nguyệt còn là đệ tử ngoại môn Côn Lôn, hắn từng đếm được số lượng gặp mặt Lâm Nguyệt, ngay lúc đó Lâm Nguyệt chẳng qua chỉ là một con nhóc cực tầm thường, hắn cũng chẳng chú ý đặc biệt cho lắm.
Mà ngược lại năm đó, hắn có ấn tượng cực tốt với Diệp Khuynh Tuyết, còn từng lén vụng trộm thích Diệp Khuynh Tuyết, sau này hắn nghe nói Lâm Nguyệt ở tiểu bí cảnh Hoàng Thiên đả thương Diệp Khuynh Tuyết, bị Tử Ngọc Đạo Quân đuổi ra khỏi Côn Lôn, trong lòng cũng có chút hả hê, cảm thấy kẻ làm Diệp Khuynh Tuyết bị thương tổn cũng chẳng phải là người tốt lành gì, bị trục ra khỏi Côn Lôn là đáng đời.
Hắn năm đó cực kỳ trẻ trung đơn thuần, yêu hận rất rõ ràng, trong lòng hắn thích Diệp Khuynh Tuyết, thì lại thấy Lâm Nguyệt trở mặt với Diệp Khuynh Tuyết càng ngứa mắt, có ác ý giấu nàng ta.
Lại chưa từng nghĩ tới, trong đó đúng đúng sai sai lẫn lộn, ai đúng ai sai, vì thế mới nói, thiếu niên thanh xuân tình độc ban đầu của hắn đã bị cái đẹp của tình yêu ảo tưởng trong lòng che mắt, vốn không phân biệt được thật lòng hay giả dối, cũng không có năng lực phân biệt được thiện ác.
Sau này, khi Lâm Nguyệt rời đi, Diệp Khuynh Tuyết có chỗ dựa là Tử Ngọc Đạo Quân, thế lực ngày càng lớn mạnh ở Côn Lôn, hơn nữa bắt đầu trong tối ngoài sáng chèn ép tứ đại gia tộc tu tiên, hắn mới dần thấy rõ cách làm người của Diệp Khuynh Tuyết.
Ngay từ đầu, hắn cùng với những người khác đã bị Diệp Khuynh Tuyết lừa, vốn không biết được Diệp Khuynh Tuyết là kẻ có lòng dạ ác độc đầy tâm cơ trong ngoài khác nhau, ngay thời điểm Diệp gia bị diệt môn, Diệp Chân Chân nói cho hắn biết, hung phạm đằng sau diệt môn Diệp gia chnhs là Diệp Khuynh Tuyết, lúc ấy hắn vốn không tin, thậm chí còn ngốc tới mức chạy tới chất vấn Diệp Khuynh Tuyết, cuối cùng còn bị ả ta đùa giỡn chung quanh, vẫn không biết gì.
Sau này có vài lần, vì tỷ tỷ Mộc Linh bị Diệp Khuynh Tuyết tính toán, chạy tới khóc lóc kể lể với hắn, lúc này hắn mới dần dần cảm thấy, Diệp Khuynh Tuyết cũng không phải là người đơn giản như trong tưởng tượng của mình.
Cùng là vào thời điểm bắt đầu ấy, hắn có lòng phòng bị với Diệp Khuynh Tuyết, nhưng vẫn chưa hết hy vọng hoàn toàn, mãi cho tới sau này, bởi vì Long Ngạo Thiên trở lại Côn Lôn, hắn mới biết được từ trong miệng Long ngạo Thiên thuật lại chuyện xảy ra trong tiểu bí cảnh Hoàng Thiên năm đó, lúc này hắn mới thật sự tin Diệp Khuynh Tuyết quả thật là một nữ nhân tâm tư, lòng dạ độc ác, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Sau khi biết rõ bộ mặt thật của Diệp Khuynh Tuyết, đoạn tình cảm chưa kịp bén rễ trong lòng hắn đã bị mất đi hoàn toàn, từ trực tiếp cách xa Diệp Khuynh Tuyết ra.
Sau khi dứt bỏ hoàn toàn lòng ái mộ với Diệp Khuynh Tuyết, năm đó bởi vì bị Diệp Khuynh Tuyết hãm hại mà Lâm Nguyệt bị đuổi ra khỏi Côn Lôn, trong lòng hắn lần đầu tiên có tia hối hận.
Nhưng hắn và Lâm Nguyệt cuối cùng cũng chẳng tính là quen, vì thế tia tiếc hận nhỏ nhạt ấy chỉ chợt lóe lên mà thôi, sau đó thì hoàn toàn không còn nhớ nữa.
Sau này hắn cũng có nghe tới tin tức Lâm Nguyệt qua mấy tu sĩ khác kể lại, trong lòng lại có tia hiếu kỳ đối với vị tiểu sư muội bị trục ra khỏi Côn Lôn kia, nhưng với lời đồn đãi liên quan Lâm Nguyệt trong giới tu chân ấy hắn cũng không để ý lắm, cũng không tin tưởng.
Lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, cũng không thể tin nổi, trong lòng hắn, vẫn mãi không tin, năm đó cái vị Lâm Nguyệt khúm núm, chẳng chút nào thu hút ở Côn Lôn đó sẽ có thay đổi lớn đến thế.
Hoặc nói hắn vốn không tin, như lời đồn đại về Lâm Nguyệt kia, là vị mà hắn biết tới đệ tử ngoại môn Côn Lôn Lâm Nguyệt.
NHưng giờ hắn lại biết mình sai rồi, thiếu nữ tuyệt sắc trước mắt này, mặc dù thoạt nhìn chẳng có chút giống Lâm sư muội không thu hút năm đó, nhưng các nàng ấy quả thật là một người.
Hơn nữa thay đổi lớn của Lâm Nguyệt, khác xa so với trong tưởng tượng của hắn. Thế mà chỉ ngắn ngủn trong hơn trăm năm, lúc trước chỉ là một tiểu nữ tu có tu vi trúc cơ, hiện giờ lại lột vỏ thành cao thủ đứng đầu giới tu chân!
Mộc Phi không rõ hiện giờ tu vi Lâm Nguyệt cao thế nào, nhưng chỉ bằng hành động đơn giản của nàng ấy mà phá được công kích cực mạnh của Cô Anh Khiết, có thể tưởng tượng ra, tu vi Lâm Nguyệt tuyệt đối cao xa hơn Cô Anh Khiết, ít nhất cũng là đỉnh cao của tu vi nguyên anh hậu kỳ!
“Đây là hồi xuân đan, các ngươi uống đi, có thể trị hết thương thế trên người các ngươi”
Lâm Nguyệt dĩ nhiên không biết tâm tư phức tạp của Diệp Chân Chân và Mộc Phi, giờ phút này thấy trên người họ đầy thương tích, hơn nữa còn có một người đang bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, tâm niệm một lòng, thì tiện tay lấy ra một chai đan dược ném cho Diệp Chân Chân, còn bản thân thì ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.
Nếu nàng đã ra tay cứu họ, dĩ nhiên hiện giờ cũng không thể buông tay mặc kệ, dù sao mục đích chuyến đi này của nàng là đi Côn Lôn.
Hơn thế, Lâm Nguyệt cũng không có ác cảm với hai người Diệp Chân Chân và Mộc Phi, Diệp Chân Chân ở trước mặt Cô Ánh Khiết bảo vệ nàng, là chính tai nàng nghe được, vì thế ấn tượng về Diệp Chân Chân cũng thay đổi không ít, đương nhiên, điểm quan trọng nhất là Diệp Chân Chân và nàng có chung một kẻ địch, vì thế tuyệt đối không có lợi ích xung đột nào cả.
Còn phần Mộc Phi, Lâm Nguyệt tuyệt đối có tìm cảm tốt với hắn, dĩ nhiên là đến từ trong truyện, ở trong truyện, Mộc Phi chính là người kiên định ái một Bạch Như Nguyệt, vì Bạch Như Nguyệt chẳng tiếc đối nghịch với Diệp Khuynh Tuyết, cuối cùng cũng bị Diệp Khuynh Tuyết làm hại cửa nát nhà tan, còn bản thân thì chết trong tay Diệp Khuynh Tuyết.
Vì thế cứ việc một đời này, Lâm Nguyệt và Mộc Phi cũng chẳng có quan hệ mấy, nhưng cũng không ảnh hưởng tới ấn tượng tốt của nàng với Mộc Phi.
Vì thế bất kể nàng có phải cùng thù oán với Cô Anh Khiết không, thấy Mộc Phi gặp nạn, nàng đều ra tay cứu, hành động lần này coi như trả ơn đời trước, tình bảo vệ của Mộc Phi với Bạch Như Nguyệt, cũng coi như giúp Bạch Như Nguyệt chấm dứt nhân quả giữa nàng ấy và Mộc Phi.
“Đa tạ Lâm tiền bối”
Diệp Chân Chân tiếp nhận chai thuốc, trên mặt lóe lên tia vui mừng, chẳng chút do dự lấy ra một viên đan dược uống vào sau đó đưa chai thuốc cho Mộc Phi, còn mình thì khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức chữa thương.
Còn Mộc Phi cảm kích nhìn Lâm Nguyệt một cái, nhưng cũng chưa uống thuốc chữa thương ngay, mà đổ ra một viên đút cho Mộc Linh đang hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn đưa linh lực trợ giúp Mộc Linh làm thuốc tan ra, lúc này mới nuốt đan dược chữa thương vào.
Lâm Nguyệt lấy linh đan ra, không cần biết thì cũng là thứ hồi xuân đan bình thường nhất, nhưng cũng không phải vật phàm, sau khi mấy người Diệp Chân Chân dùng thuốc xong, chỉ ngắn ngủn trong một nén hương, vết thương trên người cũng đã khôi phục hoàn toàn, chỉ có Mộc Linh bị thương nặng hơn nên giờ phút này sắc mặt cũng đỡ hơn rất nhiều, đoán chắc không bao lâu nữa thì sẽ tỉnh lại.
Thấy Diệp Chân Chân kết thúc điều tức, Lâm Nguyệt liền cất giọng nhàn nhạt nói ra, “Các ngươi là đệ tử Côn Lôn, sao lại xuất hiện ở đây? Cô Ánh gia đã phản vội Côn Lôn rồi sao?”
Thấy Lâm Nguyệt hỏi, Diệp Chân Chân dĩ nhiên không dám giấu tý nào, lập tức đem hết tình cảnh Côn Lôn hiện giờ nói lại, sau đó lại đem chuyện bọn họ và mấy đự tử Côn Lôn bị lừa ra sao, sau đó bị mai phục trên đường thế nào, rồi lại còn chuyện ra tay đánh lén họ nữa nói ra hết.
Đương nhiên với chuyện Cô Anh khiết ghen ghét Liên Thành mà ghét luôn cả Lâm Nguyệt thì Diệp Chân Chân không dám nói, nàng không rõ Lâm Nguyệt đến cùng có nghe được câu chuyện nàng ta nói với Cô Anh khiết không, nhưng không muốn để Lâm Nguyệt lúng túng, những lời nói mất vui đó nàng ta dĩ nhiên sẽ không nói.
Hơn nữa nàng ta tin Lâm Nguyệt dù có nghe được cũng sẽ không vì chuyện nàng ta giấu diếm mà trách cứ nàng ta, dù sao bất kể là Cô Anh khiết nói thật hay giả, thì đều là chuyện của ba người họ, chẳng có liên quan gì tới nàng ta cả.
Không thể không nói Diệp Chân Chân là một nữ nhân biết điều vô cùng, hơn nữa lại còn là một nữ nhân thông minh.
Tư chất nàng ta cũng không được coi là tốt mấy, nhưng tâm tính nàng ta thì cực kỳ thông thấu, bất luận là Cô Anh Khiết hay Diệp Khuynh Tuyết, đều vẫn kém nàng ta.
Đương nhiên nàng ta cũng chính vì điều này sau khi trải qua hàng loạt trận đả kích mới sống được tốt.
“Thì ra là vậy, vậy hiện giờ các ngươi trở về Côn Lôn hay còn tiếp tục đi tiêu diệt Ma tu nữa hả?”
Lâm Nguyệt lạnh nhạt liếc Diệp Chân Chân một cái, giọng nói trong trẻo lạnh lùng hỏi. Hiện giờ nàng cũng thấy có vẻ khá thích thú với Diệp Chân Chân, đối phương có tâm tính thông minh hiểu thấu vậy khiến nàng hơi bất ngờ.
Nàng còn nhớ ở trong truyện, từ đầu tới cuối Diệp Chân Chân đều thành vật hi sinh, đều là một đại tiểu thư lớn lối ngang ngược, mặc dù có chút tâm kế, nhơng cũng chẳng có vẻ thông minh lắm, tối đa cũng chỉ được coi như là một kẻ dây dưa Bạch Như Nguyệt ngu ngốc mà thôi, vốn chẳng phải là đối thủ của Cô Anh Khiết hay Diệp Khuynh Tuyết, đến cuối cùng trở thành vật hi sinh cũng là chuyện bình thường.
Mà Diệp Chân Chân bây giờ dù không phải nói đã thông minh hơn, nhưng tâm tư lanh lẹ, lại làm người chân thật thành khẩn, đâu còn kiểu đâị tiểu thư ngang ngược trước nữa, biểu hiện vậy so với một Diệp Chân Chân trong truyện khá hơn rất nhiều.
Trong tu sĩ người có tâm tính như thế không nhiều, Diệp Chân Chân có thể nhìn thông thấu chắc hẳn sau này sẽ có tiến bộ không ít.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt bất giác lặng lẽ thở dài, xem ra từ lúc nội dung vở kịch thay đổi, tính cách nhân vật trong truyện cũng thay đổi theo rồi.
Trong truyện, ngoài nữ chính diệp Khuynh Tuyết thông minh ra, thì những nữ phụ khác như Cô Anh Khiết có thủ đoạn khá tinh vi lợi hại, những nữ phụ khác đều là kẻ óc ngắn, thường quá kích động nên hay gây ra một số chuyện hại người, khiến cho Diệp Khuynh Tuyết len vào chỗ trống đó được không ít lợi lộc.
Nhưng giờ, có lẽ là bởi nguyên nhân nàng thay đổi nội dung vở kịch vốn có, khiến cho tất cả cũng thay đổi, đã không còn Bạch NHư Nguyệt dây dưa, Liên Thành cũng không yêu Diệp Khuynh Tuyết, dưới những mà đùa giỡ của ả ta, những nam phụ khác cũng không còn có tình sâu với Diệp Khuynh Tuyết nữa, mà kẻ duy nhất Long Ngạo Thiên yêu thích Diệp Khuynh Tuyết nhất, cũng chỉ vì Diệp Khuynh Tuyết ép vào đường chết mà cũng không còn.
Còn Diệp Khuynh Tuyết cũng đi trên con đường không còn giống như trong truyện nữa, đã không có một Bạch Như Nguyệt ngu ngốc hãm hại, thì dĩ nhiên đâu còn có thứ gì phụ trợ để tôn Diệp Khuynh Tuyết lên thành tốt đẹp thiện lương nữa, mà cũng bởi vì sự xuất hiện của nàng, khiến diệp Khuynh Tuyết lại lần nữa rớt vào chuyện lần lượt bị đả kích mạnh, khiến tính cách ả ta không còn duy trì vẻ bình thản vốn có như trong truyện nữa.
Hơn thế, cũng bởi lần nàng thắng Diệp Khuynh Tuyết trên trận tỉ thí côn Lôn, khiến Tử Ngọc Đạo Quân nhìn trúng Diệp Khuynh Tuyết, hơn nữa, còn thu ả ta làm đệ tử thân truyền, vì thế Diệp Khuynh tuyết cũng không còn giống y chan trong truyện nữa, từ tầng thấp nhất trong Côn Lôn mà bò lên từng bước trên cao, cũng chậm rãi khiến cho mấy con cưng của trời ở Côn Lôn chú ý tới, từ đó mới có được cảm tình của tất cả nam phụ.
Bởi vì cái gọi là có được có mất, có đôi khi, bò lên quá nhanh, thân phận quá cao thật ra cũng không thể coi là chuyện tốt được.
Một kiếp này của Diệp Khuynh Tuyết có được sự coi trọng của Tử Ngọc Đạo Quân thì lại mất đi cơ hội lấy được lòng người, mà bởi vì ả ta làm đệ tử thân truyền của Tử Ngọc Đạo Quân, khiến cho Cô Anh Khiết, Diệp Chân Chân và những nữ phụ có lòng kiêng kỵ, chẳng dám dùng thủ đoạn nhỏ để chơi đùa với ả ta, khiến cho ả ta mất đi cơ hội biểu hiện vẻ thiện lương vô tội, đóa sen trắng của mình.
Nội dung vở kịch thay đổi, khiến cho tất cả chuyện vốn xảy ra thì không xảy ra nữa, tất cả đều đi theo một hướng không rõ, hiện giờ, ánh hào quang của nữ chính Diệp Khuynh Tuyết đã mờ đi hẳn một nửa.
Thấy Lâm Nguyệt không hỏi về chuyện liên quan tới Cô Anh Khiết, trong lòng Diệp Chân chân thở phào nhẹ nhõm, nàng ta và Mộc Phi vừa mới điều tức xong cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó mấp máy môi nói ra, “Hiện giờ cô Anh Khiết đang dẫn đầu cả họ Cô Anh làm phản, đám người vãn bối nhất định phải trở về báo cáo tình hình với sư môn, vì thế đám vãn bối quyết định về côn Lôn trước”
Nói xong, Diệp Chân Chân lén nhìn Lâm Nguyệt một cái, sợ những lời này của mình khiến Lâm Nguyệt sinh lòng không thích.
Dù sao năm đó Lâm Nguyệt đã bị trục xuất ra khỏi Côn Lôn, hiện giờ nói tới, Lâm Nguyệt cũng coi như kẻ bỏ đi của côn Lôn, nàng ta không biết lâm Nguyệt có thể vì chuyện năm đó mà oán hận Côn Lôn không nữa.
Nhưng năm đó Tử Ngọc Đạo Quân kẻ trục xuất Lâm Nguyệt ra khỏi Côn Lôn hiện giờ đã mất tích, mà Diệp Khuynh Tuyết cũng bị trục xuất khỏi Côn Lôn rồi, hiện tại Chưởng Môn Côn Lôn là đại sư huynh Liên Thành và sư thúc Quân Tử Huyền, chỉ hy vọng Lâm Nguyệt nể mặt tình cảm năm đó với Quân sư thúc, không so đo chuyện bị trục xuất nữa.
Dù gì thì hiện giờ tình cảnh Côn Lôn cũng không tốt cho lắm, mặc dù hiện tại Côn Lôn vẫn là môn phái đứng nhất nhì trong giới tu chân chính đạo, song những năm gần đây, có không ít môn phái và gia tộc phản bội đầu phục ma đạo, mà một số đại môn phái khác cũng có vẻ ngoài hòa nhã nhưng trong lòng thì lại không hòa, nếu có thêm kẻ địch lớn Lâm Nguyệt đây thì e rằng tình cảnh Côn Lôn lại càng thêm khó khăn hơn.
“Thật không? Đúng lúc ta cũng có việc phải đi côn Lôn một chuyến, các ngươi về thì cứ về đi, tiện có ta đi cùng đường là được” Lâm Nguyệt cứ như chẳng nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm kia của Diệp Chân Chân, nói lạnh nhạt.
Nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, sắc mặt Diệp Chân Chân và Mộc Phi hơi đổi, nhưng cũng không dám mở miệng cự tuyệt, đành thưa dạ đồng ý. Thần sắc của họ Lâm Nguyệt dĩ nhiên thấy hết nhưng không vạch trần, chỉ vung tay lên, cuốn cả ba lên Hương Lưỡi đao bay thẳng về hướng Côn Lôn.
Hai canh giờ sau.
Dãy côn Lôn xa mờ trước mặt, càng tới gần, đám người Lâm Nguyệt lại càng thấy bầu không khí khác lạ, Diệp Chân Chân và tỷ đệ họ Mộc sắc mặt càng thêm nặng nề hơn, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sầu lo.
Từ lúc họ lên đường tới giờ cũng không lâu, Mộc Linh bất tỉnh cũng đã tỉnh táo trở lại, sau khi nàng ta biết được họ được Lâm Nguyệt cứu, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy khó có thể tiếp nhận nổi mà thôi.
Nhưng nàng ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, nhìn bây giờ và năm đó Lâm Nguyệt khác nhau hoàn toàn, giờ biết rõ Lâm Nguyệt không còn là Lâm sư muội chẳng có tý thu hút nào như năm đó nữa, vì thế mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ gì, nhưng thái độ bên ngoài ngược lại cực kỳ cung kính với Lâm Nguyệt.
Còn Lâm Nguyệt với cảm giác khó gần của Mộc Linh cũng chẳng cảm tình lắm, thấy Mộc Linh đã tỉnh lại thì chẳng qua cũng chỉ khẽ gật nhẹ đầu mà thôi.
Hiện tại thân phận nàng sớm đã khác hoàn toàn, dĩ nhiên cũng không thèm để ý tới nhân vật Mộc Linh như thế, hiện tại tất cả tâm tư nàng đều đặt lên Côn Lôn, thần trí nàng cực kỳ cường đại, hiện giờ nàng đã đột phá tới hóa thần trung kỳ, thần thức ấy ở giới tu chân có thể nói là chẳng ai sánh bằng, từ lúc chưa tới nội cảnh côn Lôn, nàng đã cảm thấy bất bình thường rồi.
Dù gì Côn Lôn cũng là môn phái đứng đầu ở giới tu chân La Châu, cảnh nội ở môn phái nào, bên dưới đều là những rặng núi, lại còn có những môn phái lớn nhỏ và các gia tộc tu tiên khác dựa vào Côn LÔn, nhưng cả đoạn đường này họ đi lại phát hiện ra khắp nơi đều đổ nát, phần lớn môn phái đều trở thành đống hoang tàn, mà một phần kiến trúc nhỏ trong môn phái thì lại yên tĩnh, ngoài cả đám thi thể lớn ra thì chẳng thấy gì hết.
Ngửi thấy mùi máu nồng đậm trong không khí, trong lòng Lâm Nguyệt có dự cảm xấu. Tình hình xảy ra trong nội cảnh côn Lôn như thế chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Ma tu đã bắt đầu tấn công với quy mô lớn vào Côn Lôn, còn bên trong truyện thì chính là cuộc chiến tranh đoạt thần khí, chỉ sợ cũng bắt đầu rồi.
Hiện tại cũng chỉ hy vọng thần khí vẫn chưa rơi vào trong tay Diệp Khuynh Tuyết. Dù sao nàng cũng vì đột phá hóa thần mà tiến vào lịch luyện ở phàm giới mấy chục năm, sau đó lại bế quan lâu như thế, mà trong thời gian một trăm năm này, tu vi Diệp Khuynh Tuyết chắc hẳn cũng có bước đột phá, nếu Diệp Khuynh Tuyết cũng thành công đột phá hóa thần, lại đến vì thần kính Côn Lôn nữa, đến lúc đó ngoài nàng ra thì e lại phí bao công sức thôi.
Thực ra cũng không phải Lâm Nguyệt nghĩ quá nhiều, mà nàng không thể không phòng. Dù gì thì ánh hào quang của nữ chính Diệp Khuynh Tuyết hiện tại cũng bị nàng gần như phá hỏng hoàn toàn, song có thiên đạo ở đây, đã chứng minh Diệp Khuynh Tuyết chưa xong cũng đều bị thiên đạo cho qua, nếu nàng nhỏ nhen như đối phương, thì cuối cùng bị thương tổn cũng sẽ là nàng.
Nàng cho dù không coi Diệp Khuynh Tuyết ra gì, nhưng dù gì Diệp Khuynh Tuyết cũng là một công cụ do Nữ Huyền Đế chế tạo ra, chẳng lật nổi sóng gió gì, nhưng nàng không tin thiên đạo.
Lúc trước vào thời điểm nàng hóa thần, thiên đạo đã chẳng cách nào ngăn nổi nàng, hiện giờ thiên đạo sao lại dễ buông tha cho nàng chứ? Vì thế mới nói, hiện giờ Diệp Khuynh Tuyết cũng chính là công cụ mà thiên đạo dùng để đối phó với nàng.
Nếu nàng đoán không nhầm, thì gần trăm năm nay, tu vi của nàng đột phá liên tục, chỉ e Diệp Khuynh Tuyết cũng có kỳ ngộ khác.
Lâm Nguyệt cũng không biết nguyên nhân Diêm Tinh Vân, hiện giờ thiên đạo không còn hoàn chỉnh nữa, cũng không rõ số mệnh Diệp Khuynh Tuyết tiêu tán đi ít hay nhiều, trở thành thị thiếp của lão tổ Ma cung, nếu không nàng cũng sẽ không nghĩ nhiều như thế.
Tiếc là những điều này nàng lại không biết, còn đám người Diệp Chân Chân thì cũng bởi biết rõ thù oán giữa nàng và Diệp Khuynh Tuyết nên cũng không nói hết mọi chuyện của Diệp Khuynh Tuyết ra, vì thế nàng cũng chẳng hay biết gì cả.
Đoàn người chỉ trong nháy mắt đã đi tới chân núi côn Lôn, mặc dù đám người Diệp Chân chân có tu vi thấp nhưng giờ phút này toàn bộ Côn Lôn bị bao phủ mùi máu tanh nồng nặc và chết chóc, bọn họ cũng cảm thấy Côn Lôn có thay đổi, lập tức sắc mặt biến hẳn.
Mộc Linh không kìm được hét lên thất thanh, “Diệp sư tỷ, là là Ma tu, ma tu đã tới đây..”
Thấy sắc mặt Mộc Linh tái nhợt, trong hoảng sợ thất sắc, Diệp Chân Chân cố nén sự bất an trong lòng lại, định nói chuyện, đột nhiên thấy phía trước có độn quang bay tới, mắt nàng ta sắc đã nhận ra người tới ngay, vội vàng kêu lên, “Đó là An sư huynh!”
Mà người đến rõ ràng cũng đã nhìn thấy họ, luồng độn quang chuyển một cái hướng họ bay tới, một lát sau, An Tử Dạ toàn thân nhuốm máu xuất hiện trước mặt mọi người.
“an sư huynh…”
Thấy bộ dạng này của An Tử Dạ, Mộc Linh là người kêu lên đầu tiên, Mộc Linh bước nhanh về phía trước, túm một phát được cánh tay của An Tử Dạ, kêu lên, “an sư huynh, sao huynh lại bị thương thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?’
Diệp Chân Chân thấy động tác của Mộc Linh, ánh mắt lóe lên, nhưng cũng không nói gì thêm, thần sắc chỉ lo lắng nhìn An tử Dạ.
Còn An Tử Dạ lại cứ như chẳng nghe thấy lời của MỘc Linh vậy, đôi mắt trong vắt ngơ ngác nhìn lên người Lâm Nguyệt. Nhìn người thiếu nữ tuyệt sắc đứng cạnh, An tử Dạ gần như cho là mình đang nằm mơ.
Đã biết bao nhiêu đêm, người thiếu nữ xuất hiện trong mộng của hắn, giờ phút này vẫn sống sờ sờ xuất hiện trước mắt hắn, nàng vẫn đẹp như thế, chói mắt như thế, thu hút ánh nhìn của người ta như thế, dường như thời gian cũng không có tác dụng gì trên người nàng, nếu phải nói thật cho khác mà nói thì nàng còn đẹp hơn so với thời điểm ở phường thị Phượng thiên năm đó thôi.
Là nàng thật sao? Sao nàng lại xuất hiện ở đây vậy? Sao lại ở cùng một chỗ với nhóm Diệp sư muội thế? Chẳng lẽ hắn lại xuất hiện ảo giác đó sao?
/266
|