Sợ hắn thì sao? Có trốn được không? Lâm Nguyệt cố ló khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn giấu sau đám cáu bẩn ra, trầm mặc không nói. Bạch y tu sĩ cũng không để ý, hoặc là nói vốn chẳng coi vào mắt, chỉ dùng thần thức quét ngang Lâm Nguyetj một lần, bỗng trên mặt lộ ra mấy phần mừng rỡ.
“Quả nhiên có linh khí, coi Lạc Hoa lão thất phu kia để ta xuống núi, ngược lại ta cũng lợi quá đi! Có đồng linh nữ này làm huyết dẫn, nhất định ngày nào đó có thể luyện hóa được ma phệ huyết lỗi rồi”
Hai mắt tu sĩ áo trắng sáng lên nhìn thẳng Lâm Nguyệt, phảng phất như con sói đói nhìn món bảo vật vậy, kèm theo tham lam nồng nặc.
Mà lời của hắn lại tựa như tiếng sét giữa trời quang giáng thẳng vào lòng Lâm Nguyệt, khiến nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, máu như đông lại vậy.
Tên này chính là tên gian tế Ma cung môn hạ của Lạc Hoa lão tổ mà ở trong truyện đã nói tới, là tên ma tu đã phá hủy sự trong sạch của Lâm Nguyệt!
Một cảm giác sợ hãi ập tới, sắc mặt Lâm Nguyệt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cả người không kìm được run rẩy. Tại sao có thể vậy chứ? Giờ phải làm sao đây?
Nàng rõ ràng đã chạy thoát khỏi Phong Nguyệt Lâu rồi mà, rõ ràng đã tháy đổi được nội dung vở kịch rồi mà, chẳng phải thế sao?
Vì sao mà nàng còn gặp phải tên ma tu này chứ? Chẳng lẽ nội dung vở kịch thật sự không hề thay đổi? Bất luận nàng làm thế nào thì cũng không thể thay đổi được kết cục hay sao?
Điều này có phải là nói, bất luận nàng có giãy dụa thế nào, phản kháng ra sao, nàng cuối cùng cũng sẽ chết ư?
Không, nàng không muốn chết, càng không chịu được phải chết như thế! Chết, nhẹ tựa lông hồng hoặc nặng tựa thái sơn, kiếp trước, nàng vì đồng đội, vì quốc gia mà chết, chết có ý nghĩa, nàng cũng không hối hận.
NHưng nàng tuyệt đối không chịu nổi bản thân mình thành vật hi sinh giúp người khác! Làm đá kê chân cho nữ chính ư? Nếu đây là ông trời an bài, vậy nàng nguyện chống đối lại, cũng không để nó được như ý!
Cơn sợ hãi như thủy triều bị sự không cam tâm nồng đậm thay thế, Lâm nguyệt cắn răng, nghiêng đầu bỏ chạy.
Biết rõ mình hành động thế này thật ngây thơ buồn cười, nàng vốn không tránh được nanh vuốt của ma tu, nhưng nàng vẫn muốn chống lại!
Bởi nàng không cam tâm, không muốn khoanh tay chịu chết như vậy!
Tính toán nàng biết mình đã đi tới đường cùng, biết rõ mình trong mắt ma tu chẳng khác gì con kiến hôi, ngay trước khi chết, nàng vẫn muốn cắn ngược lại một cái!
Thấy Lâm Nguyệt quay người bỏ chạy, ma tu cũng không ngăn lại, chỉ cười trêu tức nhìn.
Lâm Nguyệt sợ ma tu phát hiện, chẳng dám vận dụng linh lực nhỏ bé của mình, chỉ cố dựa vào thể lực gắng chạy trước, tu vi luyện khí cấp một giờ của nàng là lá bài tẩy lớn nhất, nàng không muốn bị lộ sớm, hơn nữa nàng tin, ma tu kia không dễ tha cho nàng.
Quả nhiên, ngay lúc Lâm Nguyệt sắp chạy ra khỏi phạm vi khống chế của ma tu, ma tu kia liền vung tay lên, một luồng sáng đỏ như máu đánh úp về phía Lâm Nguyệt, cũng không thấy rõ động tác gã thế nào, thân thể nhỏ bé của Lâm Nguyệt trong nháy mắt liền bay thẳng lên trời, rồi bị lôi ngược trở lại trong tay ma tu.
“Nha đầu thối, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn chút, như vậy mới không bị ăn chút đau khổ!”
Thấy Lâm nguyệt hung dữ nhìn mình chằm chằm, ma tu dấu vẻ mặt trêu tức, cười lạnh nói.
“Thả ta ra! Cái tên xấu xa này!” Lâm Nguyệt mở to hai mắt liều mạng giãy dụa, vẻ mặt càng lộ ra sợ hãi, lại càng biểu hiện rõ vẻ sợ hãi của một đứa trẻ, trong lòng thì tỉnh táo tính toán bước tiếp theo nên làm thế nào.
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ thả ngươi về nhà, nếu không ta ném cho sói ăn!” Ma tu cười lạnh quyến rũ, mở miệng đe dọa.
Nếu Lâm Nguyệt thật sự là đứa trẻ sáu tuổi mà nói có lẽ sẽ bị dọa sợ cứng người, nhưng nàng lại có thêm linh hồn giả loli của người trưởng thành hai mươi sáu tuổi, sao bị câu dọa đơn giản làm cho sợ được chứ?
Nàng chẳng những không bị sợ cứng người, mà ngược lại giãy dụa rồi ngửa mặt lên cắn mạnh một cái lên cổ tay ma tu kia.
“Quả nhiên có linh khí, coi Lạc Hoa lão thất phu kia để ta xuống núi, ngược lại ta cũng lợi quá đi! Có đồng linh nữ này làm huyết dẫn, nhất định ngày nào đó có thể luyện hóa được ma phệ huyết lỗi rồi”
Hai mắt tu sĩ áo trắng sáng lên nhìn thẳng Lâm Nguyệt, phảng phất như con sói đói nhìn món bảo vật vậy, kèm theo tham lam nồng nặc.
Mà lời của hắn lại tựa như tiếng sét giữa trời quang giáng thẳng vào lòng Lâm Nguyệt, khiến nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, máu như đông lại vậy.
Tên này chính là tên gian tế Ma cung môn hạ của Lạc Hoa lão tổ mà ở trong truyện đã nói tới, là tên ma tu đã phá hủy sự trong sạch của Lâm Nguyệt!
Một cảm giác sợ hãi ập tới, sắc mặt Lâm Nguyệt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cả người không kìm được run rẩy. Tại sao có thể vậy chứ? Giờ phải làm sao đây?
Nàng rõ ràng đã chạy thoát khỏi Phong Nguyệt Lâu rồi mà, rõ ràng đã tháy đổi được nội dung vở kịch rồi mà, chẳng phải thế sao?
Vì sao mà nàng còn gặp phải tên ma tu này chứ? Chẳng lẽ nội dung vở kịch thật sự không hề thay đổi? Bất luận nàng làm thế nào thì cũng không thể thay đổi được kết cục hay sao?
Điều này có phải là nói, bất luận nàng có giãy dụa thế nào, phản kháng ra sao, nàng cuối cùng cũng sẽ chết ư?
Không, nàng không muốn chết, càng không chịu được phải chết như thế! Chết, nhẹ tựa lông hồng hoặc nặng tựa thái sơn, kiếp trước, nàng vì đồng đội, vì quốc gia mà chết, chết có ý nghĩa, nàng cũng không hối hận.
NHưng nàng tuyệt đối không chịu nổi bản thân mình thành vật hi sinh giúp người khác! Làm đá kê chân cho nữ chính ư? Nếu đây là ông trời an bài, vậy nàng nguyện chống đối lại, cũng không để nó được như ý!
Cơn sợ hãi như thủy triều bị sự không cam tâm nồng đậm thay thế, Lâm nguyệt cắn răng, nghiêng đầu bỏ chạy.
Biết rõ mình hành động thế này thật ngây thơ buồn cười, nàng vốn không tránh được nanh vuốt của ma tu, nhưng nàng vẫn muốn chống lại!
Bởi nàng không cam tâm, không muốn khoanh tay chịu chết như vậy!
Tính toán nàng biết mình đã đi tới đường cùng, biết rõ mình trong mắt ma tu chẳng khác gì con kiến hôi, ngay trước khi chết, nàng vẫn muốn cắn ngược lại một cái!
Thấy Lâm Nguyệt quay người bỏ chạy, ma tu cũng không ngăn lại, chỉ cười trêu tức nhìn.
Lâm Nguyệt sợ ma tu phát hiện, chẳng dám vận dụng linh lực nhỏ bé của mình, chỉ cố dựa vào thể lực gắng chạy trước, tu vi luyện khí cấp một giờ của nàng là lá bài tẩy lớn nhất, nàng không muốn bị lộ sớm, hơn nữa nàng tin, ma tu kia không dễ tha cho nàng.
Quả nhiên, ngay lúc Lâm Nguyệt sắp chạy ra khỏi phạm vi khống chế của ma tu, ma tu kia liền vung tay lên, một luồng sáng đỏ như máu đánh úp về phía Lâm Nguyệt, cũng không thấy rõ động tác gã thế nào, thân thể nhỏ bé của Lâm Nguyệt trong nháy mắt liền bay thẳng lên trời, rồi bị lôi ngược trở lại trong tay ma tu.
“Nha đầu thối, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn chút, như vậy mới không bị ăn chút đau khổ!”
Thấy Lâm nguyệt hung dữ nhìn mình chằm chằm, ma tu dấu vẻ mặt trêu tức, cười lạnh nói.
“Thả ta ra! Cái tên xấu xa này!” Lâm Nguyệt mở to hai mắt liều mạng giãy dụa, vẻ mặt càng lộ ra sợ hãi, lại càng biểu hiện rõ vẻ sợ hãi của một đứa trẻ, trong lòng thì tỉnh táo tính toán bước tiếp theo nên làm thế nào.
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ thả ngươi về nhà, nếu không ta ném cho sói ăn!” Ma tu cười lạnh quyến rũ, mở miệng đe dọa.
Nếu Lâm Nguyệt thật sự là đứa trẻ sáu tuổi mà nói có lẽ sẽ bị dọa sợ cứng người, nhưng nàng lại có thêm linh hồn giả loli của người trưởng thành hai mươi sáu tuổi, sao bị câu dọa đơn giản làm cho sợ được chứ?
Nàng chẳng những không bị sợ cứng người, mà ngược lại giãy dụa rồi ngửa mặt lên cắn mạnh một cái lên cổ tay ma tu kia.
/266
|