Nhìn đệ tử trên đài tham gia khảo nghiệm kẻ thì hưng phấn, người thì uể oải hoặc không cam tâm, hoặc thấp thỏm, Lâm Nguyệt lại tỏ ra bình tĩnh vô cùng.
Nếu như nói không được truyền thừa trước, Lâm nguyệt hy vọng mình có thể trở thành đệ tử thân truyền Côn Lôn, hiện giờ nàng đã đạt được truyền thừa, chri muốn bản thân mình càng an phận càng tốt, chỉ có an phận bình thường mới không gây cho người khác chú ý.
Như vậy cũng có lợi nhất cho nàng. Dù sao nàng đã đạt được cơ duyên trong động, trong người có không ít bí mật, chẳng hạn như bí quyết thiên cổ Lưu Hương cứ trực tiếp tu luyện có thể tới công pháp hóa thần kỳ, chẳng hạn như nhẫn không gian, những thứ này hiện giờ không thể để lộ được.
Giới tu chân coi trọng mạnh hơn yếu, như nàng vậy chẳng có chút căn cơ tiểu tu sĩ nào chỉ đành bảo trì cẩn thận mới có thể sống sót, nếu để nguyên dung mạo và tư chất vậy thì chỉ có biết là tự tìm được chết mà thôi.
Lâm Nguyệt nhìn như yên tĩnh ngoan ngoãn đứng đằng sau đợi, thực ra ánh mắt lại liếc sang nhìn Diệp Khuynh Tuyết liên tục.
Lúc này con em các gia tộc tu chân đã gần như khảo nghiệm xong hết, mắt thấy đã nhanh tới lượt Diệp Khuynh Tuyết rồi.
Đại tiểu thư dòng chính Diệp Chân chân đứng không xa không gần Khuynh Tuyết là mấy cũng đang lườm Diệp Khuynh tuyết, cười nhạo khinh thường một cái, nói châm chọc, “Ngươi làm ra chút thủ đoạn nhỏ để phụ thân không biết đưa ngươi tới tham gia khảo nghiệm, thật cho là muốn bay lên đầu cành làm phượng rồi sao? Cũng không nhìn lại mình đi, một món hàng chẳng đặc sắc gì!”
Diệp Khuynh Tuyết ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt lóe lên ác độc, dù rất nhanh bị nàng ta giấu đi rồi cúi đầu xuống lần nữa, nhưng vẫn bị Lâm Nguyệt quan sát liên tục phát hiện ra!
“Đúng vậy, đại tỷ nói không sai, nó chỉ là một tiểu tiện nhân mà thôi!”
“Một đứa con gái dòng thứ thì thôi, lại còn muốn tranh với đại tỷ, thật là không biết tự lượng sức mình!”
Con em khác của Diệp gia nghe thấy Diệp Chân Chân nói cũng rối rít khinh miệt coi thường Diệp Khuynh Tuyết, không những hùa theo lời Diệp Chân Chân, mà cứ ngươi một câu ta một câu hận không thể túm Diệp Khuynh Tuyết ném thẳn vào bụi rậm cho rồi.
Mặt Diệp Khuynh Tuyết vẫn không đổi, làm như chẳng nghe thấy lời mỉa mai của đám người Diệp Chân Chân, hành vi cử chỉ vẫn bình tĩnh, phảng phất như vốn chẳng để ý, vẻ mặt bình tĩnh ấy khiến Diệp Chân Chân càng thêm tức tối nghiến răng ken két.
Con tiểu tiện nhân này, lại dám bôi nhọ nàng ta trước mặt cha, nàng ta nhất định sẽ không tha cho nó!
Trong lòng nghĩ ngợi, Diệp Chân Chân nhìn về diệp Khuynh Tuyết ánh mắt càng thêm lạnh lẽo ác độc.
Đối địch mờ ám giữ tỷ muội nhà họ dĩ nhiên Lâm Nguyệt nhìn ra, mặc dù nàng sẽ không chủ động đo chọc Diệp Khuynh Tuyết, nhưng thấy mấy người đó nói xấu Diệp Khuynh tuyết thì lại thấy vui.
Nàng còn nhớ rõ trong truyện khi Diệp Khuynh tuyết xuyên không đến, không thể bỏ qua công lao của vị tiểu thư Diệp Chân Chân này, đồng thời Diệp Chân Chân cũng là một trong nữ phụ độc ác nhất trong truyện, ở trong truyện, Diệp Chân Chân sau khi bị chịu thiệt Diệp Khuynh tuyết vài lần, bắt đầu trở nên càng ngày càng độc ác và nhịn nhục, hơn nữa còn liên hợp với người trong Diệp gia ngang nhiên ngáng chân Diệp Khuynh tuyết mặt không đổi, thậm chí có một lần còn suýt đem Diệp Khuynh Tuyết tặng cho một tu sĩ kim đan bỉ ổi làm thị thiếp, thao túng liên tục cho tới lúc Diệp Khuynh Tuyết kết đan mới rớt thành vật hi sinh.
Đương nhiên giờ Lâm nguyệt chẳng có hứng thú gì với ân oán giữa Diệp Chân Chân và Diệp Khuynh Tuyết, càng không muốn sau này liên kết với Diệp Chân Chân tính toán Diệp Khuynh tuyết như trong truyện, lại trở thành quân cờ Diệp Chân Chân lợi dụng triệt để.
Hiện tại nàng đem toàn bộ chú ý tới việc Diệp Khuynh tuyết khảo nghiệm. Mặc dù Diệp Khuynh Tuyết vừa mới xuyên tới khí chất vốn đã thay đổi, nhưng tiến tới hậu kỳ nàng ta sao còn hiềm khích non nớt chút, giờ phút này nàng cũng không khinh địch mà bị ánh hào quang của nhân vật này thu hút.
Nhìn Diệp Khuynh Tuyết trầm ổn ấn tay ở bàn quay khảo nghiệm, đĩa CD kia phụt ra ba luồng lam lục đỏ, Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên đúng y như trong truyện viết, Diệp Khuynh tuyết đúng thật là có tam linh căn Thủy Mộc Hỏa, hơn nữa bàn quay còn phát ra chút sáng sáng ảm đạm, là tư chết tứ linh căn bậc thấp, mà tư chất thứ tư ấy thì cũng chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Côn Lôn thôi.
Nếu như nói không được truyền thừa trước, Lâm nguyệt hy vọng mình có thể trở thành đệ tử thân truyền Côn Lôn, hiện giờ nàng đã đạt được truyền thừa, chri muốn bản thân mình càng an phận càng tốt, chỉ có an phận bình thường mới không gây cho người khác chú ý.
Như vậy cũng có lợi nhất cho nàng. Dù sao nàng đã đạt được cơ duyên trong động, trong người có không ít bí mật, chẳng hạn như bí quyết thiên cổ Lưu Hương cứ trực tiếp tu luyện có thể tới công pháp hóa thần kỳ, chẳng hạn như nhẫn không gian, những thứ này hiện giờ không thể để lộ được.
Giới tu chân coi trọng mạnh hơn yếu, như nàng vậy chẳng có chút căn cơ tiểu tu sĩ nào chỉ đành bảo trì cẩn thận mới có thể sống sót, nếu để nguyên dung mạo và tư chất vậy thì chỉ có biết là tự tìm được chết mà thôi.
Lâm Nguyệt nhìn như yên tĩnh ngoan ngoãn đứng đằng sau đợi, thực ra ánh mắt lại liếc sang nhìn Diệp Khuynh Tuyết liên tục.
Lúc này con em các gia tộc tu chân đã gần như khảo nghiệm xong hết, mắt thấy đã nhanh tới lượt Diệp Khuynh Tuyết rồi.
Đại tiểu thư dòng chính Diệp Chân chân đứng không xa không gần Khuynh Tuyết là mấy cũng đang lườm Diệp Khuynh tuyết, cười nhạo khinh thường một cái, nói châm chọc, “Ngươi làm ra chút thủ đoạn nhỏ để phụ thân không biết đưa ngươi tới tham gia khảo nghiệm, thật cho là muốn bay lên đầu cành làm phượng rồi sao? Cũng không nhìn lại mình đi, một món hàng chẳng đặc sắc gì!”
Diệp Khuynh Tuyết ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt lóe lên ác độc, dù rất nhanh bị nàng ta giấu đi rồi cúi đầu xuống lần nữa, nhưng vẫn bị Lâm Nguyệt quan sát liên tục phát hiện ra!
“Đúng vậy, đại tỷ nói không sai, nó chỉ là một tiểu tiện nhân mà thôi!”
“Một đứa con gái dòng thứ thì thôi, lại còn muốn tranh với đại tỷ, thật là không biết tự lượng sức mình!”
Con em khác của Diệp gia nghe thấy Diệp Chân Chân nói cũng rối rít khinh miệt coi thường Diệp Khuynh Tuyết, không những hùa theo lời Diệp Chân Chân, mà cứ ngươi một câu ta một câu hận không thể túm Diệp Khuynh Tuyết ném thẳn vào bụi rậm cho rồi.
Mặt Diệp Khuynh Tuyết vẫn không đổi, làm như chẳng nghe thấy lời mỉa mai của đám người Diệp Chân Chân, hành vi cử chỉ vẫn bình tĩnh, phảng phất như vốn chẳng để ý, vẻ mặt bình tĩnh ấy khiến Diệp Chân Chân càng thêm tức tối nghiến răng ken két.
Con tiểu tiện nhân này, lại dám bôi nhọ nàng ta trước mặt cha, nàng ta nhất định sẽ không tha cho nó!
Trong lòng nghĩ ngợi, Diệp Chân Chân nhìn về diệp Khuynh Tuyết ánh mắt càng thêm lạnh lẽo ác độc.
Đối địch mờ ám giữ tỷ muội nhà họ dĩ nhiên Lâm Nguyệt nhìn ra, mặc dù nàng sẽ không chủ động đo chọc Diệp Khuynh Tuyết, nhưng thấy mấy người đó nói xấu Diệp Khuynh tuyết thì lại thấy vui.
Nàng còn nhớ rõ trong truyện khi Diệp Khuynh tuyết xuyên không đến, không thể bỏ qua công lao của vị tiểu thư Diệp Chân Chân này, đồng thời Diệp Chân Chân cũng là một trong nữ phụ độc ác nhất trong truyện, ở trong truyện, Diệp Chân Chân sau khi bị chịu thiệt Diệp Khuynh tuyết vài lần, bắt đầu trở nên càng ngày càng độc ác và nhịn nhục, hơn nữa còn liên hợp với người trong Diệp gia ngang nhiên ngáng chân Diệp Khuynh tuyết mặt không đổi, thậm chí có một lần còn suýt đem Diệp Khuynh Tuyết tặng cho một tu sĩ kim đan bỉ ổi làm thị thiếp, thao túng liên tục cho tới lúc Diệp Khuynh Tuyết kết đan mới rớt thành vật hi sinh.
Đương nhiên giờ Lâm nguyệt chẳng có hứng thú gì với ân oán giữa Diệp Chân Chân và Diệp Khuynh Tuyết, càng không muốn sau này liên kết với Diệp Chân Chân tính toán Diệp Khuynh tuyết như trong truyện, lại trở thành quân cờ Diệp Chân Chân lợi dụng triệt để.
Hiện tại nàng đem toàn bộ chú ý tới việc Diệp Khuynh tuyết khảo nghiệm. Mặc dù Diệp Khuynh Tuyết vừa mới xuyên tới khí chất vốn đã thay đổi, nhưng tiến tới hậu kỳ nàng ta sao còn hiềm khích non nớt chút, giờ phút này nàng cũng không khinh địch mà bị ánh hào quang của nhân vật này thu hút.
Nhìn Diệp Khuynh Tuyết trầm ổn ấn tay ở bàn quay khảo nghiệm, đĩa CD kia phụt ra ba luồng lam lục đỏ, Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên đúng y như trong truyện viết, Diệp Khuynh tuyết đúng thật là có tam linh căn Thủy Mộc Hỏa, hơn nữa bàn quay còn phát ra chút sáng sáng ảm đạm, là tư chết tứ linh căn bậc thấp, mà tư chất thứ tư ấy thì cũng chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Côn Lôn thôi.
/266
|