Trong phường thị có cấm chế cũng vô ích, Diệp Phàm và An Tử Dạ dẫn theo mọi người đi theo lối vào hạ xuống.
“An sư đệ, các đệ muốn đi cùng nhau hay tách ra?”
Trong đám người dù tu vi Diệp Phàm cao nhất, nhưng An Tử dạ lại là đệ tử thân truyền của Nguyên Anh sư tổ, thân phận địa vị ở côn Lôn còn cao hơn một bậc so với Diệp Phàm, vì thế Diệp Phàm mới mở miệng hỏi ý kiến An Tử Dạ.
“Tách ra đi, ta nghĩ muốn đi thoải mái chút” An Tử Dạ trầm mặc chút, mở miệng nói.
“Ta đi cùng với An ca ca” Diệp Chân Chân nghe an Tử Dạ nói vậy, mắt lóe lên cất giọng giòn tan.
Mày An Tử Dạ cau lại, những không cự tuyệt ý Diệp Chân Chân, mà quay đầu về phía Cô Anh Khiết, “Sư muội Cô Anh, còn muội thì sao?”
“Muội vẫn còn một chút việc, cũng không muốn đi cùng An sư huynh đâu” Cô Anh Khiết lạnh nhạt nhìn Diệp Chân Chân một cái, mỉm cười nói.
Thực ra những gười trước khi đến phường thị vẫn có chút bí mật của mình, hơn nữa đây còn là cơ hội hiếm có tìm bảo vật, vì thế các đệ tử trước khi tới phường thị đều sẽ chọn tự mình hành động, cho dù đến kết bạn ở chỗ này, cũng sẽ tách ra trước, đợi sau khi phường thị kết thúc mới kết bạn lần nữa rời đi.
Diệp Phàm cũng không phải lần đầu tham gia phường thị, dĩ nhiên hiểu ý đám An Tử Dạ, hắn nghiêng đầu nhìn về đám người Lâm Nguyệt hỏi, “Các người thì sao?”
“chúng ta cũng tự mình đi” Mộc Linh và Mộc Phi nhìn nhau cùng đồng thanh.
“Muội…” Lâm Nguyệt định lên tiếng, Diệp Khuynh Tuyết đột nhiên đưa tay khoác vào tay nàng, cười nói, “Lâm sư muội, chúng ta cùng nhau đi, như vậy cũng chăm sóc nhau tốt hơn”
Diệp Phàm thấy Diệp Khuynh Tuyết hành động như vậy, bất giác nhíu mày, cũng không để ý nàng ta, mà nhìn về Lâm Nguyệt hỏi, “Lâm sư muội, ý muội thế nào?”
Lời Diệp Phàm rõ ràng làm mất mặt, khiến mắt Diệp Khuynh Tuyết tối sầm lại, sắc mặt hơi lúng túng, Diệp Chân chân lại khinh thường giễu cợt một cái.
Lâm Nguyệt dịu dàng nhưng kiên quyết rút cánh tay ra khỏi tay Diệp Khuynh Tuyết, chu cái miệng nhỏ lên nói, “Muội cũng không muốn đi cùng với Diệp sư tỷ, muội muốn tự mình đi. Không phải nói trong phường thị có rất nhiều bảo bối đó sao? Vận khí của muội cũng không tốt như sư tỷ, nếu đi cùng sư tỷ, tới lúc đó toàn bộ bảo bối đều bị sư tỷ cướp sạch thì phải làm sao đây?”
Giọng Lâm Nguyệt thánh thót non nớt êm tai, mang theo tia nũng nịu non nớt của trẻ con, những lời nói này nói ra hoàn toàn là lời nói trẻ con chẳng hiểu sự đời. hơn nữa nàng vốn chính là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, vì thế cũng không làm người ta có cảm giác khó chịu, mà ngược lại khiến người ta cảm thấy nàng thật thuần khiết đáng yêu, trong lúc đó lại càng có cảm tình hơn với tiểu sư muội nhỏ tuổi này, đến cả Diệp Chân Chân cũng đưa mắt nhìn về phía nàng không sắc bén như trước nữa.
“Nếu Lâm sư muội đã muốn tự đi, vậy sư tỷ ta cũng không nhiều lời nữa” trong lòng Diệp Khuynh Tuyết thấy phiền muộn vô cùng, nhưng không thể biểu hiện ra được, đành cười nói, “Lâm sư muội, đến lúc đó nếu muội mà bị lạc đường, đừng có khóc ầm lên đó”
Quả nhiên không hổ là nữ chính, nói câu đầu thì đã xóa đi lúng túng, tạo thành sư tỷ quan tâm với tiểu sư muội.
Đôi mi Lâm Nguyệt ẩn giấu dưới đám tóc dài, trên mặt lại càng lộ ra khờ dại nói, “Muội mới không bị lạc đâu! Nếu thật không tìm thấy đường, Diệp sư huynh cũng có thể giúp muội mà, Diệp sư huynh huynh thấy có đúng không?”
Diệp Phàm xoa nhẹ đầu nàng, cười bảo, “Sư huynh dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc muội rồi, có việc gì thì nhớ truyền âm cho sư huynh, hiểu chưa?”
“Vâng!” Lâm Nguyệt gật mạnh đầu, nhìn rất ngoan ngoãn.
“Được rồi, nếu mọi người đã quyết định, vậy tách ra ở đây, đợi sau khi phường thị kết thúc, lại tụ họp ở đây”
“An sư đệ, các đệ muốn đi cùng nhau hay tách ra?”
Trong đám người dù tu vi Diệp Phàm cao nhất, nhưng An Tử dạ lại là đệ tử thân truyền của Nguyên Anh sư tổ, thân phận địa vị ở côn Lôn còn cao hơn một bậc so với Diệp Phàm, vì thế Diệp Phàm mới mở miệng hỏi ý kiến An Tử Dạ.
“Tách ra đi, ta nghĩ muốn đi thoải mái chút” An Tử Dạ trầm mặc chút, mở miệng nói.
“Ta đi cùng với An ca ca” Diệp Chân Chân nghe an Tử Dạ nói vậy, mắt lóe lên cất giọng giòn tan.
Mày An Tử Dạ cau lại, những không cự tuyệt ý Diệp Chân Chân, mà quay đầu về phía Cô Anh Khiết, “Sư muội Cô Anh, còn muội thì sao?”
“Muội vẫn còn một chút việc, cũng không muốn đi cùng An sư huynh đâu” Cô Anh Khiết lạnh nhạt nhìn Diệp Chân Chân một cái, mỉm cười nói.
Thực ra những gười trước khi đến phường thị vẫn có chút bí mật của mình, hơn nữa đây còn là cơ hội hiếm có tìm bảo vật, vì thế các đệ tử trước khi tới phường thị đều sẽ chọn tự mình hành động, cho dù đến kết bạn ở chỗ này, cũng sẽ tách ra trước, đợi sau khi phường thị kết thúc mới kết bạn lần nữa rời đi.
Diệp Phàm cũng không phải lần đầu tham gia phường thị, dĩ nhiên hiểu ý đám An Tử Dạ, hắn nghiêng đầu nhìn về đám người Lâm Nguyệt hỏi, “Các người thì sao?”
“chúng ta cũng tự mình đi” Mộc Linh và Mộc Phi nhìn nhau cùng đồng thanh.
“Muội…” Lâm Nguyệt định lên tiếng, Diệp Khuynh Tuyết đột nhiên đưa tay khoác vào tay nàng, cười nói, “Lâm sư muội, chúng ta cùng nhau đi, như vậy cũng chăm sóc nhau tốt hơn”
Diệp Phàm thấy Diệp Khuynh Tuyết hành động như vậy, bất giác nhíu mày, cũng không để ý nàng ta, mà nhìn về Lâm Nguyệt hỏi, “Lâm sư muội, ý muội thế nào?”
Lời Diệp Phàm rõ ràng làm mất mặt, khiến mắt Diệp Khuynh Tuyết tối sầm lại, sắc mặt hơi lúng túng, Diệp Chân chân lại khinh thường giễu cợt một cái.
Lâm Nguyệt dịu dàng nhưng kiên quyết rút cánh tay ra khỏi tay Diệp Khuynh Tuyết, chu cái miệng nhỏ lên nói, “Muội cũng không muốn đi cùng với Diệp sư tỷ, muội muốn tự mình đi. Không phải nói trong phường thị có rất nhiều bảo bối đó sao? Vận khí của muội cũng không tốt như sư tỷ, nếu đi cùng sư tỷ, tới lúc đó toàn bộ bảo bối đều bị sư tỷ cướp sạch thì phải làm sao đây?”
Giọng Lâm Nguyệt thánh thót non nớt êm tai, mang theo tia nũng nịu non nớt của trẻ con, những lời nói này nói ra hoàn toàn là lời nói trẻ con chẳng hiểu sự đời. hơn nữa nàng vốn chính là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, vì thế cũng không làm người ta có cảm giác khó chịu, mà ngược lại khiến người ta cảm thấy nàng thật thuần khiết đáng yêu, trong lúc đó lại càng có cảm tình hơn với tiểu sư muội nhỏ tuổi này, đến cả Diệp Chân Chân cũng đưa mắt nhìn về phía nàng không sắc bén như trước nữa.
“Nếu Lâm sư muội đã muốn tự đi, vậy sư tỷ ta cũng không nhiều lời nữa” trong lòng Diệp Khuynh Tuyết thấy phiền muộn vô cùng, nhưng không thể biểu hiện ra được, đành cười nói, “Lâm sư muội, đến lúc đó nếu muội mà bị lạc đường, đừng có khóc ầm lên đó”
Quả nhiên không hổ là nữ chính, nói câu đầu thì đã xóa đi lúng túng, tạo thành sư tỷ quan tâm với tiểu sư muội.
Đôi mi Lâm Nguyệt ẩn giấu dưới đám tóc dài, trên mặt lại càng lộ ra khờ dại nói, “Muội mới không bị lạc đâu! Nếu thật không tìm thấy đường, Diệp sư huynh cũng có thể giúp muội mà, Diệp sư huynh huynh thấy có đúng không?”
Diệp Phàm xoa nhẹ đầu nàng, cười bảo, “Sư huynh dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc muội rồi, có việc gì thì nhớ truyền âm cho sư huynh, hiểu chưa?”
“Vâng!” Lâm Nguyệt gật mạnh đầu, nhìn rất ngoan ngoãn.
“Được rồi, nếu mọi người đã quyết định, vậy tách ra ở đây, đợi sau khi phường thị kết thúc, lại tụ họp ở đây”
/266
|