Giọng Diêm Sát hơi trêu tức lại giống như luồng sấm sét chém thẳng xuống đầu, chân tay Lâm Nguyệt cứng ngắc, lỗ chân lông toàn thân nổ tung, trong đầu kinh hãi tới trống rỗng!
Người đàn ông này, người đàn ông này thế mà lại nhìn thấu thể chất của nàng! Điều này sao được chứ?
Nghĩ tới mình liên tục che dấu bí mật có thể bị bịa lộ trước mặt mọi người, nhớ trới Bạch Như Nguyệt trong truyện có thể chất lô đỉnh cực phẩm sau khi bại lộ gặp hết tất thảy, Lâm nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối đen, lạnh tới tận xương tủy.
Giờ khắc này, trong đầu nàng ngoài trống rỗng ra, còn có sự hãi thật sâu, sợ hãi với người đàn ông này!
Lâm Nguyệt thừa nhận, nàng sợ, luốn cuống, có chỗ không được luống cuống. Thời gian dần trôi đã khiến nàng thêm tỉnh táo trầm ổn, cho dù đối mặt với cái chết mặt vẫn không đổi sắc, tại thời khắc này lại bị một nam nhân khó hiểu xuất hiện nói một câu đảo lộn hết tâm tư.
Nàng vô thức nghiêng đầu nhìn lại người nam nhân kia, chỉ thấy vóc dáng hắn rất đẹp, đôi môi mỏng cười khẽ, nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn.
“Diêm ca ca…”
Thấy Diêm Sát cứ vậy rời đi, Chu Nhã trừng mắt hung hăng nhìn Lâm Nguyệt một cái, không cam lòng dậm chân đuổi theo.
Giờ phút này Lâm Nguyệt đâu còn tâm tư để ý tới Chu Nhã kia nữa, đôi mắt đẹp giấu sau biển tóc nhìn thẳng vào bóng dáng cao ngất kia, mãi cho tới khi người đó biến mất trong đám đông, nàng mới phát hiện ra toàn thân mình mồ hôi ướt sũng.
Người nam nhân này…. Hắn đến tột cùng là ai?
Ở trong truyện cũng vốn không có người này, hắn không phải là nam chính, cũng không phải là nam phụ, người nam nhân này dường như xuất hiện đột nhiên, theo nguyên lý chẳng có dấu vết tìm ra!
Lâm nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt môi dưới, liều mạng nhớ lại chuyện xảy ra vừa nãy.
Người nam nhân họ Diêm đó tuyệt đối không phải là người thường, nàng dù không cách nào nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng khí chất đẹp đẽ quý giá trên thân nam nhân lạnh lẽo kia, giơ chân nhấc tay lơ đãng lộ ra ngang ngược, không những biểu hiện ra nam nhân này là người tôn quý tài trí siêu nhiên mà có thân phận hơn người!
Nhưng cả người hắn ngoài cặp mắt thu hút người ngoài ra, ngũ quan nhìn lại vô cùng bình thường, đến cả Lâm Nguyệt cũng không để ý tới dung mạo của hắn, giờ phút này cũng không nhớ nổi bộ dạng của hắn, ký ức khắc sâu duy nhất là cặp mắt xinh đẹp chết người kia khiến người ta không lạnh mà run.
Người có khí chất tôn quý như thế, tại sao lại có dung mạo tầm thường vậy chứ? Huống chi tu sĩ trong trí nhớ tốt vô cùng, người đó vừa rời đi, nàng vốn không thể quên nhanh dung mạo đối phương như vậy, nhưng nàng lại hết lần này tới lần khác chính là quên, đây vốn không phải chuyện bình thường!
Khả năng duy nhất là đối phương động tay chân lên mặt mình, nàng đã thấy vốn không phải là hình dáng đối phương! Nhớ tới lúc người nam nhân đi tới gần nói, sắc mặt Lâm Nguyệt khó coi vô cùng.
Nếu được nàng hận muốn được xông lên giết chết nam nhân kia, nhưng mà giờ nàng làm không được, vốn không cần ra tay, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể gạt bỏ nàng triệt để!
Đối mặt với kẻ địch cường đại thế, nàng bây giờ vốn chẳng có lực đánh trả lại! Tính toán, nghĩ nhiều cũng vô ích, dù người nam nhân kia nhìn thấu thể chất nàng thì sao, với đối phương rõ ràng không có ý, cùng lắm thì sau này cẩn thận hơn một chút là được, thêm nữa, hiện tại tu vi nàng kém xa đối phương, nếu đối phương có tâm với nàng thì làm được gì, nàng phản kháng được không? Giờ đành đi một bước tính một bước, nếu đúng là đối phương tìm tới tận cửa, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi!
Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại, không nghĩ thêm nhiều về nam nhân áo đen nữa, bước nhanh tới gian hàng ở góc quảng trường kia.
Người đàn ông này, người đàn ông này thế mà lại nhìn thấu thể chất của nàng! Điều này sao được chứ?
Nghĩ tới mình liên tục che dấu bí mật có thể bị bịa lộ trước mặt mọi người, nhớ trới Bạch Như Nguyệt trong truyện có thể chất lô đỉnh cực phẩm sau khi bại lộ gặp hết tất thảy, Lâm nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối đen, lạnh tới tận xương tủy.
Giờ khắc này, trong đầu nàng ngoài trống rỗng ra, còn có sự hãi thật sâu, sợ hãi với người đàn ông này!
Lâm Nguyệt thừa nhận, nàng sợ, luốn cuống, có chỗ không được luống cuống. Thời gian dần trôi đã khiến nàng thêm tỉnh táo trầm ổn, cho dù đối mặt với cái chết mặt vẫn không đổi sắc, tại thời khắc này lại bị một nam nhân khó hiểu xuất hiện nói một câu đảo lộn hết tâm tư.
Nàng vô thức nghiêng đầu nhìn lại người nam nhân kia, chỉ thấy vóc dáng hắn rất đẹp, đôi môi mỏng cười khẽ, nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn.
“Diêm ca ca…”
Thấy Diêm Sát cứ vậy rời đi, Chu Nhã trừng mắt hung hăng nhìn Lâm Nguyệt một cái, không cam lòng dậm chân đuổi theo.
Giờ phút này Lâm Nguyệt đâu còn tâm tư để ý tới Chu Nhã kia nữa, đôi mắt đẹp giấu sau biển tóc nhìn thẳng vào bóng dáng cao ngất kia, mãi cho tới khi người đó biến mất trong đám đông, nàng mới phát hiện ra toàn thân mình mồ hôi ướt sũng.
Người nam nhân này…. Hắn đến tột cùng là ai?
Ở trong truyện cũng vốn không có người này, hắn không phải là nam chính, cũng không phải là nam phụ, người nam nhân này dường như xuất hiện đột nhiên, theo nguyên lý chẳng có dấu vết tìm ra!
Lâm nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, hàm răng cắn chặt môi dưới, liều mạng nhớ lại chuyện xảy ra vừa nãy.
Người nam nhân họ Diêm đó tuyệt đối không phải là người thường, nàng dù không cách nào nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng khí chất đẹp đẽ quý giá trên thân nam nhân lạnh lẽo kia, giơ chân nhấc tay lơ đãng lộ ra ngang ngược, không những biểu hiện ra nam nhân này là người tôn quý tài trí siêu nhiên mà có thân phận hơn người!
Nhưng cả người hắn ngoài cặp mắt thu hút người ngoài ra, ngũ quan nhìn lại vô cùng bình thường, đến cả Lâm Nguyệt cũng không để ý tới dung mạo của hắn, giờ phút này cũng không nhớ nổi bộ dạng của hắn, ký ức khắc sâu duy nhất là cặp mắt xinh đẹp chết người kia khiến người ta không lạnh mà run.
Người có khí chất tôn quý như thế, tại sao lại có dung mạo tầm thường vậy chứ? Huống chi tu sĩ trong trí nhớ tốt vô cùng, người đó vừa rời đi, nàng vốn không thể quên nhanh dung mạo đối phương như vậy, nhưng nàng lại hết lần này tới lần khác chính là quên, đây vốn không phải chuyện bình thường!
Khả năng duy nhất là đối phương động tay chân lên mặt mình, nàng đã thấy vốn không phải là hình dáng đối phương! Nhớ tới lúc người nam nhân đi tới gần nói, sắc mặt Lâm Nguyệt khó coi vô cùng.
Nếu được nàng hận muốn được xông lên giết chết nam nhân kia, nhưng mà giờ nàng làm không được, vốn không cần ra tay, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng có thể gạt bỏ nàng triệt để!
Đối mặt với kẻ địch cường đại thế, nàng bây giờ vốn chẳng có lực đánh trả lại! Tính toán, nghĩ nhiều cũng vô ích, dù người nam nhân kia nhìn thấu thể chất nàng thì sao, với đối phương rõ ràng không có ý, cùng lắm thì sau này cẩn thận hơn một chút là được, thêm nữa, hiện tại tu vi nàng kém xa đối phương, nếu đối phương có tâm với nàng thì làm được gì, nàng phản kháng được không? Giờ đành đi một bước tính một bước, nếu đúng là đối phương tìm tới tận cửa, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi!
Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại, không nghĩ thêm nhiều về nam nhân áo đen nữa, bước nhanh tới gian hàng ở góc quảng trường kia.
/266
|