San San đang nằm ườn ở nhà.... Còn một tuần nữa cô lại tiếp tục đến trường rồi, cô nhớ đến những kiến thức mình đã học hết rồi thấy ngán ngẩn...
Cô lướt lướt cái di động mới mua, từ lúc xuyên qua đây cô chẳng lúc nào dùng di động cả, giờ có rồi chỉ có mỗi số Mai Mai còn lại hoàn toàn trống trơn, San San nhìn giờ rồi thở dài:
- Lại phải đến công ty, đụng mặt với nữ chủ thật mệt quá đi, thối danh cướp nam chủ đã đủ nhấn chìm mình rồi.
Reng Reng~
Cô nhìn chiếc di động rung.... Thật kì quái? Số lạ ư? Cô chần chừ một chút rồi nghe máy:
Cô hắc tuyến đầy mặt... Cái gì mà tiểu bạch hổ chứ? Trong tiểu thuyets là tiểu bạch thỏ và sắc lang, gọi cô là tieur bạch hổ thì hắn là cái gì? Khủng lung và hổ con à? Nhưng hình như giọng nói này quen quen...
< anh là...?>
< Anh là cái gì? Em dùng số mới sao? Anh gọi số cũ không được đành tìm số của em>
< Lăng Hạo Thiên?>
< Ân> - Giọng nói có chút bất mãn vì cô không nhớ ra anh
San San mặt đanh lại nhỏ giọng lạnh nhạt đáp:
< Gọi cho tôi có vệc gì?>
< Người ta nhớ em mà tiểu bạch hổ>
Cô nghe cái giọng liền trực tiếp rùng mình một cái... Cái giọng đó có phải đang nũng nịu hay không?
< Nhớ? Về nhà mới Đang Linh xinh xắn đáng yêu của anh, ngay từ lúc đầu anh đã nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường cơ mà? Tại sao giờ lại gọi cho tôi?>
Anh im lặng... Không trả lời... Trái tim lại tiếp tục đau nhói, cô cười khẩy khi anh im lặng tiếp tục nói:
( San tỷ chém gió~)
Lăng Hạo Thiên đau nhói khi nghe cô nói một hơi dài như vậy... anh cũng không hiểu.... Vì gì anh lại để ý cô, nhưng anh lại không thể ngừng được... Anh rối rem im lặng...
Cô sau khi nói một hơi dài liền hít thở để lấy lại chút bình tĩnh, từ vụ anh chần chừ cứu cô, cô đã thấy căm hận Lăng Hạo Thiên vô cùng....
< Nếu không còn gì để nói tôi xin phép cúp máy, tôi còn phải đến công ty!>
< Dù em có ngủ với bất kì gã đàn ông nào đi chăng nữa... Anh vẫn đợi...>
Cô chuẩn bị tắt máy, nghe thấy vậy liền cứng người....? Đợi cái gì? Đợi để được làm người tiếp theo ư? (San tỷ hiểu lầm trầm cmn trọng rồi) cô cười nhạt một cái không tiếp tục đôi co, tắt máy
Lăng Hạo Thiên nhìn dãy số đã tắt máy, anh tự động sờ lên ngực vị trí của trái tim... Nó vẫn đập... Nhưng tại sao lại rất đau? Anh từng cưng chiều Đang Linh vô độ... Từng bảo vệ rồi trực tiếp đối xử thậm tệ với San San... Giờ anh cảm thấy hối hận vô cùng... Không lẽ... Là Yêu... San San rồi sao...?
.
.
Vân Thiên Vũ gắt gao tìm đôi khuyên tai nhưng thực sự anh không thể thấy nổi... Ngồi xuống chiếc ghế day trán...
- Thật nhức đầu... Chẳng hiểu tại sao mình lại điên lên đi tìm mà không thấy đôi khuyên tai nữa...
Reng Reng~
Anh nhìn số di động liền có chút nhàm chán không muốn nghe... Nhưng rồi anh vẫn nghe:
< alo>
< Vũ ca, xuống chúng ta cùng đi ăn có được không? LInh Linh đói>
Anh day trán cảm thấy nhàm chán dần, rồi đáp:
< được rồi, đợi anh một chút>
<ân>
Vân Thiên Vũ cúp máy thở dài, cầm lấy áo khoác đi ra khỏi cửa... Có lẽ anh lên nhờ thợ làm lại một đôi y hệt mất thôi....
Rồi dựng lại... Tại sao lại phải nhờ thợ làm lại một đôi khuyên tai chỉ để tặng con nhỏ úng não đó?
Vân Thiên Vũ nhíu mày đứng im yên lặng như tờ...
Ting~
Tiếng thang máy mở cửa, San San bước ra cùng lúc nhìn thấy Vân Thiên Vũ đứng đờ đẫn ở cửa phòng liền hừ lạnh bước đi coi như không thấy ai cả... Vốn cô cũng không thể ưa nổi gã Vân Thiên Vũ này... Chính hắn đã trực tiếp gây ra cho cô suýt thì mất mạng chỉ vì nhìn thấy hắn và Minh Đang Linh làm gì đó....
Vân Thiên Vũ cũng nhìn về phía cô, thật xinh đẹp... Hôm nay cô buộc cao tóc lên chỉ rơi vài sợi lòa xòa trước mắt vô cùng xinh đẹp đi? Khuôn mặt thanh khiết xinh đẹp kết hợp với một chiếc áo sơ mi đơn giản, cùng chiếc quần jeans, ăn mặc vô cùng phổ thông nhưng anh nhìn thấy vòng một của cô quá khổ làm chiếc áo chật đến mức tưởng sắp bung được ra...
Ánh mắt anh tối dần, liền hắng giọng một cái thấy cô sắp đi qua anh liền nói:
- Hôm nay Dạ Minh không ở trên này, Chủ tịch chuyển thời gian tuần sau mới về, cũng không có gì cho cô thực tập cả, nếu cô muốn có thể qua phòng tôi...
San San dừng lại chìa môi nhìn qua ra đáp:
- Tôi tự tìm tòi, không nhờ tới Vân Phó Chủ Tịch.
Vân Thiên Vũ thấy cô hành động vậy vô cùng đáng yêu, rồi nhìn lại thấy tai cô có lỗ nhưng lại không đeo khuyên...
- Cô không hay đeo khuyên tai?
Cô thấy hơi ngạc nhiên sờ sờ vào tai của mình đáp:
- Tôi có thích một đôi khuyên tai, nhưng đối với tôi nó quá đắt, không thể mua được....
Anh nghe được lời nói này xong chỉ muốn quay lại lục tung căn phòng lên để tìm lại đôi khuyên tai đó, San San thấy anh im lặng liền nói tiếp:
- Tôi vào phòng đây, không làm phiền anh.
Cô bước qua anh, anh im lặng nhìn cô bước vào phòng một lúc lâu đến mức di động anh không ngừng réo ầm lên anh mới luyến tiếc bước chân vào thang máy...
Anh thở dài một cái... Thật sự anh không hiểu cảm xúc của anh đối với con nhỏ đó là như nào... Không được anh phải chăm chút lại tình cảm với Linh Nhi của anh mới được, anh không thể nào có cảm giác với con nhỏ úng não đó được... Phải vậy!!!!
Minh Đang Linh đứng đợi dưới sảnh, bao người đi qua đều ngoáy lại nhìn, cô gái mặc một chiếc váy màu đỏ xinh đẹp, chói lóa vô cùng... Cô ta cố tình ăn mặc lộng lẫy vậy chỉ để cố giữ được Vân Thiên Vũ, San San đã đi quá kế hoạch của cô ta, cô ta phải nắm giữ được ít nhất một nam nhân để rồi cố gắng nắm lấy nam nhân khác!
Vân Thiên Vũ thấy thang máy sắp xuống đến sảnh một liền hít thở một hơi sâu... Anh phải tĩnh tâm lại mới được không thể tiếp tục nghĩ đến con nhỏ úng não đó nữa, anh mở mắt ra tiếp tục nụ cười yêu nghiệt trên môi đi ra khỏi thang máy...
Nhưng nụ cười của anh cứng đờ lại.... Trên đôi tai kia.... là khuyên tai anh định tặng con nhỉ úng não ư.....?
Mọi chuyện tiếp tục xảy ra.... Mọi thứ cứ dần quay đều, tình cảm không thể lừa dối được... Khi nữ chủ mất bàn tay vàng... Mọi thứ đã được thay đổi....
Cô lướt lướt cái di động mới mua, từ lúc xuyên qua đây cô chẳng lúc nào dùng di động cả, giờ có rồi chỉ có mỗi số Mai Mai còn lại hoàn toàn trống trơn, San San nhìn giờ rồi thở dài:
- Lại phải đến công ty, đụng mặt với nữ chủ thật mệt quá đi, thối danh cướp nam chủ đã đủ nhấn chìm mình rồi.
Reng Reng~
Cô nhìn chiếc di động rung.... Thật kì quái? Số lạ ư? Cô chần chừ một chút rồi nghe máy:
Cô hắc tuyến đầy mặt... Cái gì mà tiểu bạch hổ chứ? Trong tiểu thuyets là tiểu bạch thỏ và sắc lang, gọi cô là tieur bạch hổ thì hắn là cái gì? Khủng lung và hổ con à? Nhưng hình như giọng nói này quen quen...
< anh là...?>
< Anh là cái gì? Em dùng số mới sao? Anh gọi số cũ không được đành tìm số của em>
< Lăng Hạo Thiên?>
< Ân> - Giọng nói có chút bất mãn vì cô không nhớ ra anh
San San mặt đanh lại nhỏ giọng lạnh nhạt đáp:
< Gọi cho tôi có vệc gì?>
< Người ta nhớ em mà tiểu bạch hổ>
Cô nghe cái giọng liền trực tiếp rùng mình một cái... Cái giọng đó có phải đang nũng nịu hay không?
< Nhớ? Về nhà mới Đang Linh xinh xắn đáng yêu của anh, ngay từ lúc đầu anh đã nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường cơ mà? Tại sao giờ lại gọi cho tôi?>
Anh im lặng... Không trả lời... Trái tim lại tiếp tục đau nhói, cô cười khẩy khi anh im lặng tiếp tục nói:
Lăng Hạo Thiên đau nhói khi nghe cô nói một hơi dài như vậy... anh cũng không hiểu.... Vì gì anh lại để ý cô, nhưng anh lại không thể ngừng được... Anh rối rem im lặng...
Cô sau khi nói một hơi dài liền hít thở để lấy lại chút bình tĩnh, từ vụ anh chần chừ cứu cô, cô đã thấy căm hận Lăng Hạo Thiên vô cùng....
< Nếu không còn gì để nói tôi xin phép cúp máy, tôi còn phải đến công ty!>
< Dù em có ngủ với bất kì gã đàn ông nào đi chăng nữa... Anh vẫn đợi...>
Cô chuẩn bị tắt máy, nghe thấy vậy liền cứng người....? Đợi cái gì? Đợi để được làm người tiếp theo ư? (San tỷ hiểu lầm trầm cmn trọng rồi) cô cười nhạt một cái không tiếp tục đôi co, tắt máy
Lăng Hạo Thiên nhìn dãy số đã tắt máy, anh tự động sờ lên ngực vị trí của trái tim... Nó vẫn đập... Nhưng tại sao lại rất đau? Anh từng cưng chiều Đang Linh vô độ... Từng bảo vệ rồi trực tiếp đối xử thậm tệ với San San... Giờ anh cảm thấy hối hận vô cùng... Không lẽ... Là Yêu... San San rồi sao...?
.
.
Vân Thiên Vũ gắt gao tìm đôi khuyên tai nhưng thực sự anh không thể thấy nổi... Ngồi xuống chiếc ghế day trán...
- Thật nhức đầu... Chẳng hiểu tại sao mình lại điên lên đi tìm mà không thấy đôi khuyên tai nữa...
Reng Reng~
Anh nhìn số di động liền có chút nhàm chán không muốn nghe... Nhưng rồi anh vẫn nghe:
< alo>
< Vũ ca, xuống chúng ta cùng đi ăn có được không? LInh Linh đói>
Anh day trán cảm thấy nhàm chán dần, rồi đáp:
< được rồi, đợi anh một chút>
<ân>
Vân Thiên Vũ cúp máy thở dài, cầm lấy áo khoác đi ra khỏi cửa... Có lẽ anh lên nhờ thợ làm lại một đôi y hệt mất thôi....
Rồi dựng lại... Tại sao lại phải nhờ thợ làm lại một đôi khuyên tai chỉ để tặng con nhỏ úng não đó?
Vân Thiên Vũ nhíu mày đứng im yên lặng như tờ...
Ting~
Tiếng thang máy mở cửa, San San bước ra cùng lúc nhìn thấy Vân Thiên Vũ đứng đờ đẫn ở cửa phòng liền hừ lạnh bước đi coi như không thấy ai cả... Vốn cô cũng không thể ưa nổi gã Vân Thiên Vũ này... Chính hắn đã trực tiếp gây ra cho cô suýt thì mất mạng chỉ vì nhìn thấy hắn và Minh Đang Linh làm gì đó....
Vân Thiên Vũ cũng nhìn về phía cô, thật xinh đẹp... Hôm nay cô buộc cao tóc lên chỉ rơi vài sợi lòa xòa trước mắt vô cùng xinh đẹp đi? Khuôn mặt thanh khiết xinh đẹp kết hợp với một chiếc áo sơ mi đơn giản, cùng chiếc quần jeans, ăn mặc vô cùng phổ thông nhưng anh nhìn thấy vòng một của cô quá khổ làm chiếc áo chật đến mức tưởng sắp bung được ra...
Ánh mắt anh tối dần, liền hắng giọng một cái thấy cô sắp đi qua anh liền nói:
- Hôm nay Dạ Minh không ở trên này, Chủ tịch chuyển thời gian tuần sau mới về, cũng không có gì cho cô thực tập cả, nếu cô muốn có thể qua phòng tôi...
San San dừng lại chìa môi nhìn qua ra đáp:
- Tôi tự tìm tòi, không nhờ tới Vân Phó Chủ Tịch.
Vân Thiên Vũ thấy cô hành động vậy vô cùng đáng yêu, rồi nhìn lại thấy tai cô có lỗ nhưng lại không đeo khuyên...
- Cô không hay đeo khuyên tai?
Cô thấy hơi ngạc nhiên sờ sờ vào tai của mình đáp:
- Tôi có thích một đôi khuyên tai, nhưng đối với tôi nó quá đắt, không thể mua được....
Anh nghe được lời nói này xong chỉ muốn quay lại lục tung căn phòng lên để tìm lại đôi khuyên tai đó, San San thấy anh im lặng liền nói tiếp:
- Tôi vào phòng đây, không làm phiền anh.
Cô bước qua anh, anh im lặng nhìn cô bước vào phòng một lúc lâu đến mức di động anh không ngừng réo ầm lên anh mới luyến tiếc bước chân vào thang máy...
Anh thở dài một cái... Thật sự anh không hiểu cảm xúc của anh đối với con nhỏ đó là như nào... Không được anh phải chăm chút lại tình cảm với Linh Nhi của anh mới được, anh không thể nào có cảm giác với con nhỏ úng não đó được... Phải vậy!!!!
Minh Đang Linh đứng đợi dưới sảnh, bao người đi qua đều ngoáy lại nhìn, cô gái mặc một chiếc váy màu đỏ xinh đẹp, chói lóa vô cùng... Cô ta cố tình ăn mặc lộng lẫy vậy chỉ để cố giữ được Vân Thiên Vũ, San San đã đi quá kế hoạch của cô ta, cô ta phải nắm giữ được ít nhất một nam nhân để rồi cố gắng nắm lấy nam nhân khác!
Vân Thiên Vũ thấy thang máy sắp xuống đến sảnh một liền hít thở một hơi sâu... Anh phải tĩnh tâm lại mới được không thể tiếp tục nghĩ đến con nhỏ úng não đó nữa, anh mở mắt ra tiếp tục nụ cười yêu nghiệt trên môi đi ra khỏi thang máy...
Nhưng nụ cười của anh cứng đờ lại.... Trên đôi tai kia.... là khuyên tai anh định tặng con nhỉ úng não ư.....?
Mọi chuyện tiếp tục xảy ra.... Mọi thứ cứ dần quay đều, tình cảm không thể lừa dối được... Khi nữ chủ mất bàn tay vàng... Mọi thứ đã được thay đổi....
/94
|