Sau hôm đó San San xuất viện còn Tiêu Hồn sau khi hết thời gian làm giáo viên thực tập thì mất hút, cô trở lại đi học bình thường cũng như tính cách hoạt bát quay lại.
- San San, cậu có phải đang qua lại với Dụ Nguyên không?
Rắc.... Chiếc bút chì vỡ nát, mặt cô hơi đỏ lắc đầu chối
- Không... Không có...
Mai Mai cười gian chọc chọc chiếc nhẫn trên tay của cô nói
- Vậy sao... Vậy mà mình nghe đồn thấy giáo sư Dụ Nguyên nắm tay ai á...
Cô im lặng cúi đầu vân vê chiếc nhẫn tường vi trên tay. Mai Mai ngưng trêu chọc cô rồi nhìn cô một cách nghiêm túc
- Cậu định nói chia tay với Minh Dạ Nguyệt không?
Cô chỉ gật nhẹ đầu không nói gì, lòng cô có chút nhói đau nhưng cô không muốn tổn thương Minh Dạ Nguyệt... Cô muốn yêu ai biết cô là ai, muốn dành tình cảm cho một người mà thôi...
Mai Mai vỗ vai an ủi cô rồi nói cố gắng lên. Cả tiết học cô cứ ngẩn ngơ không nói câu nào, đến cuối giờ cô chạy ra khỏi lớp đến chỗ hẹn Minh Dạ Nguyệt.
Anh đứng đó đẹp như một bức tượng khắc, nghe thấy tiếng bước chân của cô liền quay lại cười tươi rạng rỡ
- Vợ ơi! Anh nhớ em - Anh chạy lại ôm chặt lấy cô dụi đầu vào cổ cô
Ánh mắt San San rung động không thôi, cô... Không biết cảm giác lúc này của mình là gì nữa, cô thực sự không muốn biết nữa.
Cô đẩy mạnh anh ra làm anh bất ngờ nhìn cô, San San cúi mặt im lặng một lúc lâu. Không khí bắt đầu trở lên quỷ dị hơn. Minh Dạ Nguyệt thấy điều gì không lành hơi nhíu nhíu mày đợi cô lên tiếng.
- Chúng ta chia tay đi Dạ Nguyệt.
Khi nhìn cô nói vậy, trái tim anh đau nhói, những vết tích trong cuộc đời anh có lẽ cũng không đau bằng lời nói như cứa vào tim của cô. Không như cô dự đoán anh sẽ điên cuồng lên hỏi tại sao.
Anh đang đợi cô nói lý do, cô nhìn thấy điều đó ở trong mắt của anh làm cô cảm thấy đau đớn, cô không muốn mình trở thành giống nữ chính, đè xuống cảm giác đau đớn hít thở một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt anh nói
- Em không thể yêu anh, em... em có người khác rồi. - Cô thực sự cảm thấy mình bỉ ổi
- Chỉ vậy thôi? - Minh Dạ Nguyệt khuôn mặt không lộ sắc thái, chầm chậm hỏi nhìn thẳng vào mắt cô như có thể thấu cô vậy
Cô hơi lùi người lại không tiếp tục nói mà muốn chạy trốn, nếu cô còn tiếp tục đứng đây cô sẽ mềm lòng mất. Cô không cho phép cảm xúc này...!
- Đến cả khi chia tay, em cũng không nói cho anh lý do chính đáng sao? Em khinh thường anh vậy sao? - Minh Dạ Nguyệt đôi mắt u sầu nhìn cô
San San dựng lại, nắm chặt tay im lặng... cô không có ý đó nhưng lại không thể nói thành lời, trái tim cô cũng phải lòng Minh Dạ Nguyệt nhưng cô không cho phép nó phát triển tiếp... Cô không muốn...
- Em cứ vậy mà đi sao? Chẳng lẽ anh không đủ tốt với em?
- Không phải! - San San quay ngắt người lại
- Vậy thì em nói đi - Minh Dạ Nguyệt không tức giận, không đau buồn mà chỉ nhìn cô
- Em nói anh cũng đâu có hiểu? Vốn người anh yêu là Tích San San chứ đâu phải em! - Em... Ghen với một người đã mất.. Em... thật xấu xí.... Những lời này trong lòng cô làm cô đau đến nghẹt thở....
- Vậy em thực sự là ai? - Minh Dạ Nguyệt có chút bất ngờ lúc đầu nhưng bình tĩnh lại hỏi
Cô ngạc nhiên, anh không hề nghĩ cô nói đùa sao? San San cắn môi im lặng không nói gì
- Em không phải Tích San San ngày trước đã cứu anh, đã khóc vì anh?
San San gật đầu cắn môi, Minh Dạ Nguyệt im lặng nhìn cô một lúc rồi quay lưng rời đi cũng không hỏi cô là ai trong thân xác này... Một cuộc chia tay không cãi vã, không nước mắt, không đau khổ không tức giận. Như thể tan biến chưa từng có tình yêu này vậy... Bỗng nước mắt trào ra, cô ngồi thụp xuống ôm đầu gối khóc... Dù đã đoán được kết quả rằng người anh yêu là Tích San San thật sự nhưng lúc này cô lại không thể kìm được nước mắt mà vỡ òa
Lăng Hạo Thiên thấy cô bỏ quên một con dao lạ nên tới trường tìm cô mang trả, thấy cô ngồi ôm gối, có chút hoảng hốt. Chẳng lẽ cô lại lên cơn đau? Anh chạy lại về phía cô
- Em không sao chứ? Lại đau sao?
San San nghe giọng Lăng Hạo Thiên thì vội vàng đứng dậy lau nước mắt, quay người định bỏ đi thì anh tóm lấy tay cô
- San San, em làm sao vậy? Tại sao lại khóc? - Anh lo lắng nhìn cô
Cô mím môi, nước mắt lại muốn trực trào ra. Cô muốn dừng nhưng lại không thể dừng nước mắt cứ vậy lã chã rơi xuống khuôn mặt làm Lăng Hạo Thiên lúc đầu ngạc nhiên rồi lúng túng lau nước mắt cho cô. Thấy không có dấu hiệu dừng khóc đành phải ôm cô vào lòng vỗ nhẹ vai
- Ngoan... đừng khóc...!
- Anh ấy.... Không yêu tôi.... Dù... Tôi mong điều đó xảy ra nhưng trái tim lại không nghe theo sự điều khiển của tôi...
Cô nói run rẩy từng chữ một, trái tim cô đua lắm.... Như vạn mũi kim đâm vào cơ thể... Lăng Hạo Thiên hơi dựng người lại, xoa đầu cô rồi hoàn toàn im lặng để cho cô khóc ướt đẫm cả chiếc áo blouse trắng.
Anh lần đầu tiên thấy cô rơi nước mắt, còn là vì một người đàn ông nữa... Lăng Hạo Thiên nắm chặt bàn tay lại đến mức nổi gân xanh, hít thở một chút rồi ôm chặt cô trong lòng
- Khóc đi, đừng kìm nén nó lại. Rồi hãy là chính em sau khi khóc...
Mưa bắt đầu rả rích rơi xuống, dòng người hối hả chạy trốn những giọt mưa. Chỉ còn lại một người con trai anh tuấn dịu dàng vỗ nhẹ lưng một cô gái xinh đẹp đang khóc trong lòng tạo nên một bức tranh đẹp đến mức dòng người hối hả đi qua cũng phải ngoái lại nhìn bức tranh ấy....
- San San, cậu có phải đang qua lại với Dụ Nguyên không?
Rắc.... Chiếc bút chì vỡ nát, mặt cô hơi đỏ lắc đầu chối
- Không... Không có...
Mai Mai cười gian chọc chọc chiếc nhẫn trên tay của cô nói
- Vậy sao... Vậy mà mình nghe đồn thấy giáo sư Dụ Nguyên nắm tay ai á...
Cô im lặng cúi đầu vân vê chiếc nhẫn tường vi trên tay. Mai Mai ngưng trêu chọc cô rồi nhìn cô một cách nghiêm túc
- Cậu định nói chia tay với Minh Dạ Nguyệt không?
Cô chỉ gật nhẹ đầu không nói gì, lòng cô có chút nhói đau nhưng cô không muốn tổn thương Minh Dạ Nguyệt... Cô muốn yêu ai biết cô là ai, muốn dành tình cảm cho một người mà thôi...
Mai Mai vỗ vai an ủi cô rồi nói cố gắng lên. Cả tiết học cô cứ ngẩn ngơ không nói câu nào, đến cuối giờ cô chạy ra khỏi lớp đến chỗ hẹn Minh Dạ Nguyệt.
Anh đứng đó đẹp như một bức tượng khắc, nghe thấy tiếng bước chân của cô liền quay lại cười tươi rạng rỡ
- Vợ ơi! Anh nhớ em - Anh chạy lại ôm chặt lấy cô dụi đầu vào cổ cô
Ánh mắt San San rung động không thôi, cô... Không biết cảm giác lúc này của mình là gì nữa, cô thực sự không muốn biết nữa.
Cô đẩy mạnh anh ra làm anh bất ngờ nhìn cô, San San cúi mặt im lặng một lúc lâu. Không khí bắt đầu trở lên quỷ dị hơn. Minh Dạ Nguyệt thấy điều gì không lành hơi nhíu nhíu mày đợi cô lên tiếng.
- Chúng ta chia tay đi Dạ Nguyệt.
Khi nhìn cô nói vậy, trái tim anh đau nhói, những vết tích trong cuộc đời anh có lẽ cũng không đau bằng lời nói như cứa vào tim của cô. Không như cô dự đoán anh sẽ điên cuồng lên hỏi tại sao.
Anh đang đợi cô nói lý do, cô nhìn thấy điều đó ở trong mắt của anh làm cô cảm thấy đau đớn, cô không muốn mình trở thành giống nữ chính, đè xuống cảm giác đau đớn hít thở một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt anh nói
- Em không thể yêu anh, em... em có người khác rồi. - Cô thực sự cảm thấy mình bỉ ổi
- Chỉ vậy thôi? - Minh Dạ Nguyệt khuôn mặt không lộ sắc thái, chầm chậm hỏi nhìn thẳng vào mắt cô như có thể thấu cô vậy
Cô hơi lùi người lại không tiếp tục nói mà muốn chạy trốn, nếu cô còn tiếp tục đứng đây cô sẽ mềm lòng mất. Cô không cho phép cảm xúc này...!
- Đến cả khi chia tay, em cũng không nói cho anh lý do chính đáng sao? Em khinh thường anh vậy sao? - Minh Dạ Nguyệt đôi mắt u sầu nhìn cô
San San dựng lại, nắm chặt tay im lặng... cô không có ý đó nhưng lại không thể nói thành lời, trái tim cô cũng phải lòng Minh Dạ Nguyệt nhưng cô không cho phép nó phát triển tiếp... Cô không muốn...
- Em cứ vậy mà đi sao? Chẳng lẽ anh không đủ tốt với em?
- Không phải! - San San quay ngắt người lại
- Vậy thì em nói đi - Minh Dạ Nguyệt không tức giận, không đau buồn mà chỉ nhìn cô
- Em nói anh cũng đâu có hiểu? Vốn người anh yêu là Tích San San chứ đâu phải em! - Em... Ghen với một người đã mất.. Em... thật xấu xí.... Những lời này trong lòng cô làm cô đau đến nghẹt thở....
- Vậy em thực sự là ai? - Minh Dạ Nguyệt có chút bất ngờ lúc đầu nhưng bình tĩnh lại hỏi
Cô ngạc nhiên, anh không hề nghĩ cô nói đùa sao? San San cắn môi im lặng không nói gì
- Em không phải Tích San San ngày trước đã cứu anh, đã khóc vì anh?
San San gật đầu cắn môi, Minh Dạ Nguyệt im lặng nhìn cô một lúc rồi quay lưng rời đi cũng không hỏi cô là ai trong thân xác này... Một cuộc chia tay không cãi vã, không nước mắt, không đau khổ không tức giận. Như thể tan biến chưa từng có tình yêu này vậy... Bỗng nước mắt trào ra, cô ngồi thụp xuống ôm đầu gối khóc... Dù đã đoán được kết quả rằng người anh yêu là Tích San San thật sự nhưng lúc này cô lại không thể kìm được nước mắt mà vỡ òa
Lăng Hạo Thiên thấy cô bỏ quên một con dao lạ nên tới trường tìm cô mang trả, thấy cô ngồi ôm gối, có chút hoảng hốt. Chẳng lẽ cô lại lên cơn đau? Anh chạy lại về phía cô
- Em không sao chứ? Lại đau sao?
San San nghe giọng Lăng Hạo Thiên thì vội vàng đứng dậy lau nước mắt, quay người định bỏ đi thì anh tóm lấy tay cô
- San San, em làm sao vậy? Tại sao lại khóc? - Anh lo lắng nhìn cô
Cô mím môi, nước mắt lại muốn trực trào ra. Cô muốn dừng nhưng lại không thể dừng nước mắt cứ vậy lã chã rơi xuống khuôn mặt làm Lăng Hạo Thiên lúc đầu ngạc nhiên rồi lúng túng lau nước mắt cho cô. Thấy không có dấu hiệu dừng khóc đành phải ôm cô vào lòng vỗ nhẹ vai
- Ngoan... đừng khóc...!
- Anh ấy.... Không yêu tôi.... Dù... Tôi mong điều đó xảy ra nhưng trái tim lại không nghe theo sự điều khiển của tôi...
Cô nói run rẩy từng chữ một, trái tim cô đua lắm.... Như vạn mũi kim đâm vào cơ thể... Lăng Hạo Thiên hơi dựng người lại, xoa đầu cô rồi hoàn toàn im lặng để cho cô khóc ướt đẫm cả chiếc áo blouse trắng.
Anh lần đầu tiên thấy cô rơi nước mắt, còn là vì một người đàn ông nữa... Lăng Hạo Thiên nắm chặt bàn tay lại đến mức nổi gân xanh, hít thở một chút rồi ôm chặt cô trong lòng
- Khóc đi, đừng kìm nén nó lại. Rồi hãy là chính em sau khi khóc...
Mưa bắt đầu rả rích rơi xuống, dòng người hối hả chạy trốn những giọt mưa. Chỉ còn lại một người con trai anh tuấn dịu dàng vỗ nhẹ lưng một cô gái xinh đẹp đang khóc trong lòng tạo nên một bức tranh đẹp đến mức dòng người hối hả đi qua cũng phải ngoái lại nhìn bức tranh ấy....
/94
|