"Đến cùng là con muốn như thế nào!" Bạch Quốc Hoa có chút nổi giận, ánh mắt nhìn cô vô cùng phức tạp "Dì chết rồi, Tình Tình sống chết không rõ, chẳng phải con nên ăn mừng mới đúng sao?"
Không tin được những lời này lại từ miệng người gọi là ba nói, Bạch Túc Túc cứ đứng ở đó nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mặt, trong mắt hoàn toàn thất vọng: "Hết thảy tất cả chẳng lẽ không phải do ba phạm sai lầm sao? Mẹ tôi bệnh nặng, ba ở ngoài tìm tiểu tam, còn có cả con riêng bên ngoài. Mẹ vừa mới chết, xương cốt chưa kịp nguội lạnh, ba liền không kịp đợi mang hai mẹ con đó vào nhà. Sau đó đối với tôi là các loại giáo huấn sỉ nhục. Tôi tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm cái gì có lỗi với mấy người, mà mấy người lại đối xử với tôi như vậy? Trần Mân đi đến bây giờ, ba còn dám nói không có trách nghiệm của ba sao?!"
"Con!" Bạch Quốc Hoa tức giận dơ tay, tựa hồ như đã chuẩn bị dáng xuống cho cô một bạt tai.
Bạch Túc Túc tiến lên một bước, ánh mắt xa cách: "Ông đánh đi. Ông mất hết rồi, cả con lẫn vợ và gia đình. Nhưng tôi vẫn còn ông nội và Phó Sâm. Từ khi ông để hai mẹ con kia tùy ý hại tôi và ông nội, ba tôi đã chết từ lúc đó rồi."
Bạch Quốc Hoa gắt gao trừng mắt nhìn đứa con gái vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, bàn tay giơ lên giữa không trung chậm chạp không có rơi xuống. Ông không biết thì ra đây chính là lời trong lòng của cô nói ra. Nói cho cùng, người cô hận vẫn chính là mình.
Nhìn về phía phòng làm việc, Bạch Túc Túc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Bạch Quốc Hoa, nói: "Tôi biết cô ta đang ở trong đó, ông không cho tôi vào cũng được thôi, tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy cô ta. Nhưng vẫn hi vọng ông nói với cô ta một tiếng, *bảo hổ lột da, người thiệt vẫn là mình. Nếu như cô ta có thể nói ra hết thảy, chí ít cũng sẽ không cần trốn chui trốn lủi, *thì thụt như con chuột ngày. Để cô ta cân nhắc một chút."
*bảo hổ lột da: Ý nói khi muốn thương lượng với kẻ ác mà buộc họ hi sinh lợi ích của mình thì nhất định sẽ không thành công
*thì thụt như con chuột ngày: đi lại, ra vào lén lút, biểu hiện những việc ám muội thiếu đứng đắn
Nói xong, cô trực tiếp quay ngoắt đi thẳng đến hướng thang máy bên kia. Để lại Bạch Quốc Hoa một mặt phức tạp đứng đó, trên mặt xuất hiện một vòng tang thương.
Bạch Túc Túc tất nhiên không có dễ dàng rời đi mà không thu hoạch được cái gì như vậy. Cô tìm trợ lý của ba cô, đưa lên tầng cao nhất của công ty.
Giọng lạnh thổi từng cơn, tầng cao nhất cũng chẳng có bao nhiêu người. Bạch Túc Túc nhìn trợ lý Triệu nghiêm túc nói: "Trợ lý Triệu đi theo ba tôi mấy năm rồi?"
"Mười năm." Trợ lý Triệu cúi đầu xuống, cười nhạt một tiếng.
"Vậy cậu có muốn lên cao một bước hay không?" Bạch Túc Túc đứng khoanh tay nhìn dòng xe cộ nườm nượp dưới lầu, giọng nói thanh đạm.
Nghe vậy, người trợ lý không khỏi dò xét vị đại tiểu thư này. Cậu vốn không hiểu rõ cô đại tiểu thư này cho lắm, ấn tượng duy nhất của cô đối với cậu đó chính là hướng nội, rụt rè. Nhưng bây giờ xem ra, vốn không phải như vậy.
"Tôi không hiểu ý của cô." Thần sắc cậu không thay đổi, tựa hồ như nghe không hiểu.
Bạch Túc Túc cũng không thích quanh co lòng vòng, nhìn cậu trợ lý trực tiếp nói thẳng: "Sau này công ty sẽ sát nhập lại với Liên Ý, tôi tin cậu cũng đã nghe được phong phanh tin tức rồi. Lấy năng lực của cậu, chỉ làm trợ lý cho ba tôi tuyệt đối là đang chảy máu chất xám."
Cô gái dung mạo tinh xảo đối diện, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, trong mắt còn mang theo chút thâm ý khác. Lời nói đến nước này, trợ lý Triệu còn gì không hiểu, chỉ cảm thấy bên trong gia đình hào môn quả thực là phức tạp. Ngay cả ba con thương thích cũng đấu đá lục đục.
Nhưng thật sự cậu không cam lòng khi cứ một mực làm người trợ lý như vậy. Phó chủ tịch là người bảo thủ, tuyệt đối không làm nên chuyện lớn. Sau này khi công ty sát nhập vào với Liên Ý, công ty lớn như Liên Ý nhất định sẽ mang lại vô vàn sức sống cho công ty. Nếu như có thể đi theo làm việc bên người Phó tổng, vậy khẳng định không còn gì tốt hơn.
Trầm mặc một hồi, trợ lý mới bỗng nhiên nở nụ cười "Đại tiểu thư có chuyện cứ nói thẳng, chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ không nói hai lời."
Thấy đối phương đáp ứng, khóe miệng Bạch Túc Túc hơi cong lên, nhìn xung quanh một chút rồi nói khẽ: "Cậu tìm cơ hội mua một cái camera mini gắn vào trong phòng ba tôi, bên ngoài cũng gắn một cái. Bình thường để ý kỹ một chút, xem coi còn ai khác thường xuyên ra vào khỏi phòng hay không."
Bạch Túc Túc quyết định đợi khi Bạch Côn trở về cũng thu luôn Bạch Tình Tình vào lưới cho bằng được. Bạch Tình Tình không gian trá giống như Trần Mân, cô ta rất nhát gan, dọa một chút nhất định sẽ sợ mất mật nói ra chân tướng. Chỉ là sợ cô ta sẽ chạy, cho nên cô mới gắn trong ngoài phòng làm việc 2 cái camera, để thám tử có thể tùy lúc theo dõi. Ngoài ra còn phái mấy người bảo vệ canh ngoài cao ốc, một khi cô ta muốn chạy, bảo vệ sẽ ngay lập tức bắt cô ta lại.
Làm mấy việc này trước kia Bạch Túc Túc nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã suýt chết một lần, có đôi khi nếu không dùng một chút thủ đoạn, vậy cô chỉ có thể để mặc bị họ bức đến chết.
"Cái này..." Trợ lý tựa hồ có chút do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: "Cô cứ chờ tin tôi."
Nghe thế, Bạch Túc Túc cười cười nhìn thẳng trợ lý: "Triệu trợ lý có năng lực như vậy, ông nội của tôi nhất định sẽ rất tán thưởng."
Trợ lý Triệu đương nhiên biết đại tiểu thư này chính là cháu gái tâm cam bảo bối của chủ tịch, hậu phương vững như vậy cho nên trợ lý Triệu mới dám đứng về đội. Dù sao mạng sống ở công ty này vẫn do chủ tịch định đoạt tất cả.
Không nói chuyện lâu nữa, Bạch Túc Túc liền trở về. Lúc đầu toàn thân của cô nhức mỏi cả lên, đi về hứng gió lạnh, về đến nhà liền bị cảm lạnh y như trong dự đoán. Cô nấu một ít canh gừng uống tạm, đến chiều thì nhận được tin nhắn của trợ lý Triệu, nói camera đã được gắn, cô dùng điện thoại có thể thấy mọi hoạt động bên kia.
Thấy vậy, Bạch Túc Túc hài lòng, đồng thời cũng gọi điện thoại cho ông nói qua về chuyện này. Bạch Côn chỉ nói ông sẽ trở về.
Nghĩ đến có thể bắt được Bạch Tình Tình ra ngoài, Bạch Túc Túc đặc biệt muốn biết mọi chuyện phát sinh trong đó. Đến cùng Trần Mân chết như thế nào, ông cô gặp tai nạn có quan hệ gì với hai người kia hay không?
Bất quá đến buổi tối, không biết là ai tung tin, trên mạng tràn lan tin tức Ngô Hoằng là tiểu tam, chen chân vào tình cảm giữa Tô Nguyệt và Mục Hạo, bình luận cũng một mớ thuyết cẩu huyết đại chiến hào môn. Một đống người mắng chửi Ngô Hoằng, chỉ vì cái ảnh chụp Ngô Hoằng đi ăn cơm cùng với Mục Hạo, bất quá lần ăn cơm này cũng đã qua lâu lắm rồi.
Không biết làm sao, Bạch Túc Túc không khỏi nghĩ tới đây là Tô Nguyệt giở trò quỷ. Nhưng Ngô Hoằng cũng đâu phải nữ phụ độc ác, đâu có cùng cô ta tranh giành đàn ông, nếu cô ta thực sự làm ra cái này thì cũng quá đáng quá đi.
Bạch Túc Túc gọi điện cho Chu tỷ hỏi thăm chuyện này, thái độ đối phương lại cực kỳ vi diệu.
"Chị nói cho em biết, đời chị chị chưa từng thấy một người phụ nữ nào lại tốt số đến lạ thường như vậy. Lần trước Tô Nguyệt đắc tội một MC có tiếng trong giới, kết quả đảo mắt một cái, có ngay tổng thanh tra tạp chí thời trang ra mặt bảo vệ cô ta. Người phụ nữ này không biết đã đắc tội bao nhiêu người, nhưng lần nào lần nấy cũng được bảo vệ. Còn một đống người theo đuổi cô ta nữa cơ, thực sự chị không biết cô ta có điểm nào tốt mà được chào đón như thế luôn đấy."
Chu tỷ nói cực kỳ vi diệu, tựa hồ như đó chính là phụ nữ lợi hại nhất trong đời mà chị từng thấy. Bạch Túc Túc nghe xong cũng chẳng cảm thấy gì, bởi cô quen rồi. Nữ chính mà, hào quang mary sue không ai địch nổi. Duy chỉ có Phó Sâm là ngoại lệ, dù sao có ai đối nghịch với cô ta cũng đều trở thành nhân vật phản diện. Bất quá Bạch Túc Túc cũng đã quyết định, đi theo con đường nhân vật phản diện, một đi không trở lại.
"Vậy Ngô Hoằng là chuyện gì xảy ra?" Bạch Túc Túc hỏi vào điện thoại.
Dứt lời, bên ia lập tức truyền đến một tiếng thở dài: "Việc này nhìn thì có vẻ không phải là Tô Nguyệt làm đó, nhưng em suy nghĩ một chút, ba của Ngô Hoằng là ai? Người trong vòng này có ai to gan bôi đen con gái một đạo diễn lớn như vậy ngoài kẻ có hậu phương chứ?"
Chu tỷ đã rất rõ ràng, Bạch Túc Túc không nghĩ tới Tô Nguyệt lại hung ác đến thế. Người ta đã không tranh không giành với cô ta, cô ta còn liều chết đuổi theo người khác không buông.
Như nghĩ đến cái gì, bên kia điện thoại ngừng một chút rồi nói tiếp: "Mặt khác người phụ nữ này giống như cũng có ý tứ nhắm vào em. Trên mạng thỉnh thoảng sẽ có xuất hiện một ít bài đăng bôi đen em. Nó cứ tích lũy ngày ngày tháng tháng như vậy nhất định sẽ hủy hoại độ yêu thích của em với công chúng. Chị nhìn có vẻ đều là phụ nữ này làm."
Không tin được những lời này lại từ miệng người gọi là ba nói, Bạch Túc Túc cứ đứng ở đó nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mặt, trong mắt hoàn toàn thất vọng: "Hết thảy tất cả chẳng lẽ không phải do ba phạm sai lầm sao? Mẹ tôi bệnh nặng, ba ở ngoài tìm tiểu tam, còn có cả con riêng bên ngoài. Mẹ vừa mới chết, xương cốt chưa kịp nguội lạnh, ba liền không kịp đợi mang hai mẹ con đó vào nhà. Sau đó đối với tôi là các loại giáo huấn sỉ nhục. Tôi tự hỏi bản thân rốt cuộc đã làm cái gì có lỗi với mấy người, mà mấy người lại đối xử với tôi như vậy? Trần Mân đi đến bây giờ, ba còn dám nói không có trách nghiệm của ba sao?!"
"Con!" Bạch Quốc Hoa tức giận dơ tay, tựa hồ như đã chuẩn bị dáng xuống cho cô một bạt tai.
Bạch Túc Túc tiến lên một bước, ánh mắt xa cách: "Ông đánh đi. Ông mất hết rồi, cả con lẫn vợ và gia đình. Nhưng tôi vẫn còn ông nội và Phó Sâm. Từ khi ông để hai mẹ con kia tùy ý hại tôi và ông nội, ba tôi đã chết từ lúc đó rồi."
Bạch Quốc Hoa gắt gao trừng mắt nhìn đứa con gái vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, bàn tay giơ lên giữa không trung chậm chạp không có rơi xuống. Ông không biết thì ra đây chính là lời trong lòng của cô nói ra. Nói cho cùng, người cô hận vẫn chính là mình.
Nhìn về phía phòng làm việc, Bạch Túc Túc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Bạch Quốc Hoa, nói: "Tôi biết cô ta đang ở trong đó, ông không cho tôi vào cũng được thôi, tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy cô ta. Nhưng vẫn hi vọng ông nói với cô ta một tiếng, *bảo hổ lột da, người thiệt vẫn là mình. Nếu như cô ta có thể nói ra hết thảy, chí ít cũng sẽ không cần trốn chui trốn lủi, *thì thụt như con chuột ngày. Để cô ta cân nhắc một chút."
*bảo hổ lột da: Ý nói khi muốn thương lượng với kẻ ác mà buộc họ hi sinh lợi ích của mình thì nhất định sẽ không thành công
*thì thụt như con chuột ngày: đi lại, ra vào lén lút, biểu hiện những việc ám muội thiếu đứng đắn
Nói xong, cô trực tiếp quay ngoắt đi thẳng đến hướng thang máy bên kia. Để lại Bạch Quốc Hoa một mặt phức tạp đứng đó, trên mặt xuất hiện một vòng tang thương.
Bạch Túc Túc tất nhiên không có dễ dàng rời đi mà không thu hoạch được cái gì như vậy. Cô tìm trợ lý của ba cô, đưa lên tầng cao nhất của công ty.
Giọng lạnh thổi từng cơn, tầng cao nhất cũng chẳng có bao nhiêu người. Bạch Túc Túc nhìn trợ lý Triệu nghiêm túc nói: "Trợ lý Triệu đi theo ba tôi mấy năm rồi?"
"Mười năm." Trợ lý Triệu cúi đầu xuống, cười nhạt một tiếng.
"Vậy cậu có muốn lên cao một bước hay không?" Bạch Túc Túc đứng khoanh tay nhìn dòng xe cộ nườm nượp dưới lầu, giọng nói thanh đạm.
Nghe vậy, người trợ lý không khỏi dò xét vị đại tiểu thư này. Cậu vốn không hiểu rõ cô đại tiểu thư này cho lắm, ấn tượng duy nhất của cô đối với cậu đó chính là hướng nội, rụt rè. Nhưng bây giờ xem ra, vốn không phải như vậy.
"Tôi không hiểu ý của cô." Thần sắc cậu không thay đổi, tựa hồ như nghe không hiểu.
Bạch Túc Túc cũng không thích quanh co lòng vòng, nhìn cậu trợ lý trực tiếp nói thẳng: "Sau này công ty sẽ sát nhập lại với Liên Ý, tôi tin cậu cũng đã nghe được phong phanh tin tức rồi. Lấy năng lực của cậu, chỉ làm trợ lý cho ba tôi tuyệt đối là đang chảy máu chất xám."
Cô gái dung mạo tinh xảo đối diện, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, trong mắt còn mang theo chút thâm ý khác. Lời nói đến nước này, trợ lý Triệu còn gì không hiểu, chỉ cảm thấy bên trong gia đình hào môn quả thực là phức tạp. Ngay cả ba con thương thích cũng đấu đá lục đục.
Nhưng thật sự cậu không cam lòng khi cứ một mực làm người trợ lý như vậy. Phó chủ tịch là người bảo thủ, tuyệt đối không làm nên chuyện lớn. Sau này khi công ty sát nhập vào với Liên Ý, công ty lớn như Liên Ý nhất định sẽ mang lại vô vàn sức sống cho công ty. Nếu như có thể đi theo làm việc bên người Phó tổng, vậy khẳng định không còn gì tốt hơn.
Trầm mặc một hồi, trợ lý mới bỗng nhiên nở nụ cười "Đại tiểu thư có chuyện cứ nói thẳng, chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ không nói hai lời."
Thấy đối phương đáp ứng, khóe miệng Bạch Túc Túc hơi cong lên, nhìn xung quanh một chút rồi nói khẽ: "Cậu tìm cơ hội mua một cái camera mini gắn vào trong phòng ba tôi, bên ngoài cũng gắn một cái. Bình thường để ý kỹ một chút, xem coi còn ai khác thường xuyên ra vào khỏi phòng hay không."
Bạch Túc Túc quyết định đợi khi Bạch Côn trở về cũng thu luôn Bạch Tình Tình vào lưới cho bằng được. Bạch Tình Tình không gian trá giống như Trần Mân, cô ta rất nhát gan, dọa một chút nhất định sẽ sợ mất mật nói ra chân tướng. Chỉ là sợ cô ta sẽ chạy, cho nên cô mới gắn trong ngoài phòng làm việc 2 cái camera, để thám tử có thể tùy lúc theo dõi. Ngoài ra còn phái mấy người bảo vệ canh ngoài cao ốc, một khi cô ta muốn chạy, bảo vệ sẽ ngay lập tức bắt cô ta lại.
Làm mấy việc này trước kia Bạch Túc Túc nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã suýt chết một lần, có đôi khi nếu không dùng một chút thủ đoạn, vậy cô chỉ có thể để mặc bị họ bức đến chết.
"Cái này..." Trợ lý tựa hồ có chút do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: "Cô cứ chờ tin tôi."
Nghe thế, Bạch Túc Túc cười cười nhìn thẳng trợ lý: "Triệu trợ lý có năng lực như vậy, ông nội của tôi nhất định sẽ rất tán thưởng."
Trợ lý Triệu đương nhiên biết đại tiểu thư này chính là cháu gái tâm cam bảo bối của chủ tịch, hậu phương vững như vậy cho nên trợ lý Triệu mới dám đứng về đội. Dù sao mạng sống ở công ty này vẫn do chủ tịch định đoạt tất cả.
Không nói chuyện lâu nữa, Bạch Túc Túc liền trở về. Lúc đầu toàn thân của cô nhức mỏi cả lên, đi về hứng gió lạnh, về đến nhà liền bị cảm lạnh y như trong dự đoán. Cô nấu một ít canh gừng uống tạm, đến chiều thì nhận được tin nhắn của trợ lý Triệu, nói camera đã được gắn, cô dùng điện thoại có thể thấy mọi hoạt động bên kia.
Thấy vậy, Bạch Túc Túc hài lòng, đồng thời cũng gọi điện thoại cho ông nói qua về chuyện này. Bạch Côn chỉ nói ông sẽ trở về.
Nghĩ đến có thể bắt được Bạch Tình Tình ra ngoài, Bạch Túc Túc đặc biệt muốn biết mọi chuyện phát sinh trong đó. Đến cùng Trần Mân chết như thế nào, ông cô gặp tai nạn có quan hệ gì với hai người kia hay không?
Bất quá đến buổi tối, không biết là ai tung tin, trên mạng tràn lan tin tức Ngô Hoằng là tiểu tam, chen chân vào tình cảm giữa Tô Nguyệt và Mục Hạo, bình luận cũng một mớ thuyết cẩu huyết đại chiến hào môn. Một đống người mắng chửi Ngô Hoằng, chỉ vì cái ảnh chụp Ngô Hoằng đi ăn cơm cùng với Mục Hạo, bất quá lần ăn cơm này cũng đã qua lâu lắm rồi.
Không biết làm sao, Bạch Túc Túc không khỏi nghĩ tới đây là Tô Nguyệt giở trò quỷ. Nhưng Ngô Hoằng cũng đâu phải nữ phụ độc ác, đâu có cùng cô ta tranh giành đàn ông, nếu cô ta thực sự làm ra cái này thì cũng quá đáng quá đi.
Bạch Túc Túc gọi điện cho Chu tỷ hỏi thăm chuyện này, thái độ đối phương lại cực kỳ vi diệu.
"Chị nói cho em biết, đời chị chị chưa từng thấy một người phụ nữ nào lại tốt số đến lạ thường như vậy. Lần trước Tô Nguyệt đắc tội một MC có tiếng trong giới, kết quả đảo mắt một cái, có ngay tổng thanh tra tạp chí thời trang ra mặt bảo vệ cô ta. Người phụ nữ này không biết đã đắc tội bao nhiêu người, nhưng lần nào lần nấy cũng được bảo vệ. Còn một đống người theo đuổi cô ta nữa cơ, thực sự chị không biết cô ta có điểm nào tốt mà được chào đón như thế luôn đấy."
Chu tỷ nói cực kỳ vi diệu, tựa hồ như đó chính là phụ nữ lợi hại nhất trong đời mà chị từng thấy. Bạch Túc Túc nghe xong cũng chẳng cảm thấy gì, bởi cô quen rồi. Nữ chính mà, hào quang mary sue không ai địch nổi. Duy chỉ có Phó Sâm là ngoại lệ, dù sao có ai đối nghịch với cô ta cũng đều trở thành nhân vật phản diện. Bất quá Bạch Túc Túc cũng đã quyết định, đi theo con đường nhân vật phản diện, một đi không trở lại.
"Vậy Ngô Hoằng là chuyện gì xảy ra?" Bạch Túc Túc hỏi vào điện thoại.
Dứt lời, bên ia lập tức truyền đến một tiếng thở dài: "Việc này nhìn thì có vẻ không phải là Tô Nguyệt làm đó, nhưng em suy nghĩ một chút, ba của Ngô Hoằng là ai? Người trong vòng này có ai to gan bôi đen con gái một đạo diễn lớn như vậy ngoài kẻ có hậu phương chứ?"
Chu tỷ đã rất rõ ràng, Bạch Túc Túc không nghĩ tới Tô Nguyệt lại hung ác đến thế. Người ta đã không tranh không giành với cô ta, cô ta còn liều chết đuổi theo người khác không buông.
Như nghĩ đến cái gì, bên kia điện thoại ngừng một chút rồi nói tiếp: "Mặt khác người phụ nữ này giống như cũng có ý tứ nhắm vào em. Trên mạng thỉnh thoảng sẽ có xuất hiện một ít bài đăng bôi đen em. Nó cứ tích lũy ngày ngày tháng tháng như vậy nhất định sẽ hủy hoại độ yêu thích của em với công chúng. Chị nhìn có vẻ đều là phụ nữ này làm."
/75
|