_" Tam hoàng tử có gì phân phó?"
Đúng vậy,tên tiểu tử cùng Hạ Vũ tranh đoạt mảnh ngọc bội không ai khác chính là Thiên Quân Khải,tam hoàng tử của Đại Thiên Triều,lão bản phía sau Bảo trân các cùng Tụ linh các,này đúng là tàng thật thâm sâu,tựa như lúc vừa mới khi đối diện cùng kia đôi huynh nguội,hắn dùng đúng là gương mặt của một vị hoàng tử được sủng ai đến sinh hư,còn bây giờ khi không có người ngoài,hắn lại là một kẻ già dặn, thành thục,cặp mắt sáng quắc suy tính.
Hắn lại làm sao không suy tính cho được chứ.
Kia đôi huynh nguội rốt cuộc là cái gì nhân,cái gì lai lịch,có thể ra tay hào phóng đánh đổi một cái túi trữ vật lấy một mảnh ngọc bội chỉ vì thưởng một chút niềm vui ?
Hắn thấy thật là đả kích,nhiều năm như thế hắn làm lão bản cái gì bảo vật còn chưa thấy,dạng người gì còn chưa tiếp xúc qua ,vì vậy dù tuổi tiểu nhưng cũng đã thật thành thục.Hắn biết vì được đến tài nguyên tu luyện càng nhiều cha con,huynh đệ có thể sát hại nhau,nếu không cũng sẽ giả dối tự thân bí mật ôm bảo mà qua đi,duy nhất hôm nay đôi nhân này,nhất là kia tên tiểu tử xấp xỉ tuổi hắn,có thể tùy tay mà xuất ra một viên túi trữ vật chưa nói,lại chớp mắt cũng không đã đi đổi ra.
Thiên Quân Khải suy nghĩ,nhìn lại một lần sự việc,kia tên tiểu tử có hành động như vậy chỉ có thể giải thích duy nhất là : hắn pháp bảo ùn ùn,một cái túi trữ vật hẳn là chướng mắt hắn.Thiên Quân Khải suy nghĩ đến đây mắt lòe lòe sáng như bắt được vàng,lại không che dấu được nụ cười.
Phải nói Thiên Quân Khải đánh bàn tính tốt lắm.Hắn hôm nay không phải nhàn nhã mà đi tới Bảo trân các vui đùa mà là có chuyện trọng đại. Gần nhất hắn biết hoàng gia bí cảnh sắp mở,mà hắn mẫu phi đã lăn qua lộn lại với phụ hoàng làm hắn có một tên trung,đúng là cơ hội vạn năm khó cầu. Hoàng gia bí cảnh là ở hoàng gia chỗ sâu cung cấm,năm mươi năm mới hội mở ra một lần,nguy hiểm trùng trùng nhưng cơ duyên không thiếu,những ai từ đó sống sót đi ra đều làm chút đại sự.
Chính vì vậy hắn phải làm chuẩn bị thật kĩ,phải thưởng đến được tay cái bánh ngọt cao cao này. Hắn vốn muốn từ ttong Bảo trân các chọn vãi cỗ bảo vật phòng thân nhưng sau khi thấy qua kia đôi nhân,mọi thứ tại đều là chướng mắt,hắn muốn thưởng đến kia những thứ bọn họ tồn trong tay bởi chắc chắn dù cho có rớt ra một kiện lại sẽ khẳng định kiện đó bảo vật không phải dạng thường.Lại nói nói kia đúng là miếng mồi ngon,tu vi không cao,pháp bảo lại nhiều,này đúng là " hoài bích có tội " không phải sao.
_" Ngươi theo kia đôi nhân,xử lí bọn họ,thưởng đến tay tất cả những gì chúng tồn trong tay mang về đến. Nhớ giải quyết gọn gàng,đừng để người ta truy ra"
_" Thuộc hạ lĩnh mệnh"
Người vừa lên tiếng chính là một trong hai kẻ đã dẫn Hạ Vũ hai người vào,hắn đã là kim đan hậu kì đỉnh núi. Thiên Quân Khải thật rất tự tin sự này đã thắng chắc rồi
Lại nói Hạ Vũ còn chưa biết nguy hiểm đã rình mò ngay quanh,vẫn thoải mái dạo phố
_" Ca ca,ngươi sao lại có thể vì ta mà xuất ra kia túi trữ vật đâu,cái này không đáng"
_" Sao lại không đáng chứ,chỉ cần Vũ Vũ vui mọi cái đều không đáng nói"
_" Nhưng ca ơi,kia là túi trữ vật,cũng không phải củ cải nha,ta đây thật luyến tiếc,20 mét vuông có thừa nha"
"_Ha ha..." Hạ Vân nghe vậy đúng là cười đến sáng lạn
_" Nó đúng là củ cải đâu"
_" Cái gì?"
Hạ Vũ chấn kinh,túi trữ vật sang quí như thế mà ca ca còn cho là củ cải,vậy cái gì mới đáng là bảo đây?
Dường như hiểu được nghi vấn của nàng,Hạ Vân cười nói
_" Đấy là ta viên túi trữ vật luyện chế ra,ngươi nếu thích,ta lại cấp cho vài cái"
_" Cái gì,là ca ngươi luyện chế,không phải đùa đi?"
Hạ Vũ thực không tin,Hạ Vân mới nhiêu tuổi mà luyện khí công lực đã thâm sâu như vậy.Luyện chế ra túi trữ vật ít cũng phải trúc cơ đã ngoài,một mét vuông ứng với một tầng công lực,nói vậy muốn sản xuất ra túi trữ vật hai mươi mét vuông đã ngoài,hẳn phải là nguyên anh đi.Nhưng nàng tin tưởng Hạ Vân sẽ không gạt nàng,nói vậy hẳn là ca ca hắn có cái pháp quyết gì đi.
Hạ Vân nhìn thấy Hạ Vũ như thế,biết nàng đang lăn qua lộn lại cái gì ý tưởng,xoa xoa đầu nàng cười nói
_" Vũ nhi cũng không cần vội,ngươi bước vào luyện khí nhị tầng sẽ bắt đầu tiếp xúc với các thứ linh tinh như luyện đan,luyện khí,luyện trận,vẽ phù...Đây là công khóa bắt buộc của ta gia. Đương nhiên công khóa này cũng không phải đơn giản,nó là thâu tóm vạn năm lịch sử mà đúc kết ra kinh nhiệm,ngươi hãy chờ mà tiếp nhạn đi"
_" Thật vậy chăng,ca không lừa ta đấy chứ?"
_" Sẽ không,nương sẽ đích thân dạy dỗ ta và ngươi"
_" Vậy thật tốt,nhắc mới nhớ chúng ta đi cũng mãn ngày,nên về thôi"
_" Vũ nhi đây là nhanh về gặp nương đi,haha''
_" Đúng a,ta thật nhớ nương quá đi"
Nói rồi Hạ Vũ cười rộ lên,cùng ở với người thân cảm giác thực thoải mái và an toàn,nàng cũng không biết cái cười này lực sát thương đủ cường nha
Hạ Vũ cùng Hạ Vân đi dạo không lâu sau thì ra khỏi thành.Hạ Vũ không hiểu sao từ lúc đến phía ngoài luôn luôn ẩn ẩn cảm thấy có nhân theo dõi,nhưng nhìn Vân ca hắn lại không phản ứng gì,điều này làm nàng có chút yên tâm,dù sao ca ca hawdn tu vi do nàng cao còn không thấy dị thường,nàng đây hẳn là tưởng tượng đi.Nhưng lại không ngờ vừa ra tới cổng thành không lâu,Hạ Vân chợt truyền âm
_" Có nhân tu vi cao thâm theo sát ta,đợi khi ca đếm đến ba,chúng ta phải dùng hết sức mà chạy,dùng Vạn dặm quyết là tốt nhất,ta nghĩ người này không có hảo ý"
Hạ Vũ cũng sợ đến mặt trắng bệch,đây không phải thấy nàng hai người từ Bảo trân các đi ra mà nghĩ muốn cướp của giết người chứ.Nhưng đúng này bên tai Hạ Vân vang lên
"_Đi..!"
Vậy là Hạ Vũ hai người dùng toàn bộ sức vào đôi chân mà chạy,không quá nhất nén hương đã cách thành tới năm mươi dặm có thừa,lúc này sở hữu linh khí đều đã cạn kiệt,Hạ Vũ mặt trắng gượng hỏi
_" Ca ca,ta đây đã thoát?"
Hạ Vân còn chưa kịp trả lời,xung quanh gió lốc bụi bay mịt mù,kèm theo đó là một trân âm thanh nhức óc mà tới
_" Hai con kiến,muốn đào thoát ra lão phu,đừng mơ,mau mau chịu chết đi!"
Hạ Vũ biết,hai người đây la dính phải cái đại nguy hiểm diệt sát rồi,mà này tu sĩ sẽ không phải thường,nàng nên làm gì đây,không thể cứ vậy ngã rớt ở nơi này được,nàng phải cùng ca ca đào thoát,nhất định
Đúng vậy,tên tiểu tử cùng Hạ Vũ tranh đoạt mảnh ngọc bội không ai khác chính là Thiên Quân Khải,tam hoàng tử của Đại Thiên Triều,lão bản phía sau Bảo trân các cùng Tụ linh các,này đúng là tàng thật thâm sâu,tựa như lúc vừa mới khi đối diện cùng kia đôi huynh nguội,hắn dùng đúng là gương mặt của một vị hoàng tử được sủng ai đến sinh hư,còn bây giờ khi không có người ngoài,hắn lại là một kẻ già dặn, thành thục,cặp mắt sáng quắc suy tính.
Hắn lại làm sao không suy tính cho được chứ.
Kia đôi huynh nguội rốt cuộc là cái gì nhân,cái gì lai lịch,có thể ra tay hào phóng đánh đổi một cái túi trữ vật lấy một mảnh ngọc bội chỉ vì thưởng một chút niềm vui ?
Hắn thấy thật là đả kích,nhiều năm như thế hắn làm lão bản cái gì bảo vật còn chưa thấy,dạng người gì còn chưa tiếp xúc qua ,vì vậy dù tuổi tiểu nhưng cũng đã thật thành thục.Hắn biết vì được đến tài nguyên tu luyện càng nhiều cha con,huynh đệ có thể sát hại nhau,nếu không cũng sẽ giả dối tự thân bí mật ôm bảo mà qua đi,duy nhất hôm nay đôi nhân này,nhất là kia tên tiểu tử xấp xỉ tuổi hắn,có thể tùy tay mà xuất ra một viên túi trữ vật chưa nói,lại chớp mắt cũng không đã đi đổi ra.
Thiên Quân Khải suy nghĩ,nhìn lại một lần sự việc,kia tên tiểu tử có hành động như vậy chỉ có thể giải thích duy nhất là : hắn pháp bảo ùn ùn,một cái túi trữ vật hẳn là chướng mắt hắn.Thiên Quân Khải suy nghĩ đến đây mắt lòe lòe sáng như bắt được vàng,lại không che dấu được nụ cười.
Phải nói Thiên Quân Khải đánh bàn tính tốt lắm.Hắn hôm nay không phải nhàn nhã mà đi tới Bảo trân các vui đùa mà là có chuyện trọng đại. Gần nhất hắn biết hoàng gia bí cảnh sắp mở,mà hắn mẫu phi đã lăn qua lộn lại với phụ hoàng làm hắn có một tên trung,đúng là cơ hội vạn năm khó cầu. Hoàng gia bí cảnh là ở hoàng gia chỗ sâu cung cấm,năm mươi năm mới hội mở ra một lần,nguy hiểm trùng trùng nhưng cơ duyên không thiếu,những ai từ đó sống sót đi ra đều làm chút đại sự.
Chính vì vậy hắn phải làm chuẩn bị thật kĩ,phải thưởng đến được tay cái bánh ngọt cao cao này. Hắn vốn muốn từ ttong Bảo trân các chọn vãi cỗ bảo vật phòng thân nhưng sau khi thấy qua kia đôi nhân,mọi thứ tại đều là chướng mắt,hắn muốn thưởng đến kia những thứ bọn họ tồn trong tay bởi chắc chắn dù cho có rớt ra một kiện lại sẽ khẳng định kiện đó bảo vật không phải dạng thường.Lại nói nói kia đúng là miếng mồi ngon,tu vi không cao,pháp bảo lại nhiều,này đúng là " hoài bích có tội " không phải sao.
_" Ngươi theo kia đôi nhân,xử lí bọn họ,thưởng đến tay tất cả những gì chúng tồn trong tay mang về đến. Nhớ giải quyết gọn gàng,đừng để người ta truy ra"
_" Thuộc hạ lĩnh mệnh"
Người vừa lên tiếng chính là một trong hai kẻ đã dẫn Hạ Vũ hai người vào,hắn đã là kim đan hậu kì đỉnh núi. Thiên Quân Khải thật rất tự tin sự này đã thắng chắc rồi
Lại nói Hạ Vũ còn chưa biết nguy hiểm đã rình mò ngay quanh,vẫn thoải mái dạo phố
_" Ca ca,ngươi sao lại có thể vì ta mà xuất ra kia túi trữ vật đâu,cái này không đáng"
_" Sao lại không đáng chứ,chỉ cần Vũ Vũ vui mọi cái đều không đáng nói"
_" Nhưng ca ơi,kia là túi trữ vật,cũng không phải củ cải nha,ta đây thật luyến tiếc,20 mét vuông có thừa nha"
"_Ha ha..." Hạ Vân nghe vậy đúng là cười đến sáng lạn
_" Nó đúng là củ cải đâu"
_" Cái gì?"
Hạ Vũ chấn kinh,túi trữ vật sang quí như thế mà ca ca còn cho là củ cải,vậy cái gì mới đáng là bảo đây?
Dường như hiểu được nghi vấn của nàng,Hạ Vân cười nói
_" Đấy là ta viên túi trữ vật luyện chế ra,ngươi nếu thích,ta lại cấp cho vài cái"
_" Cái gì,là ca ngươi luyện chế,không phải đùa đi?"
Hạ Vũ thực không tin,Hạ Vân mới nhiêu tuổi mà luyện khí công lực đã thâm sâu như vậy.Luyện chế ra túi trữ vật ít cũng phải trúc cơ đã ngoài,một mét vuông ứng với một tầng công lực,nói vậy muốn sản xuất ra túi trữ vật hai mươi mét vuông đã ngoài,hẳn phải là nguyên anh đi.Nhưng nàng tin tưởng Hạ Vân sẽ không gạt nàng,nói vậy hẳn là ca ca hắn có cái pháp quyết gì đi.
Hạ Vân nhìn thấy Hạ Vũ như thế,biết nàng đang lăn qua lộn lại cái gì ý tưởng,xoa xoa đầu nàng cười nói
_" Vũ nhi cũng không cần vội,ngươi bước vào luyện khí nhị tầng sẽ bắt đầu tiếp xúc với các thứ linh tinh như luyện đan,luyện khí,luyện trận,vẽ phù...Đây là công khóa bắt buộc của ta gia. Đương nhiên công khóa này cũng không phải đơn giản,nó là thâu tóm vạn năm lịch sử mà đúc kết ra kinh nhiệm,ngươi hãy chờ mà tiếp nhạn đi"
_" Thật vậy chăng,ca không lừa ta đấy chứ?"
_" Sẽ không,nương sẽ đích thân dạy dỗ ta và ngươi"
_" Vậy thật tốt,nhắc mới nhớ chúng ta đi cũng mãn ngày,nên về thôi"
_" Vũ nhi đây là nhanh về gặp nương đi,haha''
_" Đúng a,ta thật nhớ nương quá đi"
Nói rồi Hạ Vũ cười rộ lên,cùng ở với người thân cảm giác thực thoải mái và an toàn,nàng cũng không biết cái cười này lực sát thương đủ cường nha
Hạ Vũ cùng Hạ Vân đi dạo không lâu sau thì ra khỏi thành.Hạ Vũ không hiểu sao từ lúc đến phía ngoài luôn luôn ẩn ẩn cảm thấy có nhân theo dõi,nhưng nhìn Vân ca hắn lại không phản ứng gì,điều này làm nàng có chút yên tâm,dù sao ca ca hawdn tu vi do nàng cao còn không thấy dị thường,nàng đây hẳn là tưởng tượng đi.Nhưng lại không ngờ vừa ra tới cổng thành không lâu,Hạ Vân chợt truyền âm
_" Có nhân tu vi cao thâm theo sát ta,đợi khi ca đếm đến ba,chúng ta phải dùng hết sức mà chạy,dùng Vạn dặm quyết là tốt nhất,ta nghĩ người này không có hảo ý"
Hạ Vũ cũng sợ đến mặt trắng bệch,đây không phải thấy nàng hai người từ Bảo trân các đi ra mà nghĩ muốn cướp của giết người chứ.Nhưng đúng này bên tai Hạ Vân vang lên
"_Đi..!"
Vậy là Hạ Vũ hai người dùng toàn bộ sức vào đôi chân mà chạy,không quá nhất nén hương đã cách thành tới năm mươi dặm có thừa,lúc này sở hữu linh khí đều đã cạn kiệt,Hạ Vũ mặt trắng gượng hỏi
_" Ca ca,ta đây đã thoát?"
Hạ Vân còn chưa kịp trả lời,xung quanh gió lốc bụi bay mịt mù,kèm theo đó là một trân âm thanh nhức óc mà tới
_" Hai con kiến,muốn đào thoát ra lão phu,đừng mơ,mau mau chịu chết đi!"
Hạ Vũ biết,hai người đây la dính phải cái đại nguy hiểm diệt sát rồi,mà này tu sĩ sẽ không phải thường,nàng nên làm gì đây,không thể cứ vậy ngã rớt ở nơi này được,nàng phải cùng ca ca đào thoát,nhất định
/124
|