" Vân nhi,mau mang Băng Băng về phòng nghỉ ngơi,ta có chuyện muốn cùng Vũ Vũ nói"
Phượng Nghi mắt trầm ngâm nhìn về phía Hạ Vân.Lời nói ra thực là mong về phòng nghỉ,nhưng chân chính nhường Vân nhi đưa về là muốn trông nom nàng ta.Dù sao từ sau họa diệt tộc,nàng tâm không bao giờ buông lỏng
_" Vâng" Hạ Vân hiển nhiên hiểu ý của nương,gật đầu một cái rồi quay về phía Thiên Băng Băng cười cười
_" Băng nguội,ta đi thôi"
_" ta..."
Thiên Băng Băng đứng đó chần chừ,nhìn Hạ Vũ khẩn cầu như muốn nói: ta có thể ở lại đây không hoặc không cần bỏ ta một mình,ta rất sợ.Hạ Vũ nhìn gương mặt phấn điêu ngọc mài đang rưng rưng nhìn mình lòng cũng chùng xuống.
Nàng không hiểu sao lại đối với cô bé như có một mối liên hệ,một dự cảm sẽ gắn bó rất lâu,rất lâu,có lẽ bởi cô bé và nàng cùng mãn mười tuổi,có thể cùng là cái xa quê,hoặc bởi sự ăn năn ,tự trách vì quá ích kỉ ham sống mà hại chết tỷ tỷ nàng ta.Tóm lại,đối với này oa nhi,nàng thấy như là đứa em gái cần được che chở vậy.Vì thế Hạ Vũ không nỡ chối từ cô bé,đang tính mở miệng hỏi nương thì đã bị nương chặn lời
_" Băng Băng đừng lo,Vũ Vũ vẫn ngay ở đây,không đi đâu cả,ngươi hãy theo Vân nhi đi đi"
Hạ Vũ thấy nương kì quoái,tâm tình cũng bất định,chắc chắn điều nương muốn nói là không muốn cho người ngoài biết đi.Nghĩ vậy nàng bèn quay lại nhìn Thiên Băng Băng
_" Băng nhi,mau về phòng,ta lát sẽ trở lại cùng nguội"
_" Được..." Thiên Băng Băng đáp trả,cũng từ từ tiến ra.
Phượng Nghi thấy bóng dáng hai người vừa khuất bèn đem cửa động phủ chôn chặt lại,cuối cùng như không yên tâm lại tế ra thêm một cái phòng ngự pháp trận.Hạ Vũ thấy nương hành động,biết mình suy nghĩ là đúng rồi
_" Nương,có chuyện gì vậy ?''
Phượng Nghi bố trí hết thảy mới quay lại nhìn Hạ Vũ
_" Hôm trước ta có gieo một quẻ bài cho con,mọi điều trong tương lai chỉ duy nhất một màu đen tối,con nói này nghĩa là sao ?"
_" Nương,ý người là...?"
Hạ Vũ hoang mang nhìn nương,oàn màu đen tối không phải gặp đại hạn sao
_" Ta cũng không biết nữa,dù sao ta càng phải cẩn thận hơn nữa trong mọi chuyện,nhất là người lạ,con hiểu chứ?"
Hạ Vũ biết nương đang nói đến Thiên Băng Băng. Nàng biết nuonge đang nghĩ gì,nhưng lại thật không đồng tình.Người ta đã liều chết cứu mình,lại làm sao không tin tưởng được chứ.Như nhìn ra suy nghĩ của Hạ Vũ,Phượng Nghi chỉ lắc đầu,thôi thôi,dù sao có nàng tọa trấn đây,còn lo gì nữa,có lẽ cũng là bản thân lo xa thôi
_" Thôi được,con chỉ cần hứa là không đem Thiên Băng Băng rời ra sơn động,cái gì đều có thể"
_" Dạ"
Hạ Vũ hớn hở,xem ra nương là muốn lo Băng Băng rồi
_" Hôm nay nương gọi con đến còn có nhất kiện đại sự"
_" Nương cứ nói ạ "Hạ Vũ nghe thấy vậy,biết nương là nói vào chuyện chính rồi,bèn chăm chú lắng nghe
_" Con có thấy thanh kiếm ta dùng ngày đó chứ?"
_" Vân ca nói đó là Hiên Viêm kiếm,nhất kiện thần kiếm"
_" Đúng vậy,đó là thực thần kiếm Hiên Viêm,đứng đầu trong thập loại thần kiếm thượng cổ"
Hạ Vũ nghe vào suýt xoa,đứng đầu thần khí nha,hiển nhiên là khủng bố đến độ nàng này tu vi thấp bé không sao gánh đỡ nổi
_" Này Hiên Viêm kiếm chính là lấy Viêm đế ngọn lửa,ngưng động cùng thập giai thần phượng đan linh.Mà chúng ta Phượng gia đúng là thưởng đến được thần hồn của cường đại thần phượng kia mới tài năng đem Hiên Viêm kiếm thu lưu"
_" Ý nương là..."
_" Đúng vậy,nếu Phượng gia huyết mạch còn,Hiên Viêm kiếm sẽ không bao giờ nhận khác dòng họ vì chủ.Mà Hạ gia cũng là có được một kiện thần khí giống thế,là Lộc Thiên đỉnh,đem tỉ lệ sản xuất đan dược tăng gấp mười,chất lượng lại tăng nhất giai..."
_" Cái gì...Hạ gia cũng có một kiện thần khí ư?"
Hạ Vũ được tin này như bị gõ choáng mắt hoa.Nàng thân thế gia tộc thật không đơn giản,nội ngoại đều thủ hộ một cái thần khí nha
_" Đúng thế,kia vị nguyên anh bị bắt luyện hồn cũng biết nhất kiện này sự việc,và đây mới là chân chính là mục đích để cả thiên hạ chĩa mũi nhọn vào gia tộc ta.Mà hôm trước con bị tập kích cũng là vì Vân nhi xuất ra túi trữ vật. Ở này thế giới bảo vật thật tốt nhưng không có năng lực bảo hộ sẽ là mang đến họa sát thân''
_" Con hiểu..."
_" Thôi,ta không muốn nhắc đến này nhất kiện nữa,ta muốn con tới là muốn đưa con chiếc nhẫn này"
_"Chiếc nhẫn ?"
Hạ Vũ ngạc nhiên,nhìn nhìn nương tháo xuống từ tay trái chiếc nhẫn.Cái này trông thật cũ kĩ,nhìn không có chút gì đặc biệt cả,nhưng Hạ Vũ cũng không tin thứ từ nương xuất ra lại là vật phàm được
_"Đây một kiện tiên khí pháp bảo không gian giới chỉ,là cái thứ hai bảo vật của Phượng gia ta,trong đó có tất cả công pháp,tài liệu phụ trợ"
_" Nương,này sao lại đưa cho con ?"
Hạ Vũ nghe vào thật động tâm,tiên khí giới chỉ,thật đúng là ngoài sức chịu đựng của tâm hồn nàng lúc này.Phải biết Lan Băng Băng cũng nhờ vào một kiện tiên khí ngọc bội mới có thể có trụ cột vững chắc,chiếm hết nổi bật cùng vận khí của mọi người sau này.Nhưng vì sao nương lại đưa cho nàng vào lúc này đâu?Trái ngược với tâm tình phức tạp của Hạ Vũ,Phượng Nghi lại cười hết sức sảng khoái
_"Ta là nương của con nha,với lại so với ta không biết khi nào mới bước vào thủ thần kì giai cấp,các con cần này tài nguyên hơn"
_" Nhưng nương cho con rồi,thế Vân ca tính sao đây"
_" Ha ha..." Phượng Nghi hiền lành xoa xoa đầu Hạ Vũ,còn gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy con của mình hòa thuận thương yêu nhau đâu
_" Vân nhi ta đã giao hắn phần của Hạ gia rồi,hắn cũng nói y như nha đầu nhà ngươi vậy,cuối cùng đem Lộc Thiên đỉnh cấp ngươi trong không gian giới chỉ đó"
_" Cái gì cơ,Lộc Thiên đỉnh trong không gian giới chỉ này ư?"
_" Đúng thế,mau lại nhỏ máu nhận chủ đi,à,đúng rồi,ta lau đi thần thức của mình cũng đem không gian trở về giai tầng ban đầu,nha đầu ngươi muốn ăn ăn bảo bối phải thật cố gắng nha"
_" Không sao,không sao,nương mau đến,Vũ nhi sẽ không vội vàng,non xanh còn đó sợ gì không có củi đốt chứ?"
_" Ngươi nha..."
Hạ Vũ đón nhận chiếc nhẫn,nhịn đau trích xuống một giọt máu.Mà kia giọt máu vừa chạm,chiếc nhẫn từ cũ kĩ bỗng lóe sáng,lớp bụi han bên ngoài bay mất,lộ ra màu tráng bạc óng ánh,ngay sau đó nó biến mất vô tung.Hạ Vũ hoảng hồn
_" Nương,giới chỉ đâu rồi,đâu rồi vậy?"
Phượng Nghi mắt trầm ngâm nhìn về phía Hạ Vân.Lời nói ra thực là mong về phòng nghỉ,nhưng chân chính nhường Vân nhi đưa về là muốn trông nom nàng ta.Dù sao từ sau họa diệt tộc,nàng tâm không bao giờ buông lỏng
_" Vâng" Hạ Vân hiển nhiên hiểu ý của nương,gật đầu một cái rồi quay về phía Thiên Băng Băng cười cười
_" Băng nguội,ta đi thôi"
_" ta..."
Thiên Băng Băng đứng đó chần chừ,nhìn Hạ Vũ khẩn cầu như muốn nói: ta có thể ở lại đây không hoặc không cần bỏ ta một mình,ta rất sợ.Hạ Vũ nhìn gương mặt phấn điêu ngọc mài đang rưng rưng nhìn mình lòng cũng chùng xuống.
Nàng không hiểu sao lại đối với cô bé như có một mối liên hệ,một dự cảm sẽ gắn bó rất lâu,rất lâu,có lẽ bởi cô bé và nàng cùng mãn mười tuổi,có thể cùng là cái xa quê,hoặc bởi sự ăn năn ,tự trách vì quá ích kỉ ham sống mà hại chết tỷ tỷ nàng ta.Tóm lại,đối với này oa nhi,nàng thấy như là đứa em gái cần được che chở vậy.Vì thế Hạ Vũ không nỡ chối từ cô bé,đang tính mở miệng hỏi nương thì đã bị nương chặn lời
_" Băng Băng đừng lo,Vũ Vũ vẫn ngay ở đây,không đi đâu cả,ngươi hãy theo Vân nhi đi đi"
Hạ Vũ thấy nương kì quoái,tâm tình cũng bất định,chắc chắn điều nương muốn nói là không muốn cho người ngoài biết đi.Nghĩ vậy nàng bèn quay lại nhìn Thiên Băng Băng
_" Băng nhi,mau về phòng,ta lát sẽ trở lại cùng nguội"
_" Được..." Thiên Băng Băng đáp trả,cũng từ từ tiến ra.
Phượng Nghi thấy bóng dáng hai người vừa khuất bèn đem cửa động phủ chôn chặt lại,cuối cùng như không yên tâm lại tế ra thêm một cái phòng ngự pháp trận.Hạ Vũ thấy nương hành động,biết mình suy nghĩ là đúng rồi
_" Nương,có chuyện gì vậy ?''
Phượng Nghi bố trí hết thảy mới quay lại nhìn Hạ Vũ
_" Hôm trước ta có gieo một quẻ bài cho con,mọi điều trong tương lai chỉ duy nhất một màu đen tối,con nói này nghĩa là sao ?"
_" Nương,ý người là...?"
Hạ Vũ hoang mang nhìn nương,oàn màu đen tối không phải gặp đại hạn sao
_" Ta cũng không biết nữa,dù sao ta càng phải cẩn thận hơn nữa trong mọi chuyện,nhất là người lạ,con hiểu chứ?"
Hạ Vũ biết nương đang nói đến Thiên Băng Băng. Nàng biết nuonge đang nghĩ gì,nhưng lại thật không đồng tình.Người ta đã liều chết cứu mình,lại làm sao không tin tưởng được chứ.Như nhìn ra suy nghĩ của Hạ Vũ,Phượng Nghi chỉ lắc đầu,thôi thôi,dù sao có nàng tọa trấn đây,còn lo gì nữa,có lẽ cũng là bản thân lo xa thôi
_" Thôi được,con chỉ cần hứa là không đem Thiên Băng Băng rời ra sơn động,cái gì đều có thể"
_" Dạ"
Hạ Vũ hớn hở,xem ra nương là muốn lo Băng Băng rồi
_" Hôm nay nương gọi con đến còn có nhất kiện đại sự"
_" Nương cứ nói ạ "Hạ Vũ nghe thấy vậy,biết nương là nói vào chuyện chính rồi,bèn chăm chú lắng nghe
_" Con có thấy thanh kiếm ta dùng ngày đó chứ?"
_" Vân ca nói đó là Hiên Viêm kiếm,nhất kiện thần kiếm"
_" Đúng vậy,đó là thực thần kiếm Hiên Viêm,đứng đầu trong thập loại thần kiếm thượng cổ"
Hạ Vũ nghe vào suýt xoa,đứng đầu thần khí nha,hiển nhiên là khủng bố đến độ nàng này tu vi thấp bé không sao gánh đỡ nổi
_" Này Hiên Viêm kiếm chính là lấy Viêm đế ngọn lửa,ngưng động cùng thập giai thần phượng đan linh.Mà chúng ta Phượng gia đúng là thưởng đến được thần hồn của cường đại thần phượng kia mới tài năng đem Hiên Viêm kiếm thu lưu"
_" Ý nương là..."
_" Đúng vậy,nếu Phượng gia huyết mạch còn,Hiên Viêm kiếm sẽ không bao giờ nhận khác dòng họ vì chủ.Mà Hạ gia cũng là có được một kiện thần khí giống thế,là Lộc Thiên đỉnh,đem tỉ lệ sản xuất đan dược tăng gấp mười,chất lượng lại tăng nhất giai..."
_" Cái gì...Hạ gia cũng có một kiện thần khí ư?"
Hạ Vũ được tin này như bị gõ choáng mắt hoa.Nàng thân thế gia tộc thật không đơn giản,nội ngoại đều thủ hộ một cái thần khí nha
_" Đúng thế,kia vị nguyên anh bị bắt luyện hồn cũng biết nhất kiện này sự việc,và đây mới là chân chính là mục đích để cả thiên hạ chĩa mũi nhọn vào gia tộc ta.Mà hôm trước con bị tập kích cũng là vì Vân nhi xuất ra túi trữ vật. Ở này thế giới bảo vật thật tốt nhưng không có năng lực bảo hộ sẽ là mang đến họa sát thân''
_" Con hiểu..."
_" Thôi,ta không muốn nhắc đến này nhất kiện nữa,ta muốn con tới là muốn đưa con chiếc nhẫn này"
_"Chiếc nhẫn ?"
Hạ Vũ ngạc nhiên,nhìn nhìn nương tháo xuống từ tay trái chiếc nhẫn.Cái này trông thật cũ kĩ,nhìn không có chút gì đặc biệt cả,nhưng Hạ Vũ cũng không tin thứ từ nương xuất ra lại là vật phàm được
_"Đây một kiện tiên khí pháp bảo không gian giới chỉ,là cái thứ hai bảo vật của Phượng gia ta,trong đó có tất cả công pháp,tài liệu phụ trợ"
_" Nương,này sao lại đưa cho con ?"
Hạ Vũ nghe vào thật động tâm,tiên khí giới chỉ,thật đúng là ngoài sức chịu đựng của tâm hồn nàng lúc này.Phải biết Lan Băng Băng cũng nhờ vào một kiện tiên khí ngọc bội mới có thể có trụ cột vững chắc,chiếm hết nổi bật cùng vận khí của mọi người sau này.Nhưng vì sao nương lại đưa cho nàng vào lúc này đâu?Trái ngược với tâm tình phức tạp của Hạ Vũ,Phượng Nghi lại cười hết sức sảng khoái
_"Ta là nương của con nha,với lại so với ta không biết khi nào mới bước vào thủ thần kì giai cấp,các con cần này tài nguyên hơn"
_" Nhưng nương cho con rồi,thế Vân ca tính sao đây"
_" Ha ha..." Phượng Nghi hiền lành xoa xoa đầu Hạ Vũ,còn gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy con của mình hòa thuận thương yêu nhau đâu
_" Vân nhi ta đã giao hắn phần của Hạ gia rồi,hắn cũng nói y như nha đầu nhà ngươi vậy,cuối cùng đem Lộc Thiên đỉnh cấp ngươi trong không gian giới chỉ đó"
_" Cái gì cơ,Lộc Thiên đỉnh trong không gian giới chỉ này ư?"
_" Đúng thế,mau lại nhỏ máu nhận chủ đi,à,đúng rồi,ta lau đi thần thức của mình cũng đem không gian trở về giai tầng ban đầu,nha đầu ngươi muốn ăn ăn bảo bối phải thật cố gắng nha"
_" Không sao,không sao,nương mau đến,Vũ nhi sẽ không vội vàng,non xanh còn đó sợ gì không có củi đốt chứ?"
_" Ngươi nha..."
Hạ Vũ đón nhận chiếc nhẫn,nhịn đau trích xuống một giọt máu.Mà kia giọt máu vừa chạm,chiếc nhẫn từ cũ kĩ bỗng lóe sáng,lớp bụi han bên ngoài bay mất,lộ ra màu tráng bạc óng ánh,ngay sau đó nó biến mất vô tung.Hạ Vũ hoảng hồn
_" Nương,giới chỉ đâu rồi,đâu rồi vậy?"
/124
|