" Không tốt,Vân nhi,mau đem Vũ Vũ tới truyền tống trận chạy đi.Mau..."
Phượng Nghi câu nói còn chưa dứt,cả hang động trở nên rung động lợi hại.Hạ Vũ quay ra liếc vào kia chiếc gương,kia lão giả đang không ngừng phát động công kích,mà hai người bên cạnh hắn cũng không đứng im,ra sức tập trung đánh vào các địa điểm khác
_ " Nương,thế này không được. Hình như hắn thực biết cách phá giải,nhìn kia chưởng phong đều đánh úp vào các mắt trận,xem ra không cầm cự được lâu nữa.Nương,hay ta nhân cơ hội này truyền tống xuất ra đi?"
Hạ Vân lo lắng không thôi.Ngày hôm nay nếu thật sự hôm nay quá qua,hắn nhất định sẽ đem những kẻ này chà sát dưới chân.
Phượng Nghi nghe thấy Hạ Vũ nói thế,hai mắt nhòe lệ,ôm lấy hai người nghẹn ngào
_" Các con mau đi đi,pháp trận có lẽ chỉ cầm cự được nhất nén hương nữa thôi.Nếu ta thực sự buông tay ra pháp trận có lẽ sẽ không đỡ nổi một kích,đến lúc đó một người cũng đừng nghĩ thoát.Nương viết các con nghĩ gì,nhưng những lúc an nguy như thế này càng cần phải tỉnh táo mạnh mẽ.Hôm nay nương có lẽ là không qua,bất quá cũng chỉ là thể xác bị hủy hoại.
Dưới bàn tay ác độc của Thiên Kiếm Kì,hắn nhất định sẽ không buông tha cho.Nói vậy để đảm bảo,ta sẽ đem thần hồn chuyển dời đến Hiên Viêm kiếm.Như thế sẽ có cơ hội tái sinh,tuy nhiên cần phải có tu sĩ tu vi cao làm mới làm được việc này.Các con hôm nay rời đi,không phải bỏ mạc ta mà chính là cứu ta.Các con hiểu chứ..."
_" Con hiểu,nhưng..."
_" Không nhưng gì nữa,đúng rồi,đâu là túi trữ vật của ta,bên trong là các đan phương cùng trận pháp biện giải bao năm qua ta tích góp đứng lên,vốn định từ từ truyền dạy cho hai con,nhưng có lẽ giờ không có cơ hội rồi.
Đúng rồi,khi rời đi nhớ cần theo Xuyên Khu kính,cái này nhất định không được để tuột mất.Nó cùng không gian giới chỉ, Hắc Phong ngọc,hiên viêm kiếm và U Minh Bội tề tựu sẽ mở ra được tấm bản đồ mật đạo mà năm đó Hắc Long cai trị.Chỉ tiếc suốt bao năm gia tộc ta tìm kiếm cũng không thấy U Minh Bội,nếu không còn sợ gì những này tu sĩ"
Nói rồi Phượng Nghi phất tay,một chiếc túi thơm nhỏ cỡ bàn tay màu vàng óng hiện ra,bay đến tay Hạ Vũ.Cầm này vật trong tay,nàng có cảm giác không thực. Mọi chuyện hôm nay đến quá nhanh,nhanh đến nỗi nàng chưa kịp hiểu gì cả.Mới một chút trước đây,nàng còn cùng nương ôn nhu nói chuyện,quay mắt một chút sự kiện đã ùn ùn kéo tới.Những lời kia nương nói thật nhẹ nhàng,nhẹ giống như nương nàng muốn ra ngoài làm chút chuyện nhường nàng cùng ca ca bảo trụ.Nương nói nương sẽ tái sinh,nhưng Hạ Vũ biết không dễ như vậy.
Đừng nói hôm nay có đào thoát không,nếu như đào thoát thì cần biết tu luyện tới nhường nào để đạt được tu vi như thế.Càng nghĩ Hạ Vũ tim càng như có dao cứa,bóp chặt túi trữ vật mà đầu nàng cứ lắc,mắt đã nhòe lệ
_" Nương,Vũ nhi không đi đâu,gia đình là phải có chuyện gì cũng cần cùng nhau gánh vác..."
_" Ngu ngốc,con biết này tình huống gì mà còn như thế.Con nghĩ mình là dạng gì tu vi,ở lại sẽ làm được cái gì?"
Phượng Nghi nghe vào câu nói của Hạ Vũ,lòng mềm nhũn,chỉ hận không thể kéo hai đứa con mà cao chạy xa bay.Nhưng nàng là người sống có lí trí,biết điều đó không thể nào nữa rồi,đành dùng chính mình thân xác mở ra con đường máu cứu hai đứa nhỏ.Nghĩ thế giọng nàng dịu đi
_" Đây chỉ là tạm thời xa nhau thôi. Thoát đi nơi này các con phải chăm chỉ tu luyện,nhanh chóng tăng lên tu vi mới có thể cứu nương,trả thù cho gia tộc. Có câu núi xanh còn sợ gì không củi đốt.Vân nhi,mau mang Vũ Vũ đi đi,phải thật nhanh,truyền tống trận ngay ở chỗ phòng Vũ nhi"
Nói rồi không đợi hai người đáp ứng,Phượng Nghi vung tay phát ra một chưởng phong,đem hai người cùng Xuyên Khu kính đánh bật ra ngoài,sau đó niêm phong động phủ.Hạ Vũ bị đánh bật ra ngoài,không nghĩ ngợi bản thân chật vật,vội vàng bật đến phía trước cửa đồng đập đập
_" Nương,nương mau mở cửa,cùng chúng ta rời đi nào"
Hạ Vũ cứ thế đập đập,tay cũng cạy cửa đá đến bật máu,mắt nhòe lệ nhìn cảnh vật xung quanh không rõ gì nữa,giọng đã lạc đi.Nhưng đối với Hsj Vũ,này đau đớt bên ngoài sao bằng được con tim đang rỉ máu lúc này
_" Ca ca,ngươi mau khuyên nương,thời gian vẫn còn,mau rời đi thôi"
Tuy nhiên Hạ Vân lại không đáp lời của nàng,mắt cứ nhìn chằm chằm vào cửa động.Bỗng " bụp " một cái,Hạ Vũ trợn tròn mắt lên,Hạ Vân quì phía trước cửa động,dập đầu ba cái,cũng không nói gì nữa đến điều Hạ Vũ đưa ra,tay kéo nàng hướng về phía đường ngược lại.Hạ Vũ biết hẳn là ca hắn quyết định rời đi.Vội vùng tay ra
_" Ca,ngươi tính cái gì vậy,sao lại rời đi mà không có nương được ?"
Hạ Vân nghe như thế bước chân chợt khựng lại,sau đó mới hoàn lại một câu
_" Ta không có cách nào.Nương vốn lúc này chỉ hủy thân xác,nhưng nếu ta ở lại vì bảo hộ chúng ta có lẽ thần hồn cũng sẽ bị diệt,tiến nhập luôn hồi cũng không có.Ngươi nói ta nên ở lại không?"
_" Vậy..."
_" Không nói nữa,đợi đến khi chúng ta cường đại đrm nương hồi sinh,lại trả cho lũ người này gấp ngàn vạn.Hãy nhớ nhiều khi lùi một bước bảo toàn lực lượng chính là cách tấn công hiệu quả nhất"
Hạ Vũ nghe những lời này bỗng trở nên như người mất hồn,mặc cho Hạ Vân lôi kéo.Nàng lúc này cả tâm hồn lẫn thể xác đều đâu đớn đến không thể tưởng,mà hơn cả chính cảm giác bất an ngày xưa,cảm giác trở thành một cô nhi không nơi nương tựa.
Đúng lúc này,hang động rung lên bần bật,vách đá không chống chịu được đã xuất hiện các vết nứt chạy dài.
Điều này nhường Hạ Vũ đang trong tâm trạng ngơ ngác bỗng choàng tỉnh,nhìn trong tay Xuyên Khu kính chiếu rọi hình ảnh lão giả cùng hai người nữa đi cùng. Không gian xung quanh hắn đã biến đổi trở thành một màu đỏ máu,dần dần tụ tập lại thành một đoàn,bắn thẳng về phía đó,mang theo hơi thở của sự giết chóc,dù có nhìn qua kính Hạ Vũ vẫn thấy rùng mình.
Nhanh như chớp,Thiên Kiếm Kì bắn tay,túm lấy hai người bên cạnh ném ra.Hạ Vũ thấy rõ nét mặt kinh hoàng cùng không thể tin của hai người,cuối cùng chỉ còn vang vọng lại nhất âm " sư phó,ngươi...".Sau đó,một trận nổ inh tai nhức óc mà ra. Ngay sau đó,pháp trận trở nên lỏng lẻo,màu đỏ cuồng động trở nên yếu ớt.Trong khi đó Thiên Kiếm kì vẫn đứng đó,lông tóc không tổn,chỉ có điều hai người đi cùng hắn đã không thấy
_" Đồ đệ,thật xin lỗi,vi sư không có cách nào khác,đành ủy khuất hai ngươi vậy.Người nhà các ngươi ra sẽ chiếu cố tốt,mà kia kẻ hủy diệt các ngươi ta cũng sẽ cho hắn nếm trải gấp trăm vạn"
Nói rồi hắn điên cuồng phát ra công kích.Hạ Vân cũng đứng cạnh theo dõi chợt tóm lấy Xuyên Khu kính,ném vào không gian,sau đó quay ra tiếp tục kéo Hạ Vũ chạy
_" Nhanh,nương có lẽ không còn cầm trụ lâu được nữa"
Hạ Vũ cũng thôi không chống cự nữa mà rất phối hợp.Nhìn qua sự kiện vừa rồi tác động đến nàng nhiều lắm.Thì ra hai người đi cùng Thiên Kiếm Kì là đồ đệ của hắn.Thì ra đến lúc an nguy mọi thứ đều so ra kém tính mạng. Hắn đến đồ đệ chính tay tài bồi còn xuống sát chiêu được,lại bàn gì đến các nàng mẹ con.Đương nhiên là không đi. Thế giới này lại vô tình như thế ư?
Hai người Hạ Vũ chạy cũng không mất quá bao lâu đã tới được phòng nàng.Hạ Vân thành thục tiến tới một góc phòng,đồng thời tay cũng bắn ra mấy viên linh thạch nhỏ.Hạ Vũ cũng không quan tâm vì sao truyền tống lại ở phòng mình,khi nào thì thiết lập hay tại sao Hạ Vân thành thạo như thế.
Nàng lúc này tâm trí đều ở việc bởi nàng hai người mà nương vất bỏ tính mạng,đây lại cỡ nào cao cả,có lẽ trong thế giới này vốn chỉ có nương cùng ca ca còn có thể tin được.Không đúng,lòng Hạ Vũ bỗng gõ cái coong,trong hang động còn một người nữa
_"Ca ca,Băng nhi tính sao?"
Hạ Vân lúc này cũng khởi động hoàn tất truyề tống trận,quay lại nhìn nàng,đang tính nói gì thì một giọng thanh thúy vang lên
_" Vân ca,Vũ tỷ,đi đâu vội vàng như thế,lại không nói với ta một lời..."
Phượng Nghi câu nói còn chưa dứt,cả hang động trở nên rung động lợi hại.Hạ Vũ quay ra liếc vào kia chiếc gương,kia lão giả đang không ngừng phát động công kích,mà hai người bên cạnh hắn cũng không đứng im,ra sức tập trung đánh vào các địa điểm khác
_ " Nương,thế này không được. Hình như hắn thực biết cách phá giải,nhìn kia chưởng phong đều đánh úp vào các mắt trận,xem ra không cầm cự được lâu nữa.Nương,hay ta nhân cơ hội này truyền tống xuất ra đi?"
Hạ Vân lo lắng không thôi.Ngày hôm nay nếu thật sự hôm nay quá qua,hắn nhất định sẽ đem những kẻ này chà sát dưới chân.
Phượng Nghi nghe thấy Hạ Vũ nói thế,hai mắt nhòe lệ,ôm lấy hai người nghẹn ngào
_" Các con mau đi đi,pháp trận có lẽ chỉ cầm cự được nhất nén hương nữa thôi.Nếu ta thực sự buông tay ra pháp trận có lẽ sẽ không đỡ nổi một kích,đến lúc đó một người cũng đừng nghĩ thoát.Nương viết các con nghĩ gì,nhưng những lúc an nguy như thế này càng cần phải tỉnh táo mạnh mẽ.Hôm nay nương có lẽ là không qua,bất quá cũng chỉ là thể xác bị hủy hoại.
Dưới bàn tay ác độc của Thiên Kiếm Kì,hắn nhất định sẽ không buông tha cho.Nói vậy để đảm bảo,ta sẽ đem thần hồn chuyển dời đến Hiên Viêm kiếm.Như thế sẽ có cơ hội tái sinh,tuy nhiên cần phải có tu sĩ tu vi cao làm mới làm được việc này.Các con hôm nay rời đi,không phải bỏ mạc ta mà chính là cứu ta.Các con hiểu chứ..."
_" Con hiểu,nhưng..."
_" Không nhưng gì nữa,đúng rồi,đâu là túi trữ vật của ta,bên trong là các đan phương cùng trận pháp biện giải bao năm qua ta tích góp đứng lên,vốn định từ từ truyền dạy cho hai con,nhưng có lẽ giờ không có cơ hội rồi.
Đúng rồi,khi rời đi nhớ cần theo Xuyên Khu kính,cái này nhất định không được để tuột mất.Nó cùng không gian giới chỉ, Hắc Phong ngọc,hiên viêm kiếm và U Minh Bội tề tựu sẽ mở ra được tấm bản đồ mật đạo mà năm đó Hắc Long cai trị.Chỉ tiếc suốt bao năm gia tộc ta tìm kiếm cũng không thấy U Minh Bội,nếu không còn sợ gì những này tu sĩ"
Nói rồi Phượng Nghi phất tay,một chiếc túi thơm nhỏ cỡ bàn tay màu vàng óng hiện ra,bay đến tay Hạ Vũ.Cầm này vật trong tay,nàng có cảm giác không thực. Mọi chuyện hôm nay đến quá nhanh,nhanh đến nỗi nàng chưa kịp hiểu gì cả.Mới một chút trước đây,nàng còn cùng nương ôn nhu nói chuyện,quay mắt một chút sự kiện đã ùn ùn kéo tới.Những lời kia nương nói thật nhẹ nhàng,nhẹ giống như nương nàng muốn ra ngoài làm chút chuyện nhường nàng cùng ca ca bảo trụ.Nương nói nương sẽ tái sinh,nhưng Hạ Vũ biết không dễ như vậy.
Đừng nói hôm nay có đào thoát không,nếu như đào thoát thì cần biết tu luyện tới nhường nào để đạt được tu vi như thế.Càng nghĩ Hạ Vũ tim càng như có dao cứa,bóp chặt túi trữ vật mà đầu nàng cứ lắc,mắt đã nhòe lệ
_" Nương,Vũ nhi không đi đâu,gia đình là phải có chuyện gì cũng cần cùng nhau gánh vác..."
_" Ngu ngốc,con biết này tình huống gì mà còn như thế.Con nghĩ mình là dạng gì tu vi,ở lại sẽ làm được cái gì?"
Phượng Nghi nghe vào câu nói của Hạ Vũ,lòng mềm nhũn,chỉ hận không thể kéo hai đứa con mà cao chạy xa bay.Nhưng nàng là người sống có lí trí,biết điều đó không thể nào nữa rồi,đành dùng chính mình thân xác mở ra con đường máu cứu hai đứa nhỏ.Nghĩ thế giọng nàng dịu đi
_" Đây chỉ là tạm thời xa nhau thôi. Thoát đi nơi này các con phải chăm chỉ tu luyện,nhanh chóng tăng lên tu vi mới có thể cứu nương,trả thù cho gia tộc. Có câu núi xanh còn sợ gì không củi đốt.Vân nhi,mau mang Vũ Vũ đi đi,phải thật nhanh,truyền tống trận ngay ở chỗ phòng Vũ nhi"
Nói rồi không đợi hai người đáp ứng,Phượng Nghi vung tay phát ra một chưởng phong,đem hai người cùng Xuyên Khu kính đánh bật ra ngoài,sau đó niêm phong động phủ.Hạ Vũ bị đánh bật ra ngoài,không nghĩ ngợi bản thân chật vật,vội vàng bật đến phía trước cửa đồng đập đập
_" Nương,nương mau mở cửa,cùng chúng ta rời đi nào"
Hạ Vũ cứ thế đập đập,tay cũng cạy cửa đá đến bật máu,mắt nhòe lệ nhìn cảnh vật xung quanh không rõ gì nữa,giọng đã lạc đi.Nhưng đối với Hsj Vũ,này đau đớt bên ngoài sao bằng được con tim đang rỉ máu lúc này
_" Ca ca,ngươi mau khuyên nương,thời gian vẫn còn,mau rời đi thôi"
Tuy nhiên Hạ Vân lại không đáp lời của nàng,mắt cứ nhìn chằm chằm vào cửa động.Bỗng " bụp " một cái,Hạ Vũ trợn tròn mắt lên,Hạ Vân quì phía trước cửa động,dập đầu ba cái,cũng không nói gì nữa đến điều Hạ Vũ đưa ra,tay kéo nàng hướng về phía đường ngược lại.Hạ Vũ biết hẳn là ca hắn quyết định rời đi.Vội vùng tay ra
_" Ca,ngươi tính cái gì vậy,sao lại rời đi mà không có nương được ?"
Hạ Vân nghe như thế bước chân chợt khựng lại,sau đó mới hoàn lại một câu
_" Ta không có cách nào.Nương vốn lúc này chỉ hủy thân xác,nhưng nếu ta ở lại vì bảo hộ chúng ta có lẽ thần hồn cũng sẽ bị diệt,tiến nhập luôn hồi cũng không có.Ngươi nói ta nên ở lại không?"
_" Vậy..."
_" Không nói nữa,đợi đến khi chúng ta cường đại đrm nương hồi sinh,lại trả cho lũ người này gấp ngàn vạn.Hãy nhớ nhiều khi lùi một bước bảo toàn lực lượng chính là cách tấn công hiệu quả nhất"
Hạ Vũ nghe những lời này bỗng trở nên như người mất hồn,mặc cho Hạ Vân lôi kéo.Nàng lúc này cả tâm hồn lẫn thể xác đều đâu đớn đến không thể tưởng,mà hơn cả chính cảm giác bất an ngày xưa,cảm giác trở thành một cô nhi không nơi nương tựa.
Đúng lúc này,hang động rung lên bần bật,vách đá không chống chịu được đã xuất hiện các vết nứt chạy dài.
Điều này nhường Hạ Vũ đang trong tâm trạng ngơ ngác bỗng choàng tỉnh,nhìn trong tay Xuyên Khu kính chiếu rọi hình ảnh lão giả cùng hai người nữa đi cùng. Không gian xung quanh hắn đã biến đổi trở thành một màu đỏ máu,dần dần tụ tập lại thành một đoàn,bắn thẳng về phía đó,mang theo hơi thở của sự giết chóc,dù có nhìn qua kính Hạ Vũ vẫn thấy rùng mình.
Nhanh như chớp,Thiên Kiếm Kì bắn tay,túm lấy hai người bên cạnh ném ra.Hạ Vũ thấy rõ nét mặt kinh hoàng cùng không thể tin của hai người,cuối cùng chỉ còn vang vọng lại nhất âm " sư phó,ngươi...".Sau đó,một trận nổ inh tai nhức óc mà ra. Ngay sau đó,pháp trận trở nên lỏng lẻo,màu đỏ cuồng động trở nên yếu ớt.Trong khi đó Thiên Kiếm kì vẫn đứng đó,lông tóc không tổn,chỉ có điều hai người đi cùng hắn đã không thấy
_" Đồ đệ,thật xin lỗi,vi sư không có cách nào khác,đành ủy khuất hai ngươi vậy.Người nhà các ngươi ra sẽ chiếu cố tốt,mà kia kẻ hủy diệt các ngươi ta cũng sẽ cho hắn nếm trải gấp trăm vạn"
Nói rồi hắn điên cuồng phát ra công kích.Hạ Vân cũng đứng cạnh theo dõi chợt tóm lấy Xuyên Khu kính,ném vào không gian,sau đó quay ra tiếp tục kéo Hạ Vũ chạy
_" Nhanh,nương có lẽ không còn cầm trụ lâu được nữa"
Hạ Vũ cũng thôi không chống cự nữa mà rất phối hợp.Nhìn qua sự kiện vừa rồi tác động đến nàng nhiều lắm.Thì ra hai người đi cùng Thiên Kiếm Kì là đồ đệ của hắn.Thì ra đến lúc an nguy mọi thứ đều so ra kém tính mạng. Hắn đến đồ đệ chính tay tài bồi còn xuống sát chiêu được,lại bàn gì đến các nàng mẹ con.Đương nhiên là không đi. Thế giới này lại vô tình như thế ư?
Hai người Hạ Vũ chạy cũng không mất quá bao lâu đã tới được phòng nàng.Hạ Vân thành thục tiến tới một góc phòng,đồng thời tay cũng bắn ra mấy viên linh thạch nhỏ.Hạ Vũ cũng không quan tâm vì sao truyền tống lại ở phòng mình,khi nào thì thiết lập hay tại sao Hạ Vân thành thạo như thế.
Nàng lúc này tâm trí đều ở việc bởi nàng hai người mà nương vất bỏ tính mạng,đây lại cỡ nào cao cả,có lẽ trong thế giới này vốn chỉ có nương cùng ca ca còn có thể tin được.Không đúng,lòng Hạ Vũ bỗng gõ cái coong,trong hang động còn một người nữa
_"Ca ca,Băng nhi tính sao?"
Hạ Vân lúc này cũng khởi động hoàn tất truyề tống trận,quay lại nhìn nàng,đang tính nói gì thì một giọng thanh thúy vang lên
_" Vân ca,Vũ tỷ,đi đâu vội vàng như thế,lại không nói với ta một lời..."
/124
|