" Lão giả ấy tu vi chỉ sợ có lẽ đã tới phân thân kỳ đỉnh núi..."
Câu này của Mễ Ty rơi xuống khiến Hạ Vũ giật mình không phải một hai đâu bởi xuyên theo như tiểu thuyết,đến cùng lúc này đứng đầu giới chính đạo là Thiên Kiếm Kì,tu vi tới Thủ thần kì hậu kì,người này chính là kẻ thù không đội trời chung với nàng cũng là sư phụ của Lan Băng Băng.Song song đó còn một người nữa là một vị trưởng lão của Nguyên Lực Tông tên Lịch Thừa Bằng,tu vi ngang ngửa Thiên Kiếm Kì,sau này là sư phó của Hạ Kì.
Bất quá Hạ Vũ có khẳng định hai người này dù có lợi hại nhưng chưa hề được nhắc tới là đột phá Phân Thân Kì cho tới tận khi ngã xuống ở cuộc quần ẩu tranh kiếm. Nói vậy này ông lão tu vi đạt tới Phân Thân Kì từ đâu mà ra,có lẽ chỉ có thể giải thích bởi lão giả muốn ẩn giật mà đi chính con đường tiên lộ của bản thân thôi,không hề phô trương thanh thế,cái gì mà nhất đại cao thủ đều không đáng một hào.
Lúc này Hạ Vũ chợt như hiểu ra cái gì đó,cũng thấy con đường phía trước không quá đỗi đen tối như bản thân vẫn luôn luôn ngộ nhận. Ngươi có thể cho ngươi là nhất,cho ngươi có thể nắm cả thế giới trong lòng bàn tay không ai dám làm trái,bất quá ngươi lại quên rằng thế giới này to lớn, phức tạp vô cùng,cuộc sống lúc này của nàng không còn chỉ đơn thuần là xuyên vào tiểu thuyết nữa mà là hiện thực, thật đến từng chút,sẽ không còn chỉ xoay quanh vài cái nhân vật nữa,cũng không chỉ mãi mãi gắn liền với nữ chính mà chính nàng cũng sẽ có những khoảng riêng của bản thân để bay lượn.
Người xưa có câu người giỏi còn có người giỏi hơn,thiên ngoại hữu thiên,nhân ngoại hữu nhân,Hạ Vũ nàng có tư chất thiên phú,lại có bảo vật trang bị,biết được các kịch tình,đây nếu bị Lan Băng Băng đánh bại cũng hãy đừng trách số phận mà là bởi bản thân chưa cố gắng tới cùng thôi.
Lúc này Hạ Vũ có xúc động chân tay được giải phóng,thương thế bình phục ngay lập tức để tu luyện bởi nàng biết nàng kém Lan Băng Băng vốn không chỉ một chút. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ hiện thực là nàng đang vô lực nằm bố gối ở đâu,ngay đến cử động một chút cũng khó khăn,như thế gì tu luyện cũng hãy để sau đi
_" Tỉnh rồi ư,cảm thấy tốt chứ ?" một âm thanh ấm áp vang lên phá vỡ sự yên lặng vốn cố của không gian,kéo Hạ Vũ trở lại với hiện thực. Nàng quay lại,ánh mắt rơi vào một cái thiếu niên. Này thiếu niên có đôi mắt phượng,mũi cao,da trắng,dáng người cân đối.
Dù người này Hạ Vũ có khẳng định là lần đầu tiên gặp mặt nhưng không hiểu sao lại thấy quen thuộc vô cùng,có lẽ bởi người này cũng có đôi mắt phượng giống nàng ca ca Hạ Vân...
Hạ Vũ chớp chớp mắt ý là bản thân tốt hơn rồi,lại nở một nụ cười với thiếu niên,dù sao người ta cũng cứu mình một mạng,cư xử không thể nào qua loa được. Kia thiếu niên thấy Hạ Vũ cười cũng cười đáp trả,tiến lại ngồi xuống bên cạng,kê lại cái chăn ngay ngắn
_" Bây giờ cái gì cũng đừng nghĩ,mọi chuyện đều dẽ tốt hơn thôi. Vấn đề lúc này là hãy dưỡng thương cho tốt,còn về..."
Thiếu niên nói đến đây chợt không nói nữa,cánh tay cũng khựng lại. Hạ Vũ thấy có gì đó không ổn, mày nhăn lại ý thắc mắc. Thiếu niên đang ngây người thấy biểu cảm của Hạ Vũ thì giật mình, lại nở một nụ cười ấm áp
_" Không có gì,mọi chuyện sẽ tốt,ta tên là Lăng Vân,mau mau khỏe nhé,ta đi luyện cho muội chút đan chữa thương"
Thiếu niên nói xong thì nhìn nàng một cái rồi đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài. Hạ Vũ nhăn mày,kia thiếu niên tên Lăng Vân nói những điều thật sự rất khó hiểu,giống như bản thân mình gặp chuyện gì không may vậy và vị ca ca này đang ra sức an ủi bản thân vậy,có khi nào bản thân bị thương quá nặng không ?...
Dưới sự chăm sóc nhiệt tình của Lăng Vân,không đầy một tháng sau Hạ Vũ đã có thể ngồi dậy,đi lại được, nhưng cũng chính là chỉ đi lại được thôi. Trong một tháng này, Hạ Vũ không biết đã dùng bao nhiêu đan dược nữa,chỉ thấy nàng ăn chúng thay cho cơm, mà tất cả đều là Lăng Vân luyện chế.
Nàng cũng có lén lút chia sẻ cho Mễ Ty,muội ấy vì thế cũng tốt lắm rồi,trong một tháng cũng đột phá yêu thú nhất tầng. Chính vì vậy nàng cũng hiểu chỗ đan dược kia thực sự là đồ tốt,nhưng mỗi lần nói cám ơn thì Lăng Vân lại hiền lành đáp lại
_" Không có gì,tất cả đều là do ta luyện chế,không có gì quí trọng cả..."
Cũng chính vì vậy Hạ Vũ luôn luôn biết ơn Lăng Thiên,cũng vô cùng phối hợp để nhanh khỏi, nhưng không ngờ phải mất tới một tháng tài năng mới xuống được giường,dù có hơi trễ chút nhưng Hạ Vũ thấy như thế tốt lắm rồi
_" Vân ca,ta là đi được rồi,phải chăng có thể tu luyện lại rồi phải không" Hạ Vũ thực biết ơn Lăng Vân, lại thực thích gọi Vân ca như thế, điều này làm nàng thấy Lăng Vân như đại ca của mình,lại giống như Hạ Vân ngày nào
_" Muội không..."
_" Muội sẽ cẩn thận..." Hạ Vũ chặn ngay lời Lăng Vân bởi nàng biết hắn chuẩn bị nói gì. Không hiểu sao mỗi lần nàng muốn tu luyện Lăng Vân luôn cản,nếu như lúc đầu còn đổ do thương thế,nhưng theo thời gian lại làm Hạ Vũ sinh ra lo lắng,có lẽ là xảy ra chuyện gì chứ?
Hạ Vũ ngồi xuống,mắt nhắm lại,tinh thần thả lỏng,đem thần thức tỏa ra. Hoàn hảo, thần thức không chút thay đổi, cũng không xuất hiện dị biến, có lẽ là nàng lo nghĩ nhiều thôi.
Nhưng khi vận dụng linh lực , Hạ Vũ mặt tái đi, kinh mạch của nàng là làm sao rồi...tất cả chúng....tất cả chúng đều bị tổn hại...đây là sao rồi... là do ngày đó chưởng phong kia ư...tại sao lại như thế...vội vàng mở mắt
_" Vân ca, vân ca, ta kinh mạch...bị là làm sao...làm sao rồi..." Hạ Vũ tái mặt đi,cố sức hỏi.Lăng Vân thấy vậy rất khó xử
_" Ngày đó...ừ...ngày đó muội thương thế rất nhanh..."
_" Ngày hôm đó..." Hạ Vũ mắt cụp xuống,nàng thật ngây thơ cho rằng trốn thoát chưởng phong của đôi thụ yêu kia dễ như vậy, thì ra là không phải thế, bất quá nàng không muốn từ bỏ, đường tiên lộ không thể dừng ở đây được,còn nhiều chuyện chờ nàng làm lắm,vội vội hỏi tiếp
_" Vân ca, muội muốn tu luyện, rất muốn, muội còn nhiều chuyện phải làm lắm, không thể như thế này được" Hạ Vũ vừa nói nước mắt vừa ào tuôn rơi...không được..không được
_" Kinh mạch bị hủy còn muốn tu luyện, nực cười, không tự xem lại bản thân là cái dạng gì mặt hàng..."
Câu này của Mễ Ty rơi xuống khiến Hạ Vũ giật mình không phải một hai đâu bởi xuyên theo như tiểu thuyết,đến cùng lúc này đứng đầu giới chính đạo là Thiên Kiếm Kì,tu vi tới Thủ thần kì hậu kì,người này chính là kẻ thù không đội trời chung với nàng cũng là sư phụ của Lan Băng Băng.Song song đó còn một người nữa là một vị trưởng lão của Nguyên Lực Tông tên Lịch Thừa Bằng,tu vi ngang ngửa Thiên Kiếm Kì,sau này là sư phó của Hạ Kì.
Bất quá Hạ Vũ có khẳng định hai người này dù có lợi hại nhưng chưa hề được nhắc tới là đột phá Phân Thân Kì cho tới tận khi ngã xuống ở cuộc quần ẩu tranh kiếm. Nói vậy này ông lão tu vi đạt tới Phân Thân Kì từ đâu mà ra,có lẽ chỉ có thể giải thích bởi lão giả muốn ẩn giật mà đi chính con đường tiên lộ của bản thân thôi,không hề phô trương thanh thế,cái gì mà nhất đại cao thủ đều không đáng một hào.
Lúc này Hạ Vũ chợt như hiểu ra cái gì đó,cũng thấy con đường phía trước không quá đỗi đen tối như bản thân vẫn luôn luôn ngộ nhận. Ngươi có thể cho ngươi là nhất,cho ngươi có thể nắm cả thế giới trong lòng bàn tay không ai dám làm trái,bất quá ngươi lại quên rằng thế giới này to lớn, phức tạp vô cùng,cuộc sống lúc này của nàng không còn chỉ đơn thuần là xuyên vào tiểu thuyết nữa mà là hiện thực, thật đến từng chút,sẽ không còn chỉ xoay quanh vài cái nhân vật nữa,cũng không chỉ mãi mãi gắn liền với nữ chính mà chính nàng cũng sẽ có những khoảng riêng của bản thân để bay lượn.
Người xưa có câu người giỏi còn có người giỏi hơn,thiên ngoại hữu thiên,nhân ngoại hữu nhân,Hạ Vũ nàng có tư chất thiên phú,lại có bảo vật trang bị,biết được các kịch tình,đây nếu bị Lan Băng Băng đánh bại cũng hãy đừng trách số phận mà là bởi bản thân chưa cố gắng tới cùng thôi.
Lúc này Hạ Vũ có xúc động chân tay được giải phóng,thương thế bình phục ngay lập tức để tu luyện bởi nàng biết nàng kém Lan Băng Băng vốn không chỉ một chút. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ hiện thực là nàng đang vô lực nằm bố gối ở đâu,ngay đến cử động một chút cũng khó khăn,như thế gì tu luyện cũng hãy để sau đi
_" Tỉnh rồi ư,cảm thấy tốt chứ ?" một âm thanh ấm áp vang lên phá vỡ sự yên lặng vốn cố của không gian,kéo Hạ Vũ trở lại với hiện thực. Nàng quay lại,ánh mắt rơi vào một cái thiếu niên. Này thiếu niên có đôi mắt phượng,mũi cao,da trắng,dáng người cân đối.
Dù người này Hạ Vũ có khẳng định là lần đầu tiên gặp mặt nhưng không hiểu sao lại thấy quen thuộc vô cùng,có lẽ bởi người này cũng có đôi mắt phượng giống nàng ca ca Hạ Vân...
Hạ Vũ chớp chớp mắt ý là bản thân tốt hơn rồi,lại nở một nụ cười với thiếu niên,dù sao người ta cũng cứu mình một mạng,cư xử không thể nào qua loa được. Kia thiếu niên thấy Hạ Vũ cười cũng cười đáp trả,tiến lại ngồi xuống bên cạng,kê lại cái chăn ngay ngắn
_" Bây giờ cái gì cũng đừng nghĩ,mọi chuyện đều dẽ tốt hơn thôi. Vấn đề lúc này là hãy dưỡng thương cho tốt,còn về..."
Thiếu niên nói đến đây chợt không nói nữa,cánh tay cũng khựng lại. Hạ Vũ thấy có gì đó không ổn, mày nhăn lại ý thắc mắc. Thiếu niên đang ngây người thấy biểu cảm của Hạ Vũ thì giật mình, lại nở một nụ cười ấm áp
_" Không có gì,mọi chuyện sẽ tốt,ta tên là Lăng Vân,mau mau khỏe nhé,ta đi luyện cho muội chút đan chữa thương"
Thiếu niên nói xong thì nhìn nàng một cái rồi đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài. Hạ Vũ nhăn mày,kia thiếu niên tên Lăng Vân nói những điều thật sự rất khó hiểu,giống như bản thân mình gặp chuyện gì không may vậy và vị ca ca này đang ra sức an ủi bản thân vậy,có khi nào bản thân bị thương quá nặng không ?...
Dưới sự chăm sóc nhiệt tình của Lăng Vân,không đầy một tháng sau Hạ Vũ đã có thể ngồi dậy,đi lại được, nhưng cũng chính là chỉ đi lại được thôi. Trong một tháng này, Hạ Vũ không biết đã dùng bao nhiêu đan dược nữa,chỉ thấy nàng ăn chúng thay cho cơm, mà tất cả đều là Lăng Vân luyện chế.
Nàng cũng có lén lút chia sẻ cho Mễ Ty,muội ấy vì thế cũng tốt lắm rồi,trong một tháng cũng đột phá yêu thú nhất tầng. Chính vì vậy nàng cũng hiểu chỗ đan dược kia thực sự là đồ tốt,nhưng mỗi lần nói cám ơn thì Lăng Vân lại hiền lành đáp lại
_" Không có gì,tất cả đều là do ta luyện chế,không có gì quí trọng cả..."
Cũng chính vì vậy Hạ Vũ luôn luôn biết ơn Lăng Thiên,cũng vô cùng phối hợp để nhanh khỏi, nhưng không ngờ phải mất tới một tháng tài năng mới xuống được giường,dù có hơi trễ chút nhưng Hạ Vũ thấy như thế tốt lắm rồi
_" Vân ca,ta là đi được rồi,phải chăng có thể tu luyện lại rồi phải không" Hạ Vũ thực biết ơn Lăng Vân, lại thực thích gọi Vân ca như thế, điều này làm nàng thấy Lăng Vân như đại ca của mình,lại giống như Hạ Vân ngày nào
_" Muội không..."
_" Muội sẽ cẩn thận..." Hạ Vũ chặn ngay lời Lăng Vân bởi nàng biết hắn chuẩn bị nói gì. Không hiểu sao mỗi lần nàng muốn tu luyện Lăng Vân luôn cản,nếu như lúc đầu còn đổ do thương thế,nhưng theo thời gian lại làm Hạ Vũ sinh ra lo lắng,có lẽ là xảy ra chuyện gì chứ?
Hạ Vũ ngồi xuống,mắt nhắm lại,tinh thần thả lỏng,đem thần thức tỏa ra. Hoàn hảo, thần thức không chút thay đổi, cũng không xuất hiện dị biến, có lẽ là nàng lo nghĩ nhiều thôi.
Nhưng khi vận dụng linh lực , Hạ Vũ mặt tái đi, kinh mạch của nàng là làm sao rồi...tất cả chúng....tất cả chúng đều bị tổn hại...đây là sao rồi... là do ngày đó chưởng phong kia ư...tại sao lại như thế...vội vàng mở mắt
_" Vân ca, vân ca, ta kinh mạch...bị là làm sao...làm sao rồi..." Hạ Vũ tái mặt đi,cố sức hỏi.Lăng Vân thấy vậy rất khó xử
_" Ngày đó...ừ...ngày đó muội thương thế rất nhanh..."
_" Ngày hôm đó..." Hạ Vũ mắt cụp xuống,nàng thật ngây thơ cho rằng trốn thoát chưởng phong của đôi thụ yêu kia dễ như vậy, thì ra là không phải thế, bất quá nàng không muốn từ bỏ, đường tiên lộ không thể dừng ở đây được,còn nhiều chuyện chờ nàng làm lắm,vội vội hỏi tiếp
_" Vân ca, muội muốn tu luyện, rất muốn, muội còn nhiều chuyện phải làm lắm, không thể như thế này được" Hạ Vũ vừa nói nước mắt vừa ào tuôn rơi...không được..không được
_" Kinh mạch bị hủy còn muốn tu luyện, nực cười, không tự xem lại bản thân là cái dạng gì mặt hàng..."
/124
|