Hạ Vũ tiến vào trong gian bếp, chuẩn bị vài món ăn đơn giản rồi bê ra bên ngoài. Lúc này lão giả và Lăng Vân đã ngồi tại đó rồi
_" Hôm nay ngươi làm món bánh hoa quế sao?"
Hạ Vũ nghe lão giả nói vậy, quay lại nhìn, cười nói
_" Ngài thích món này mà !"
Lão giả sửng sốt, làm sao mà nha đầu lại biết được chứ. Lại như hiểu được nghi vấn, Hạ Vũ nói
_" tiểu nữ thấy mỗi khi chuẩn bị món này, ngài đều ăn nhiều hơn hai khối"
Lão giả nhìn Hạ Vũ đầy suy ngẫm sâu xa. Con người ở càng trên cao, càng được nhiều người sợ hãi thì càng thấy cô đơn, càng thèm khát một sự quan tâm từ thực lòng.
Phải nói hành động này của Hạ Vũ tác động thực lớn đến lão gỉa. Chỉ dựa vào một vài hành động nhỏ mà đoán được ra sở thích của ai đó có thể thấy được người này có lòng tới đâu. Nghĩ vậy mắt lão giả dịu đi, lần đầu tiên sau năm năm lão gọi tên của nàng
_" Hạ Vũ, ngươi ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói"
Hạ Vũ nghe vậy vội vàng sửa soạn lại mọi thứ, sau đó ngồi yên lặng nghe
_" Ngươi là nghe Vân nhi nói về việc rời đi rồi đúng không?"
_" Đúng vậy, Vân ca quả thật có nói cho tiểu nữ biết"
_" Ngươi là biết mục đích của lần này dời đi chứ?"
_" Tiểu nữ biết, là tiến vào hoàng gia bí cảnh cướp đoạt gốc sâm ngàn năm..." Hạ Vũ cẩn trọng đáp lại
_" hảo, ngươi vẫn còn nhớ rõ là tốt, chỉ có điều ta mới nhận được tin truyền đến, kia đồ đệ của Thiên Kiếm Kì tên Lan Băng Băng, mấy ngày trước đã thành công tiến vào trúc cơ cảnh giới"
_" Cái gì, trúc cơ..."
Hạ Vũ giật bắn mình, năm năm qua đi Lan Băng Băng đã thành công tiến vào trúc cơ rồi sao, còn nàng, nàng thì như thế nào.
Năm năm qua nàng khổ công tu luyện ngày đêm, mỗi sáng đều cùng lão giả lên núi tu luyện, chịu cái rét buốt cắt da cắt thịt để cho cơ thể tăng sức chịu đựng, buổi tối lại tĩnh tâm tu luyện, đem thần thức tiến vào " Sóng Lửa" tháp để cường đại lên thần thức.
Có thể thấy năm năm qua cuộc sống của nàng chỉ có mỗi duy nhất sự kiện đó là khổ tu và khổ tu, nàng muốn bản thân mau chóng cường đại.
Cứ ngỡ khi tiến vào luyện khí đại viên mãn là nàng đã đuổi kịp Lan Băng Băng, lại thật không ngờ vẫn là đi chậm nửa bước. Cứ như vậy xem ra chuyện cướp được gốc sâm ngàn năm, lại xa hơn một chút về trả thù cùng cứu nương thật là hơi có chút khó khăn. Dù sao này cửa ải tiến vào trúc cơ cũng không biết khi nào mới có thể phá bỏ
_" Năm năm qua hẳn ngươi cũng đoán được thân phận của ta một hai đi..." Câu nói của lão giả kéo Hạ Vũ về hiện thực, lại chỉ không ngờ lão giả sẽ hỏi như vậy
_" Tiểu nữ không dám đoán bừa..."
Lão giả từ chối cho ý kiến về câu trả lời này, nghỉ một chút mới tiếp
_" đúng vậy, ta chính là đại trưởng lão của Nguyên Lực Tông, Lịch Thừa Bằng. Còn ngươi chính là hậu duệ của Hạ gia cùng Phượng gia năm đó..."
Hạ Vũ nghe như vậy sợ hãi, hai mắt trợn tròn
_" Ngài...ngài làm sao..."
_" Không cần kinh ngạc, chuyện này thật sự quá dễ dàng đoán được. Họ Hạ trên đời này có nhiều lắm, nhưng lại có tốc độ ngược thiên như vậy cũng chỉ có một..."
_" Ngài....ngài..." Hạ Vũ mặt tái đi, rùng mình
_" ngươi không cần phải lo, ta lại là có suy nghĩ khác với lũ người kia..."
_" Ý ngài là..." Hạ Vũ nghi hoặc hỏi
_" ta tiến đến cái giai bậc này cũng không hiếm lạ mấy cái của gia tộc ngươi, mà thứ ta hiếm lạ chính là nhân tài, người đủ để ta đem tinh hoa cả đời để truyền lại..."
_" Tiểu nữ..." Hạ Vũ ngơ ngác hỏi
_" mười năm trước, chính ta là người phát hiện ra Lan Băng Băng là cái mầm tốt, muốn nhận đứa nhỏ này làm đồ đệ, lại thật không ngờ sau khi tiến trụ Nguyên Lực Tông, tin đồn nàng ta là Thiên linh căn không biết tại sao lại lộ ra truyền khắp nơi. Chính vì thế Thiên Kiếm Kì cũng đánh chủ ý, nhưng ta hoàn toàn tin vào con mắt của mình.
Vậy mà không hiểu hắn dùng cách gì lôi kéo được con bé, ngay trong buổi bái sư, khi dâng trà lại không phải về ta mà là kia chưởng môn. Như vậy ngươi nghĩ ta nên làm sao đây ? Vì vậy ta đã rời đi, muốn lịch lãm khắp nơi để tìm lấy cơ duyên, còn về việc đồ đệ thì cũng không cần nói, thiên linh căn chính là ngàn năm có một, mà ta cũng sẽ không chấp nhận một kẻ tư chất không ra sao để bồi dưỡng, phải biết tư chất chính là nền móng quyết định trên tiên lộ gập ghềnh này ngươi đi xa được bao nhiêu..."
Hạ Vũ im lặng ngồi nghe, thật không ngờ chuyện nhận sư phụ cũng còn có một vòng loanh quanh như vậy
_" Nhưng đúng là cơ duyên, năm năm trước ta gặp được Vân nhi, hắn cũng là thiên linh căn, sau đó ngoài ý lại gặp ngươi..."
_" Tiểu nữ..."
_" Vì vậy, khi tiến vào Nguyên Lực Tông, ngươi chính là ta đồ đệ, hiểu chứ?"
_" Dạ" Hạ Vũ nhỏ giọng đáp lại
_" Đương nhiên đó cũng chỉ là danh nghĩa, còn muốn trở thành sự thật còn phải xem ngươi hành động ra sao. Đúng rồi, nếu ngươi ở dưới ta danh nghĩa đồ đệ sẽ được bỏ qua một vòng lượt tranh đấu dành danh ngạch. Bất quá này cuộc đấu bên cạnh như thế, còn thêm vào đó một quả trúc cơ đan..."
_" Trúc cơ đan, ngài nói thật ư?" Hạ Vũ bừng tỉnh, Trúc cơ đan a, trúc cơ đan, đây đúng là thứ nàng thiếu lúc này.
Một viên trúc cơ đan có thể tăng lên 20% xác suất thành công tiến giai. Này con số chính là thật lớn trên con đường tiên lộ nghịch thiên này. Đây cơ hội tốt như vậy nàng sao có thể bỏ qua đây
_" Trưởng lão,tiểu nữ có thể tham gia cuộc thi này không? " Hạ Vũ ngượng ngùng hỏi
_" Ngươi..."
_" Đúng vậy, viên trúc cơ đan kia tiểu nữ cũng muốn tranh một hai. Ngài cũng biết tiểu nữ lúc này cần nhất đúng là cái đó mà"
_" Ngươi ư, có ý chí cũng không tệ, bất quá cuộc thi này nếu không nắm chắc lọt vào top 10 thì cũng đừng có suy nghĩ đó, tránh làm ta mất mặt"
_" Tiểu nữ sẽ không làm người mất mặt, thật sự" Hạ Vũ gật đầu khẳng định
_" Nói thì hay lắm nhưng đến lúc đó ngươi mới thấy. Mà thôi, cứ xem như cọ xát một lần vậy..."
_" Tiểu nữ cảm tạ"
Lại thật không ngờ lão giả lấy ra một thanh bảo kiếm, toàn thân hết sức đơn giản, chỉ ánh ánh một lớp sáng xanh nhè nhè, vừa nhìn đã biết không phải vật tục phàm
_" Này kiếm tặng cho ngươi"
Hạ Vũ kinh ngạc đón lấy, chỉ thấy một cảm giác lạnh lạnh truyền đến, sau đó cả người nàng thư sướng, tràn đầy linh lực. Nàng hiểu chỉ có bảo vật mới có thể tạo ra cho người dùng cảm giác, khiến họ cảm nhận được nó, coi nó có thực chứ không chỉ là một đồ vô tri. Hạ Vũ khẽ vuốt vuốt kiếm
_" Ngươi không tò mò lai lịch của thanh kiếm ?" lão giả thấy hành động của Hạ Vũ thì ngạc nhiên vô cùng
_" điều đó không quan trọng, chỉ là tiểu nữ rất thích nó là được, cảm ơn ngài rất nhiều" Hạ Vũ cười đáp trả
Lịch Thừa Bằng thật không ngờ Hạ Vũ lại trả lời như thế. Đúng vậy, điều này có ý nghĩa gì đâu, cũng giống như tiên lộ, chỉ cần ngươi thích, ngươi cho là đúng là được rồi. Này đứa nhỏ hắn càng ngày càng vừa lòng
_" Chúng ta mau ăn, một lát nữa sẽ khỏi hành trở về Nguyên Lực Tông.."
_" Hôm nay ngươi làm món bánh hoa quế sao?"
Hạ Vũ nghe lão giả nói vậy, quay lại nhìn, cười nói
_" Ngài thích món này mà !"
Lão giả sửng sốt, làm sao mà nha đầu lại biết được chứ. Lại như hiểu được nghi vấn, Hạ Vũ nói
_" tiểu nữ thấy mỗi khi chuẩn bị món này, ngài đều ăn nhiều hơn hai khối"
Lão giả nhìn Hạ Vũ đầy suy ngẫm sâu xa. Con người ở càng trên cao, càng được nhiều người sợ hãi thì càng thấy cô đơn, càng thèm khát một sự quan tâm từ thực lòng.
Phải nói hành động này của Hạ Vũ tác động thực lớn đến lão gỉa. Chỉ dựa vào một vài hành động nhỏ mà đoán được ra sở thích của ai đó có thể thấy được người này có lòng tới đâu. Nghĩ vậy mắt lão giả dịu đi, lần đầu tiên sau năm năm lão gọi tên của nàng
_" Hạ Vũ, ngươi ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói"
Hạ Vũ nghe vậy vội vàng sửa soạn lại mọi thứ, sau đó ngồi yên lặng nghe
_" Ngươi là nghe Vân nhi nói về việc rời đi rồi đúng không?"
_" Đúng vậy, Vân ca quả thật có nói cho tiểu nữ biết"
_" Ngươi là biết mục đích của lần này dời đi chứ?"
_" Tiểu nữ biết, là tiến vào hoàng gia bí cảnh cướp đoạt gốc sâm ngàn năm..." Hạ Vũ cẩn trọng đáp lại
_" hảo, ngươi vẫn còn nhớ rõ là tốt, chỉ có điều ta mới nhận được tin truyền đến, kia đồ đệ của Thiên Kiếm Kì tên Lan Băng Băng, mấy ngày trước đã thành công tiến vào trúc cơ cảnh giới"
_" Cái gì, trúc cơ..."
Hạ Vũ giật bắn mình, năm năm qua đi Lan Băng Băng đã thành công tiến vào trúc cơ rồi sao, còn nàng, nàng thì như thế nào.
Năm năm qua nàng khổ công tu luyện ngày đêm, mỗi sáng đều cùng lão giả lên núi tu luyện, chịu cái rét buốt cắt da cắt thịt để cho cơ thể tăng sức chịu đựng, buổi tối lại tĩnh tâm tu luyện, đem thần thức tiến vào " Sóng Lửa" tháp để cường đại lên thần thức.
Có thể thấy năm năm qua cuộc sống của nàng chỉ có mỗi duy nhất sự kiện đó là khổ tu và khổ tu, nàng muốn bản thân mau chóng cường đại.
Cứ ngỡ khi tiến vào luyện khí đại viên mãn là nàng đã đuổi kịp Lan Băng Băng, lại thật không ngờ vẫn là đi chậm nửa bước. Cứ như vậy xem ra chuyện cướp được gốc sâm ngàn năm, lại xa hơn một chút về trả thù cùng cứu nương thật là hơi có chút khó khăn. Dù sao này cửa ải tiến vào trúc cơ cũng không biết khi nào mới có thể phá bỏ
_" Năm năm qua hẳn ngươi cũng đoán được thân phận của ta một hai đi..." Câu nói của lão giả kéo Hạ Vũ về hiện thực, lại chỉ không ngờ lão giả sẽ hỏi như vậy
_" Tiểu nữ không dám đoán bừa..."
Lão giả từ chối cho ý kiến về câu trả lời này, nghỉ một chút mới tiếp
_" đúng vậy, ta chính là đại trưởng lão của Nguyên Lực Tông, Lịch Thừa Bằng. Còn ngươi chính là hậu duệ của Hạ gia cùng Phượng gia năm đó..."
Hạ Vũ nghe như vậy sợ hãi, hai mắt trợn tròn
_" Ngài...ngài làm sao..."
_" Không cần kinh ngạc, chuyện này thật sự quá dễ dàng đoán được. Họ Hạ trên đời này có nhiều lắm, nhưng lại có tốc độ ngược thiên như vậy cũng chỉ có một..."
_" Ngài....ngài..." Hạ Vũ mặt tái đi, rùng mình
_" ngươi không cần phải lo, ta lại là có suy nghĩ khác với lũ người kia..."
_" Ý ngài là..." Hạ Vũ nghi hoặc hỏi
_" ta tiến đến cái giai bậc này cũng không hiếm lạ mấy cái của gia tộc ngươi, mà thứ ta hiếm lạ chính là nhân tài, người đủ để ta đem tinh hoa cả đời để truyền lại..."
_" Tiểu nữ..." Hạ Vũ ngơ ngác hỏi
_" mười năm trước, chính ta là người phát hiện ra Lan Băng Băng là cái mầm tốt, muốn nhận đứa nhỏ này làm đồ đệ, lại thật không ngờ sau khi tiến trụ Nguyên Lực Tông, tin đồn nàng ta là Thiên linh căn không biết tại sao lại lộ ra truyền khắp nơi. Chính vì thế Thiên Kiếm Kì cũng đánh chủ ý, nhưng ta hoàn toàn tin vào con mắt của mình.
Vậy mà không hiểu hắn dùng cách gì lôi kéo được con bé, ngay trong buổi bái sư, khi dâng trà lại không phải về ta mà là kia chưởng môn. Như vậy ngươi nghĩ ta nên làm sao đây ? Vì vậy ta đã rời đi, muốn lịch lãm khắp nơi để tìm lấy cơ duyên, còn về việc đồ đệ thì cũng không cần nói, thiên linh căn chính là ngàn năm có một, mà ta cũng sẽ không chấp nhận một kẻ tư chất không ra sao để bồi dưỡng, phải biết tư chất chính là nền móng quyết định trên tiên lộ gập ghềnh này ngươi đi xa được bao nhiêu..."
Hạ Vũ im lặng ngồi nghe, thật không ngờ chuyện nhận sư phụ cũng còn có một vòng loanh quanh như vậy
_" Nhưng đúng là cơ duyên, năm năm trước ta gặp được Vân nhi, hắn cũng là thiên linh căn, sau đó ngoài ý lại gặp ngươi..."
_" Tiểu nữ..."
_" Vì vậy, khi tiến vào Nguyên Lực Tông, ngươi chính là ta đồ đệ, hiểu chứ?"
_" Dạ" Hạ Vũ nhỏ giọng đáp lại
_" Đương nhiên đó cũng chỉ là danh nghĩa, còn muốn trở thành sự thật còn phải xem ngươi hành động ra sao. Đúng rồi, nếu ngươi ở dưới ta danh nghĩa đồ đệ sẽ được bỏ qua một vòng lượt tranh đấu dành danh ngạch. Bất quá này cuộc đấu bên cạnh như thế, còn thêm vào đó một quả trúc cơ đan..."
_" Trúc cơ đan, ngài nói thật ư?" Hạ Vũ bừng tỉnh, Trúc cơ đan a, trúc cơ đan, đây đúng là thứ nàng thiếu lúc này.
Một viên trúc cơ đan có thể tăng lên 20% xác suất thành công tiến giai. Này con số chính là thật lớn trên con đường tiên lộ nghịch thiên này. Đây cơ hội tốt như vậy nàng sao có thể bỏ qua đây
_" Trưởng lão,tiểu nữ có thể tham gia cuộc thi này không? " Hạ Vũ ngượng ngùng hỏi
_" Ngươi..."
_" Đúng vậy, viên trúc cơ đan kia tiểu nữ cũng muốn tranh một hai. Ngài cũng biết tiểu nữ lúc này cần nhất đúng là cái đó mà"
_" Ngươi ư, có ý chí cũng không tệ, bất quá cuộc thi này nếu không nắm chắc lọt vào top 10 thì cũng đừng có suy nghĩ đó, tránh làm ta mất mặt"
_" Tiểu nữ sẽ không làm người mất mặt, thật sự" Hạ Vũ gật đầu khẳng định
_" Nói thì hay lắm nhưng đến lúc đó ngươi mới thấy. Mà thôi, cứ xem như cọ xát một lần vậy..."
_" Tiểu nữ cảm tạ"
Lại thật không ngờ lão giả lấy ra một thanh bảo kiếm, toàn thân hết sức đơn giản, chỉ ánh ánh một lớp sáng xanh nhè nhè, vừa nhìn đã biết không phải vật tục phàm
_" Này kiếm tặng cho ngươi"
Hạ Vũ kinh ngạc đón lấy, chỉ thấy một cảm giác lạnh lạnh truyền đến, sau đó cả người nàng thư sướng, tràn đầy linh lực. Nàng hiểu chỉ có bảo vật mới có thể tạo ra cho người dùng cảm giác, khiến họ cảm nhận được nó, coi nó có thực chứ không chỉ là một đồ vô tri. Hạ Vũ khẽ vuốt vuốt kiếm
_" Ngươi không tò mò lai lịch của thanh kiếm ?" lão giả thấy hành động của Hạ Vũ thì ngạc nhiên vô cùng
_" điều đó không quan trọng, chỉ là tiểu nữ rất thích nó là được, cảm ơn ngài rất nhiều" Hạ Vũ cười đáp trả
Lịch Thừa Bằng thật không ngờ Hạ Vũ lại trả lời như thế. Đúng vậy, điều này có ý nghĩa gì đâu, cũng giống như tiên lộ, chỉ cần ngươi thích, ngươi cho là đúng là được rồi. Này đứa nhỏ hắn càng ngày càng vừa lòng
_" Chúng ta mau ăn, một lát nữa sẽ khỏi hành trở về Nguyên Lực Tông.."
/124
|