" Này yên tâm, vấn đề là ở ngươi thôi..."
Hạ Vũ ngạc nhiên
_" Đồ nhi...?"
_" Đúng vậy, ngươi tốt nhất sau khi nuốt vào Địch Nhan đan, vẫn nên tưởng tượng ra một dung mạo đừng quá chói mắt, tốt nhất là khác xa bây giờ..."
_" Đồ nhi hiểu, nếu để y nguyên như hiện tại không cần nói chưởng môn nhân, ngay cả người hữu tâm liếc qua cũng sẽ nhận ra thôi..."
Nghe Hạ Vũ nói vậy, Lịch Thừa Bằng gật gật đầu tán thưởng
_" Ngươi hiểu là tốt, hơn nữa bây giờ ngươi dung mạo cũng quá chói mắt đi. Tiến vào môn phái ta chỉ yêu cầu ngươi yên yên ổn ổn mà tu luyện, không cần phân tâm vào mấy trò đấu trí lòng vòng âm mưu.
Ta là sư phó coi như là bùa hộ mạng, nhưng xét trên một phương diện khác chính là bùa đòi mạng. Con người mà, không thể nhìn được người nào đó quá tốt hơn mình, trừ khi ngươi khiến họ tâm phục khẩu phục. Ngươi là hiểu ý ta nói ?"
_" Đa tạ sư phó chỉ giáo"
Hạ Vũ uống xuống viên đan dược,cảm thấy cả người nóng rực,làn da dãn nở chảy xệ nhăn nheo, mọi thứ đều như không còn là của mình nữa. Lúc này ,nàng lại nghe tiếng lão giả vang lên
_" Mau hình dung ra dung mạo gì đó, ngươi không muốn là một bà lão nhăn nheo chứ?"
Nghe vậy Hạ Vũ giật bắn, dù gì lúc này nàng mới có mười lăm a, dù không thể quá xinh đẹp cũng không muốn trở thành quá khó nhìn. Suy nghĩ một vòng, nàng cho đây là một lần được trở về với đúng bản thân ngày trước, là một Hạ Vũ của thế kỉ hai mươi mốt.
Vì vậy, nàng nhắm mắt, trong tâm trí truyền về một cô gái ,không quá xinh đẹp, chỉ bình bình thường thường, nhưng thoải mái tự tin.
Hạ Vũ chỉ thấy sau đó làn da trở nên săn chắc lại, đường nét trên khuôn mặt cũng có đôi chút biến đổi, dù rất nhỏ nhưng là có thể thấy. Đợi một lúc quá trình không còn diễn ra nữa, Hạ Vũ mới dám mở mắt ra, vội vội xuất ra một chiếc gương nhỏ.
Quả nhiên là đồ vật xuất ra từ phân thân kì cảnh giới không phải vật phàm, trong gương đúng là xuất hiện mặt của nàng lúc mười lăm với gương mặt tròn, làn da nâu khỏe khoắn, đôi mắt đen to và...
_" Ta nói sư muội, bảo ngươi tưởng tượng một cô gái bình thường, ngươi cũng không cần làm quá như vậy chứ?"
Tiếng Lăng Vân phía sau phá vỡ tâm tình vui sướng khi trở về với con người thật của mình của Hạ Vũ. Giây phút này là nàng đang tưởng niệm kiếp trước của mình có được không. Mà cái gì, Vân ca hắn vừa nói sao, Hạ Vũ ném ngay gương vào túi trữ vật, quay lại nhìn hắn
_" Vân ca, ý ca ca là gì, hửm?"
Hạ Vũ năm năm sống gắn bó với Lăng Vân nên từ ban đầu chỉ xuất phát từ cảm giác trống vắng do lạc mất Hạ Vân, thì giờ nàng thực coi hắn là người ca ca thứ hai vậy. Vì thế cũng không kiêng dè gì cả,trợn mắt hỏi.
_" muội muội à, muội thử nhìn xem đi, sư phó nói muội hình dung ra một bộ dạng bình thường, bất quá cũng không thể như vậy chứ.
Này,làn da sao xỉn màu quá thế, lại còn...ừm...quả thật không có một điểm nhấn gì cả. Muội à, ca ca ta cũng phục trí tưởng tượng của muội a..."
Lăng Vân say mê đánh giá dung nhan của Hạ Vũ mà không để ý tới mặt nàng đã đỏ bừng lên rồi. Gì mà trí tưởng tượng, đây là dung mạo của nàng kiếp trước a, có mất mặt đến như vậy sao
_" Thật sự không thể chấp nhận được ư?"
Lăng Vân đang nói hăng say, nghe Hạ Vũ như vậy cũng dừng lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhìn tới nỗi Hạ Vũ da đầu tê rần rần lên mới thôi
_" Ca ca nói thật, xét về vóc dáng thật sự hoàn hảo, bất quá gương mặt như thế này...nếu ở phàm giới miễn cưỡng chống đỡ, nhưng ở tu tiên giới đúng là " nổi bật"..."
" Nổi bật", đúng rồi, sao nàng lại quên mất đây là tu tiên giới chứ, thứ không thiếu nhất chính là người đẹp, nàng này gương mặt có thể nói đùa là bị xấu mà gây chú ý không?
Thử nhìn kia Lăng Vân, qua năm năm dãi gió dầm sương, từ khi chạm mặt lần đầu còn đầy nét thơ ngây giờ đã trở nên cường tráng, đầy nam tính. Làn da nâu đồng khỏe mạnh, vóc người cao lớn, đôi mắt phượng tinh nhanh mà đầy sức quyến rũ, đôi môi mỏng bạc bạc, mũi cao, trán rộng.
Thiên a, mọi đặc điểm hình thành nên một soái ca Lăng Vân đều hội tụ đủ. Hạ Vũ từ trước tới giờ vẫn thực yêu quí bản thân, luôn cho rằng vẻ đẹp nhân cách mới là quan trọng nhất, nhưng bảo nàng đi cạnh một đại nam nhân như thế suất, nói như thế nào cũng không thấy tự tin nổi...
_" Sư phó, người có hay chăng cũng cho Vân ca một viên Địch Nhan đan..."
_" Vì sao...?" Không để Hạ Vũ nói xong, Lăng Vân đã chen vào đầy bất mãn
_" Ca dung mạo cũng rất gây chú ý đi..." Hạ Vũ mắt nhìn nhìn,quét đi quét lại vẻ đầy đánh giá
_" Ca ca muội chính là suất,thừa nhận đi,đi cùng suất nam nhân vẫn hơn đi cùng một xấu nam nhân chứ..." Lăng Vân quàng tay qua vai Hạ Vũ,gương mặt điển trai phóng to ngay sát bên
_" Ca...ngươi..."
_" Tất cả im lặng,người đã tới..." Lịch Thừa Bằng nghiêm mình truyền âm cho Hạ Vũ cùng Lăng Vân. Hai gười thấy vậy bèn nghiêm chỉnh, phân chia đứng về tả hữu hai bên, mắt nhìn thẳng về phía ngọn đồi nhỏ, chờ đợi
Một lát sau,bầu không khí vốn thoáng đãng bỗng trở nên huyền ảo, phảng phất ánh đỏ lấp lánh diệu kì bao trùm lấy ba người, cùng với đó cảnh vật cũng nhòe nhòe đi.
Hạ Vũ cảm thấy vô cùng thoải mái,tựa như có một cái chăn bông mềm mại như mây bao quanh mình,nàng rõ ràng còn thất phất phất chút ít hơi sương...
Mây? Hạ Vũ trợn mắt,không phải đang ở trên bầu trời chứ. Ngay sau câu nói đó,thật nhiệm màu là nàng bỗng thấy cả người nhẹ bẫng,và đúng vậy,chính là rơi tự do. Hạ Vũ hét dài một tiếng,mặt tái xanh mới nhớ ra bản thân biết ngự kiếm, vội vội vàng vàng tế ra thanh lục kiếm Lịch tiền bối trao cho hôm trước,mặc niệm pháp quyết thuận lợi đáp xuống đất.
Là một kẻ tu sĩ tu đạo đã tới thập cấp cường lực Luyện Khí kì,rơi trong không trung còn quên mất bản thân biết ngự kiếm phi hành đã đủ mất mặt,nhưng chuyện đợi Hạ Vũ khi tiếp đất mới chân chính khiến nàng không biết dấu mình đi đâu.
Khi bản thân đã tỉnh táo, Hạ Vũ mới nhìn rõ xung quanh,đó là chỉ duy nhất một mình nàng tiếp đất,không một ai ở bên cạnh,tất cả đều là ngự kiếm vững vàng trên không.
Ngước lên nhìn,phía trước một lão giả râu tóc bạc tráng, nhìn vô cùng hiền từ nhân hậu, khoác áo choàng màu xanh dương,cả người toát ra cảm giác thoát trần. Nếu như không có những sự việc trải qua, Hạ Vũ có thể khẳng định,so về bề ngoài này lão giả đáng tin hơn Lịch tiền bối nhiều lắm.
Đúng vậy, người này đúng là Thiên Kiếm Kì, chưởng môn phái Nguyên Lực Tông, kẻ được coi là mạnh nhất giới chính đạo, cũng là kẻ đầu sỏ diệt đi Phượng gia cùng Hạ gia, lại là người chia lìa gia đình nàng năm năm trước.
Mà bên cạnh, một thiếu nữ mắt hạnh, mày ngài, làn da trắng muốt như xuyên thấu, lung linh dưới ánh nắng, cả người như hư hư thực thực, tạo cho ta cảm giác nếu chỉ cần vô ý chớp mắt nàng ta sẽ biến mất tựa sương khói, tựa chưa từng tới đây. đó không ai khác chính là nữ chính của cuốn " Một đường tiên lộ" ,là tử địch của nàng Lan Băng Băng
Hạ Vũ ngạc nhiên
_" Đồ nhi...?"
_" Đúng vậy, ngươi tốt nhất sau khi nuốt vào Địch Nhan đan, vẫn nên tưởng tượng ra một dung mạo đừng quá chói mắt, tốt nhất là khác xa bây giờ..."
_" Đồ nhi hiểu, nếu để y nguyên như hiện tại không cần nói chưởng môn nhân, ngay cả người hữu tâm liếc qua cũng sẽ nhận ra thôi..."
Nghe Hạ Vũ nói vậy, Lịch Thừa Bằng gật gật đầu tán thưởng
_" Ngươi hiểu là tốt, hơn nữa bây giờ ngươi dung mạo cũng quá chói mắt đi. Tiến vào môn phái ta chỉ yêu cầu ngươi yên yên ổn ổn mà tu luyện, không cần phân tâm vào mấy trò đấu trí lòng vòng âm mưu.
Ta là sư phó coi như là bùa hộ mạng, nhưng xét trên một phương diện khác chính là bùa đòi mạng. Con người mà, không thể nhìn được người nào đó quá tốt hơn mình, trừ khi ngươi khiến họ tâm phục khẩu phục. Ngươi là hiểu ý ta nói ?"
_" Đa tạ sư phó chỉ giáo"
Hạ Vũ uống xuống viên đan dược,cảm thấy cả người nóng rực,làn da dãn nở chảy xệ nhăn nheo, mọi thứ đều như không còn là của mình nữa. Lúc này ,nàng lại nghe tiếng lão giả vang lên
_" Mau hình dung ra dung mạo gì đó, ngươi không muốn là một bà lão nhăn nheo chứ?"
Nghe vậy Hạ Vũ giật bắn, dù gì lúc này nàng mới có mười lăm a, dù không thể quá xinh đẹp cũng không muốn trở thành quá khó nhìn. Suy nghĩ một vòng, nàng cho đây là một lần được trở về với đúng bản thân ngày trước, là một Hạ Vũ của thế kỉ hai mươi mốt.
Vì vậy, nàng nhắm mắt, trong tâm trí truyền về một cô gái ,không quá xinh đẹp, chỉ bình bình thường thường, nhưng thoải mái tự tin.
Hạ Vũ chỉ thấy sau đó làn da trở nên săn chắc lại, đường nét trên khuôn mặt cũng có đôi chút biến đổi, dù rất nhỏ nhưng là có thể thấy. Đợi một lúc quá trình không còn diễn ra nữa, Hạ Vũ mới dám mở mắt ra, vội vội xuất ra một chiếc gương nhỏ.
Quả nhiên là đồ vật xuất ra từ phân thân kì cảnh giới không phải vật phàm, trong gương đúng là xuất hiện mặt của nàng lúc mười lăm với gương mặt tròn, làn da nâu khỏe khoắn, đôi mắt đen to và...
_" Ta nói sư muội, bảo ngươi tưởng tượng một cô gái bình thường, ngươi cũng không cần làm quá như vậy chứ?"
Tiếng Lăng Vân phía sau phá vỡ tâm tình vui sướng khi trở về với con người thật của mình của Hạ Vũ. Giây phút này là nàng đang tưởng niệm kiếp trước của mình có được không. Mà cái gì, Vân ca hắn vừa nói sao, Hạ Vũ ném ngay gương vào túi trữ vật, quay lại nhìn hắn
_" Vân ca, ý ca ca là gì, hửm?"
Hạ Vũ năm năm sống gắn bó với Lăng Vân nên từ ban đầu chỉ xuất phát từ cảm giác trống vắng do lạc mất Hạ Vân, thì giờ nàng thực coi hắn là người ca ca thứ hai vậy. Vì thế cũng không kiêng dè gì cả,trợn mắt hỏi.
_" muội muội à, muội thử nhìn xem đi, sư phó nói muội hình dung ra một bộ dạng bình thường, bất quá cũng không thể như vậy chứ.
Này,làn da sao xỉn màu quá thế, lại còn...ừm...quả thật không có một điểm nhấn gì cả. Muội à, ca ca ta cũng phục trí tưởng tượng của muội a..."
Lăng Vân say mê đánh giá dung nhan của Hạ Vũ mà không để ý tới mặt nàng đã đỏ bừng lên rồi. Gì mà trí tưởng tượng, đây là dung mạo của nàng kiếp trước a, có mất mặt đến như vậy sao
_" Thật sự không thể chấp nhận được ư?"
Lăng Vân đang nói hăng say, nghe Hạ Vũ như vậy cũng dừng lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhìn tới nỗi Hạ Vũ da đầu tê rần rần lên mới thôi
_" Ca ca nói thật, xét về vóc dáng thật sự hoàn hảo, bất quá gương mặt như thế này...nếu ở phàm giới miễn cưỡng chống đỡ, nhưng ở tu tiên giới đúng là " nổi bật"..."
" Nổi bật", đúng rồi, sao nàng lại quên mất đây là tu tiên giới chứ, thứ không thiếu nhất chính là người đẹp, nàng này gương mặt có thể nói đùa là bị xấu mà gây chú ý không?
Thử nhìn kia Lăng Vân, qua năm năm dãi gió dầm sương, từ khi chạm mặt lần đầu còn đầy nét thơ ngây giờ đã trở nên cường tráng, đầy nam tính. Làn da nâu đồng khỏe mạnh, vóc người cao lớn, đôi mắt phượng tinh nhanh mà đầy sức quyến rũ, đôi môi mỏng bạc bạc, mũi cao, trán rộng.
Thiên a, mọi đặc điểm hình thành nên một soái ca Lăng Vân đều hội tụ đủ. Hạ Vũ từ trước tới giờ vẫn thực yêu quí bản thân, luôn cho rằng vẻ đẹp nhân cách mới là quan trọng nhất, nhưng bảo nàng đi cạnh một đại nam nhân như thế suất, nói như thế nào cũng không thấy tự tin nổi...
_" Sư phó, người có hay chăng cũng cho Vân ca một viên Địch Nhan đan..."
_" Vì sao...?" Không để Hạ Vũ nói xong, Lăng Vân đã chen vào đầy bất mãn
_" Ca dung mạo cũng rất gây chú ý đi..." Hạ Vũ mắt nhìn nhìn,quét đi quét lại vẻ đầy đánh giá
_" Ca ca muội chính là suất,thừa nhận đi,đi cùng suất nam nhân vẫn hơn đi cùng một xấu nam nhân chứ..." Lăng Vân quàng tay qua vai Hạ Vũ,gương mặt điển trai phóng to ngay sát bên
_" Ca...ngươi..."
_" Tất cả im lặng,người đã tới..." Lịch Thừa Bằng nghiêm mình truyền âm cho Hạ Vũ cùng Lăng Vân. Hai gười thấy vậy bèn nghiêm chỉnh, phân chia đứng về tả hữu hai bên, mắt nhìn thẳng về phía ngọn đồi nhỏ, chờ đợi
Một lát sau,bầu không khí vốn thoáng đãng bỗng trở nên huyền ảo, phảng phất ánh đỏ lấp lánh diệu kì bao trùm lấy ba người, cùng với đó cảnh vật cũng nhòe nhòe đi.
Hạ Vũ cảm thấy vô cùng thoải mái,tựa như có một cái chăn bông mềm mại như mây bao quanh mình,nàng rõ ràng còn thất phất phất chút ít hơi sương...
Mây? Hạ Vũ trợn mắt,không phải đang ở trên bầu trời chứ. Ngay sau câu nói đó,thật nhiệm màu là nàng bỗng thấy cả người nhẹ bẫng,và đúng vậy,chính là rơi tự do. Hạ Vũ hét dài một tiếng,mặt tái xanh mới nhớ ra bản thân biết ngự kiếm, vội vội vàng vàng tế ra thanh lục kiếm Lịch tiền bối trao cho hôm trước,mặc niệm pháp quyết thuận lợi đáp xuống đất.
Là một kẻ tu sĩ tu đạo đã tới thập cấp cường lực Luyện Khí kì,rơi trong không trung còn quên mất bản thân biết ngự kiếm phi hành đã đủ mất mặt,nhưng chuyện đợi Hạ Vũ khi tiếp đất mới chân chính khiến nàng không biết dấu mình đi đâu.
Khi bản thân đã tỉnh táo, Hạ Vũ mới nhìn rõ xung quanh,đó là chỉ duy nhất một mình nàng tiếp đất,không một ai ở bên cạnh,tất cả đều là ngự kiếm vững vàng trên không.
Ngước lên nhìn,phía trước một lão giả râu tóc bạc tráng, nhìn vô cùng hiền từ nhân hậu, khoác áo choàng màu xanh dương,cả người toát ra cảm giác thoát trần. Nếu như không có những sự việc trải qua, Hạ Vũ có thể khẳng định,so về bề ngoài này lão giả đáng tin hơn Lịch tiền bối nhiều lắm.
Đúng vậy, người này đúng là Thiên Kiếm Kì, chưởng môn phái Nguyên Lực Tông, kẻ được coi là mạnh nhất giới chính đạo, cũng là kẻ đầu sỏ diệt đi Phượng gia cùng Hạ gia, lại là người chia lìa gia đình nàng năm năm trước.
Mà bên cạnh, một thiếu nữ mắt hạnh, mày ngài, làn da trắng muốt như xuyên thấu, lung linh dưới ánh nắng, cả người như hư hư thực thực, tạo cho ta cảm giác nếu chỉ cần vô ý chớp mắt nàng ta sẽ biến mất tựa sương khói, tựa chưa từng tới đây. đó không ai khác chính là nữ chính của cuốn " Một đường tiên lộ" ,là tử địch của nàng Lan Băng Băng
/124
|