" Đúng vậy, ta tên Hạ Vũ, vị sư tỷ này có chuyện gì không?" Hạ Vũ nắm chặt tay trong áo, kìm chế bản thân không được tỏ ra chút nào bất thường nếu không mọi thứ đều vô nghĩa.
Lại thật không ngờ Lan Băng Băng không nói cái gì đã bay tới bên Hạ Vũ, đôi tay bạch ngọc vươn ra, bắt lấy tay của nàng
_" Ta không biết tại làm sao, nhưng trông thấy muội ta có cảm giác rất quen thuộc, tựa như tỉ muội lâu này gặp lại vậy. Muội là đồ nhi của Đại trưởng lão, nói vậy cứ tự nhiên coi ta là tỷ tỷ đi" Lan Băng Băng giọng điệu rất tự nhiên, vui vẻ cười nói với Hạ Vũ
Hạ Vũ nhìn thấy cô gái trước mắt xinh đẹp tuyệt trần, cười nói vô tà cảm thấy cả thân rùng lạnh.
Nếu như bản thân không phải từng đã trải qua bị lừa gạt một lần để rồi đánh đổi thật nhiều thứ có lẽ ngay lập tức sẽ bị đánh lừa mất thôi. Hạ Vũ hất tay nàng ta ra,cười khẩy một cái
_" Ngươi ta cũng chẳng phải cùng một nương cha, sao ta phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ..."
Hành động này của Hạ Vũ làm toàn trường tất cả đều trợn tròn mắt. Cảnh này trông vào làm sao mà thái độ lại giống Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão vậy chứ, có chăng khác một điều là đồ nhi của Lịch trưởng lão thể hiện cũng quá rõ đi.
Nếu như hai vị trưởng lão thì không ai dám nói, nhưng đây hai người lại khác hoàn toàn. Lan Băng Băng là nữ thần trong lòng của mọi người, tốt bụng, xinh đẹp, thiên tư trác tuyệt hứa hẹn tiền đồ vô lượng, mà bên cạnh là một cô gái dáng vẻ có thể nói không lên nổi mặt bàn, tu luyện như thế nào thế nào lại chưa hề qua ai kiểm tra quá, lấy cái gì mà lên mặt ở đây. Vì vậy, để bảo vệ nữ thần của họ, mọi người phần lớn là nam tu đều ồn ào, chỉ trỏ Hạ Vũ.
Bỗng một nam nhân toàn thân đỏ rực xuất hiện ngay bên Lăng Băng Băng, đó không ai khác chính là Nguyễn Chiến Duy
_" ngươi là đồ nhi của Lịch đại trưởng lão đi, vậy mà lại không có một chút lễ nghi nào ư. Băng nhi nhập môn trước ngươi, lại bái chưởng môn nhân làm sư phó, ngươi nói ngươi gọi nàng là cái gì ? Lại thêm,được Băng nhi nói chuyện vốn đã là phúc phận của ngươi..."
Hạ Vũ nghe Nguyễn Chiến Duy nói chuyện,chỉ ngước lên nhìn hắn,ngạc nhiên vô cùng,không phải hắn còn đang ôm ôm ấp ấp Lung muội gì đó sao,khi nào thì chạy lại đây rồi
_" Lung muội sao rồi, không có việc gì chứ...?" Hạ Vũ tròn mắt vô tội hỏi Nguyễn Chiến Duy, muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân sao, không có cửa đâu.
Quả nhiên Nguyễn Chiến Duy nghe Hạ Vũ hỏi vậy, gương mặt bỗng đỏ bừng, ấp úng, khẽ liếc qua Lan Băng Băng một cái thấy nàng ta không có biểu hiện gì mới yên tâm một chút,
_" Lung muội uống xuống Cố Tâm đan, tình trạng đã không còn nguy hiểm nữa rồi..."
_" Thật tốt,cũng may có Duy ca tiến tới kịp thời,nếu không cũng không biết sẽ ra sao nữa..."
Hạ Vũ nhìn Nguyễn Chiến Duy,lại nhìn Lan Băng Băng,trong lòng cười đến thật sảng khoái.
_" Duy ca mau mau trở lại bên Lung muội thôi,muội ta giờ đây quả thật là rất yếu cần người tu vi vững chắc trông nom. Còn ở đây ta với Vũ muội cũng không cần quan tâm nữa,có lẽ sư muội vừa tiến vào một đại môn phái,chuyện chưa hiểu còn rất nhiều mới sinh ra cảm giác phiền chán,ta sẽ từ từ cố gâng vun đắp tình cảm thôi..."
Hạ Vũ đang cười,nghe thấy Lan Băng Băng nói vậy thì nụ cười cứng lại,đơ ra trong vài giây. Cái gì,nàng ta nói như vậy là cái ý gì,không phải chỉ nàng nhà quê vừa là lần đầu vào một đại môn phái nên không biết phân biệt phải trái đạo lý,cấp bậc đó chứ?
_" Vũ Vũ nào không biết cấp bậc,chỉ là cảm thấy Băng tỷ có chút gần gũi nên không quen thôi..."
Hạ Vũ cười cười,cũng nắm lấy tay Lan Băng Băng. Nàng là nói không thích chơi tâm kế,cũng không có nói bản thân không biết,nếu Lan Băng Băng muốn chơi đùa,nàng sẽ tiếp tới cùng.
Lan Băng Băng nghe Hạ Vũ nói vậy,mày khẽ nhếch một cái,sau đó nói
_" Xem ra là ta quá vội vàng,chỉ tại cách đây năm năm ta được một tỷ tỷ cũng cùng tên với muội cứu giúp,tư chất cũng là thượng thừa. Nhưng không ngờ trong một biến cố đã vô tình lạc mất nhau,suốt bao năm qua ta vẫn không ngừng tìm tỷ ấy,mong muốn báo đáp ân tình kia,không biết lúc này tỷ ấy ra sao?"
Lan Băng Băng vừa nói,mắt lại mông lung như sắp khóc,dáng vẻ suy yếu nhu nhược động lòng người,khiến người tiếc thương. Một cô gái xinh đẹp,tài giỏi,tốt bụng như thế,thật là không gì có thể sánh bằng. Đứng bên cạnh Nguyễn Chiến Duy mày nhăn chặt,hắn biết đây là vết sẹo trong lòng Băng nhi,vì vậy bèn thuận tiện ôm lấy mĩ nhân để an ủi. Hạ Vũ đứng đó nhìn,đồng tử co rụt lại. Đúng,chính là co rụt lại,không phải bởi cảnh tình tứ của mĩ nam mĩ nữ trước mắt,mà bởi những lời kinh tởm mà Lan Băng Băng nói ra kia.
Năm năm trước,Lan Băng Băng lợi dụng lòng tin của nàng,của Vân ca,của nương để kéo Thiên Kiếm Kì tới đánh phá hòng cướp đoạt sản nghiệp còn lại của Hạ gia cùng Phượng gia. Nhưng giờ thì hay lắm,nói ra lại là tình cảm tỷ muội tình thâm cảm động lòng người. Tốt,rất tốt. Hạ Vũ đưa cánh tay lên,muốn cho con người giả dối kia một cái bạt tai,thì đúng lúc này lại bị một cánh tay nắm lại. Hạ Vũ quay phắt lại nhìn thì thấy đúng là Lăng Vân,hắn ánh mắt nhìn chằm chằm nàng,đầy cảnh cáo,sau đó lắn lắc đầu
_" Vũ nhi,sư phó gọi muội mau mau chuẩn bị để trở về Địa Lịch các"
_" Vân ca, ta..." Hạ Vũ dùng tay khỏi tay Lăng Vân, nhưng thế nào cũng không thể thoát khỏi
_" Nhanh thôi, sư phó có lời muốn nói..."
Lăng Vân nắm càng chặt tay Hạ Vũ, mắt ngìn chằm chằm, mày nhíu chặt. Hạ Vũ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ca ca hung dữ như vậy, bèn ngoan ngoãn cúi đầu đi theo.
Tuy nhiên Hạ Vũ không biết sau ngày hôm nay bản thân không chỉ là người có bề ngoài xấu xí nhất môn phái, mà còn là kẻ vô lễ, điêu ngoa, không biết thân phận, đòi với cao Nguyễn Chiến Duy, do vậy đã đối đầu với Lan Băng Băng...
Lan Băng Băng êm ấm trong vòng tay của Nguyễn Chiến Duy, đột nhiên mở mắt nhìn theo vóng lưng của Hạ Vũ, mắt nhíu nhíu, sau đó lại dãn ra, miệng nở một nụ cười đầy ngây thơ, hiền dịu
_" Xem ra Vũ muội thật thích Duy ca nha..."
Nguyễn Chiến Duy đang ôm Lan Băng Băng, nghe nàng ta nói vậy, lại càng xiết chặt vòng tay
_" Băng nhi, nàng nói gì thế, nàng biết tim ta chỉ là trao cho ai rồi mà, lại làm sao có thể dung thêm một ai nữa chứ. Mà làm sao nàng lại so sánh bản thân với kia nữ nhân..."
_" Vũ nhi cũng là thiên linh căn..."
_" Thiên linh căn thì làm sao, tất cả cũng không bằng một cái móng tay của nàng..."
_" Duy ca..."
_" Băng nhi, tim ta cả đời này chỉ có duy nhất một mình muội thôi..."
Lại thật không ngờ Lan Băng Băng không nói cái gì đã bay tới bên Hạ Vũ, đôi tay bạch ngọc vươn ra, bắt lấy tay của nàng
_" Ta không biết tại làm sao, nhưng trông thấy muội ta có cảm giác rất quen thuộc, tựa như tỉ muội lâu này gặp lại vậy. Muội là đồ nhi của Đại trưởng lão, nói vậy cứ tự nhiên coi ta là tỷ tỷ đi" Lan Băng Băng giọng điệu rất tự nhiên, vui vẻ cười nói với Hạ Vũ
Hạ Vũ nhìn thấy cô gái trước mắt xinh đẹp tuyệt trần, cười nói vô tà cảm thấy cả thân rùng lạnh.
Nếu như bản thân không phải từng đã trải qua bị lừa gạt một lần để rồi đánh đổi thật nhiều thứ có lẽ ngay lập tức sẽ bị đánh lừa mất thôi. Hạ Vũ hất tay nàng ta ra,cười khẩy một cái
_" Ngươi ta cũng chẳng phải cùng một nương cha, sao ta phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ..."
Hành động này của Hạ Vũ làm toàn trường tất cả đều trợn tròn mắt. Cảnh này trông vào làm sao mà thái độ lại giống Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão vậy chứ, có chăng khác một điều là đồ nhi của Lịch trưởng lão thể hiện cũng quá rõ đi.
Nếu như hai vị trưởng lão thì không ai dám nói, nhưng đây hai người lại khác hoàn toàn. Lan Băng Băng là nữ thần trong lòng của mọi người, tốt bụng, xinh đẹp, thiên tư trác tuyệt hứa hẹn tiền đồ vô lượng, mà bên cạnh là một cô gái dáng vẻ có thể nói không lên nổi mặt bàn, tu luyện như thế nào thế nào lại chưa hề qua ai kiểm tra quá, lấy cái gì mà lên mặt ở đây. Vì vậy, để bảo vệ nữ thần của họ, mọi người phần lớn là nam tu đều ồn ào, chỉ trỏ Hạ Vũ.
Bỗng một nam nhân toàn thân đỏ rực xuất hiện ngay bên Lăng Băng Băng, đó không ai khác chính là Nguyễn Chiến Duy
_" ngươi là đồ nhi của Lịch đại trưởng lão đi, vậy mà lại không có một chút lễ nghi nào ư. Băng nhi nhập môn trước ngươi, lại bái chưởng môn nhân làm sư phó, ngươi nói ngươi gọi nàng là cái gì ? Lại thêm,được Băng nhi nói chuyện vốn đã là phúc phận của ngươi..."
Hạ Vũ nghe Nguyễn Chiến Duy nói chuyện,chỉ ngước lên nhìn hắn,ngạc nhiên vô cùng,không phải hắn còn đang ôm ôm ấp ấp Lung muội gì đó sao,khi nào thì chạy lại đây rồi
_" Lung muội sao rồi, không có việc gì chứ...?" Hạ Vũ tròn mắt vô tội hỏi Nguyễn Chiến Duy, muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân sao, không có cửa đâu.
Quả nhiên Nguyễn Chiến Duy nghe Hạ Vũ hỏi vậy, gương mặt bỗng đỏ bừng, ấp úng, khẽ liếc qua Lan Băng Băng một cái thấy nàng ta không có biểu hiện gì mới yên tâm một chút,
_" Lung muội uống xuống Cố Tâm đan, tình trạng đã không còn nguy hiểm nữa rồi..."
_" Thật tốt,cũng may có Duy ca tiến tới kịp thời,nếu không cũng không biết sẽ ra sao nữa..."
Hạ Vũ nhìn Nguyễn Chiến Duy,lại nhìn Lan Băng Băng,trong lòng cười đến thật sảng khoái.
_" Duy ca mau mau trở lại bên Lung muội thôi,muội ta giờ đây quả thật là rất yếu cần người tu vi vững chắc trông nom. Còn ở đây ta với Vũ muội cũng không cần quan tâm nữa,có lẽ sư muội vừa tiến vào một đại môn phái,chuyện chưa hiểu còn rất nhiều mới sinh ra cảm giác phiền chán,ta sẽ từ từ cố gâng vun đắp tình cảm thôi..."
Hạ Vũ đang cười,nghe thấy Lan Băng Băng nói vậy thì nụ cười cứng lại,đơ ra trong vài giây. Cái gì,nàng ta nói như vậy là cái ý gì,không phải chỉ nàng nhà quê vừa là lần đầu vào một đại môn phái nên không biết phân biệt phải trái đạo lý,cấp bậc đó chứ?
_" Vũ Vũ nào không biết cấp bậc,chỉ là cảm thấy Băng tỷ có chút gần gũi nên không quen thôi..."
Hạ Vũ cười cười,cũng nắm lấy tay Lan Băng Băng. Nàng là nói không thích chơi tâm kế,cũng không có nói bản thân không biết,nếu Lan Băng Băng muốn chơi đùa,nàng sẽ tiếp tới cùng.
Lan Băng Băng nghe Hạ Vũ nói vậy,mày khẽ nhếch một cái,sau đó nói
_" Xem ra là ta quá vội vàng,chỉ tại cách đây năm năm ta được một tỷ tỷ cũng cùng tên với muội cứu giúp,tư chất cũng là thượng thừa. Nhưng không ngờ trong một biến cố đã vô tình lạc mất nhau,suốt bao năm qua ta vẫn không ngừng tìm tỷ ấy,mong muốn báo đáp ân tình kia,không biết lúc này tỷ ấy ra sao?"
Lan Băng Băng vừa nói,mắt lại mông lung như sắp khóc,dáng vẻ suy yếu nhu nhược động lòng người,khiến người tiếc thương. Một cô gái xinh đẹp,tài giỏi,tốt bụng như thế,thật là không gì có thể sánh bằng. Đứng bên cạnh Nguyễn Chiến Duy mày nhăn chặt,hắn biết đây là vết sẹo trong lòng Băng nhi,vì vậy bèn thuận tiện ôm lấy mĩ nhân để an ủi. Hạ Vũ đứng đó nhìn,đồng tử co rụt lại. Đúng,chính là co rụt lại,không phải bởi cảnh tình tứ của mĩ nam mĩ nữ trước mắt,mà bởi những lời kinh tởm mà Lan Băng Băng nói ra kia.
Năm năm trước,Lan Băng Băng lợi dụng lòng tin của nàng,của Vân ca,của nương để kéo Thiên Kiếm Kì tới đánh phá hòng cướp đoạt sản nghiệp còn lại của Hạ gia cùng Phượng gia. Nhưng giờ thì hay lắm,nói ra lại là tình cảm tỷ muội tình thâm cảm động lòng người. Tốt,rất tốt. Hạ Vũ đưa cánh tay lên,muốn cho con người giả dối kia một cái bạt tai,thì đúng lúc này lại bị một cánh tay nắm lại. Hạ Vũ quay phắt lại nhìn thì thấy đúng là Lăng Vân,hắn ánh mắt nhìn chằm chằm nàng,đầy cảnh cáo,sau đó lắn lắc đầu
_" Vũ nhi,sư phó gọi muội mau mau chuẩn bị để trở về Địa Lịch các"
_" Vân ca, ta..." Hạ Vũ dùng tay khỏi tay Lăng Vân, nhưng thế nào cũng không thể thoát khỏi
_" Nhanh thôi, sư phó có lời muốn nói..."
Lăng Vân nắm càng chặt tay Hạ Vũ, mắt ngìn chằm chằm, mày nhíu chặt. Hạ Vũ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ca ca hung dữ như vậy, bèn ngoan ngoãn cúi đầu đi theo.
Tuy nhiên Hạ Vũ không biết sau ngày hôm nay bản thân không chỉ là người có bề ngoài xấu xí nhất môn phái, mà còn là kẻ vô lễ, điêu ngoa, không biết thân phận, đòi với cao Nguyễn Chiến Duy, do vậy đã đối đầu với Lan Băng Băng...
Lan Băng Băng êm ấm trong vòng tay của Nguyễn Chiến Duy, đột nhiên mở mắt nhìn theo vóng lưng của Hạ Vũ, mắt nhíu nhíu, sau đó lại dãn ra, miệng nở một nụ cười đầy ngây thơ, hiền dịu
_" Xem ra Vũ muội thật thích Duy ca nha..."
Nguyễn Chiến Duy đang ôm Lan Băng Băng, nghe nàng ta nói vậy, lại càng xiết chặt vòng tay
_" Băng nhi, nàng nói gì thế, nàng biết tim ta chỉ là trao cho ai rồi mà, lại làm sao có thể dung thêm một ai nữa chứ. Mà làm sao nàng lại so sánh bản thân với kia nữ nhân..."
_" Vũ nhi cũng là thiên linh căn..."
_" Thiên linh căn thì làm sao, tất cả cũng không bằng một cái móng tay của nàng..."
_" Duy ca..."
_" Băng nhi, tim ta cả đời này chỉ có duy nhất một mình muội thôi..."
/124
|