" Trận thứ nhất Sở Kì Bá cùng Tiên Chi..."
Hạ Vũ nghe thấy vậy, quay phắt lại nhìn nam nhân kia. Hắn bây giờ cũng mở mắt ra, liếc nhìn nàng một cái, sau đó bình thản đứng dậy bước đi hướng lên lôi đài. Hạ Vũ giật mình, cái nhìn đó là có ý gì, hắn hiểu những gì nàng đang nghĩ sao ?
Không biết do bởi nguyên nhân gì, sau khi tiếng thông báo của người trên lôi đài vang lên, mọi người bỗng chốc trở nên im lặng. Hạ Vũ quét mắt nhìn tất cả, không một ai dám lên tiếng trao đổi, ngay cả trò chuyện cũng không, mắt chỉ trợn to nhìn chằm chằm Sở Kì Bá.
Hạ Vũ không hiểu, nhưng nàng dám khẳng định nó có liên quan đến người nam nhân kia
_" Có chuyện gì vậy ?"
Không kìm nổi tò mò, Hạ Vũ quay sang khều khều người bên cạnh. Kẻ này lúc trước bị Hạ Vũ quát tháo, bây giờ vẫn còn run sợ không dám cử động.
Bây giờ thấy nàng lại hỏi, càng sợ hãi. Bất quá sợ hãi là một chuyện, so với việc ngươi không trả lời vị ác thần này xem ra còn đáng sợ hơn. Chính vì thế, hắn giọng run run mà đáp lại
_" Sở Kì Bá thiếu chủ là con trai của tiền trưởng môn, sau khi ngài ấy mất đi, phu nhân lại tái hợp với trưởng môn nhân hiện tại..."
_" Cái gì ?" Hạ Vũ giật nảy, cảm thấy như bản thân như đang nghe nhầm. Thiên Kiếm Kì tái hợp với phu nhân của tiền nhiệm trưởng môn Nguyên Lực Tông ? Không thể, tuyệt đối không thể. Trong cuốn " Một đường tiên lộ" không hề đề cập tới chuyện này, làm sao bây giờ lại có.
Tuy nhiên, một lúc bình tĩnh lại, Hạ Vũ chợt hiểu ra, đây không phải là trong tiểu thuyết nữa, đây là một cuộc sống thực. Ngay như "nàng" trong tiểu thuyết cũng chưa hề nói dài về khoảng tuổi thơ đầy đau thương, về mối thù diệt tộc, chỉ có đơn giản hai ba câu văn dài ngắn được Lịch trưởng nhận vào Nguyên Lực Tông thôi, như thế còn có điều gì không thể xảy ra được chứ.
Có lẽ sự việc của Sở Kì Bá cũng nằm trong số đó, hắn hẳn là một nhân vật ngoài lề không một tác dụng đối Lan Băng Băng nên được vất bỏ đi đâu đó, bởi nơi đây cần một nam chính xuất sắc đã được giao cho Nguyễn Chiến Duy rồi.
Hạ Vũ nhìn nhìn nam nhân đang lạnh lùng đứng trên lôi đài, cảm thấy có gì đó hư hư thực thực, lại cảm nhận trong lòng đối với hắn cũng không có khó chịu như trước.
Nếu nói thật ra, hắn cũng rất đáng thương, phụ thân mất, nương tái giá với một người khác, bản thân từng ngày, từng ngày chứng kiến, cũng không dễ dàng gì, chắc vì vậy mới trở lên lạnh lùng như thế.
Kẻ kia thấy Hạ Vũ không phản ứng, tiếp tục nói nói
_" Thiên trưởng lão sau khi tái hợp với phu nhân, bèn nhận Sở Kì Bá làm nghĩa tử, tự thân truyền dạy đạo pháp. Tuy nhiên người này tính tình cổ quái, lại lạnh nhạt nên luôn luôn cô độc trong động phủ, ít khi thấy xuất hiện..."
Hạ Vũ cười khẩy, cái gì mà " tự thân truyền dạy đạo pháp" chứ, tất cả có lẽ chỉ là lừa người dối mình đi, không thế tại sao Lan Băng Băng là đồ đệ, bây giờ cũng đã tiến trúc cơ,vậy mà hắn còn dậm chân đứng ở Luyện Khí mười tầng.
Đừng nói vận khí ở đây, nếu Thiên Kiếm Kì thực có tâm, kiếm mấy quả Trúc cơ đan cho hắn dụng dụng xuống, hắn cũng không sẽ lao tâm khổ tứ tham gia tranh đoạt làm cái gì, phải không?
Cứ xét như vậy đi ra, dưới cái lớp hào quang nghĩa tử của trưởng môn, có lẽ Sở Kì Bá cuộc sống cũng không dễ dàng gì
Bên dưới Hạ Vũ còn đang trầm tư tính toán, bên trên trận đấu cũng đang bắt đầu diễn ra. Đối đầu lần này là Tiên Chi, hắn là một người có bề ngoài to lớn, vạm vỡ, gương mặt thô kệch với mắt xếch, lông mày rậm, làn xa xù sì.
Hạ Vũ thấy thế nào con người này cũng không phù hợp được với cái tên mĩ miều " Tiên Chi" cả. Bất quá người này xem như cũng lợi hại, tu luyện đã tới thất cấp, nhưng có lẽ đen đủi đành phải dừng chân ở đây thôi
Tuy nhiên, không như Hạ Vũ nghĩ, kia Tiên Chi cũng không phải người dễ dàng từ bỏ. Có lẽ hắn cũng biết bản thân là sẽ bại nên ngay từ đầu chắp tay trước ngực, cúi chào Sở Kì Bá, sau đó tế ra một thanh chùy thủ tràn khắp đều là gai nhỏ, sắc lạnh ánh mắt người thấy.
Mà bên này Sở Kì Bá vẫn lặng im không một lời, chỉ từ tốn rút cây trâm gỗ trên đầu xuống, đưa linh khí vào, ngay lập tức cây trâm cuộn mình biến đổi, gấp khúc nháy mắt phồng to, biến thành một cây dù.
Tuy cây dù này màu vàng xỉn, thân chỉ là gỗ đơn sơ, nhưng chính sự đơn sơ này mới đem lại chân chính nỗi lo ngại cho mọi người.
_" Tiên Chi là ngoại môn đệ tử, lần này vào được tới đây xem như lợi hại. Có lẽ hắn muốn nhân cơ hội này thể hiện thể hiện, có lẽ mong muốn rơi được vào mắt của một vị nào, từ đó thuận tiện tiến vào nội môn đệ tử đây"
Hạ Vũ quay lại nhìn kẻ ngồi cạnh, hắn tính đang làm cái gì đây chẳng lẽ nàng còn không biết. Nếu như kia Tiên Chi muốn dựa vào thực lực trên lôi đài để gây chú ý, thì kẻ này đang muốn leo lên trên người nàng mà đi, thế giới này đúng là thực kì lạ.
Mặc kệ đối phương như thế nào, miễn sao có lợi với bản thân, ngươi đều có thể chịu đựng được. Những con người như thế chỉ có thể lợi dụng mà quyết không thể tin tưởng, bởi đôi khi thất bại chính là bởi ở đôi chỗ mắt xích nho nhỏ như vậy.
Kẻ kia bị Hạ Vũ nhìn tới da đầu tê rần rật, bèn cúi đầu ngay lập tức, không dám mở miệng một lần nào nữa. Hắn biết nữ nhân trước mặt không có xuẩn ngốc như mọi người đồn đại, dễ dàng bị quay vòng vòng như thế, bản thân tốt hơn không nên đa tâm, chỉ sợ bắt gà không được còn mất một nắm thóc, bị nàng ta trút tức giận lên đầu.
Thấy kẻ kia thay đổi sắc mặt, Hạ Vũ biết hắn đã biết bản thân nên làm gì làm gì, bèn buông tha cho, tay phẩy phẩy ngụ ý ngươi có thể đi, ánh mắt lại hướng lên lôi đài.
Nơi ấy hai người đã tiến vào trận chiến một cách thuần thục. Sở Kì Bá tế ra kia cây dù thật sự ngạc nhiên khi đó lại là một cái phòng hộ pháp bảo.
Chiếc dù mở ra, quay quanh trên đầu, đem hắn bao trọn trong một làn bong bóng ánh sáng mờ ảo, tuy thật mỏng manh nhưng lại vững chắc vô cùng, vẫn kiên cố sau từng trận nện khỏe mạnh của cây chùy do Tiên Chi xuất ra.
Mà bên trong, Sở Kì Bá vẫn đứng yên bất động, mặc cho bên ngoài công kích, ánh mắt thì mơ hồ nhìn về phía đối thủ như tìm kiếm cái gì.
Một khắc đi qua, trên lôi đài vẫn tái diễn cảnh một kẻ mang trên tay một cây chùy nện liên tiếp vào đối phương, còn người kia thì đứng im bất động.
Lúc này lại có sự thay đổi tuy rằng thực nhỏ, nhưng ai cũng nhận ra, đó là Tiên Chi tốc độ đang giảm dần, lực đạo cũng yếu bớt, trên trán đã xuất hiện mồ hôi thi nhau chả xuống.
Tất cả điều này như muốn khẳng định : hắn linh khí đã không còn nhiều. Đúng lúc này, Sở Kì Bá vốn như bức tượng đã, đột nhiên vươn tay, ngưng thực ra một mũi kim nhỏ óng ánh, phía trước còn hiện ra màu đỏ chói của ánh lửa, bất chợt bắn ra từ bên trong, nhất kích trúng ngay ngực của Tiên Chi, đem hắn bắn ra khỏi lôi đài.
Hạ Vũ trố mắt, còn có chiến thuật như vậy nữa sao ?
Hạ Vũ nghe thấy vậy, quay phắt lại nhìn nam nhân kia. Hắn bây giờ cũng mở mắt ra, liếc nhìn nàng một cái, sau đó bình thản đứng dậy bước đi hướng lên lôi đài. Hạ Vũ giật mình, cái nhìn đó là có ý gì, hắn hiểu những gì nàng đang nghĩ sao ?
Không biết do bởi nguyên nhân gì, sau khi tiếng thông báo của người trên lôi đài vang lên, mọi người bỗng chốc trở nên im lặng. Hạ Vũ quét mắt nhìn tất cả, không một ai dám lên tiếng trao đổi, ngay cả trò chuyện cũng không, mắt chỉ trợn to nhìn chằm chằm Sở Kì Bá.
Hạ Vũ không hiểu, nhưng nàng dám khẳng định nó có liên quan đến người nam nhân kia
_" Có chuyện gì vậy ?"
Không kìm nổi tò mò, Hạ Vũ quay sang khều khều người bên cạnh. Kẻ này lúc trước bị Hạ Vũ quát tháo, bây giờ vẫn còn run sợ không dám cử động.
Bây giờ thấy nàng lại hỏi, càng sợ hãi. Bất quá sợ hãi là một chuyện, so với việc ngươi không trả lời vị ác thần này xem ra còn đáng sợ hơn. Chính vì thế, hắn giọng run run mà đáp lại
_" Sở Kì Bá thiếu chủ là con trai của tiền trưởng môn, sau khi ngài ấy mất đi, phu nhân lại tái hợp với trưởng môn nhân hiện tại..."
_" Cái gì ?" Hạ Vũ giật nảy, cảm thấy như bản thân như đang nghe nhầm. Thiên Kiếm Kì tái hợp với phu nhân của tiền nhiệm trưởng môn Nguyên Lực Tông ? Không thể, tuyệt đối không thể. Trong cuốn " Một đường tiên lộ" không hề đề cập tới chuyện này, làm sao bây giờ lại có.
Tuy nhiên, một lúc bình tĩnh lại, Hạ Vũ chợt hiểu ra, đây không phải là trong tiểu thuyết nữa, đây là một cuộc sống thực. Ngay như "nàng" trong tiểu thuyết cũng chưa hề nói dài về khoảng tuổi thơ đầy đau thương, về mối thù diệt tộc, chỉ có đơn giản hai ba câu văn dài ngắn được Lịch trưởng nhận vào Nguyên Lực Tông thôi, như thế còn có điều gì không thể xảy ra được chứ.
Có lẽ sự việc của Sở Kì Bá cũng nằm trong số đó, hắn hẳn là một nhân vật ngoài lề không một tác dụng đối Lan Băng Băng nên được vất bỏ đi đâu đó, bởi nơi đây cần một nam chính xuất sắc đã được giao cho Nguyễn Chiến Duy rồi.
Hạ Vũ nhìn nhìn nam nhân đang lạnh lùng đứng trên lôi đài, cảm thấy có gì đó hư hư thực thực, lại cảm nhận trong lòng đối với hắn cũng không có khó chịu như trước.
Nếu nói thật ra, hắn cũng rất đáng thương, phụ thân mất, nương tái giá với một người khác, bản thân từng ngày, từng ngày chứng kiến, cũng không dễ dàng gì, chắc vì vậy mới trở lên lạnh lùng như thế.
Kẻ kia thấy Hạ Vũ không phản ứng, tiếp tục nói nói
_" Thiên trưởng lão sau khi tái hợp với phu nhân, bèn nhận Sở Kì Bá làm nghĩa tử, tự thân truyền dạy đạo pháp. Tuy nhiên người này tính tình cổ quái, lại lạnh nhạt nên luôn luôn cô độc trong động phủ, ít khi thấy xuất hiện..."
Hạ Vũ cười khẩy, cái gì mà " tự thân truyền dạy đạo pháp" chứ, tất cả có lẽ chỉ là lừa người dối mình đi, không thế tại sao Lan Băng Băng là đồ đệ, bây giờ cũng đã tiến trúc cơ,vậy mà hắn còn dậm chân đứng ở Luyện Khí mười tầng.
Đừng nói vận khí ở đây, nếu Thiên Kiếm Kì thực có tâm, kiếm mấy quả Trúc cơ đan cho hắn dụng dụng xuống, hắn cũng không sẽ lao tâm khổ tứ tham gia tranh đoạt làm cái gì, phải không?
Cứ xét như vậy đi ra, dưới cái lớp hào quang nghĩa tử của trưởng môn, có lẽ Sở Kì Bá cuộc sống cũng không dễ dàng gì
Bên dưới Hạ Vũ còn đang trầm tư tính toán, bên trên trận đấu cũng đang bắt đầu diễn ra. Đối đầu lần này là Tiên Chi, hắn là một người có bề ngoài to lớn, vạm vỡ, gương mặt thô kệch với mắt xếch, lông mày rậm, làn xa xù sì.
Hạ Vũ thấy thế nào con người này cũng không phù hợp được với cái tên mĩ miều " Tiên Chi" cả. Bất quá người này xem như cũng lợi hại, tu luyện đã tới thất cấp, nhưng có lẽ đen đủi đành phải dừng chân ở đây thôi
Tuy nhiên, không như Hạ Vũ nghĩ, kia Tiên Chi cũng không phải người dễ dàng từ bỏ. Có lẽ hắn cũng biết bản thân là sẽ bại nên ngay từ đầu chắp tay trước ngực, cúi chào Sở Kì Bá, sau đó tế ra một thanh chùy thủ tràn khắp đều là gai nhỏ, sắc lạnh ánh mắt người thấy.
Mà bên này Sở Kì Bá vẫn lặng im không một lời, chỉ từ tốn rút cây trâm gỗ trên đầu xuống, đưa linh khí vào, ngay lập tức cây trâm cuộn mình biến đổi, gấp khúc nháy mắt phồng to, biến thành một cây dù.
Tuy cây dù này màu vàng xỉn, thân chỉ là gỗ đơn sơ, nhưng chính sự đơn sơ này mới đem lại chân chính nỗi lo ngại cho mọi người.
_" Tiên Chi là ngoại môn đệ tử, lần này vào được tới đây xem như lợi hại. Có lẽ hắn muốn nhân cơ hội này thể hiện thể hiện, có lẽ mong muốn rơi được vào mắt của một vị nào, từ đó thuận tiện tiến vào nội môn đệ tử đây"
Hạ Vũ quay lại nhìn kẻ ngồi cạnh, hắn tính đang làm cái gì đây chẳng lẽ nàng còn không biết. Nếu như kia Tiên Chi muốn dựa vào thực lực trên lôi đài để gây chú ý, thì kẻ này đang muốn leo lên trên người nàng mà đi, thế giới này đúng là thực kì lạ.
Mặc kệ đối phương như thế nào, miễn sao có lợi với bản thân, ngươi đều có thể chịu đựng được. Những con người như thế chỉ có thể lợi dụng mà quyết không thể tin tưởng, bởi đôi khi thất bại chính là bởi ở đôi chỗ mắt xích nho nhỏ như vậy.
Kẻ kia bị Hạ Vũ nhìn tới da đầu tê rần rật, bèn cúi đầu ngay lập tức, không dám mở miệng một lần nào nữa. Hắn biết nữ nhân trước mặt không có xuẩn ngốc như mọi người đồn đại, dễ dàng bị quay vòng vòng như thế, bản thân tốt hơn không nên đa tâm, chỉ sợ bắt gà không được còn mất một nắm thóc, bị nàng ta trút tức giận lên đầu.
Thấy kẻ kia thay đổi sắc mặt, Hạ Vũ biết hắn đã biết bản thân nên làm gì làm gì, bèn buông tha cho, tay phẩy phẩy ngụ ý ngươi có thể đi, ánh mắt lại hướng lên lôi đài.
Nơi ấy hai người đã tiến vào trận chiến một cách thuần thục. Sở Kì Bá tế ra kia cây dù thật sự ngạc nhiên khi đó lại là một cái phòng hộ pháp bảo.
Chiếc dù mở ra, quay quanh trên đầu, đem hắn bao trọn trong một làn bong bóng ánh sáng mờ ảo, tuy thật mỏng manh nhưng lại vững chắc vô cùng, vẫn kiên cố sau từng trận nện khỏe mạnh của cây chùy do Tiên Chi xuất ra.
Mà bên trong, Sở Kì Bá vẫn đứng yên bất động, mặc cho bên ngoài công kích, ánh mắt thì mơ hồ nhìn về phía đối thủ như tìm kiếm cái gì.
Một khắc đi qua, trên lôi đài vẫn tái diễn cảnh một kẻ mang trên tay một cây chùy nện liên tiếp vào đối phương, còn người kia thì đứng im bất động.
Lúc này lại có sự thay đổi tuy rằng thực nhỏ, nhưng ai cũng nhận ra, đó là Tiên Chi tốc độ đang giảm dần, lực đạo cũng yếu bớt, trên trán đã xuất hiện mồ hôi thi nhau chả xuống.
Tất cả điều này như muốn khẳng định : hắn linh khí đã không còn nhiều. Đúng lúc này, Sở Kì Bá vốn như bức tượng đã, đột nhiên vươn tay, ngưng thực ra một mũi kim nhỏ óng ánh, phía trước còn hiện ra màu đỏ chói của ánh lửa, bất chợt bắn ra từ bên trong, nhất kích trúng ngay ngực của Tiên Chi, đem hắn bắn ra khỏi lôi đài.
Hạ Vũ trố mắt, còn có chiến thuật như vậy nữa sao ?
/124
|