Mấy ngày này Lăng Vân dưới sự chăm sóc tận tình của Hạ Vũ, lại được Lịch Thừa Bằng cho dùng các thứ đan dược thượng đẳng cho nên rất nhanh đã hồi phục. Cũng từ đó phát hiện Hạ Vũ dạo này có thói quen mới hết sức kì lạ.
Mỗi sáng đều thấy nàng cầm một chiếc dậy thừng lớn,đứng trong sân múa may một vòng. Nhiều khi nhìn thấy dây thừng đi một đường sai lệch, kéo về quất trúng phải thân mình, Hạ Vũ cũng không thấy than thở, chỉ trầm mặc một lúc nhìn sợi dây, nhăn mặt, sau đó lại cười cười mà bắt đầu tập luyện.
_ Vũ vũ, muội tập luyện cái gì thế ? Lăng Vân không kìm được tò mò hỏi
Hạ Vũ thu sợi dây lại,dấu bàn tay vào phía sau,quay lại nhìn Lăng Vân
_ Ca ca, ca đến từ khi nào thế ?
_ Ta đến từ rất lâu rồi. Muội không luyện kiếm pháp, công pháp mà sư phó dạy cho,lại ra đây luyện tập cái gì thế?
_ Nói ca cũng không hiểu được,muội đang luyện tập võ học của người thường,phòng khi tiến vào hoàn cảnh không sử dụng linh khí được. Ca ca thử nói xem,tu sĩ luôn luôn ỷ vào linh khí mà hành động, nhiều khi bước đi cũng ngại dùng lực, vậy nếu tiến vào trong hoàn cảnh như kia chẳng phải tiêu đời sao ?
Lăng Vân vừa nghe Hạ Vũ nói,mắt cũng không ngừng chuyển động. Bất chợt đưa tay ra phía sau,kéo tay nàng ra,lại nhìn thấy vài vết hằn đỏ tới xoát máu
_ Muội nha,tập luyện cái gì chứ,nhìn tay bị thương đến thế này rồi
Lăng Vân nhắc nhở, tay thì nhanh chóng xuất ra một lọ thuốc bột trắng,nắp vừa mở ra đã sộc một mùi hương thơm ngát. Rắc lên trên vết thương, truyền ngay tới cảm giác mát lạnh,thứ rát rát tới xương tuỷ kia mau chóng bị xoa dịu
_ Ừ,Mễ Ty đã căn dặn ta phải chăm chỉ luyện tập,luyện tới khi nào bàn tay trở nên linh hoạt,di chuyển lưu loát thoát biến vạn hóa mới có thể chuyển tới cấp bậc tiếp theo
_ Mễ Ty, đó là ai?
Hạ Vũ giật mình,biết bản thân lỡ lời,vội chuyển sang chuyện khác
_ À, một người bạn. Ca ca,người nghĩ trận đấu tiếp theo tranh mười danh ngạch, muội sẽ đối đầu ai ?
Lăng Vân buộc chặt cho Hạ Vũ,sau đó cười cười
_ Chẳng phải muội được Lan Băng Băng mời vào nhóm với nàng ta sao ?
_ Ý ca ca là ... Hạ Vũ lờ mờ hỏi lại
_ Đúng như muội nghĩ đó,trận đấu tiếp theo có đến hay không cũng vậy,bởi rất đơn giản,mười cái danh ngạch này là đã được định đoạt ra rồi. Tổ chức thi đấu gì chứ,đó chẳng qua là làm để che mắt mọi người thôi
_ Lại khoa trương như vậy ? Hạ Vũ cảm thán,nghe Lăng Vân mô tả tựa như cuộc thi vào ban cán sự chủ chốt của công ty nơi nàng làm việc ngày nào vậy. Lúc Hạ Vũ ra trường hồ hởi với tấm bằng giỏi trong tay, tham gia thi tuyển,lần lượt đánh bại từng người tến vào trung kết,cuối cùng tâm phục khẩu phục bị đối thủ đánh bại. Nhưng thật không ngờ ngày tới đi làm,gặp được người kia cũng chật vật giống bản thân. Khi hỏi ra mới biết cái ghế đó đã được trao cho con ông giám đốc mất rồi.
Nghĩ cũng thấy kì lạ,dù ở nơi nào cũng thế,luôn luôn sẽ phân chia đẳng cấp,người phía dưới dù có tài giỏi,nhưng trước khi hoàn toàn trưởng thành thì cơ hội đến tay cũng thật quá ít. Giống như bây giờ,rất có thể rất nhiều ngoại môn đệ tử liều chết cố gắng thể hiện,nhưng cuối cùng vẫn không biết mình cố gắng cho một điều vô nghĩa
_ Đừng nghĩ nhiều như thế,con người vốn chính là phức tạp và ích kỉ
Hạ Vũ cười yếu ớt đáp lại. Đúng thế, con người vốn là phức tạp và ích kỉ,vì phức tạp cho nên sẽ có rất nhiều ngã rẽ, vì ích kỉ nên sẽ chọn ngã rẽ nào có lợi cho bản thân nhất mà không hề quan tám đến hệ lụy kéo theo. Tất cả những thứ đó có lẽ không ngoại trừ cả chuyện tình cảm thì phải...
_ Ca ca,ca nói muội không tham gia buổi đấu tiếp theo có được không ?
Lăng Vân nghe vậy giật bắn
_ Muội muội đáng yêu a, cũng không cho lời ta nói là thật chứ ?
Thật không ngờ Hạ Vũ đắp lại chính là cái gật đầu thật mạnh
_ Ca ca suy nghĩ giống muội. Nếu như tất cả có cùng suy nghĩ như thế thì tội gì phải làm khổ nhau,nhảy nhót nhảy nhót,xoay vòng qua lại nhe một tiểu hầu tử để mọi người chỉ chỏ...
_ Tuy thế nhưng nhiều chuyện dù có biết chân tướng ngọn ngành vẫn cứ phải giả bộ theo đến cùng,không phải sao ? Lăng Vân nhìn Hạ Vũ,mắt phượng đen láy như đáy hồ,thâm thúy vô cùng
_ Như vậy không phải rất mệt mỏi sao ? Hạ Vũ cũng buồn rầu đáp lại. Nàng là thật sự rất mệt mỏi
_ Cuộc sống vốn là một chuỗi dài mệt mỏi...
_ Muội nghĩ so với chuyện đến đấu trường,chúng ta còn một chuyện quan trọng gấp rút hơn đó !
Lăng Vân đã quay đầu tính đi rồi,nghe Hạ Vũ nói thế lại quay đầu trở về,gương mặt anh tuấn nhíu chặt
_ Chuyện gì mà quan trọng hơn thế
_' Ca ca quên sao,chính là chuyện thức tỉnh huyết mạch của muội Hạ Vũ vừa nói,vừa cười,tay còn chỉ chỉ lên mặt trời
_ À... Lăng Vân à lên một cái. Hắn nhìn ra trong mắt Hạ Vũ có sự nôn nóng,mong đợi nhưng cũng đầy sợ hãi
_ động phủ... Hạ Vũ chần chừ,dù sao Lăng Vân cũng mới khỏe lại,nhờ hắn tới lập giúp động phủ đúng là có chút... Như hiểu được suy nghĩ này,Lăng Vân xoa đầu nàng,cười ấm áp
_ Ta đã xin phép sư phó rồi,cũng đã tạo xong mọi thứ
_ Sao lại nhanh như thế chứ ? Hạ Vũ kinh ngạc hỏi
_ Đương nhiên phải nhanh rồi,muội muội nhờ vả dù có tất bật chuẩn bị cỡ nào cũng phải cố gắng chứ !
_ Không lẽ mọi thứ đều đã đủ cả ? Hạ Vũ tròn mắt nghi hoặc hỏi. Nói đùa,nàng mới nói cho Lăng Vân các đây chưa tới mấy ngày,thì ngay hôm sau hắn bị thương,mọi thứ sao có thể sắp xếp được đi lên
_ Muội là hoài nghi năng lực của ca ca ta ? Lăng Vân giả lả,làm vẻ mặt đau đớn trước Hạ Vũ
Hạ Vũ vội xua xua tay,
_ Nào có,Lăng Vân ca ca cái gì cũng tốt hết á
Lăng Vân nghe vậy cười khoái trá,sau đó bỗng nhiên trở nên nghiêm túc
_ Chỉ cần có tâm,mọi chuyện đều có thể làm được
Nói rồi quay phát đi đi,như quên cái gì,lại cố nói vọng trở về
_ Về vụ đấu đấu,ta đi thương lượng với sư phó,muội chuẩn bị chút đi,khi nào muốn tiến hành thì gặp ta
Hạ Vũ vẫn đứng đơ ra đó,câu nói Chỉ cần có tâm, mọi chuyện đều có thể làm được nói với nàng là có ý gì,không lẽ nhắc nhở bản thân chưa chuyên tâm chăm chỉ luyện tập tu luyện sao ? Không được,bản thân làm sao lại lười biếng đến bị nhắc nhở như thế chứ !
Nghĩ rồi,Hạ Vũ lại chìa ra sợi dây thừng, bắt đầu lại bài tập mà Mễ Ty đưa ra. Mọi chuyện đúng là không dễ dàng
Mỗi sáng đều thấy nàng cầm một chiếc dậy thừng lớn,đứng trong sân múa may một vòng. Nhiều khi nhìn thấy dây thừng đi một đường sai lệch, kéo về quất trúng phải thân mình, Hạ Vũ cũng không thấy than thở, chỉ trầm mặc một lúc nhìn sợi dây, nhăn mặt, sau đó lại cười cười mà bắt đầu tập luyện.
_ Vũ vũ, muội tập luyện cái gì thế ? Lăng Vân không kìm được tò mò hỏi
Hạ Vũ thu sợi dây lại,dấu bàn tay vào phía sau,quay lại nhìn Lăng Vân
_ Ca ca, ca đến từ khi nào thế ?
_ Ta đến từ rất lâu rồi. Muội không luyện kiếm pháp, công pháp mà sư phó dạy cho,lại ra đây luyện tập cái gì thế?
_ Nói ca cũng không hiểu được,muội đang luyện tập võ học của người thường,phòng khi tiến vào hoàn cảnh không sử dụng linh khí được. Ca ca thử nói xem,tu sĩ luôn luôn ỷ vào linh khí mà hành động, nhiều khi bước đi cũng ngại dùng lực, vậy nếu tiến vào trong hoàn cảnh như kia chẳng phải tiêu đời sao ?
Lăng Vân vừa nghe Hạ Vũ nói,mắt cũng không ngừng chuyển động. Bất chợt đưa tay ra phía sau,kéo tay nàng ra,lại nhìn thấy vài vết hằn đỏ tới xoát máu
_ Muội nha,tập luyện cái gì chứ,nhìn tay bị thương đến thế này rồi
Lăng Vân nhắc nhở, tay thì nhanh chóng xuất ra một lọ thuốc bột trắng,nắp vừa mở ra đã sộc một mùi hương thơm ngát. Rắc lên trên vết thương, truyền ngay tới cảm giác mát lạnh,thứ rát rát tới xương tuỷ kia mau chóng bị xoa dịu
_ Ừ,Mễ Ty đã căn dặn ta phải chăm chỉ luyện tập,luyện tới khi nào bàn tay trở nên linh hoạt,di chuyển lưu loát thoát biến vạn hóa mới có thể chuyển tới cấp bậc tiếp theo
_ Mễ Ty, đó là ai?
Hạ Vũ giật mình,biết bản thân lỡ lời,vội chuyển sang chuyện khác
_ À, một người bạn. Ca ca,người nghĩ trận đấu tiếp theo tranh mười danh ngạch, muội sẽ đối đầu ai ?
Lăng Vân buộc chặt cho Hạ Vũ,sau đó cười cười
_ Chẳng phải muội được Lan Băng Băng mời vào nhóm với nàng ta sao ?
_ Ý ca ca là ... Hạ Vũ lờ mờ hỏi lại
_ Đúng như muội nghĩ đó,trận đấu tiếp theo có đến hay không cũng vậy,bởi rất đơn giản,mười cái danh ngạch này là đã được định đoạt ra rồi. Tổ chức thi đấu gì chứ,đó chẳng qua là làm để che mắt mọi người thôi
_ Lại khoa trương như vậy ? Hạ Vũ cảm thán,nghe Lăng Vân mô tả tựa như cuộc thi vào ban cán sự chủ chốt của công ty nơi nàng làm việc ngày nào vậy. Lúc Hạ Vũ ra trường hồ hởi với tấm bằng giỏi trong tay, tham gia thi tuyển,lần lượt đánh bại từng người tến vào trung kết,cuối cùng tâm phục khẩu phục bị đối thủ đánh bại. Nhưng thật không ngờ ngày tới đi làm,gặp được người kia cũng chật vật giống bản thân. Khi hỏi ra mới biết cái ghế đó đã được trao cho con ông giám đốc mất rồi.
Nghĩ cũng thấy kì lạ,dù ở nơi nào cũng thế,luôn luôn sẽ phân chia đẳng cấp,người phía dưới dù có tài giỏi,nhưng trước khi hoàn toàn trưởng thành thì cơ hội đến tay cũng thật quá ít. Giống như bây giờ,rất có thể rất nhiều ngoại môn đệ tử liều chết cố gắng thể hiện,nhưng cuối cùng vẫn không biết mình cố gắng cho một điều vô nghĩa
_ Đừng nghĩ nhiều như thế,con người vốn chính là phức tạp và ích kỉ
Hạ Vũ cười yếu ớt đáp lại. Đúng thế, con người vốn là phức tạp và ích kỉ,vì phức tạp cho nên sẽ có rất nhiều ngã rẽ, vì ích kỉ nên sẽ chọn ngã rẽ nào có lợi cho bản thân nhất mà không hề quan tám đến hệ lụy kéo theo. Tất cả những thứ đó có lẽ không ngoại trừ cả chuyện tình cảm thì phải...
_ Ca ca,ca nói muội không tham gia buổi đấu tiếp theo có được không ?
Lăng Vân nghe vậy giật bắn
_ Muội muội đáng yêu a, cũng không cho lời ta nói là thật chứ ?
Thật không ngờ Hạ Vũ đắp lại chính là cái gật đầu thật mạnh
_ Ca ca suy nghĩ giống muội. Nếu như tất cả có cùng suy nghĩ như thế thì tội gì phải làm khổ nhau,nhảy nhót nhảy nhót,xoay vòng qua lại nhe một tiểu hầu tử để mọi người chỉ chỏ...
_ Tuy thế nhưng nhiều chuyện dù có biết chân tướng ngọn ngành vẫn cứ phải giả bộ theo đến cùng,không phải sao ? Lăng Vân nhìn Hạ Vũ,mắt phượng đen láy như đáy hồ,thâm thúy vô cùng
_ Như vậy không phải rất mệt mỏi sao ? Hạ Vũ cũng buồn rầu đáp lại. Nàng là thật sự rất mệt mỏi
_ Cuộc sống vốn là một chuỗi dài mệt mỏi...
_ Muội nghĩ so với chuyện đến đấu trường,chúng ta còn một chuyện quan trọng gấp rút hơn đó !
Lăng Vân đã quay đầu tính đi rồi,nghe Hạ Vũ nói thế lại quay đầu trở về,gương mặt anh tuấn nhíu chặt
_ Chuyện gì mà quan trọng hơn thế
_' Ca ca quên sao,chính là chuyện thức tỉnh huyết mạch của muội Hạ Vũ vừa nói,vừa cười,tay còn chỉ chỉ lên mặt trời
_ À... Lăng Vân à lên một cái. Hắn nhìn ra trong mắt Hạ Vũ có sự nôn nóng,mong đợi nhưng cũng đầy sợ hãi
_ động phủ... Hạ Vũ chần chừ,dù sao Lăng Vân cũng mới khỏe lại,nhờ hắn tới lập giúp động phủ đúng là có chút... Như hiểu được suy nghĩ này,Lăng Vân xoa đầu nàng,cười ấm áp
_ Ta đã xin phép sư phó rồi,cũng đã tạo xong mọi thứ
_ Sao lại nhanh như thế chứ ? Hạ Vũ kinh ngạc hỏi
_ Đương nhiên phải nhanh rồi,muội muội nhờ vả dù có tất bật chuẩn bị cỡ nào cũng phải cố gắng chứ !
_ Không lẽ mọi thứ đều đã đủ cả ? Hạ Vũ tròn mắt nghi hoặc hỏi. Nói đùa,nàng mới nói cho Lăng Vân các đây chưa tới mấy ngày,thì ngay hôm sau hắn bị thương,mọi thứ sao có thể sắp xếp được đi lên
_ Muội là hoài nghi năng lực của ca ca ta ? Lăng Vân giả lả,làm vẻ mặt đau đớn trước Hạ Vũ
Hạ Vũ vội xua xua tay,
_ Nào có,Lăng Vân ca ca cái gì cũng tốt hết á
Lăng Vân nghe vậy cười khoái trá,sau đó bỗng nhiên trở nên nghiêm túc
_ Chỉ cần có tâm,mọi chuyện đều có thể làm được
Nói rồi quay phát đi đi,như quên cái gì,lại cố nói vọng trở về
_ Về vụ đấu đấu,ta đi thương lượng với sư phó,muội chuẩn bị chút đi,khi nào muốn tiến hành thì gặp ta
Hạ Vũ vẫn đứng đơ ra đó,câu nói Chỉ cần có tâm, mọi chuyện đều có thể làm được nói với nàng là có ý gì,không lẽ nhắc nhở bản thân chưa chuyên tâm chăm chỉ luyện tập tu luyện sao ? Không được,bản thân làm sao lại lười biếng đến bị nhắc nhở như thế chứ !
Nghĩ rồi,Hạ Vũ lại chìa ra sợi dây thừng, bắt đầu lại bài tập mà Mễ Ty đưa ra. Mọi chuyện đúng là không dễ dàng
/124
|