Lớp băng mỏng vỡ vụn, kẽ nứt lấy tốc độ mắt nhìn thấy được, đánh ra cái hố cứ to dần, rộng dần ra. Hạ Vũ vừa chạy, vừa nghe thấy mơ hồ tiếng rắc rắc của lớp băng tan, tiếng ục ục của dòng nham thạch bên dưới. Hạ Vũ lúc này chỉ có duy nhất : chạy về phía của Mễ Ty, nhất định đó là lối thoát duy nhất
_ Còn muốn chạy, không có cửa đâu...
Tiếng nói phía sau vang lên. Nó không còn một chút dịu dàng, ấm áp nào nữa, mà là cái the thé chói tai không khịu được. Hạ Vũ không kìm được lòng, rốt cuộc ai đã biến đổi thành Hạ Vân chứ.
Quay lại nhìn, thì ra nàng đã nhầm lẫn rồi. Giả danh Hạ Vân không phải là ai mà là một con bạch xà to lớn, đang uốn éo đuổi theo, bên cạnh song hành có một thứ không đổi chính là một con báo trắng, cũng ngao ngao điên cuồng đuổi bắt
_ Vũ tỷ, nhanh lên, cố thêm chút nữa, không được để chúng bắt tới tay, nếu không thần hồn sẽ vĩnh viễn bị giam cầm nơi đây...
Hạ Vũ đã hiểu được điều mình cần làm lúc này, lấy tất cả sức bình sinh đề điên cuồng chạy...
_ Tiểu Bạch, ngươi cũng quá vô dụng đi, một mảnh thần hồn cũng không bắt tới, đã vậy còn đòi hẫng tay trên của ta...
_ Hừ, nếu như không có tiếng nói kia bỗng nhiên vang lên, ta đã không mất một chút sức nào đã bắt được rồi, lại cần ngươi ở đó mà ba hoa...
_ Vậy ư, vậy sao ngươi lúc này cũng không bắt tới tay là sao ? Đây đúng là vô dụng đi
_ Hỏa Tiêu... Ngươi...
Hạ Vũ vừa chạy, nhưng tai vẫn không ngừng chú ý việc đằng sau. Qua đoạn đối thoại kia, Hạ Vũ hiểu được, bản thân lại từ đâu nhảy ra thêm một kẻ địch nữa rồi. Một là Tiểu Bạch, đây có lẽ là đại bạch xà kia đi, còn Hỏa Tiêu là ai ?
_ Hừ, ngươi giỏi ngươi tới bắt đi... Tiểu Bạch rít lên, nhưng tốc độ vẫn không giảm đi
_ Là ngươi nói nhé...
Tiếng nói kết thúc, trên bầu trời bỗng nhiên tràn ngập những ngọn lửa hung hăng phun ra. Đúng thế, Hỏa Tiêu chính là con Phượng Hoàng lúc trước đứng bên Phượng Nghi lúc đầu, còn Phượng Nghi lúc này biến đổi, hóa thành một con sư tử, gầm rú đuổi theo.
Hạ Vũ thấy bất lực, theo như nàng dự đoán, cách nơi Mễ Ty còn xa lắm, bản thân lại lâm vào bốn phía yêu thú vậy công, chuyện này đúng là không phải dễ dàng. Đang lúc này, nàng chợt thấy nóng nóng phía sau,vội vội nghiêng người chếch đi một chút. Nào ngờ cái nghiêng người này đúng là cứu nàng một mạng khi đấy là đợt tấn công của Hỏa Tiêu. Chết tiệt, chúng nó dám tấn công mình.
Gồng mình đưa linh lực vào tay, nàng muốn phát ra chiêu thức đánh trả. Nhưng dù bản thân có cố sức ra sao, vẫn không tìm thấy một mảnh tinh khí nào
_ Làm sao vậy ?
Hạ Vũ lẩm bẩm, chân thì chạy điên cuồng, tay thì không ngừng làm pháp quyết, nhưng thế nào cũng không có tác dụng
_ Hỏa Tiêu, ngươi thông minh thật, mải chạy theo mà ta suýt quên bản thân còn có yêu pháp nha, Băng Thạch ...
Hạ Vũ nghe vậy, dù xung quanh toàn là băng tuyết cũng toát cả mồ hôi, nàng cũng quá đen đủi rồi...
Ào ào phía sau những mảnh băng lao tới, dày đặc như mưa tiến đến vị trí của Hạ Vũ. Hạ Vũ mặt biến sắc, nhìn nơi nào băng thạch đi qua, nơi đó đều tạp thành hẳn một cục lớn tuyết đông cứng. Vì vậy, nàng cần phải đề phòng, dùng mọi cách để tránh thoát, chỉ cần dính chưởng coi như là bị bắt
_'' Khá lắm, thế nhưng tránh thoát, cùng lên hết cho ta...
Tiểu Bạch gầm lên, chỉ đạo con báo trắng tách ra, chạy nhanh ra phía bên phải.
_ Hỏa Tiêu, ta ngươi hợp tác tóm lấy nha đầu kia, phân chia hãy để sau nhé...
_ Được thôi, cẩn thận không nó chạy thoát, ta ngươi cũng đừng mong sống
_ Một lời đã định...
Không kịp để Bạch Xà đồng ý, Hỏa Tiêu điều khiển con sư tử chạy về phía bên phải, bản thân thì lao vút lên phía trước, chặn đầu tiến. Hạ Vũ trong lòng kêu không tốt, nhưng đã quá muộn, khi nàng nhận ra thì bản thân đã bị giam bốn phía
_ Chịu chết đi...
Tiểu Bạch thấy Hạ Vũ bị bao vậy buộc phải dừng lại, mở miệng trước
Hạ Vũ nắm chặt tay, ép cho bản thân không được lộ ra vẻ sợ hãi, dù lòng bàn tay đã ướt đẫm hết mồ hôi
_ Dựa vào cái gì ? Hạ Vũ trân trân hỏi lại, thân thể cũng né qua bên trái. Nào ngờ vừa né qua lại giật mình hoảng hốt bởi con báo trắng đang lăm le nhòm ngó. Tình thế như này là triệt để bị giam cầm rồi
_ Nhiều lời, cùng lên đi Hỏa Tiêu lạnh lùng ra phán quyết. Ngay sau đó, cả bốn con thú đồng loạt chồm tới trên người nàng
Không xong, nàng phải làm gì đây? Trong một giây giữa sự sống và cái chết này, Hạ Vũ tự nhiên nhận ra,bản thân mình còn nhiều điều chưa làm lắm, việc này không chỉ là bởi trả thù, nó còn là cuộc sống của nàng nữa, đúng, một cuộc sống của riêng nàng, nàng không cam tâm
_ Vì cái gì ta phải như thế, ta không cam tâm...a...a...
Hạ Vũ đứng ở đó, hét lên một tiếng, mặt hướng lên trời, hai tay dang rộng. Một tiếng hét dài kia chính là nỗi lòng chôn dấu bao lâu trong tâm khảm.
Hạ Vũ không phải thánh mẫu, cũng không muốn làm thánh mẫu, nàng chỉ là một người thường, có yêu hận tình thù rõ ràng. Chính vì vậy, khi nhìn người ta luôn thuận lợi, trong khi bản thân bo ép đủ đường, cảm giác cũng không tránh khỏi có chút ghen tị.
Ngày trước vì nàng hiểu mọi chuyện vốn đều đã được sắp đặt, của ai sẽ luôn là của người đó, bản thân cũng không nên mặt dày tranh phong. Nhưng lúc này, nàng bỗng nhiên hiểu, tất cả đều là bình đẳng, mọi thứ trong thiên địa này đều là vô chủ, hãy dựa vào bản thân thực lực mà nói chuyện đi, ngay đến bản thân ngươi cũng thế.
_ Làm sao lại như thế này Hỏa Tiêu hoảng hốt hét lên
_ Giờ, các ngươi hãy đi chết đi...
_ Còn muốn chạy, không có cửa đâu...
Tiếng nói phía sau vang lên. Nó không còn một chút dịu dàng, ấm áp nào nữa, mà là cái the thé chói tai không khịu được. Hạ Vũ không kìm được lòng, rốt cuộc ai đã biến đổi thành Hạ Vân chứ.
Quay lại nhìn, thì ra nàng đã nhầm lẫn rồi. Giả danh Hạ Vân không phải là ai mà là một con bạch xà to lớn, đang uốn éo đuổi theo, bên cạnh song hành có một thứ không đổi chính là một con báo trắng, cũng ngao ngao điên cuồng đuổi bắt
_ Vũ tỷ, nhanh lên, cố thêm chút nữa, không được để chúng bắt tới tay, nếu không thần hồn sẽ vĩnh viễn bị giam cầm nơi đây...
Hạ Vũ đã hiểu được điều mình cần làm lúc này, lấy tất cả sức bình sinh đề điên cuồng chạy...
_ Tiểu Bạch, ngươi cũng quá vô dụng đi, một mảnh thần hồn cũng không bắt tới, đã vậy còn đòi hẫng tay trên của ta...
_ Hừ, nếu như không có tiếng nói kia bỗng nhiên vang lên, ta đã không mất một chút sức nào đã bắt được rồi, lại cần ngươi ở đó mà ba hoa...
_ Vậy ư, vậy sao ngươi lúc này cũng không bắt tới tay là sao ? Đây đúng là vô dụng đi
_ Hỏa Tiêu... Ngươi...
Hạ Vũ vừa chạy, nhưng tai vẫn không ngừng chú ý việc đằng sau. Qua đoạn đối thoại kia, Hạ Vũ hiểu được, bản thân lại từ đâu nhảy ra thêm một kẻ địch nữa rồi. Một là Tiểu Bạch, đây có lẽ là đại bạch xà kia đi, còn Hỏa Tiêu là ai ?
_ Hừ, ngươi giỏi ngươi tới bắt đi... Tiểu Bạch rít lên, nhưng tốc độ vẫn không giảm đi
_ Là ngươi nói nhé...
Tiếng nói kết thúc, trên bầu trời bỗng nhiên tràn ngập những ngọn lửa hung hăng phun ra. Đúng thế, Hỏa Tiêu chính là con Phượng Hoàng lúc trước đứng bên Phượng Nghi lúc đầu, còn Phượng Nghi lúc này biến đổi, hóa thành một con sư tử, gầm rú đuổi theo.
Hạ Vũ thấy bất lực, theo như nàng dự đoán, cách nơi Mễ Ty còn xa lắm, bản thân lại lâm vào bốn phía yêu thú vậy công, chuyện này đúng là không phải dễ dàng. Đang lúc này, nàng chợt thấy nóng nóng phía sau,vội vội nghiêng người chếch đi một chút. Nào ngờ cái nghiêng người này đúng là cứu nàng một mạng khi đấy là đợt tấn công của Hỏa Tiêu. Chết tiệt, chúng nó dám tấn công mình.
Gồng mình đưa linh lực vào tay, nàng muốn phát ra chiêu thức đánh trả. Nhưng dù bản thân có cố sức ra sao, vẫn không tìm thấy một mảnh tinh khí nào
_ Làm sao vậy ?
Hạ Vũ lẩm bẩm, chân thì chạy điên cuồng, tay thì không ngừng làm pháp quyết, nhưng thế nào cũng không có tác dụng
_ Hỏa Tiêu, ngươi thông minh thật, mải chạy theo mà ta suýt quên bản thân còn có yêu pháp nha, Băng Thạch ...
Hạ Vũ nghe vậy, dù xung quanh toàn là băng tuyết cũng toát cả mồ hôi, nàng cũng quá đen đủi rồi...
Ào ào phía sau những mảnh băng lao tới, dày đặc như mưa tiến đến vị trí của Hạ Vũ. Hạ Vũ mặt biến sắc, nhìn nơi nào băng thạch đi qua, nơi đó đều tạp thành hẳn một cục lớn tuyết đông cứng. Vì vậy, nàng cần phải đề phòng, dùng mọi cách để tránh thoát, chỉ cần dính chưởng coi như là bị bắt
_'' Khá lắm, thế nhưng tránh thoát, cùng lên hết cho ta...
Tiểu Bạch gầm lên, chỉ đạo con báo trắng tách ra, chạy nhanh ra phía bên phải.
_ Hỏa Tiêu, ta ngươi hợp tác tóm lấy nha đầu kia, phân chia hãy để sau nhé...
_ Được thôi, cẩn thận không nó chạy thoát, ta ngươi cũng đừng mong sống
_ Một lời đã định...
Không kịp để Bạch Xà đồng ý, Hỏa Tiêu điều khiển con sư tử chạy về phía bên phải, bản thân thì lao vút lên phía trước, chặn đầu tiến. Hạ Vũ trong lòng kêu không tốt, nhưng đã quá muộn, khi nàng nhận ra thì bản thân đã bị giam bốn phía
_ Chịu chết đi...
Tiểu Bạch thấy Hạ Vũ bị bao vậy buộc phải dừng lại, mở miệng trước
Hạ Vũ nắm chặt tay, ép cho bản thân không được lộ ra vẻ sợ hãi, dù lòng bàn tay đã ướt đẫm hết mồ hôi
_ Dựa vào cái gì ? Hạ Vũ trân trân hỏi lại, thân thể cũng né qua bên trái. Nào ngờ vừa né qua lại giật mình hoảng hốt bởi con báo trắng đang lăm le nhòm ngó. Tình thế như này là triệt để bị giam cầm rồi
_ Nhiều lời, cùng lên đi Hỏa Tiêu lạnh lùng ra phán quyết. Ngay sau đó, cả bốn con thú đồng loạt chồm tới trên người nàng
Không xong, nàng phải làm gì đây? Trong một giây giữa sự sống và cái chết này, Hạ Vũ tự nhiên nhận ra,bản thân mình còn nhiều điều chưa làm lắm, việc này không chỉ là bởi trả thù, nó còn là cuộc sống của nàng nữa, đúng, một cuộc sống của riêng nàng, nàng không cam tâm
_ Vì cái gì ta phải như thế, ta không cam tâm...a...a...
Hạ Vũ đứng ở đó, hét lên một tiếng, mặt hướng lên trời, hai tay dang rộng. Một tiếng hét dài kia chính là nỗi lòng chôn dấu bao lâu trong tâm khảm.
Hạ Vũ không phải thánh mẫu, cũng không muốn làm thánh mẫu, nàng chỉ là một người thường, có yêu hận tình thù rõ ràng. Chính vì vậy, khi nhìn người ta luôn thuận lợi, trong khi bản thân bo ép đủ đường, cảm giác cũng không tránh khỏi có chút ghen tị.
Ngày trước vì nàng hiểu mọi chuyện vốn đều đã được sắp đặt, của ai sẽ luôn là của người đó, bản thân cũng không nên mặt dày tranh phong. Nhưng lúc này, nàng bỗng nhiên hiểu, tất cả đều là bình đẳng, mọi thứ trong thiên địa này đều là vô chủ, hãy dựa vào bản thân thực lực mà nói chuyện đi, ngay đến bản thân ngươi cũng thế.
_ Làm sao lại như thế này Hỏa Tiêu hoảng hốt hét lên
_ Giờ, các ngươi hãy đi chết đi...
/124
|