Lan Băng Băng đúng không hổ danh là nhân vật bất phàm, chỉ nhíu mày một cái, chớp mắt đã tỉnh táo trở lại, liếc nhìn những người mà nàng ta đã nhận định chung nhóm, ý định chuẩn bị.
Tuy Hạ Vũ coi Lan Băng Băng là tử định, nhưng bản thân cũng không thể không thừa nhận đây là một con người vô cùng tài giỏi với ý chí kiên cường. Nếu xét ra bản thân tới bây giờ cũng không có gì có thể áp được cả, vì vậy nên càng phải cố gắng thêm mới được.
Mọi người dưới con mắt của Lan Băng Băng, đứng tụ lại cùng một chỗ. Nếu tính ra đây quả thực là một nhóm lớn, với bảy người, Lan Băng Băng, Hạ Vũ, Sở Kì Bá, Lung Nhi, Vương Lệ Y, cùng hai tên nam nhân nữa, có lẽ cũng là nội môn đệ tử, tu vi tất cả đều đã ngoài tám tầng luyện khí kì. Hạ Vũ có khẳng định, trận hình này nếu không ngoài ý muốn, sẽ trực tiếp ấn dấu của bảy danh ngạch rồi.
Rất tuân thủ, không ai nói với ai một lời nào, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi. Cho dù như thế nào bây giờ cũng chưa phải thời gian trở mặt, nếu muốn, ít nhất phải vững vàng nằm trong top mười đã.
Chính vì vậy, cái liên minh này vừa là lá phiếu bảo hiểm an toàn, nhưng cũng rất là nguy hiểm. Ai có thể biết nó sẽ bị phá vỡ từ bao giờ chứ ? Tuy nhiên có một điều chắc chắn là, ai ai cũng sẽ giữ lại một tay, phòng ngừa bất trắc. Mà đối với Hạ Vũ nàng, bất trắc ấy có lẽ còn nhân lên không phải chỉ là gấp bội.
_ Lưu Quang, Lưu Lễ, Vương Lệ Y, lát nữa ba người sẽ đem linh lực, sử dụng tạo thành một tấm chắn phòng ngự ôm sát mọi người. Tiếp theo đến Hạ Vũ, Sở Kì Bá, Lung Nhi, ba người sẽ tạo thành lớp tấn công bên trong.
Ta sẽ ở giữa, bao quát tất cả, chỉnh sửa cùng bù đắp tất cả những thiếu sót của hai lớp bảo hộ trên. Nên nhớ, nếu như không ai động đến chúng ta, nhất định không được đi gây sự với người khác. Chúng ta phải bảo lưu toàn bộ sức lực. Đấu, cũng không phải chỉ có mỗi trận này, mọi người ai có ý kiến gì sao?...
Lời nói của Lan Băng Băng nghe ra thì giống bàn luận, nhưng thực chất chính là tuyên bố. Tuy vậy, không một ai dám phản đối lại, bởi thứ nhất nó vô cùng hợp lý, đây tựa như cái pháp trận một loại, có công, có thủ, có mắt trận, và thứ hai chính là lời này nói ra do Lan Băng Băng, người tu vi cao hơn rất cả.
Hạ Vũ nhất nhất làm theo, dù thấy hơn tất cả Lan Băng Băng là người có lợi nhất bởi nàng ta ở trung tâm, mưa chẳng đến mặt, nắng chẳng đến đầu, thế nhưng còn có thể bao quát tất cả, như vậy nếu như bản thân muốn đối phó, chỉ còn lựa chọn rời khỏi đây thôi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhóm bảy người không hề gặp chút khó khăn nào cả, các nhóm đều tự hiểu thực lực đến đâu. Trận đấu chưa tới một khắc, trên võ đài đã lập thành bốn nhóm lớn, phân chia chiếm đóng ở bốn góc sân, tất cả đều học theo, lấy một người làm trung tâm mà dựng hình.
Thế nhưng dựng hình xong lại cứ đứng yên một chỗ, ý định bó gối đợi chờ. Điều này là đương nhiên, người ra tay trước sẽ là người chịu thiệt. Một khi khai hỏa, cả hai sẽ tổn hại, như thế sẽ khác gì rơi vào cho kẻ khác ngư ông đắc lợi đâu.
Nhìn tình cảnh không ai chịu thiệt như vậy, biến trận đấu này trở nên hết sức kì quái, cũng thật nhàm chán. Không lẽ mọi người đến đây chỉ để nhìn có mỗi như thế này. Cuối cùng, Thiên Kiếm Kì cũng không chịu được, nếu cứ như thế này trận đấu không biết bao giờ mới phân ra được thắng bại.
_ Nhóm đầu tiên khai chiến sẽ được lĩnh mỗi người mười viên tụ khí đan, mười miếng hạ phẩm linh thạch. Sau trận đấu kết thúc, dù thắng hay thua cũng sẽ tổ chức lại một cuộc đấu, tuyển chọn ra hai danh ngạch tiến vào nội môn đệ tử. Các ngươi nên nhớ, chỉ có nhóm nào khai hỏa trước mới được đặc ân như thế...
Lời này của Thiên Kiếm Kì vừa ra, tựa như châm vào ngòi nổ một loại, đùng cái trở nên xôn xao. Có thể coi chỉ cần ngươi chịu là người đầu tiên xuất đầu, danh ngạch tham gia hoàng gia bí cảnh có thể không chắc chắn, nhưng phần thưởng là mười phần sẽ có. Nếu như người tỉnh táo, hẳn là sẽ biết nên làm cái nào thì có lợi hơn
Hạ Vũ nghe lời tuyên bố trên, chỉ cười nhếch mép, tâm tình không mấy biến đổi, vẫn giữ vững những gì bản thân nên làm, một lời bình luận cũng không.
Thiên Kiến Kì lời nói thực không phải dành cho nàng, hoặc cho phần lớn người ở đây mà là dành cho duy nhất một nhóm ngoại môn đệ tử đang tụ tập ở kia. Bọn họ tu vi người cao nhất cũng mới chỉ là luyện khí tám tầng, tuy nhiên lại thắng ở số lượng tới mười người mới tạo được cục diện bây giờ.
Có lẽ họ mục đích không phải là tham dự hoàng gia bí cảnh, mà là muốn thể hiện hết mình nhằm tiến nội môn đệ tử, từ đó được càng nhiều phúc lợi, tài nguyên. Thiên Kiếm Kì rất hiểu vấn đề này, vì vậy mới đưa ra quyết định như thế. Nếu như họ mục đích đã đạt được, vậy tại sao còn không xông lên chứ
Mười người ở phía đó, dường như chọn lựa rất rõ ràng, trực tiếp bỏ qua bảy người Hạ Vũ, tiến tới tiếp cận đánh nhóm ngay sát bên cạnh.
Nhóm này gồm bốn người, ba cái bao quanh tạo thành thủ hộ, riêng có một kẻ tu vi đã là luyện khí tám tầng đỉnh phong trụ trong cùng làm mắt xích điều khiển, kiêm luôn tấn công. Nói thật hai nhóm này chiến đấu cũng không biết ai thắng ai bại, một bên chính là số lượng, luôn luôn tuân thủ kẻ chỉ huy, cùng tiến cùng lùi.
Các pháp quyết đưa ra cứ năm người một, đồng nhất lực đạo, đồng nhất điểm tới. Hạ Vũ nheo nheo mắt, sau đó cười hết sức vừa lòng nhìn kẻ đứng trong trung tâm kia, đó là một nam nhân, dáng người thô lỗ, thô kệch với gương mặt vuông, làn da đen.
Tuy vậy, ánh mắt lại ánh lên đầy sự hiểu biết, tinh nhanh, trái ngược lại hoàn toàn so với bề ngoài. Người này, nàng muốn kết giao, lôi kéo đứng cùng bên chiến tuyến của mình, không cần gì cả, chỉ cần dựa vào việc hắn biết lợi dụng ngũ hành vào trong tấn công, đem nó phát huy đến cực đại, thế là đủ rồi. Còn về việc hắn mới tiến vào luyện khí kì tám tầng ư, vậy cũng không phải vấn đề nữa rồi.
Đúng như Hạ Vũ dự định, bên này sử dụng lối đánh như thế rất hiệu quả, thua ở tu vi nhưng thắng ở sự đoàn kết cùng biết cách kết hợp lại. Mười người đồng loạt tiến thối, không quá lâu đã đem hai đội hình bên cạnh ném xuống lôi đài. Như thế cuối cùng cái gì đến cũng đến, lần này là đối đầu với nhóm bảy người.
Đúng lúc này, Hạ Vũ mặt tối sầm lại, cảm giác lạnh lạnh sống lưng, thật không ngờ nàng ta dám đánh lén mình lúc này, tự cho là Hạ Vũ nàng cứ như vậy ngồi im chịu chết sao. Nhìn nhìn lại, đây cũng là thời gian rất tốt, hừ lạnh một tiếng, bày ra đúng sự ngang ngược
_ Hừ, nghĩ đánh lén ta ư, cũng xem bản thân là ai....
Tuy Hạ Vũ coi Lan Băng Băng là tử định, nhưng bản thân cũng không thể không thừa nhận đây là một con người vô cùng tài giỏi với ý chí kiên cường. Nếu xét ra bản thân tới bây giờ cũng không có gì có thể áp được cả, vì vậy nên càng phải cố gắng thêm mới được.
Mọi người dưới con mắt của Lan Băng Băng, đứng tụ lại cùng một chỗ. Nếu tính ra đây quả thực là một nhóm lớn, với bảy người, Lan Băng Băng, Hạ Vũ, Sở Kì Bá, Lung Nhi, Vương Lệ Y, cùng hai tên nam nhân nữa, có lẽ cũng là nội môn đệ tử, tu vi tất cả đều đã ngoài tám tầng luyện khí kì. Hạ Vũ có khẳng định, trận hình này nếu không ngoài ý muốn, sẽ trực tiếp ấn dấu của bảy danh ngạch rồi.
Rất tuân thủ, không ai nói với ai một lời nào, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi. Cho dù như thế nào bây giờ cũng chưa phải thời gian trở mặt, nếu muốn, ít nhất phải vững vàng nằm trong top mười đã.
Chính vì vậy, cái liên minh này vừa là lá phiếu bảo hiểm an toàn, nhưng cũng rất là nguy hiểm. Ai có thể biết nó sẽ bị phá vỡ từ bao giờ chứ ? Tuy nhiên có một điều chắc chắn là, ai ai cũng sẽ giữ lại một tay, phòng ngừa bất trắc. Mà đối với Hạ Vũ nàng, bất trắc ấy có lẽ còn nhân lên không phải chỉ là gấp bội.
_ Lưu Quang, Lưu Lễ, Vương Lệ Y, lát nữa ba người sẽ đem linh lực, sử dụng tạo thành một tấm chắn phòng ngự ôm sát mọi người. Tiếp theo đến Hạ Vũ, Sở Kì Bá, Lung Nhi, ba người sẽ tạo thành lớp tấn công bên trong.
Ta sẽ ở giữa, bao quát tất cả, chỉnh sửa cùng bù đắp tất cả những thiếu sót của hai lớp bảo hộ trên. Nên nhớ, nếu như không ai động đến chúng ta, nhất định không được đi gây sự với người khác. Chúng ta phải bảo lưu toàn bộ sức lực. Đấu, cũng không phải chỉ có mỗi trận này, mọi người ai có ý kiến gì sao?...
Lời nói của Lan Băng Băng nghe ra thì giống bàn luận, nhưng thực chất chính là tuyên bố. Tuy vậy, không một ai dám phản đối lại, bởi thứ nhất nó vô cùng hợp lý, đây tựa như cái pháp trận một loại, có công, có thủ, có mắt trận, và thứ hai chính là lời này nói ra do Lan Băng Băng, người tu vi cao hơn rất cả.
Hạ Vũ nhất nhất làm theo, dù thấy hơn tất cả Lan Băng Băng là người có lợi nhất bởi nàng ta ở trung tâm, mưa chẳng đến mặt, nắng chẳng đến đầu, thế nhưng còn có thể bao quát tất cả, như vậy nếu như bản thân muốn đối phó, chỉ còn lựa chọn rời khỏi đây thôi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nhóm bảy người không hề gặp chút khó khăn nào cả, các nhóm đều tự hiểu thực lực đến đâu. Trận đấu chưa tới một khắc, trên võ đài đã lập thành bốn nhóm lớn, phân chia chiếm đóng ở bốn góc sân, tất cả đều học theo, lấy một người làm trung tâm mà dựng hình.
Thế nhưng dựng hình xong lại cứ đứng yên một chỗ, ý định bó gối đợi chờ. Điều này là đương nhiên, người ra tay trước sẽ là người chịu thiệt. Một khi khai hỏa, cả hai sẽ tổn hại, như thế sẽ khác gì rơi vào cho kẻ khác ngư ông đắc lợi đâu.
Nhìn tình cảnh không ai chịu thiệt như vậy, biến trận đấu này trở nên hết sức kì quái, cũng thật nhàm chán. Không lẽ mọi người đến đây chỉ để nhìn có mỗi như thế này. Cuối cùng, Thiên Kiếm Kì cũng không chịu được, nếu cứ như thế này trận đấu không biết bao giờ mới phân ra được thắng bại.
_ Nhóm đầu tiên khai chiến sẽ được lĩnh mỗi người mười viên tụ khí đan, mười miếng hạ phẩm linh thạch. Sau trận đấu kết thúc, dù thắng hay thua cũng sẽ tổ chức lại một cuộc đấu, tuyển chọn ra hai danh ngạch tiến vào nội môn đệ tử. Các ngươi nên nhớ, chỉ có nhóm nào khai hỏa trước mới được đặc ân như thế...
Lời này của Thiên Kiếm Kì vừa ra, tựa như châm vào ngòi nổ một loại, đùng cái trở nên xôn xao. Có thể coi chỉ cần ngươi chịu là người đầu tiên xuất đầu, danh ngạch tham gia hoàng gia bí cảnh có thể không chắc chắn, nhưng phần thưởng là mười phần sẽ có. Nếu như người tỉnh táo, hẳn là sẽ biết nên làm cái nào thì có lợi hơn
Hạ Vũ nghe lời tuyên bố trên, chỉ cười nhếch mép, tâm tình không mấy biến đổi, vẫn giữ vững những gì bản thân nên làm, một lời bình luận cũng không.
Thiên Kiến Kì lời nói thực không phải dành cho nàng, hoặc cho phần lớn người ở đây mà là dành cho duy nhất một nhóm ngoại môn đệ tử đang tụ tập ở kia. Bọn họ tu vi người cao nhất cũng mới chỉ là luyện khí tám tầng, tuy nhiên lại thắng ở số lượng tới mười người mới tạo được cục diện bây giờ.
Có lẽ họ mục đích không phải là tham dự hoàng gia bí cảnh, mà là muốn thể hiện hết mình nhằm tiến nội môn đệ tử, từ đó được càng nhiều phúc lợi, tài nguyên. Thiên Kiếm Kì rất hiểu vấn đề này, vì vậy mới đưa ra quyết định như thế. Nếu như họ mục đích đã đạt được, vậy tại sao còn không xông lên chứ
Mười người ở phía đó, dường như chọn lựa rất rõ ràng, trực tiếp bỏ qua bảy người Hạ Vũ, tiến tới tiếp cận đánh nhóm ngay sát bên cạnh.
Nhóm này gồm bốn người, ba cái bao quanh tạo thành thủ hộ, riêng có một kẻ tu vi đã là luyện khí tám tầng đỉnh phong trụ trong cùng làm mắt xích điều khiển, kiêm luôn tấn công. Nói thật hai nhóm này chiến đấu cũng không biết ai thắng ai bại, một bên chính là số lượng, luôn luôn tuân thủ kẻ chỉ huy, cùng tiến cùng lùi.
Các pháp quyết đưa ra cứ năm người một, đồng nhất lực đạo, đồng nhất điểm tới. Hạ Vũ nheo nheo mắt, sau đó cười hết sức vừa lòng nhìn kẻ đứng trong trung tâm kia, đó là một nam nhân, dáng người thô lỗ, thô kệch với gương mặt vuông, làn da đen.
Tuy vậy, ánh mắt lại ánh lên đầy sự hiểu biết, tinh nhanh, trái ngược lại hoàn toàn so với bề ngoài. Người này, nàng muốn kết giao, lôi kéo đứng cùng bên chiến tuyến của mình, không cần gì cả, chỉ cần dựa vào việc hắn biết lợi dụng ngũ hành vào trong tấn công, đem nó phát huy đến cực đại, thế là đủ rồi. Còn về việc hắn mới tiến vào luyện khí kì tám tầng ư, vậy cũng không phải vấn đề nữa rồi.
Đúng như Hạ Vũ dự định, bên này sử dụng lối đánh như thế rất hiệu quả, thua ở tu vi nhưng thắng ở sự đoàn kết cùng biết cách kết hợp lại. Mười người đồng loạt tiến thối, không quá lâu đã đem hai đội hình bên cạnh ném xuống lôi đài. Như thế cuối cùng cái gì đến cũng đến, lần này là đối đầu với nhóm bảy người.
Đúng lúc này, Hạ Vũ mặt tối sầm lại, cảm giác lạnh lạnh sống lưng, thật không ngờ nàng ta dám đánh lén mình lúc này, tự cho là Hạ Vũ nàng cứ như vậy ngồi im chịu chết sao. Nhìn nhìn lại, đây cũng là thời gian rất tốt, hừ lạnh một tiếng, bày ra đúng sự ngang ngược
_ Hừ, nghĩ đánh lén ta ư, cũng xem bản thân là ai....
/124
|