Trần Lam cố lấy lại bình tĩnh rồi bước ra khỏi căn phòng để đối mặt với Đại trưởng lão.
Mang theo vẽ mặt tức giận, Đại trưởng lão bên cạnh dẫn theo năm người nam nhân, trong đó còn có hai người Trần Tín mới vừa trong hôn mê tĩnh dậy.
" Trần Lam a Trần Lam, bản thân ngươi là một phế vật còn không lo cho thận phận của mình, còn giám ra tay đánh nhi tử ta ngất tĩnh, ngươi có lời nào giải thích." Đại trưởng lão Trần Nghị chính phụ thân của Trần Tín, cũng bởi vì hết mực sũng ái Trần Tín mà khiến cho hắn ngang ngược không xem ai ra gì.
" Đại..đại...đại trưởng lão ta không có làm." Trần Lam lấp bấp cố lấy bình tĩnh nói.
" Ngươi không làm, ngươi không làm thì ai vào đây. Khi Tín nhi đi tìm đến ngươi, hắn nói không còn ai khác ngoài ba người các ngươi, vậy ngươi nói xem ngoài ngươi ra thì còn ai ở nơi đó ra tay." Trần Nghị hung tợn trừng to hai mắt uy hiếp, cho dù hắn không tin Trần Lam có thể làm ra được sự tình như vậy, nhưng đầy là cơ hội tốt để hắn có cớ trừ khử kẻ này.
Trần Lam run sợ khi nhìn Trần Nghị khuôn mặt, hắn sợ hải chuyển dời ánh mắt, dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
" Trần Lam, ngươi xem thường bổn trưởng lão, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nhận tội hay không." Trần Nghị nhìn Trần Lam như vậy liền nổi giận đùng đùng, uy áp luyện khí viên mãn phát ra khiến cho Trần Lam thất khiếu chảy huyết.
" Đại trưởng xin dừng tay, hà cớ gì lại đi bắt nạt tiểu bối." Trung niên nam nhân dẫn theo một đám người tiến đến, lời nói đầy vẽ uy nghiêm.
" Tộc trưởng." Trần Nghị nhìn thấy người dẫn đầu đến, đảo mắt qua Trần Lam rồi mới ôm quyền.
" Ra mắt tộc trưởng." Trần Nghị bên cạnh đám người cũng hành lễ một bên.
" Trần Lam ngươi lại gây ra tai hoạ gì để đích thân đại trưởng lão ra mặt như vậy." Trần Đại Sơn đưa mắt nhìn hai chân đang run rẫy Trần Lam, trấn an lên tiếng.
" Phụ... Tộc trưởng ta không có đánh ngất bọn họ, là bọn họ đến vu oan cho ta." Trần Lam nhìn phụ thân của mình nói.
Trần Đại Sơn là phụ thân của Trần Lam, cũng là tộc trưởng của Trần gia.
" Đại trưởng lão, tiểu bối đánh nhau hà cớ gì phải ra tay nặng như vậy." Nhìn Trần Lam thấy khiếu bị chảy huyết, Trần Đại Sơn nhíu mày khó chịu liếc nhìn bên này Trần Nghị giọng đầy chất vấn.
" Tộc trưởng, nếu như bọn họ đánh nhau chỉ là một lúc bốc đồng, nhưng đằng này Trần Lam thiếu chủ lại ra tay đánh ngất người bất tĩnh, nếu như thiệt mạng thì như thế nào, ta nghĩ nên liệt hắn vào tội tổn hại đồng môn." Trần Nghị đanh thép lời nói, vốn dĩ đang nói ra quan điểm không muốn buôn tha cho Trần Lam lần này.
" Đại trưởng lão hết lần này tới lần khác cho rằng Trần Lam ra tay đánh người, vậy thì không biết có bằng chứng gì không." Trần Đại Sơn thị uy hỏi.
" Ta không có chứng cứ, nhưng Trần Lam hắn cũng không có chứng cứ ngoại phạm." Trần Nghị miệng lưỡi lương lách nói. Nghe Trần Nghị không ngượng mà nói ra được lời này, Trần Đại Sơn híp mắt nhìn rồi đưa ra quyết định.
" Chuyện này vốn không có nhân chứng để xác minh, ta nghĩ đại trưởng lão nên dừng việc này lại ở đây, chớ làm to chuyện để thêm mất mặt."
" Không được."
Trần Nghị chưa nói dứt câu, Trần Đại Sơn đã vung tay ngăn cản.
" Trần Lam, mặc dù không có chứng cứ nhưng ngươi vẫn là hiềm nghi lớn nhất, áp giải hắn đến Diện Bích hạp cốc, không đến ba ngày không được phép bước ra nơi đó một bước."
Trần Đại Sơn mệnh lệnh vừa ra khiến Trần Lam rùn mình, Diện Bích hạp cốc quanh năm suốt tháng dày đặc hàn khí, không nên đến phàm nhân như hắn, nếu đổi lại là tu sĩ cũng sẽ bị chết cống nếu ở đó quá lâu.
" Không biết đại trưởng lão có đồng ý của ta quyết định." Trần Đại Sơn híp mắt nhìn Trần Nghị, khiến cho Trần Nghị hừ lạnh rồi bỏ rời đi.
" Áp giải hắn." Trần Đại Sơn bất đắc dĩ nhìn Trần Lam, thở dài quay lưng bỏ đi.
Diện bích hạp cốc là một cấm địa của Trần gia, vốn quanh năm hàn khí lạnh lẽo cho nên rất ít người bén mảng tới đây.
Trần Lam bị áp giải đến Diện bích hạp cốc khiến cho gia tộc xôn xao bàn tán, có người thương hại có người hã hê, nhưng đại đa số là chê cười hắn không may mắn, đắc tội Đại trưởng lão.
" hắt xì."
Bên trong tối tăm hạp cốc, Trần Lam ôm chặt thân thể gầy yếu từ từ kiếm một góc ngồi xuống.
" Tiểu tử nhát gan." Mộ Ly không biết lúc nào đã ngồi trên đầu Trần Lam, lười biếng ngáp nói.
" Là ngươi, là ngươi hại ta ra nông nổi này." Trần Lam mặt đầy oán trách, lòng mang uỷ khuất quên đi hoảng sợ khi Mộ Ly đột ngột xuất hiện.
" Hừ, do bản thân ngươi quá yếu kém, không nên trách ta." Mộ Ly nhảy xuống, hai mắt trong đêm tối như hai con đom đóm thắp sáng.
" Nếu như ngươi không ra tay thì bọn họ đã không ngất tĩnh, mọi chuyện đã không ra nông nổi này." Trần Lam uỷ khuất trách mắng.
" Hừ, kẻ thông minh liền biết ngươi không có năng lực đánh ngất bọn họ, lão thất phu kia chỉ đang cố tình nhắm vào ngươi thôi." Mộ Ly hừ lạnh nói.
Trần Lam buồn bã cuối đầu, hắn biết hắn luôn là cái gai trong mắt đại trưởng lão, không chỉ mỗi mình hắn, mà ngay cả gia tộc cũng xem hắn là kẻ ăn hại, hắn ở lại gia tộc chỉ càng thêm mất thể diện cho gia tộc.
" Ngươi không phải muốn chứng minh cho họ thấy ngươi tài giỏi sao, hèn yếu luôn là chướng ngại lớn nhất để ngươi thể hiện bản thân, nếu ngươi không thoát khỏi vỏ bộc này thì đừng nghĩ đến việc có thực lực."
Mộ Ly liên tục nói, khiến Trần Lam rơi vào trầm tư.
Một hồi suy nghĩ, Trần Lam phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, hắn ngước mặt lên trời thở dài, sau đó nhìn Mộ Ly nói.
" Người có thể giúp ta sao, chỉ cần người giúp ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa."
Nghe hắn xưng hô tôn kính mình lần đầu, Mộ Ly âm thầm thoã mãn.
" Nếu như ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ cho ngươi vô tận tri thức, cho ngươi những lực lượng mà vượt xa ngươi tưởng tượng." Mộ Ly ngạo nghễ nói.
Trần Lam ngạc nhiên không thôi, hắn ấp a ấp úng nói:" vượt xa ta tưởng tượng, vậy có bằng Quỷ Diện Tiên Tử không."
Trần Lam lời nói khiến Mộ Ly động phách kinh tâm, đây không phải là đạo hiệu của nàng sao, chẳng lẽ là trùng hợp.
"Quỷ Diện Tiên Tử." Mộ Ly lên tiếng.
" Đúng nha, hai trăm năm trước tại Long Phương bảng tổ chức, Quỷ Diện Tiên Tử một người nghiền áp tứ đại thiên kiêu, dẫn động đến chúng cao tầng diệt sát, từ đó về sau danh trấn của nàng được truyền lưu tại Đông vực, nhưng nàng cũng là đối tượng bị Thái Nhất tông truy nã hàng đầu." Trần Lam vừa nói vừa hồi tưởng những gì mà sách cổ viết lại, càng nói ánh mắt hắn càng sáng lên.
" Ta rất muôn giống như Quỷ Diện Tiên Tử, chỉ bằng sức một người mà có thể lật đổ quần hùng, chỉ bằng một chỉ liền có thể giết sạch tu sĩ đồng lứa." Trần Lam càng nói càng hăng, quơ tay múa chân như đang diễn kịch, nhưng hắn không biết ngày đêm hâm mộ thần tượng lúc này đây chỉ là một con mèo, và đang trợn mắt nhìn hắn làm trò.
" Chớ có làm trò, trước hết nói đến thể chất của ngươi trước đã." Mộ Ly bình tĩnh lời nói, nhưng nội tâm lại trổi dậy cơn sóng giữ, chí ít ra tiểu tử này còn cấp cho nàng thông tin hữu ít cần thiết.
Tg: bữa này có hai chương nhé, bình chọn nhiều vô nào.
Mang theo vẽ mặt tức giận, Đại trưởng lão bên cạnh dẫn theo năm người nam nhân, trong đó còn có hai người Trần Tín mới vừa trong hôn mê tĩnh dậy.
" Trần Lam a Trần Lam, bản thân ngươi là một phế vật còn không lo cho thận phận của mình, còn giám ra tay đánh nhi tử ta ngất tĩnh, ngươi có lời nào giải thích." Đại trưởng lão Trần Nghị chính phụ thân của Trần Tín, cũng bởi vì hết mực sũng ái Trần Tín mà khiến cho hắn ngang ngược không xem ai ra gì.
" Đại..đại...đại trưởng lão ta không có làm." Trần Lam lấp bấp cố lấy bình tĩnh nói.
" Ngươi không làm, ngươi không làm thì ai vào đây. Khi Tín nhi đi tìm đến ngươi, hắn nói không còn ai khác ngoài ba người các ngươi, vậy ngươi nói xem ngoài ngươi ra thì còn ai ở nơi đó ra tay." Trần Nghị hung tợn trừng to hai mắt uy hiếp, cho dù hắn không tin Trần Lam có thể làm ra được sự tình như vậy, nhưng đầy là cơ hội tốt để hắn có cớ trừ khử kẻ này.
Trần Lam run sợ khi nhìn Trần Nghị khuôn mặt, hắn sợ hải chuyển dời ánh mắt, dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
" Trần Lam, ngươi xem thường bổn trưởng lão, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nhận tội hay không." Trần Nghị nhìn Trần Lam như vậy liền nổi giận đùng đùng, uy áp luyện khí viên mãn phát ra khiến cho Trần Lam thất khiếu chảy huyết.
" Đại trưởng xin dừng tay, hà cớ gì lại đi bắt nạt tiểu bối." Trung niên nam nhân dẫn theo một đám người tiến đến, lời nói đầy vẽ uy nghiêm.
" Tộc trưởng." Trần Nghị nhìn thấy người dẫn đầu đến, đảo mắt qua Trần Lam rồi mới ôm quyền.
" Ra mắt tộc trưởng." Trần Nghị bên cạnh đám người cũng hành lễ một bên.
" Trần Lam ngươi lại gây ra tai hoạ gì để đích thân đại trưởng lão ra mặt như vậy." Trần Đại Sơn đưa mắt nhìn hai chân đang run rẫy Trần Lam, trấn an lên tiếng.
" Phụ... Tộc trưởng ta không có đánh ngất bọn họ, là bọn họ đến vu oan cho ta." Trần Lam nhìn phụ thân của mình nói.
Trần Đại Sơn là phụ thân của Trần Lam, cũng là tộc trưởng của Trần gia.
" Đại trưởng lão, tiểu bối đánh nhau hà cớ gì phải ra tay nặng như vậy." Nhìn Trần Lam thấy khiếu bị chảy huyết, Trần Đại Sơn nhíu mày khó chịu liếc nhìn bên này Trần Nghị giọng đầy chất vấn.
" Tộc trưởng, nếu như bọn họ đánh nhau chỉ là một lúc bốc đồng, nhưng đằng này Trần Lam thiếu chủ lại ra tay đánh ngất người bất tĩnh, nếu như thiệt mạng thì như thế nào, ta nghĩ nên liệt hắn vào tội tổn hại đồng môn." Trần Nghị đanh thép lời nói, vốn dĩ đang nói ra quan điểm không muốn buôn tha cho Trần Lam lần này.
" Đại trưởng lão hết lần này tới lần khác cho rằng Trần Lam ra tay đánh người, vậy thì không biết có bằng chứng gì không." Trần Đại Sơn thị uy hỏi.
" Ta không có chứng cứ, nhưng Trần Lam hắn cũng không có chứng cứ ngoại phạm." Trần Nghị miệng lưỡi lương lách nói. Nghe Trần Nghị không ngượng mà nói ra được lời này, Trần Đại Sơn híp mắt nhìn rồi đưa ra quyết định.
" Chuyện này vốn không có nhân chứng để xác minh, ta nghĩ đại trưởng lão nên dừng việc này lại ở đây, chớ làm to chuyện để thêm mất mặt."
" Không được."
Trần Nghị chưa nói dứt câu, Trần Đại Sơn đã vung tay ngăn cản.
" Trần Lam, mặc dù không có chứng cứ nhưng ngươi vẫn là hiềm nghi lớn nhất, áp giải hắn đến Diện Bích hạp cốc, không đến ba ngày không được phép bước ra nơi đó một bước."
Trần Đại Sơn mệnh lệnh vừa ra khiến Trần Lam rùn mình, Diện Bích hạp cốc quanh năm suốt tháng dày đặc hàn khí, không nên đến phàm nhân như hắn, nếu đổi lại là tu sĩ cũng sẽ bị chết cống nếu ở đó quá lâu.
" Không biết đại trưởng lão có đồng ý của ta quyết định." Trần Đại Sơn híp mắt nhìn Trần Nghị, khiến cho Trần Nghị hừ lạnh rồi bỏ rời đi.
" Áp giải hắn." Trần Đại Sơn bất đắc dĩ nhìn Trần Lam, thở dài quay lưng bỏ đi.
Diện bích hạp cốc là một cấm địa của Trần gia, vốn quanh năm hàn khí lạnh lẽo cho nên rất ít người bén mảng tới đây.
Trần Lam bị áp giải đến Diện bích hạp cốc khiến cho gia tộc xôn xao bàn tán, có người thương hại có người hã hê, nhưng đại đa số là chê cười hắn không may mắn, đắc tội Đại trưởng lão.
" hắt xì."
Bên trong tối tăm hạp cốc, Trần Lam ôm chặt thân thể gầy yếu từ từ kiếm một góc ngồi xuống.
" Tiểu tử nhát gan." Mộ Ly không biết lúc nào đã ngồi trên đầu Trần Lam, lười biếng ngáp nói.
" Là ngươi, là ngươi hại ta ra nông nổi này." Trần Lam mặt đầy oán trách, lòng mang uỷ khuất quên đi hoảng sợ khi Mộ Ly đột ngột xuất hiện.
" Hừ, do bản thân ngươi quá yếu kém, không nên trách ta." Mộ Ly nhảy xuống, hai mắt trong đêm tối như hai con đom đóm thắp sáng.
" Nếu như ngươi không ra tay thì bọn họ đã không ngất tĩnh, mọi chuyện đã không ra nông nổi này." Trần Lam uỷ khuất trách mắng.
" Hừ, kẻ thông minh liền biết ngươi không có năng lực đánh ngất bọn họ, lão thất phu kia chỉ đang cố tình nhắm vào ngươi thôi." Mộ Ly hừ lạnh nói.
Trần Lam buồn bã cuối đầu, hắn biết hắn luôn là cái gai trong mắt đại trưởng lão, không chỉ mỗi mình hắn, mà ngay cả gia tộc cũng xem hắn là kẻ ăn hại, hắn ở lại gia tộc chỉ càng thêm mất thể diện cho gia tộc.
" Ngươi không phải muốn chứng minh cho họ thấy ngươi tài giỏi sao, hèn yếu luôn là chướng ngại lớn nhất để ngươi thể hiện bản thân, nếu ngươi không thoát khỏi vỏ bộc này thì đừng nghĩ đến việc có thực lực."
Mộ Ly liên tục nói, khiến Trần Lam rơi vào trầm tư.
Một hồi suy nghĩ, Trần Lam phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, hắn ngước mặt lên trời thở dài, sau đó nhìn Mộ Ly nói.
" Người có thể giúp ta sao, chỉ cần người giúp ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa."
Nghe hắn xưng hô tôn kính mình lần đầu, Mộ Ly âm thầm thoã mãn.
" Nếu như ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ cho ngươi vô tận tri thức, cho ngươi những lực lượng mà vượt xa ngươi tưởng tượng." Mộ Ly ngạo nghễ nói.
Trần Lam ngạc nhiên không thôi, hắn ấp a ấp úng nói:" vượt xa ta tưởng tượng, vậy có bằng Quỷ Diện Tiên Tử không."
Trần Lam lời nói khiến Mộ Ly động phách kinh tâm, đây không phải là đạo hiệu của nàng sao, chẳng lẽ là trùng hợp.
"Quỷ Diện Tiên Tử." Mộ Ly lên tiếng.
" Đúng nha, hai trăm năm trước tại Long Phương bảng tổ chức, Quỷ Diện Tiên Tử một người nghiền áp tứ đại thiên kiêu, dẫn động đến chúng cao tầng diệt sát, từ đó về sau danh trấn của nàng được truyền lưu tại Đông vực, nhưng nàng cũng là đối tượng bị Thái Nhất tông truy nã hàng đầu." Trần Lam vừa nói vừa hồi tưởng những gì mà sách cổ viết lại, càng nói ánh mắt hắn càng sáng lên.
" Ta rất muôn giống như Quỷ Diện Tiên Tử, chỉ bằng sức một người mà có thể lật đổ quần hùng, chỉ bằng một chỉ liền có thể giết sạch tu sĩ đồng lứa." Trần Lam càng nói càng hăng, quơ tay múa chân như đang diễn kịch, nhưng hắn không biết ngày đêm hâm mộ thần tượng lúc này đây chỉ là một con mèo, và đang trợn mắt nhìn hắn làm trò.
" Chớ có làm trò, trước hết nói đến thể chất của ngươi trước đã." Mộ Ly bình tĩnh lời nói, nhưng nội tâm lại trổi dậy cơn sóng giữ, chí ít ra tiểu tử này còn cấp cho nàng thông tin hữu ít cần thiết.
Tg: bữa này có hai chương nhé, bình chọn nhiều vô nào.
/181
|