Trần Lam bởi vì mới đặt chân vào tu chân, lượng linh khí ít ỏi không đủ cho hắn sử dụng Phá Huyễn Chi Mâu quá lâu, nên khiến cho đầu có chút đau sót.
Hồn lực bên trong không ngừng xoa dịu đi đau đớn, Mộ Ly một bên chờ đợi hơn một chung trà Trần Lam mới từ trong điều tức tỉnh lại.
" Cảm giác thế nào." Mộ Ly hỏi.
" Cảm giác thật khác biệt, dường như nó mở ra một cách cửa lớn khiến cho tầm mắt của đệ tử mở rộng hơn, thậm chí đệ tử cảm giác được đầu óc thanh minh hơn trước rất nhiều." Trần Lam hứng phấn nói, cũng không thể trách hắn được, cái cảm giác đạt thành nguyện vọng bấy lâu này nó còn sung sướng hơn những gì bề ngoài hắn biểu hiện.
" Sự phụ, đồ đệ không biết phải làm sao để cảm tạ ơn người, xin nhận để tử một lạy." Trần Lam vừa muốn quỳ xuống dập đầu liền bị Mộ Ly lạnh lùng ngăn cản.
" Chớ có mà tiện nghi, chỉ bằng một lạy coi như sòng phẳng, ít ra phải bán mạng cho ta." Đầu mèo ngạo kiều nhìn sang nơi khác, Mộ Ly chuyển mình đi lại phía xa.
Trần Lam ngơ ngác nhìn theo, bất quá rất nhanh mĩm cười ngây ngốc. Trần Lam mặc dù mới gặp Mộ Ly, nhưng hắn cũng sơ sơ hiểu được Mộ Ly là người khẩu xà tâm phật, những gì nàng nói đều có hàm ý của nàng.
" Ngồi ngây ngốc đó làm gì, nhanh chóng đến xem nơi này." Mộ Ly giọng mang trách cứ hô gọi.
" Vâng." Trần Lam hoảng hốt chạy theo, vừa rồi chỉ mới lướt qua nơi đây, nhưng hắn có thể phát hiện ra phía trước có điều bất thường.
" Sư phụ phía trước rốt cuộc là gì." Trần Lam đi đến tò mò hỏi.
" Ngươi Phá Huyễn Chi Mâu không phải nhìn ra huyễn cảnh sao, phía trước huyễn cảnh rất có thể là bí mật mà Trần gia che dấu." Mộ Ly đánh giá phía trước nói.
" Bí mật che dấu, xem ra nơi này không nên ở lâu." Trần Lam có chút lo sợ nói.
" Tiểu tử, người nếu còn nhát gan như vậy bổn tiên tử sẽ xé xác ngươi ra." Mộ Ly lông mèo xù lên, khiến Trần Lam nhảy dựng sợ sệt.
" Mau tiến vào thôi." Mộ Ly thúc dụ Trần Lam tiến về trước.
Cố áp chế bản tính hoảng hốt, Trần Lam cảnh giác bước theo chân Mộ Ly.
Phía trước là nơi có hàn khí vô cùng dày đặc, nên càng tiến xa hơn càng cảm thấy run lạnh, cho dù Trần Lam có ăn nhiệt viêm quả lúc trước.
" Di, là ngỏ cụt." Trần Lam nhìn đến phía trước lạnh băng vách đá đen, kì quái hô.
" Là một che mắt huyễn cảnh mà thôi, bước qua sẽ thấy khác biệt." Mộ Ly giải thích.
Trần Lam đi theo Mộ Ly tiến về vách đá, khi nhìn thấy Mộ Ly thân thể xuyên qua vách đá mà không hề có trở ngại, Trần Lam nuốt một ngụm nước bọt lặng lẽ đi qua.
Trần Lam như xuyên qua một tầng nước mỏng, vốn đen kịt hạp cốc lúc nó trở nên sáng gọi ở trong tầm mắt hắn.
" Đây là." Trần Lam ngây ngốc nhìn cảnh sắc phía trước, thạch nhủ long lanh xinh đẹp như đá quý điêu khắc, hàn khí băng sương tạo nên một cảnh sắc tiên cảnh. Phía trước có một toà quan tài làm bằng băng thạch tinh khiết, Trần Lam nhìn trong bóng người xinh đẹp, hai mắt co rút nhanh chân chạy lại.
" Mẫu thân."
Nhìn xinh đẹp mỹ phụ nằm bên trong quan tài, Trần Lam nghẹn khuất hô.
" Thì ra đây là mẫu thân ngươi." Nghe Trần Lam gọi người trong quan tài là mẫu thân, Mộ Ly mới xác minh suy nghĩ của mình là chính xác.
Mẫu thân Trần Lam là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, làn mi đen kịt thu hút tầm nhìn, da trắng như sứ phía trên điểm thêm môi đỏ nổi bật, điều này cho thấy thân thể này được bảo quản rất cẩn thận, ngay cả làn môi cũng không khô gáp hay tái nhợt do cái chết.
Khi Mộ Ly đến đây, nàng phát hiện không chỉ những điều này mà còn phát hiện một cổ linh hồn còn sót lại.
" Xuất hiện đi." Mộ Ly lời nói khiến Trần Lam không biết nàng đang nói với ai.
Trong lúc ngây ngốc, thân thể bên trong quan tài phát ra ánh sáng, một đạo linh hồn thể từ bên trong bay ra.
" Lam nhi của ta." Linh hồn thể không khác gì mỹ phụ khuôn mặt bên trong quan tài, khi nàng đối mặt với Trần Lam, trên khuôn mặt tràn đầy một loại từ mẫu bao dung, giọng mang nhớ nhung gọi.
" Mẫu, mẫu thân, mẫu thân ngươi còn sống." Trần Lam mắt không ngừng rơi nước mắt, từ trong hoài niệm vui mừng ôm nhào về mẫu thân hắn.
Trần Lam mẫu thân cũng không ngăn cản hắn, khi Trần Lam thấp bé thân thể càng tiến tới cho đến khi hắn ôm chỉ là một khoản trống rồi ngây ngốc nhìn bàn tay mình.
" Nàng chỉ là một linh hồn thể mà thôi." Mộ Ly tiến tới giải thích cho Trần Lam hiểu.
Nghe Mộ Ly đánh thức mình, Trần Lam quay đầu lại nhìn mẫu thân hắn không nói nên lời.
" Lam nhi, hài tử của ta đã lớn nhường này rồi, nhưng nhìn con gầy yếu thân thể như vậy khiến mẫu thân rất đau sót." Mẫu thần Trần Lam đưa tay ra như vò đầu hắn, ánh mắt có chút đau sót nói.
" Mẫu thân, người vì sao lại ở đây, rốt cuộc là sãy ra chuyện gì." Trần Lam mẫu thân đã chết khi hắn mới bảy tuổi vì thân thể suy yếu, cũng vì lẽ này mà đẩy hắn ra từ vòng tay từ mẫu xuống tầng chót của gia tộc quyền quý.
" Lam nhi ngoan, mẫu thân thật sự đã chết, trước mắt ngươi chỉ là linh hồn còn sót lại." Trần Lam mẫu thân đau sót nói.
" Ngươi là người của Thiên Hồn tộc sao." Mộ Ly phía sau lên tiếng.
" Xin chào ngươi Thiên Cơ giả, nữ tử đích thị là Thiên Hồn tộc tộc nhân, danh xưng Hồn Nguyệt Nhi." Hồn Nguyệt Nhi có thể nói ra lai lịch của Mộ Ly mà không hề lay động, điều này cho thấy nàng không phải là kẻ dễ chọc.
" Chắc ngươi cũng biết Trần Lam tiểu tử cũng kế thừa huyết mạch của ngươi." Mộ Ly cũng không quan tâm đến nàng thực lực như thế nào, thẳng thắn hỏi.
" Tiểu Lam từ nhỏ đã sơ bộ thức tỉnh huyết mạch, điều này ta cũng biết, nhưng lại không nghĩ rằng hắn có một ngày hôm nay." Hồn Nguyệt Nhi quay sang nhìn Trần Lam, khó hiểu lời nói.
" Ý ngươi là, ngươi không muốn hắn đến nơi này." Mộ Ly dò xét.
" Phải, bởi vì khi tiểu Lam đặt chân đến đây, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã đặt chân vào tu chân, ta không muốn hắn đi trên con đường này, đặc biệt hơn ta không muốn hắn dính líu đến Thiên Hồn tộc." Nguyệt Nhi nhíu mày giải thích.
" Xem ra ngươi cùng Thiên Hồn tộc có uẩn khúc." Mộ Ly lặng lẽ nói.
Nghe vậy, Trần Lam cũng nghi hoặc chờ xem Nguyệt Nhi trả lời, nếu là quả thật là vậy, việc hắn bị hai người không quan tâm có lẽ cùng Thiên Hồn tộc có liên quan.
" Ừm, ta là Thiên Hồn tộc tội nhân, bởi vì làm trái quy định mà liệt vào tử tội, rất may ta trốn thoát và rơi xuống vị diện này." Nguyệt Nhi nói tới đây, ánh mắt lo lắng nhìn Trần Lam.
"Vốn dĩ Thiên Hồn tộc có một loại ấn ký linh hồn, một khi tội nhân có linh hồn ấn ký sẽ bị Thiên Hồn tộc truy sát, và nếu như sinh hài tử, linh hồn ấn ký sẽ ký sinh sang hài tử mà họ sinh ra. Cũng bởi vì vậy mà ta cùng Đại Sơn đã quyết định để hắn hưởng thụ một cuộc sống an nhàn của người phàm."
Trần Lam nghe vậy, buồn bã cuối đầu xuống, nhưng ít ra hắn biết được rằng, phụ mẫu hắn chưa từng bỏ rơi hắn.
" Quả thật ấn ký này rất khó nhằn, ngay cả ta cũng không phát hiện được ấn ký hiện hữu." Mộ Ly suy tư cuối đầu nói.
" Ấn ký chỉ có thể phá giải bởi người thi pháp, nếu muốn mạnh mẽ phá bỏ ấn ký, thì phải bằng tự thân người bị thi triển mạnh mẽ phá giải." Nguyệt Nhi nhìn Trần Lam bên cạnh, lo lắng càng thêm đậm.
" Ngươi lo tiềm lực của hắn không thể phá giải được sao." Mộ Ly nhìn ra được nàng ý nghĩ, một bên nói.
" Quả thật, Băng Lam Thố dù sao cũng chỉ là trung cấp tiềm năng, vốn dĩ không có tương lai. Nhưng ta có một cách giải quyết vấn đề này, nhưng khó khăn là rất lớn." Nguyệt Nhi không che dấu nói với Mộ Ly.
" Có biện pháp, ngươi có thể nói rõ hơn không." Mộ Ly hứng thú hỏi.
Hồn lực bên trong không ngừng xoa dịu đi đau đớn, Mộ Ly một bên chờ đợi hơn một chung trà Trần Lam mới từ trong điều tức tỉnh lại.
" Cảm giác thế nào." Mộ Ly hỏi.
" Cảm giác thật khác biệt, dường như nó mở ra một cách cửa lớn khiến cho tầm mắt của đệ tử mở rộng hơn, thậm chí đệ tử cảm giác được đầu óc thanh minh hơn trước rất nhiều." Trần Lam hứng phấn nói, cũng không thể trách hắn được, cái cảm giác đạt thành nguyện vọng bấy lâu này nó còn sung sướng hơn những gì bề ngoài hắn biểu hiện.
" Sự phụ, đồ đệ không biết phải làm sao để cảm tạ ơn người, xin nhận để tử một lạy." Trần Lam vừa muốn quỳ xuống dập đầu liền bị Mộ Ly lạnh lùng ngăn cản.
" Chớ có mà tiện nghi, chỉ bằng một lạy coi như sòng phẳng, ít ra phải bán mạng cho ta." Đầu mèo ngạo kiều nhìn sang nơi khác, Mộ Ly chuyển mình đi lại phía xa.
Trần Lam ngơ ngác nhìn theo, bất quá rất nhanh mĩm cười ngây ngốc. Trần Lam mặc dù mới gặp Mộ Ly, nhưng hắn cũng sơ sơ hiểu được Mộ Ly là người khẩu xà tâm phật, những gì nàng nói đều có hàm ý của nàng.
" Ngồi ngây ngốc đó làm gì, nhanh chóng đến xem nơi này." Mộ Ly giọng mang trách cứ hô gọi.
" Vâng." Trần Lam hoảng hốt chạy theo, vừa rồi chỉ mới lướt qua nơi đây, nhưng hắn có thể phát hiện ra phía trước có điều bất thường.
" Sư phụ phía trước rốt cuộc là gì." Trần Lam đi đến tò mò hỏi.
" Ngươi Phá Huyễn Chi Mâu không phải nhìn ra huyễn cảnh sao, phía trước huyễn cảnh rất có thể là bí mật mà Trần gia che dấu." Mộ Ly đánh giá phía trước nói.
" Bí mật che dấu, xem ra nơi này không nên ở lâu." Trần Lam có chút lo sợ nói.
" Tiểu tử, người nếu còn nhát gan như vậy bổn tiên tử sẽ xé xác ngươi ra." Mộ Ly lông mèo xù lên, khiến Trần Lam nhảy dựng sợ sệt.
" Mau tiến vào thôi." Mộ Ly thúc dụ Trần Lam tiến về trước.
Cố áp chế bản tính hoảng hốt, Trần Lam cảnh giác bước theo chân Mộ Ly.
Phía trước là nơi có hàn khí vô cùng dày đặc, nên càng tiến xa hơn càng cảm thấy run lạnh, cho dù Trần Lam có ăn nhiệt viêm quả lúc trước.
" Di, là ngỏ cụt." Trần Lam nhìn đến phía trước lạnh băng vách đá đen, kì quái hô.
" Là một che mắt huyễn cảnh mà thôi, bước qua sẽ thấy khác biệt." Mộ Ly giải thích.
Trần Lam đi theo Mộ Ly tiến về vách đá, khi nhìn thấy Mộ Ly thân thể xuyên qua vách đá mà không hề có trở ngại, Trần Lam nuốt một ngụm nước bọt lặng lẽ đi qua.
Trần Lam như xuyên qua một tầng nước mỏng, vốn đen kịt hạp cốc lúc nó trở nên sáng gọi ở trong tầm mắt hắn.
" Đây là." Trần Lam ngây ngốc nhìn cảnh sắc phía trước, thạch nhủ long lanh xinh đẹp như đá quý điêu khắc, hàn khí băng sương tạo nên một cảnh sắc tiên cảnh. Phía trước có một toà quan tài làm bằng băng thạch tinh khiết, Trần Lam nhìn trong bóng người xinh đẹp, hai mắt co rút nhanh chân chạy lại.
" Mẫu thân."
Nhìn xinh đẹp mỹ phụ nằm bên trong quan tài, Trần Lam nghẹn khuất hô.
" Thì ra đây là mẫu thân ngươi." Nghe Trần Lam gọi người trong quan tài là mẫu thân, Mộ Ly mới xác minh suy nghĩ của mình là chính xác.
Mẫu thân Trần Lam là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, làn mi đen kịt thu hút tầm nhìn, da trắng như sứ phía trên điểm thêm môi đỏ nổi bật, điều này cho thấy thân thể này được bảo quản rất cẩn thận, ngay cả làn môi cũng không khô gáp hay tái nhợt do cái chết.
Khi Mộ Ly đến đây, nàng phát hiện không chỉ những điều này mà còn phát hiện một cổ linh hồn còn sót lại.
" Xuất hiện đi." Mộ Ly lời nói khiến Trần Lam không biết nàng đang nói với ai.
Trong lúc ngây ngốc, thân thể bên trong quan tài phát ra ánh sáng, một đạo linh hồn thể từ bên trong bay ra.
" Lam nhi của ta." Linh hồn thể không khác gì mỹ phụ khuôn mặt bên trong quan tài, khi nàng đối mặt với Trần Lam, trên khuôn mặt tràn đầy một loại từ mẫu bao dung, giọng mang nhớ nhung gọi.
" Mẫu, mẫu thân, mẫu thân ngươi còn sống." Trần Lam mắt không ngừng rơi nước mắt, từ trong hoài niệm vui mừng ôm nhào về mẫu thân hắn.
Trần Lam mẫu thân cũng không ngăn cản hắn, khi Trần Lam thấp bé thân thể càng tiến tới cho đến khi hắn ôm chỉ là một khoản trống rồi ngây ngốc nhìn bàn tay mình.
" Nàng chỉ là một linh hồn thể mà thôi." Mộ Ly tiến tới giải thích cho Trần Lam hiểu.
Nghe Mộ Ly đánh thức mình, Trần Lam quay đầu lại nhìn mẫu thân hắn không nói nên lời.
" Lam nhi, hài tử của ta đã lớn nhường này rồi, nhưng nhìn con gầy yếu thân thể như vậy khiến mẫu thân rất đau sót." Mẫu thần Trần Lam đưa tay ra như vò đầu hắn, ánh mắt có chút đau sót nói.
" Mẫu thân, người vì sao lại ở đây, rốt cuộc là sãy ra chuyện gì." Trần Lam mẫu thân đã chết khi hắn mới bảy tuổi vì thân thể suy yếu, cũng vì lẽ này mà đẩy hắn ra từ vòng tay từ mẫu xuống tầng chót của gia tộc quyền quý.
" Lam nhi ngoan, mẫu thân thật sự đã chết, trước mắt ngươi chỉ là linh hồn còn sót lại." Trần Lam mẫu thân đau sót nói.
" Ngươi là người của Thiên Hồn tộc sao." Mộ Ly phía sau lên tiếng.
" Xin chào ngươi Thiên Cơ giả, nữ tử đích thị là Thiên Hồn tộc tộc nhân, danh xưng Hồn Nguyệt Nhi." Hồn Nguyệt Nhi có thể nói ra lai lịch của Mộ Ly mà không hề lay động, điều này cho thấy nàng không phải là kẻ dễ chọc.
" Chắc ngươi cũng biết Trần Lam tiểu tử cũng kế thừa huyết mạch của ngươi." Mộ Ly cũng không quan tâm đến nàng thực lực như thế nào, thẳng thắn hỏi.
" Tiểu Lam từ nhỏ đã sơ bộ thức tỉnh huyết mạch, điều này ta cũng biết, nhưng lại không nghĩ rằng hắn có một ngày hôm nay." Hồn Nguyệt Nhi quay sang nhìn Trần Lam, khó hiểu lời nói.
" Ý ngươi là, ngươi không muốn hắn đến nơi này." Mộ Ly dò xét.
" Phải, bởi vì khi tiểu Lam đặt chân đến đây, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã đặt chân vào tu chân, ta không muốn hắn đi trên con đường này, đặc biệt hơn ta không muốn hắn dính líu đến Thiên Hồn tộc." Nguyệt Nhi nhíu mày giải thích.
" Xem ra ngươi cùng Thiên Hồn tộc có uẩn khúc." Mộ Ly lặng lẽ nói.
Nghe vậy, Trần Lam cũng nghi hoặc chờ xem Nguyệt Nhi trả lời, nếu là quả thật là vậy, việc hắn bị hai người không quan tâm có lẽ cùng Thiên Hồn tộc có liên quan.
" Ừm, ta là Thiên Hồn tộc tội nhân, bởi vì làm trái quy định mà liệt vào tử tội, rất may ta trốn thoát và rơi xuống vị diện này." Nguyệt Nhi nói tới đây, ánh mắt lo lắng nhìn Trần Lam.
"Vốn dĩ Thiên Hồn tộc có một loại ấn ký linh hồn, một khi tội nhân có linh hồn ấn ký sẽ bị Thiên Hồn tộc truy sát, và nếu như sinh hài tử, linh hồn ấn ký sẽ ký sinh sang hài tử mà họ sinh ra. Cũng bởi vì vậy mà ta cùng Đại Sơn đã quyết định để hắn hưởng thụ một cuộc sống an nhàn của người phàm."
Trần Lam nghe vậy, buồn bã cuối đầu xuống, nhưng ít ra hắn biết được rằng, phụ mẫu hắn chưa từng bỏ rơi hắn.
" Quả thật ấn ký này rất khó nhằn, ngay cả ta cũng không phát hiện được ấn ký hiện hữu." Mộ Ly suy tư cuối đầu nói.
" Ấn ký chỉ có thể phá giải bởi người thi pháp, nếu muốn mạnh mẽ phá bỏ ấn ký, thì phải bằng tự thân người bị thi triển mạnh mẽ phá giải." Nguyệt Nhi nhìn Trần Lam bên cạnh, lo lắng càng thêm đậm.
" Ngươi lo tiềm lực của hắn không thể phá giải được sao." Mộ Ly nhìn ra được nàng ý nghĩ, một bên nói.
" Quả thật, Băng Lam Thố dù sao cũng chỉ là trung cấp tiềm năng, vốn dĩ không có tương lai. Nhưng ta có một cách giải quyết vấn đề này, nhưng khó khăn là rất lớn." Nguyệt Nhi không che dấu nói với Mộ Ly.
" Có biện pháp, ngươi có thể nói rõ hơn không." Mộ Ly hứng thú hỏi.
/181
|