Trên đường lo sợ, Mẫn Uyên hai tay đầy mồ hôi ướt đẫm, hai chân run cầm cập mất tự chủ. Đối với một đứa bé hiểu chuyện như nàng, chỉ cần nghe lời nói trong miệng hai người liền phát hiện không tốt.
Suốt mấy tiếng đồ hồ lo sợ bất an, chiếc xe bốn bánh dừng lại trước một ngôi nhà đơn sơ.
“ Đến nơi rồi, xuống thôi.” Ông Khang thở phào mệt mõi, suốt mấy tiếng đồng hồ chạy xe khiến đôi mắt ông xuất hiện đầy tơ máu.
“ Ngáp.... đã đến nơi rồi sao.” Bà Nhàn ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt rồi liếc nhìn xung quanh.
“ Xuống thôi còn ngồi đó làm gì, hay là muốn tao hầu mày xuống.” Bà Nhàn liếc nhìn một bên đang ngơ ngác lại run sợ Mẫn Uyên, tiếng nói chói tai liền nhanh chóng thức tỉnh nàng.
“ Nhanh thôi, nhanh thôi.” Ông Khang phía trước cũng lên tiếng thúc dục cả hai, có lẽ ông ta không có mở miệng là những lời cay độc, nên Mẫn Uyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hảo cảm cũng tốt hơn rất nhiều, cho dù biết tình cảnh của mình lúc này không tốt.
Bước xuống chiếc xe ngộp ngạc, Mẫn Uyên hít vào một hơi không khí trong lành, vốn tâm tình bất an liền tĩnh lặng hơn chút.
“ Nhanh đi vào, mấy cái thứ dơ bẩn này cầm lấy làm gì, thùng rác bên kia nhanh vứt đi.” Thục Nhàn nhìn Mẫn Uyên ôm lấy những đồ vật cũ rít được tặng lúc chia tay, mặt liền thâm trầm sai khiến nàng vứt bỏ.
“ Nhưng đây là đồ mà Tiểu Linh bọn họ tặng.” Mẫn Uyên giật mình ôm siết chặt lấy những báo vật của mình như sợ bị cướp lấy, chân lo sợ lùi lại mấy bước.
“ Tao nói vứt là vứt, từ giờ tao là bà chủ của mày, tao nói là mày phải nghe theo có biết không.” Thục Nhàn giọng rắt chói tai, hùng hổ chỉ tay vào mặt Mẫn Uyên đầy đe do.
“ Không được, đây là báo vật của con, con không để ai đó lấy đi, con không muốn ở lại đây, con muốn đi về, con muốn về với viện trưởng bọn họ.” Mẫn Uyên thấp cổ bé họng vừa khóc vừa lớn tiếng, mặc dù từ nhỏ hiểu chuyện, nhưng với một đứa bé thì làm sao có thể kiềm lòng được khi tâm trạng kích động.
“ Còn ương ngạnh, xem ra không dạy mày bây giờ thì sau này mày ngồi lên đầu tao.” Thục Nhàn tức giận hét chỉ thẳng mặt Mẫn Uyên, chân nhanh chóng tiến đến trước mặt nàng.
“ Chát.” Nhỏ nhắn khuôn mặt hằng lên bàn tay năm ngón, tiểu Mẫn Uyên đầu óc chóng mặt, hai mắt hoa đi, cảm giác đau rát nhanh chóng truyền khắp bên má nàng.
“ Không, dù thế nào con cũng không vứt.” Nén đi đau đớn mang đến, Mẫn Uyên trừng mắt không chịu thua kém.
“ Mày còn chống đối lại tao, cái thứ vô học như mày lại dám chừng mắt nhìn tao như vậy sao, hôm nay tao không dạy mày một bài học thì tao thề không làm người.” Thục Nhàn gầm gừ hét lên, một tay vừa vung lên thì nhanh chóng bị bắt lại bởi một bàn tay thô kệch khác.
“ Đủ rồi, um sùm ở đó còn thể thống gì.” Ông Khang bắt lấy tay vợ mình, ồn ồn trấn áp con cợp cái đang nổi điên. “ Ông, chưa gì ông đã bênh vực nó.” Thục Nhàn run tức nói chồng mình.
“ Đủ rồi, đứng trước nhà la ó còn gì thể diện, muốn tôi mang nhục với hàng xóm à.” Ông Khang tức giận hất tay Thục Nhàn ra, đôi mắt lại nhìn đang khóc Mẫn Uyên lên tiếng.
“ Mặc kệ nó, nhanh vào thôi, ở dưới hầm cầu thang có chỗ trống, cho nó vào ở là được.”
“ Hừ, may cho mày đó.” Thục Nhàn hừ lạnh nhìn cảnh cáo Mẫn Uyên, chân liền xoay người rời đi.
“ Vào đi thôi, sau này ngoan ngoãn chút.” Ông Khang vỗ vỗ vài gầy yếu của Mẫn Uyên, sau đó đưa nàng vào bên trong ngôi nhà của bọn họ.
Ngôi nhà cũng không quá lớn, bên trong tiện nghi đầy đủ, nhưng lại mang đến một cảm giác âm u ngộp ngạc.
“ Dưới gầm cầu thang là chỗ ngủ của con Lucky, nhưng mấy tháng trước nó đã chết, bây giờ dọn dẹp chút cũng ngủ ở đó được rồi.” Ông Khang chỉ vào dưới cầu thang một góc tối tăm, một mùi hôi hám lâu ngày vẫn còn chưa phai bốc lên đến mũi nàng.
Cắn răng của mình, Mẫn Uyên đặt xuống đồ đạc của mình, lòng hạ quyết tâm nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này càng nhanh càng tốt.
Nhìn bóng lưng của Mẫn Uyên, ông Khang thâm thuý hai mắt nhìn không rời, dường như cảm nhận được ý nghĩ của nàng, ông ta liền lên tiếng đe doạ.
“ Đừng nghĩ bỏ trốn nơi đây, nếu tao mà bắt được sẽ đánh què chân mày.” Nói xong ông liền khoá chặt cửa lại, bước lên cầu thang.
Nghe tiếng đóng cửa từ lầu trên, Mẫn Uyên quỳ xuống tự ôm mình khóc nức nở.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Quanh năm hai mùa nắng mưa, thế là Mẫn Uyên đã ở cùng với ông bà Khang đã một năm.
Một năm trôi qua, Mẫn Uyên mặc dù vẫn gầy gò ốm yếu, nhưng thân đã cao hơn một chút, mặc dù không đủ dinh dưỡng cung cấp nhưng đã bắt đầu nảy nở của thiếu nữ mới lớn.
“ Uyên, lại bác bảo.” Ông Khang ngồi trên bàn ăn, nhìn đang bận bịu lau nhà Mẫn Uyên ngoặc lại.
“ Ông chủ có chuyện gì.” Mẫn Uyên nhanh chóng chạy lại, chỉ mới một năm nàng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, mặc dù ông bà Khang trên danh nghĩa là nhận nàng làm con nuôi, nhưng trên thực tế lại xem nàng như con ở, vì vậy khi không có ai, nàng phải gọi họ là ông bà chủ của mình.
“ Con đã đến đây một năm rồi, cũng đã lớn lên thành thiếu nữ rồi.” Ông Khang nhìn chằm chằm vào người nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt như muốn xuyên thấu vào quần áo mỏng tanh mà nàng đang mặc.
“ Ông... ông chủ.” Mẫn Uyên bất an trong lòng, lo sợ nhìn ông Khang không dám bước lên.
“ Không cần sợ, lại đây cho bác Khang xem đã lớn đến nhường nào rồi.” Ông Khang nhìn nàng lo sợ càng khoái chí cười, bàn tay thô gáp đã bắt lấy tay nàng kéo lại.
“ Sợ sao, có gì đâu mà sợ, bác sẽ thương con mà.” Ông Khang kề sát người nàng ngưởi mùi thơm đặc trưng từ thiếu nữ, tay đã mò mẫn bóp hai bên vai nàng, giọng thì thầm vào tai Mẫn Uyên như muốn thôi miên.
Nghe được vậy Mẫn Uyên càng thêm khủng sợ, nàng cựa quậy muốn tránh thoát ma trảo của ông Khang, nhưng với sức lực yếu ớt của nàng thì làm sao có sức kháng cự từ một người đang ông lực lưỡng.
“ Sợ lắm sao, vậy thì bác cho con không còn sợ, hahahaha.” Ông Khang nói xong lại cười lớn đắc ý, hai tay bế thân thể nhỏ yếu của Mẫn Uyên lên bàn ăn, hai tay đẩy mạnh nàng nằm xuống.
“ Ông chủ đừng, làm ơn đừng mà.” Mẫn Uyên còn nhỏ không biết ông Khang sẽ làm gì, nhưng nàng lúc này thật sự hoảng sợ tột cùng, một loại bất an từ ông Khang mang đến khiến nàng hơi càng ra sức dãy dụa né tránh.
“ Kháng cự, mày càng kháng cự tao càng thích ý.” Ông Khang trên mặt ôn hoà thường ngày đã thay bằng một loại tà dâm dã thú, ông ta bắt đầu hôn tới tấp Mẫn Uyên, như một con thú hoang ngấu nghiến lấy cơ thể nàng.
“ Loảng xoảng.” Từ trên bàn ăn rơi xuống những chiếc ly, khiến dưới sàn chỉ mảnh vụn của thuỷ tinh.
Tiếng thuỷ tinh vở khiến Mẫn Uyên nhanh chóng thức tỉnh, vốn đang tuyệt vọng trong ác mộng nàng liền lấy hết sức lực vốn có của mình, chân phải gầy yếu lấy hết lực đạp vào bộ hạ của ông Khang.
“ aaaaaa, con chó này.” Đau đớn từ bộ hạ truyền đến, ông Khang theo bản năng của đàn ông ôm lấy bộ hạ bảo vệ của quý của mình, quỳ xuống đau đớn.
Nhìn thấy thời cơ đã đến, Mẫn Uyên nhanh chóng chạy rời khỏi.
“ Muốn chạy.” Ông Khang gầm gừ đau đớn, mặc dù bộ hạ vẫn còn đau nhức nhưng vẫn không tha cho Mẫn Uyên, một tay nhanh chóng bắt lấy một chân gầy trơ xương của nàng.
Đang nhanh chóng thoát khỏi ác mộng, Mẫn Uyên bị một cái kéo mạnh từ dưới chân khiến nàng mất thăng bằng té xuống.
“ aaaaaaaaaa.” Một tiếng thét dài từ miệng nhỏ của nàng phát ra, một cơn thống khổ từ má nàng cấp đến, phía dưới những mảnh thuỷ đâm sâu chằng chịt vào da thịt non nớt của nàng.
“ Hả.” Nhìn thấy nữa mặt nàng chỉ toàn là máu, ông Khang hoảng sợ cứng đờ.
Mẫn Uyên cảm nhận chói buộc ở chân đã buông lỏng, cố nén đau đớn bò dậy, chạy nhanh ra trước nhà.
“ Đứng lại, đừng chạy.” Ông Khang thấy nàng chạy mất bóng liền hoảng hốt chạy theo, khi đi ra tới phòng khách, một cái bóng xẹt qua sau lưng hắn.
“ Boong.” Ông Khang không tin quay lại, phía sau đau đớn truyền đến khiến ông bị một trận hôn mê bất tĩnh.
“ hô... hô.... hô.” Mẫn Uyên cầm lấy trên tay bị đánh vỡ bình hoa, run rẩy nhìn đã ngất tĩnh ông Khang, hơi thở dồn dập điếng người.
“ Không, không thể ở lại, mình phải nhanh chóng trốn khỏi nơi đây.” Mẫn Uyên hoảng sợ bỏ mặc ông Khang đang ngất tĩnh, chân nhanh bước qua người ông Khang.
Vội vã chạy ra căn nhà địa ngục, Mẫn Uyên không có tiêu điểm, nàng chỉ biết chạy và chạy, trời lúc này đã buổi trưa, nhưng mây đen lại khiến bầu trời một mãnh u ám.
Mẫn Uyên chạy, chạy mãi, bổng một tiếng sấm chớp vang trời, mưa bắt đầu rơi hạt.
Thân thể gầy yếu từ trong cơn mưa chạy đi, tiếng sấm chớp vang trời khiến lòng nàng càng hoảng sợ, trong cơn mưa như giông bão đó, nước mưa hoà lẫn với nước mắt và máu của nàng, nàng không giám quay đầu lại, vì khi quay đầu là một địa ngục hiện trong mắt nàng.
Đau đớn từ trên mặt vẫn còn ghim những mẫu thuỷ tinh, nhưng lòng lại càng đau đớn hơn thể xác gấp trăm lần, uất nghẹn một năm qua khiến nàng muốn hét thật to, hét lên nỗi tủi nhục mà nàng đã chịu đứng.
“ Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy.” Bé nhỏ đứa bé gái hét lên trong mưa giông, tiếng hét thống khổ vang lên cùng tiếng sấm sáng trời.
Suốt mấy tiếng đồ hồ lo sợ bất an, chiếc xe bốn bánh dừng lại trước một ngôi nhà đơn sơ.
“ Đến nơi rồi, xuống thôi.” Ông Khang thở phào mệt mõi, suốt mấy tiếng đồng hồ chạy xe khiến đôi mắt ông xuất hiện đầy tơ máu.
“ Ngáp.... đã đến nơi rồi sao.” Bà Nhàn ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt rồi liếc nhìn xung quanh.
“ Xuống thôi còn ngồi đó làm gì, hay là muốn tao hầu mày xuống.” Bà Nhàn liếc nhìn một bên đang ngơ ngác lại run sợ Mẫn Uyên, tiếng nói chói tai liền nhanh chóng thức tỉnh nàng.
“ Nhanh thôi, nhanh thôi.” Ông Khang phía trước cũng lên tiếng thúc dục cả hai, có lẽ ông ta không có mở miệng là những lời cay độc, nên Mẫn Uyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hảo cảm cũng tốt hơn rất nhiều, cho dù biết tình cảnh của mình lúc này không tốt.
Bước xuống chiếc xe ngộp ngạc, Mẫn Uyên hít vào một hơi không khí trong lành, vốn tâm tình bất an liền tĩnh lặng hơn chút.
“ Nhanh đi vào, mấy cái thứ dơ bẩn này cầm lấy làm gì, thùng rác bên kia nhanh vứt đi.” Thục Nhàn nhìn Mẫn Uyên ôm lấy những đồ vật cũ rít được tặng lúc chia tay, mặt liền thâm trầm sai khiến nàng vứt bỏ.
“ Nhưng đây là đồ mà Tiểu Linh bọn họ tặng.” Mẫn Uyên giật mình ôm siết chặt lấy những báo vật của mình như sợ bị cướp lấy, chân lo sợ lùi lại mấy bước.
“ Tao nói vứt là vứt, từ giờ tao là bà chủ của mày, tao nói là mày phải nghe theo có biết không.” Thục Nhàn giọng rắt chói tai, hùng hổ chỉ tay vào mặt Mẫn Uyên đầy đe do.
“ Không được, đây là báo vật của con, con không để ai đó lấy đi, con không muốn ở lại đây, con muốn đi về, con muốn về với viện trưởng bọn họ.” Mẫn Uyên thấp cổ bé họng vừa khóc vừa lớn tiếng, mặc dù từ nhỏ hiểu chuyện, nhưng với một đứa bé thì làm sao có thể kiềm lòng được khi tâm trạng kích động.
“ Còn ương ngạnh, xem ra không dạy mày bây giờ thì sau này mày ngồi lên đầu tao.” Thục Nhàn tức giận hét chỉ thẳng mặt Mẫn Uyên, chân nhanh chóng tiến đến trước mặt nàng.
“ Chát.” Nhỏ nhắn khuôn mặt hằng lên bàn tay năm ngón, tiểu Mẫn Uyên đầu óc chóng mặt, hai mắt hoa đi, cảm giác đau rát nhanh chóng truyền khắp bên má nàng.
“ Không, dù thế nào con cũng không vứt.” Nén đi đau đớn mang đến, Mẫn Uyên trừng mắt không chịu thua kém.
“ Mày còn chống đối lại tao, cái thứ vô học như mày lại dám chừng mắt nhìn tao như vậy sao, hôm nay tao không dạy mày một bài học thì tao thề không làm người.” Thục Nhàn gầm gừ hét lên, một tay vừa vung lên thì nhanh chóng bị bắt lại bởi một bàn tay thô kệch khác.
“ Đủ rồi, um sùm ở đó còn thể thống gì.” Ông Khang bắt lấy tay vợ mình, ồn ồn trấn áp con cợp cái đang nổi điên. “ Ông, chưa gì ông đã bênh vực nó.” Thục Nhàn run tức nói chồng mình.
“ Đủ rồi, đứng trước nhà la ó còn gì thể diện, muốn tôi mang nhục với hàng xóm à.” Ông Khang tức giận hất tay Thục Nhàn ra, đôi mắt lại nhìn đang khóc Mẫn Uyên lên tiếng.
“ Mặc kệ nó, nhanh vào thôi, ở dưới hầm cầu thang có chỗ trống, cho nó vào ở là được.”
“ Hừ, may cho mày đó.” Thục Nhàn hừ lạnh nhìn cảnh cáo Mẫn Uyên, chân liền xoay người rời đi.
“ Vào đi thôi, sau này ngoan ngoãn chút.” Ông Khang vỗ vỗ vài gầy yếu của Mẫn Uyên, sau đó đưa nàng vào bên trong ngôi nhà của bọn họ.
Ngôi nhà cũng không quá lớn, bên trong tiện nghi đầy đủ, nhưng lại mang đến một cảm giác âm u ngộp ngạc.
“ Dưới gầm cầu thang là chỗ ngủ của con Lucky, nhưng mấy tháng trước nó đã chết, bây giờ dọn dẹp chút cũng ngủ ở đó được rồi.” Ông Khang chỉ vào dưới cầu thang một góc tối tăm, một mùi hôi hám lâu ngày vẫn còn chưa phai bốc lên đến mũi nàng.
Cắn răng của mình, Mẫn Uyên đặt xuống đồ đạc của mình, lòng hạ quyết tâm nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này càng nhanh càng tốt.
Nhìn bóng lưng của Mẫn Uyên, ông Khang thâm thuý hai mắt nhìn không rời, dường như cảm nhận được ý nghĩ của nàng, ông ta liền lên tiếng đe doạ.
“ Đừng nghĩ bỏ trốn nơi đây, nếu tao mà bắt được sẽ đánh què chân mày.” Nói xong ông liền khoá chặt cửa lại, bước lên cầu thang.
Nghe tiếng đóng cửa từ lầu trên, Mẫn Uyên quỳ xuống tự ôm mình khóc nức nở.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Quanh năm hai mùa nắng mưa, thế là Mẫn Uyên đã ở cùng với ông bà Khang đã một năm.
Một năm trôi qua, Mẫn Uyên mặc dù vẫn gầy gò ốm yếu, nhưng thân đã cao hơn một chút, mặc dù không đủ dinh dưỡng cung cấp nhưng đã bắt đầu nảy nở của thiếu nữ mới lớn.
“ Uyên, lại bác bảo.” Ông Khang ngồi trên bàn ăn, nhìn đang bận bịu lau nhà Mẫn Uyên ngoặc lại.
“ Ông chủ có chuyện gì.” Mẫn Uyên nhanh chóng chạy lại, chỉ mới một năm nàng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, mặc dù ông bà Khang trên danh nghĩa là nhận nàng làm con nuôi, nhưng trên thực tế lại xem nàng như con ở, vì vậy khi không có ai, nàng phải gọi họ là ông bà chủ của mình.
“ Con đã đến đây một năm rồi, cũng đã lớn lên thành thiếu nữ rồi.” Ông Khang nhìn chằm chằm vào người nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt như muốn xuyên thấu vào quần áo mỏng tanh mà nàng đang mặc.
“ Ông... ông chủ.” Mẫn Uyên bất an trong lòng, lo sợ nhìn ông Khang không dám bước lên.
“ Không cần sợ, lại đây cho bác Khang xem đã lớn đến nhường nào rồi.” Ông Khang nhìn nàng lo sợ càng khoái chí cười, bàn tay thô gáp đã bắt lấy tay nàng kéo lại.
“ Sợ sao, có gì đâu mà sợ, bác sẽ thương con mà.” Ông Khang kề sát người nàng ngưởi mùi thơm đặc trưng từ thiếu nữ, tay đã mò mẫn bóp hai bên vai nàng, giọng thì thầm vào tai Mẫn Uyên như muốn thôi miên.
Nghe được vậy Mẫn Uyên càng thêm khủng sợ, nàng cựa quậy muốn tránh thoát ma trảo của ông Khang, nhưng với sức lực yếu ớt của nàng thì làm sao có sức kháng cự từ một người đang ông lực lưỡng.
“ Sợ lắm sao, vậy thì bác cho con không còn sợ, hahahaha.” Ông Khang nói xong lại cười lớn đắc ý, hai tay bế thân thể nhỏ yếu của Mẫn Uyên lên bàn ăn, hai tay đẩy mạnh nàng nằm xuống.
“ Ông chủ đừng, làm ơn đừng mà.” Mẫn Uyên còn nhỏ không biết ông Khang sẽ làm gì, nhưng nàng lúc này thật sự hoảng sợ tột cùng, một loại bất an từ ông Khang mang đến khiến nàng hơi càng ra sức dãy dụa né tránh.
“ Kháng cự, mày càng kháng cự tao càng thích ý.” Ông Khang trên mặt ôn hoà thường ngày đã thay bằng một loại tà dâm dã thú, ông ta bắt đầu hôn tới tấp Mẫn Uyên, như một con thú hoang ngấu nghiến lấy cơ thể nàng.
“ Loảng xoảng.” Từ trên bàn ăn rơi xuống những chiếc ly, khiến dưới sàn chỉ mảnh vụn của thuỷ tinh.
Tiếng thuỷ tinh vở khiến Mẫn Uyên nhanh chóng thức tỉnh, vốn đang tuyệt vọng trong ác mộng nàng liền lấy hết sức lực vốn có của mình, chân phải gầy yếu lấy hết lực đạp vào bộ hạ của ông Khang.
“ aaaaaa, con chó này.” Đau đớn từ bộ hạ truyền đến, ông Khang theo bản năng của đàn ông ôm lấy bộ hạ bảo vệ của quý của mình, quỳ xuống đau đớn.
Nhìn thấy thời cơ đã đến, Mẫn Uyên nhanh chóng chạy rời khỏi.
“ Muốn chạy.” Ông Khang gầm gừ đau đớn, mặc dù bộ hạ vẫn còn đau nhức nhưng vẫn không tha cho Mẫn Uyên, một tay nhanh chóng bắt lấy một chân gầy trơ xương của nàng.
Đang nhanh chóng thoát khỏi ác mộng, Mẫn Uyên bị một cái kéo mạnh từ dưới chân khiến nàng mất thăng bằng té xuống.
“ aaaaaaaaaa.” Một tiếng thét dài từ miệng nhỏ của nàng phát ra, một cơn thống khổ từ má nàng cấp đến, phía dưới những mảnh thuỷ đâm sâu chằng chịt vào da thịt non nớt của nàng.
“ Hả.” Nhìn thấy nữa mặt nàng chỉ toàn là máu, ông Khang hoảng sợ cứng đờ.
Mẫn Uyên cảm nhận chói buộc ở chân đã buông lỏng, cố nén đau đớn bò dậy, chạy nhanh ra trước nhà.
“ Đứng lại, đừng chạy.” Ông Khang thấy nàng chạy mất bóng liền hoảng hốt chạy theo, khi đi ra tới phòng khách, một cái bóng xẹt qua sau lưng hắn.
“ Boong.” Ông Khang không tin quay lại, phía sau đau đớn truyền đến khiến ông bị một trận hôn mê bất tĩnh.
“ hô... hô.... hô.” Mẫn Uyên cầm lấy trên tay bị đánh vỡ bình hoa, run rẩy nhìn đã ngất tĩnh ông Khang, hơi thở dồn dập điếng người.
“ Không, không thể ở lại, mình phải nhanh chóng trốn khỏi nơi đây.” Mẫn Uyên hoảng sợ bỏ mặc ông Khang đang ngất tĩnh, chân nhanh bước qua người ông Khang.
Vội vã chạy ra căn nhà địa ngục, Mẫn Uyên không có tiêu điểm, nàng chỉ biết chạy và chạy, trời lúc này đã buổi trưa, nhưng mây đen lại khiến bầu trời một mãnh u ám.
Mẫn Uyên chạy, chạy mãi, bổng một tiếng sấm chớp vang trời, mưa bắt đầu rơi hạt.
Thân thể gầy yếu từ trong cơn mưa chạy đi, tiếng sấm chớp vang trời khiến lòng nàng càng hoảng sợ, trong cơn mưa như giông bão đó, nước mưa hoà lẫn với nước mắt và máu của nàng, nàng không giám quay đầu lại, vì khi quay đầu là một địa ngục hiện trong mắt nàng.
Đau đớn từ trên mặt vẫn còn ghim những mẫu thuỷ tinh, nhưng lòng lại càng đau đớn hơn thể xác gấp trăm lần, uất nghẹn một năm qua khiến nàng muốn hét thật to, hét lên nỗi tủi nhục mà nàng đã chịu đứng.
“ Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy.” Bé nhỏ đứa bé gái hét lên trong mưa giông, tiếng hét thống khổ vang lên cùng tiếng sấm sáng trời.
/181
|