Xuống lầu, An Noãn tới ngân hàng rút năm vạn, lấy thừa ra hơn một vạn, An Noãn cho tiền vào phong bì vàng, cẩn thận cho vào chiếc túi sách trị giá mấy chục vạn của mình, cô sợ có nhìn thấy năm vạn sẽ nảy sinh ý đồ bắt cóc, cướp bóc ngay trước ngân hàng, đến lúc đó lại cho cô một dao, thật oan uổng.
Trên thực tế, sau khi ra khỏi ngân hàng, An Noãn lấy tốc độ nhanh nhất quay lại quán cafe, tiếng giày cao gót nện trên nền nhà vang lên rất lớn.
Khi đưa tiền cho Trần Mãn Tân, đoán được hắn sẽ từ chối, hắn có một khuyết điểm trí mạng là sĩ diện mà bây giờ cô lại uất ức lắm mới lấy được tiền cho hắn, Trần Mãn Tân cầm mới là lạ.
An Noãn biết dùng cách này đưa tiền cho hắn, so ra còn khiến hắn khó chịu hơn là giết hắn, chắc chắn không thành công.
Thấy phản ứng của Trần Mãn Tân đúng như trong dự đoán, An Noãn cảm thấy Trần Mãn Tân rất đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả con cún Tây Thi mà ba mẹ đưa cho cô lúc nhỏ, thật vất vả mới bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thiếu chút nữ là hỏng rồi.
Trong truyện khi Bạch Lộ đối phó An gia, cũng tìm ra đúng nhược điểm của Trần Mãn Tân, liều mạng đả kích hắn, cho nên mối quan hệ giữa hắn với nguyên chủ càng kém đi, nhưng quan hệ của hắn với An Dương cũng coi như tạm được, Bạch Lộ lại tạo tin đồn, nói xấu Trần Mãn Tân trên danh nghĩa của An Dương, làm cho Trần Mãn Tân quay lại đối phó với An gia, cắt đứt mọi tình cảm, chống đối An gia.
An Noãn bĩu môi, cô cũng không hy vọng, bản thân mình bỏ tiền ra lại khiến Trần Mãn Tân và Bạch Lộ liên kết với nhau, vậy đúng là vứt tiền qua của sổ, cô sẽ không để việc như vậy xảy ra.
Cho nên, dù như thế nào cô cũng phải ngăn cản Trần Mãn Tân ra nước ngoài.
Sau này hắn có ra nước ngoài hay không, cô không quan tâm, dù sao trong khoảng thời gian này hắn cũng không thể đi, cũng lỡ cơ hội liên kết cùng Bạch Lộ, vậy là đủ rồi.
Tiền nhất định phải đưa cho Trần Mãn Tân, hiện nay cô đã là “phú nhị đại”, không giống kiếp trước không nỡ mua một chiếc Iphone, bây giờ mỗi ngày có mua một chiếc Iphone cũng không thể phá sản được.
Khó mới có được thân phận giàu có, nhất định phải cảm nhận cái cảm giác của người có tiền, cho nên , An Noãn giữ đúng tinh thần như vậy, hào sảng đem tiền nhét vào trong ngực Trần Mãn Tân.
Đương nhiên cũng là vì muốn làm rõ quan hệ với An Noãn, cô không hi vọng sau này Trần Mãn Tân vì cô khiến hắn không thể ra nước ngoài mà mang hận cô.
Có những chuyện, giấu trong lòng, giữ tới khi lên men, mới lấy ra, mùi vị đều sẽ bị biến chất.
“ Tôi nói với Tần đại ca, anh gần đây có việc, cũng không dư giả, anh ấy đưa thêm cho anh một vạn, nói là tiền đại ca mời tiểu đệ một bữa cơm, ngoài ra, Tần đại ca nói, nếu như là chuyện gia đình, thì nhất định đừng có tùy hứng, nên thương lượng,giải thích với người nhà, sau này cố gắng trầm tĩnh chút.” Lời An Noãn nói rất ‘ảo diệu’, nghe ra thì không thấy có gì không đúng.
Nhưng nghĩ kĩ thì:
Không dư giả?, sau đó bố thí cho hắn?
Mời tiểu đệ ... Tiền cơm, tùy hứng, chẳng phải đang ám chỉ hắn không trưởng thành? Trẻ con sao?
Nghe xong An Noãn giải thích, mặt Trần Mãn Tân càng khó coi, đừng tưởng rằng không biết ý của Tần Mộc, bây giờ hắn một chút cũng không hề muốn nhận “ý tốt” của đối phương.
Tâm tình Trần Mãn Tân lúc này, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò.
Nhìn phong bao chướng mắt trên bàn, tâm trạng hắn vô cùng kém, quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, nhưng đi không được vài bước, liền quay trở lại, cầm lấy chiếc phong bì , tới quan bar gần đó, hắn quyết định, phải dùng số tiền này, mua rượu uống.
Có tiền, tùy hứng.
An noãn lại có tâm trạng ngược lại với Trần Mãn Tân, đôi mắt hồ ly đầy ý cười, quay người bước đi không nhanh không chậm, bất giác ngân nga lên ca khúc thịnh hành gần đây.
Với tâm tình cực tốt An Noãn ngồi vào vị trí cạnh bên tài xế, không chút giấu diếm nào ngắm nhìn khuôn mặt Tần Mộc, so với Trần Mãn Tân, An Noãn cảm thấy Tần Mộc đẹp trai hơn rất nhiều.
Tần Mộc khởi động xe , chiếc xe ra ngoài gara, ánh mặt trời đầu hạ chiếu lên mặt kính chắn gió, nháy mắt trong xe trở nên nóng bức, An Noãn muốn giúp Tần Mộc mở điều hòa, chỉ tiếc chiếc xe quá cao cấp, cô không biết sử dụng, đưa tay ra ấn loạn một hồi, nhiệt độ còn tăng cao hơn, An Noãn đành xấu hổ nhìn Tần Mộc, cười cười tỏ vẻ không phải cô cố ý.
Tần Mộc cởi tây trang, An Noãn ân cần tiếp nhận, Tần Mộc lại kéo kéo cà vạt, mở một cúc ngực, lộ ra một mảng da thịt, khêu gợi chết mất, An Noãn nhìn mà chảy nước miếng, chồng cô quá gợi cảm, làm vợ, cô quá hạnh phúc.
“Tần đại ca, bữa tối để em làm”. An Noãn nghĩ, quyết định, trước mặt Tần Mộc mình ngoài một chút thiên phú về viết văn ra, cô không thể để chồng mình cảm thấy cô vô dụng được.
Tần Mộc và An Noãn thường ngày không ăn cơm ở chung cư, nên cũng không thuê giúp việc, trong tiểu thuyết, là cô cố ý xây dựng không khí lạnh lẽo trong khu chung cư này , làm cho nữ chủ càng thuận lợi thay thế vị trí của An Noãn, nhưng hiện nay cô không thích, ngày mai, cô phải thuê một giúp việc, không, hai người, cô còn muốn đem tất cả mọi thứ trong phòng trang trí này thành kiểu tình nhân, không phải tình nhân không được, đến đồ lót cũng thành đồ lót tình nhân.
Nhưng bữa ăn tối hôm nay, chỉ có thể do cô và Tần Mộc tự giải quyết.
An Noãn cảm thấy để cho Tần Mộc Nẫu cơm đúng là “giết gà lại dùng dao mổ trâu”, cho nên rất có trách nhiệm đảm đương nhiệm vụ này.
“Em nấu?” Tần Mộc kinh ngạc nhìn An Noãn tự hồ như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Trong ấn tượng anh, An Noãn là người mười ngón không dính bụi bẩn.
Trong quá khứ, nhiều nhất cũng chỉ là tới nhà hàng mua mấy món hắn thích.
Đương nhiên,dựa vào gia thế của An Noãn, quả thật cũng không cần làm mấy thứ đó, mà hắn cũng không cần vợ mình nấu cơm giặt giũ, những việc này người khác cũng có thể làm thay, điều hắn cần chính là nửa kia biết nghe lời, là cô gái làm cho hắn cảm thấy chung sống thỏa mái dễ chịu là được rồi.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ cùng An Noãn tới một nhà hàng gần khu chung cư ăn một bữa như mọi khi, nhưng nếu đã như vậy, liền ăn ở nhà đi.
An Noãn nhìn vẻ không tin được trên mặt Tần Mộc, liền không biết tự lượng sức khoát lác:
Vâng, em nấu, cà chua xào trứng, khoai tây xắt sợi, hành tây xào tương, chỉ có món anh không nghĩ ra được, không có món nào em không nấu được?
Mà cô sớm quên rằng,trong cuộc sống 20 năm kiếp trước, cô mới chỉ vào bếp hai lần, lần đầu tiên, cô cắt khoai sọ nhưng lại cắt trúng tay trái mình, để lại một vết sẹo trắng, lần thứ hai, An Noãn đổi sang tay phải, vì thế lần này ngón tay phải bị cắt trúng, mỗi bên một sẹo tương xứng, đến khi ba mẹ An Noãn qua đời, cô vẫn chưa biết nấu cơm, mỗi lần từ trường về, đều tới nhà bà hàng xóm ăn cơm.
Sẽ không đến mức buổi tối phải tới bệnh viện chứ? Tần Mộc hỏi rất nghiêm túc.
Đối diện với gương mặt không thể đẹp trai hơn nữa, đầu óc An Noãn căn bản không hề thông qua suy nghĩ của các tế bào, tự cổ có Đường Thái Tông vì muốn có nụ cười của mỹ nhân mà ngàn dặm đưa vải tươi, nay có cô vì nụ cười mỹ nam mà tự mình xuống bếp.
Cô đưa hay tay lên tai, lắc đầu nói : “ em thề sẽ không mà”
Tần Mộc lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là tạo dáng đáng yêu khi “tự sướng” lại còn nói gì mà thề thốt.?
Nhưng thấy cô cười vui vẻ như vậy, liền gật gật đầu nói: ừm, vậy thì em làm đi.
Nhưng Tần Mộc cũng không ôm hy vọng gì với tay nghề của An Noãn, lúc đi siêu thị, An Noãn đi phía trước chọn đồ, Tần Mộc đi phía sau, kkhi anh cầm cá và xương sườn trở lại, chiếc xe đẩy đã bị An Noãn chất đầy, bên trong có ba trái dưa lưới, hai túi táo, một trái dưa hấu, còn có sáu trái dứa, gần như đã đầy cả xe rồi, các góc trống nhỏ còn lại để một củ hành tây, cà chua, hai củ khoai tây cùng với khoai sọ.
Tần Mộc co rút khóe miệng, sờ sờ mũi , quả nhiên là vậy.
Bỏ cá và xương xườn trong tay vào xe đẩy, lại yên lặng bỏ bớt một ít hoa quả ra, để lấy chút không gian, sau đó lấy thêm ít rau dưa.
Đến nhà, Tần Mộc vào thư phòng, An Noãn vào phòng bếp, chia ra hành động.
Trong thu phòng, nếu Tần Mộc chậm dãi thư thái.
Thì trong phòng bếp, An Noãn lại băn khoăn không biết làm như thế nào.
Cô cầm dao, cắt cũng không đúng, mà không cắt cũng không đúng, cô cũng chưa suy nghĩ xem nên cắt như thế nào?
Hành tây nên cắt trái hay cắt phải? Thái ngang hay thái dọc?
Cô bi kịch phát hiện ra rằng, cô lại động lòng trắc ẩn với rau dưa, không thể nào ra tay được.
Tần Mộc gọi xong một cuộc điện thoại quốc tế, từ thư phòng đi ra, liền thấy bóng dáng bận đến rối tinh rối mù, hắn mơ hồ cảm thấy An Noãn hôm nay và An Noãn trước đây có chút không giống, đương nhiên cũng có khả năng là hắn chưa bao giờ chú ý tới An Noãn, cho nên không biết An Noãn thật ra là một cô gái như thế nào, nhưng cảm giác này dường như cũng không có quá nhiều phản cảm.
Trong bếp , An Noãn vừa khóc , vừa thái hành tây.
Cmn , cay quá , mắt không nhìn thấy hành tây rồi .
Căn bản không biết thái chỗ nào, thôi, cắt bừa vậy.
Nha.
Trong bếp , một tiếng tiếng thét truyền đến, Tần Mộc khẽ cau mày, đôi chân dài miên man bước nhanh tới.
Bước vào bếp liền thấy, An Noãn che ngón tay, đang nghiến răng nghiến lợi.
Làm sao vậy? Cắt vào tay ? Tần Mộc tiến gần, đưa tay cầm lấy tay An Noãn, vừa nhìn, quả nhiên, trên ngón tay, cùng với móng tay đều để lại vết máu.
Cô thật thảm, mỗi lần động vào dao đều cắt vào tay, xuyên qua vào thân thể này vẫn còn cắt vào tay.
Ô ô ô, đau quá, An Noãn nước mắt ròng ròng nhìn ngón tay mình.
Mắt ngứa quá , nhịn không được đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó nước mắt trào ra càng thêm dữ dội .
Tần Mộc lấy tới hòm thuốc từ trong tủ ra, kéo An Noãn đến đối diện mình, lấy cồn ra, khử trùng cho An Noãn.
Dựa sát vào Tần Mộc , mặt An Noãn thoắt cá đỏ lên bừng bừng, nước mắt chảy đầm đìa, mông bắt đầu ngọ ngoạy, quay trái quay phải.
Đừng nhúc nhích!
Tần Mộc không thấy được miệng vết thương, trừng mắt nhìn An Noãn liếc, buông ra một câu.
An Noãn hít hít mũi, có chút an phận lại.
Giờ phút này bụng cô bắt đầu lại vang lên tiếng “ ọt....ọt...ọt....”
An Noãn sờ sờ bụng của mình, lần nữa hít hít mũi, bữa tối làm thế nào đây? có chút tủi thân dùng cánh tay không bị thương chỉ chỉ vào phòng bếp nói.
Để anh làm đi. Giúp An Noãn băng bó xong xuôi, Tần Mộc vào bếp.
Nửa giờ sau, trên bàn ăn xuất hiện khoai tây xắt sợi, trứng xào cà chua, hành tây xào tương, hương thơm ngào ngạt, An Noãn ăn liền hai chén, Tầm Mộc bỗng nhiên phát hiện, vợ mình- An Noãn chỉ thích hợp làm cái thùng cơm.
Buổi tối, Tần Mộc làm việc, An Noãn nhàm chán, ra phòng khách xem ti vi hơn tiếng đồng hồ, xem các bộ phim truyền hình trênh các kênh lớn để lấy linh cảm, xem được một lúc, An Noãn mở máy tính ra, tìm một số trạng mạng văn học lớn, xem có thể tìm được một trang mạng nào có thể kí hợp đồng tiếp tục viết tiểu thuyết không.
An noãn cũng không hy vọng có tìm thấy trang Tấn Giang thứ hai ở đây, nào ngờ ở thế giới này cũng có Tấn Giang, kích động một lúc, “ Bá Nhạc” của cô đúng là không hề rời bỏ cô, cô muốn tiếp tục hoàn thành giấc mộng dang dở của mình, viễn cảnh giống như có một tiểu thiên sứ đang bay lại gần cô.
An Noãn click mở trang web, đăng ký một tài khoản trên đó.
Sau khi đăng kí hoàn tất, An Noãn ấn vào bảng xếp hạng hot nhất của Tấn Giang, cô viết về mảng ngôn tình đô thị , cho nên chỉ nhìn bảng xếp hạng của ngôn tình đô thị, từ trên xuống dưới, An Noãn phát hiện, văn phong Tấn Giang ở thế giới này, mới dừng lại ở mười năm, việc này đối với An Noãn tuyệt đối là một chuyện tốt, còn nhiều đề tài để cô có thể tự do phát huy, hơn nữa có thể tùy ý viết các loại cẩu huyết khác nhau.
Dựa vào ký ức và thông tin trên bảng xếp hạng, sau khi sắp xếp một chút tư liệu, An Noãn lười biếng vươn vai, nhìn đồng hồ, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Lấy một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm gợi cảm từ trong tủ ra, đừng hiểu lầm, trong tủ chỉ có váy ngủ tơ tằm, vì An Noãn dưới ngòi bút của cô, là người chỉ thích ăn mặc khêu gợi, một là vì có dang người quá hoàn hảo, hai là vì muốn quyến rũ Tần Mộc, cho nên nguyên cả tủ toàn là đồ lót, điều khác biệt duy nhất giữa các váy ngủ chính là màu sắc: xanh, đỏ, tím, vàng...
An Noãn nhịn không được, ngắm dáng người khêu gợi của mình trong gương, ngực phẳng bây giờ đã thành 34d, cảm giác này..., đúng là không cách nào hình dung, An Noãn lựa một chiếc lại cầm một chiếc khác lên, hoàn toàn đã đem phòng ngủ thành phòng thay đồ, đứng trước gương không ngừng đắc ý.
An Noãn chụp không biết bao nhiêu kiểu, lúc nghe thấy tiếng cửa mở, nhất thời hưng phấn, hoàn toàn quên mất mình đang là nữ phụ, học động tác kinh điển của các diễn viên nổi tiếng trên các poster, xoay người cười nói : “ gợi cảm không?”
Trên thực tế, sau khi ra khỏi ngân hàng, An Noãn lấy tốc độ nhanh nhất quay lại quán cafe, tiếng giày cao gót nện trên nền nhà vang lên rất lớn.
Khi đưa tiền cho Trần Mãn Tân, đoán được hắn sẽ từ chối, hắn có một khuyết điểm trí mạng là sĩ diện mà bây giờ cô lại uất ức lắm mới lấy được tiền cho hắn, Trần Mãn Tân cầm mới là lạ.
An Noãn biết dùng cách này đưa tiền cho hắn, so ra còn khiến hắn khó chịu hơn là giết hắn, chắc chắn không thành công.
Thấy phản ứng của Trần Mãn Tân đúng như trong dự đoán, An Noãn cảm thấy Trần Mãn Tân rất đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả con cún Tây Thi mà ba mẹ đưa cho cô lúc nhỏ, thật vất vả mới bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thiếu chút nữ là hỏng rồi.
Trong truyện khi Bạch Lộ đối phó An gia, cũng tìm ra đúng nhược điểm của Trần Mãn Tân, liều mạng đả kích hắn, cho nên mối quan hệ giữa hắn với nguyên chủ càng kém đi, nhưng quan hệ của hắn với An Dương cũng coi như tạm được, Bạch Lộ lại tạo tin đồn, nói xấu Trần Mãn Tân trên danh nghĩa của An Dương, làm cho Trần Mãn Tân quay lại đối phó với An gia, cắt đứt mọi tình cảm, chống đối An gia.
An Noãn bĩu môi, cô cũng không hy vọng, bản thân mình bỏ tiền ra lại khiến Trần Mãn Tân và Bạch Lộ liên kết với nhau, vậy đúng là vứt tiền qua của sổ, cô sẽ không để việc như vậy xảy ra.
Cho nên, dù như thế nào cô cũng phải ngăn cản Trần Mãn Tân ra nước ngoài.
Sau này hắn có ra nước ngoài hay không, cô không quan tâm, dù sao trong khoảng thời gian này hắn cũng không thể đi, cũng lỡ cơ hội liên kết cùng Bạch Lộ, vậy là đủ rồi.
Tiền nhất định phải đưa cho Trần Mãn Tân, hiện nay cô đã là “phú nhị đại”, không giống kiếp trước không nỡ mua một chiếc Iphone, bây giờ mỗi ngày có mua một chiếc Iphone cũng không thể phá sản được.
Khó mới có được thân phận giàu có, nhất định phải cảm nhận cái cảm giác của người có tiền, cho nên , An Noãn giữ đúng tinh thần như vậy, hào sảng đem tiền nhét vào trong ngực Trần Mãn Tân.
Đương nhiên cũng là vì muốn làm rõ quan hệ với An Noãn, cô không hi vọng sau này Trần Mãn Tân vì cô khiến hắn không thể ra nước ngoài mà mang hận cô.
Có những chuyện, giấu trong lòng, giữ tới khi lên men, mới lấy ra, mùi vị đều sẽ bị biến chất.
“ Tôi nói với Tần đại ca, anh gần đây có việc, cũng không dư giả, anh ấy đưa thêm cho anh một vạn, nói là tiền đại ca mời tiểu đệ một bữa cơm, ngoài ra, Tần đại ca nói, nếu như là chuyện gia đình, thì nhất định đừng có tùy hứng, nên thương lượng,giải thích với người nhà, sau này cố gắng trầm tĩnh chút.” Lời An Noãn nói rất ‘ảo diệu’, nghe ra thì không thấy có gì không đúng.
Nhưng nghĩ kĩ thì:
Không dư giả?, sau đó bố thí cho hắn?
Mời tiểu đệ ... Tiền cơm, tùy hứng, chẳng phải đang ám chỉ hắn không trưởng thành? Trẻ con sao?
Nghe xong An Noãn giải thích, mặt Trần Mãn Tân càng khó coi, đừng tưởng rằng không biết ý của Tần Mộc, bây giờ hắn một chút cũng không hề muốn nhận “ý tốt” của đối phương.
Tâm tình Trần Mãn Tân lúc này, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò.
Nhìn phong bao chướng mắt trên bàn, tâm trạng hắn vô cùng kém, quay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, nhưng đi không được vài bước, liền quay trở lại, cầm lấy chiếc phong bì , tới quan bar gần đó, hắn quyết định, phải dùng số tiền này, mua rượu uống.
Có tiền, tùy hứng.
An noãn lại có tâm trạng ngược lại với Trần Mãn Tân, đôi mắt hồ ly đầy ý cười, quay người bước đi không nhanh không chậm, bất giác ngân nga lên ca khúc thịnh hành gần đây.
Với tâm tình cực tốt An Noãn ngồi vào vị trí cạnh bên tài xế, không chút giấu diếm nào ngắm nhìn khuôn mặt Tần Mộc, so với Trần Mãn Tân, An Noãn cảm thấy Tần Mộc đẹp trai hơn rất nhiều.
Tần Mộc khởi động xe , chiếc xe ra ngoài gara, ánh mặt trời đầu hạ chiếu lên mặt kính chắn gió, nháy mắt trong xe trở nên nóng bức, An Noãn muốn giúp Tần Mộc mở điều hòa, chỉ tiếc chiếc xe quá cao cấp, cô không biết sử dụng, đưa tay ra ấn loạn một hồi, nhiệt độ còn tăng cao hơn, An Noãn đành xấu hổ nhìn Tần Mộc, cười cười tỏ vẻ không phải cô cố ý.
Tần Mộc cởi tây trang, An Noãn ân cần tiếp nhận, Tần Mộc lại kéo kéo cà vạt, mở một cúc ngực, lộ ra một mảng da thịt, khêu gợi chết mất, An Noãn nhìn mà chảy nước miếng, chồng cô quá gợi cảm, làm vợ, cô quá hạnh phúc.
“Tần đại ca, bữa tối để em làm”. An Noãn nghĩ, quyết định, trước mặt Tần Mộc mình ngoài một chút thiên phú về viết văn ra, cô không thể để chồng mình cảm thấy cô vô dụng được.
Tần Mộc và An Noãn thường ngày không ăn cơm ở chung cư, nên cũng không thuê giúp việc, trong tiểu thuyết, là cô cố ý xây dựng không khí lạnh lẽo trong khu chung cư này , làm cho nữ chủ càng thuận lợi thay thế vị trí của An Noãn, nhưng hiện nay cô không thích, ngày mai, cô phải thuê một giúp việc, không, hai người, cô còn muốn đem tất cả mọi thứ trong phòng trang trí này thành kiểu tình nhân, không phải tình nhân không được, đến đồ lót cũng thành đồ lót tình nhân.
Nhưng bữa ăn tối hôm nay, chỉ có thể do cô và Tần Mộc tự giải quyết.
An Noãn cảm thấy để cho Tần Mộc Nẫu cơm đúng là “giết gà lại dùng dao mổ trâu”, cho nên rất có trách nhiệm đảm đương nhiệm vụ này.
“Em nấu?” Tần Mộc kinh ngạc nhìn An Noãn tự hồ như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Trong ấn tượng anh, An Noãn là người mười ngón không dính bụi bẩn.
Trong quá khứ, nhiều nhất cũng chỉ là tới nhà hàng mua mấy món hắn thích.
Đương nhiên,dựa vào gia thế của An Noãn, quả thật cũng không cần làm mấy thứ đó, mà hắn cũng không cần vợ mình nấu cơm giặt giũ, những việc này người khác cũng có thể làm thay, điều hắn cần chính là nửa kia biết nghe lời, là cô gái làm cho hắn cảm thấy chung sống thỏa mái dễ chịu là được rồi.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ cùng An Noãn tới một nhà hàng gần khu chung cư ăn một bữa như mọi khi, nhưng nếu đã như vậy, liền ăn ở nhà đi.
An Noãn nhìn vẻ không tin được trên mặt Tần Mộc, liền không biết tự lượng sức khoát lác:
Vâng, em nấu, cà chua xào trứng, khoai tây xắt sợi, hành tây xào tương, chỉ có món anh không nghĩ ra được, không có món nào em không nấu được?
Mà cô sớm quên rằng,trong cuộc sống 20 năm kiếp trước, cô mới chỉ vào bếp hai lần, lần đầu tiên, cô cắt khoai sọ nhưng lại cắt trúng tay trái mình, để lại một vết sẹo trắng, lần thứ hai, An Noãn đổi sang tay phải, vì thế lần này ngón tay phải bị cắt trúng, mỗi bên một sẹo tương xứng, đến khi ba mẹ An Noãn qua đời, cô vẫn chưa biết nấu cơm, mỗi lần từ trường về, đều tới nhà bà hàng xóm ăn cơm.
Sẽ không đến mức buổi tối phải tới bệnh viện chứ? Tần Mộc hỏi rất nghiêm túc.
Đối diện với gương mặt không thể đẹp trai hơn nữa, đầu óc An Noãn căn bản không hề thông qua suy nghĩ của các tế bào, tự cổ có Đường Thái Tông vì muốn có nụ cười của mỹ nhân mà ngàn dặm đưa vải tươi, nay có cô vì nụ cười mỹ nam mà tự mình xuống bếp.
Cô đưa hay tay lên tai, lắc đầu nói : “ em thề sẽ không mà”
Tần Mộc lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là tạo dáng đáng yêu khi “tự sướng” lại còn nói gì mà thề thốt.?
Nhưng thấy cô cười vui vẻ như vậy, liền gật gật đầu nói: ừm, vậy thì em làm đi.
Nhưng Tần Mộc cũng không ôm hy vọng gì với tay nghề của An Noãn, lúc đi siêu thị, An Noãn đi phía trước chọn đồ, Tần Mộc đi phía sau, kkhi anh cầm cá và xương sườn trở lại, chiếc xe đẩy đã bị An Noãn chất đầy, bên trong có ba trái dưa lưới, hai túi táo, một trái dưa hấu, còn có sáu trái dứa, gần như đã đầy cả xe rồi, các góc trống nhỏ còn lại để một củ hành tây, cà chua, hai củ khoai tây cùng với khoai sọ.
Tần Mộc co rút khóe miệng, sờ sờ mũi , quả nhiên là vậy.
Bỏ cá và xương xườn trong tay vào xe đẩy, lại yên lặng bỏ bớt một ít hoa quả ra, để lấy chút không gian, sau đó lấy thêm ít rau dưa.
Đến nhà, Tần Mộc vào thư phòng, An Noãn vào phòng bếp, chia ra hành động.
Trong thu phòng, nếu Tần Mộc chậm dãi thư thái.
Thì trong phòng bếp, An Noãn lại băn khoăn không biết làm như thế nào.
Cô cầm dao, cắt cũng không đúng, mà không cắt cũng không đúng, cô cũng chưa suy nghĩ xem nên cắt như thế nào?
Hành tây nên cắt trái hay cắt phải? Thái ngang hay thái dọc?
Cô bi kịch phát hiện ra rằng, cô lại động lòng trắc ẩn với rau dưa, không thể nào ra tay được.
Tần Mộc gọi xong một cuộc điện thoại quốc tế, từ thư phòng đi ra, liền thấy bóng dáng bận đến rối tinh rối mù, hắn mơ hồ cảm thấy An Noãn hôm nay và An Noãn trước đây có chút không giống, đương nhiên cũng có khả năng là hắn chưa bao giờ chú ý tới An Noãn, cho nên không biết An Noãn thật ra là một cô gái như thế nào, nhưng cảm giác này dường như cũng không có quá nhiều phản cảm.
Trong bếp , An Noãn vừa khóc , vừa thái hành tây.
Cmn , cay quá , mắt không nhìn thấy hành tây rồi .
Căn bản không biết thái chỗ nào, thôi, cắt bừa vậy.
Nha.
Trong bếp , một tiếng tiếng thét truyền đến, Tần Mộc khẽ cau mày, đôi chân dài miên man bước nhanh tới.
Bước vào bếp liền thấy, An Noãn che ngón tay, đang nghiến răng nghiến lợi.
Làm sao vậy? Cắt vào tay ? Tần Mộc tiến gần, đưa tay cầm lấy tay An Noãn, vừa nhìn, quả nhiên, trên ngón tay, cùng với móng tay đều để lại vết máu.
Cô thật thảm, mỗi lần động vào dao đều cắt vào tay, xuyên qua vào thân thể này vẫn còn cắt vào tay.
Ô ô ô, đau quá, An Noãn nước mắt ròng ròng nhìn ngón tay mình.
Mắt ngứa quá , nhịn không được đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó nước mắt trào ra càng thêm dữ dội .
Tần Mộc lấy tới hòm thuốc từ trong tủ ra, kéo An Noãn đến đối diện mình, lấy cồn ra, khử trùng cho An Noãn.
Dựa sát vào Tần Mộc , mặt An Noãn thoắt cá đỏ lên bừng bừng, nước mắt chảy đầm đìa, mông bắt đầu ngọ ngoạy, quay trái quay phải.
Đừng nhúc nhích!
Tần Mộc không thấy được miệng vết thương, trừng mắt nhìn An Noãn liếc, buông ra một câu.
An Noãn hít hít mũi, có chút an phận lại.
Giờ phút này bụng cô bắt đầu lại vang lên tiếng “ ọt....ọt...ọt....”
An Noãn sờ sờ bụng của mình, lần nữa hít hít mũi, bữa tối làm thế nào đây? có chút tủi thân dùng cánh tay không bị thương chỉ chỉ vào phòng bếp nói.
Để anh làm đi. Giúp An Noãn băng bó xong xuôi, Tần Mộc vào bếp.
Nửa giờ sau, trên bàn ăn xuất hiện khoai tây xắt sợi, trứng xào cà chua, hành tây xào tương, hương thơm ngào ngạt, An Noãn ăn liền hai chén, Tầm Mộc bỗng nhiên phát hiện, vợ mình- An Noãn chỉ thích hợp làm cái thùng cơm.
Buổi tối, Tần Mộc làm việc, An Noãn nhàm chán, ra phòng khách xem ti vi hơn tiếng đồng hồ, xem các bộ phim truyền hình trênh các kênh lớn để lấy linh cảm, xem được một lúc, An Noãn mở máy tính ra, tìm một số trạng mạng văn học lớn, xem có thể tìm được một trang mạng nào có thể kí hợp đồng tiếp tục viết tiểu thuyết không.
An noãn cũng không hy vọng có tìm thấy trang Tấn Giang thứ hai ở đây, nào ngờ ở thế giới này cũng có Tấn Giang, kích động một lúc, “ Bá Nhạc” của cô đúng là không hề rời bỏ cô, cô muốn tiếp tục hoàn thành giấc mộng dang dở của mình, viễn cảnh giống như có một tiểu thiên sứ đang bay lại gần cô.
An Noãn click mở trang web, đăng ký một tài khoản trên đó.
Sau khi đăng kí hoàn tất, An Noãn ấn vào bảng xếp hạng hot nhất của Tấn Giang, cô viết về mảng ngôn tình đô thị , cho nên chỉ nhìn bảng xếp hạng của ngôn tình đô thị, từ trên xuống dưới, An Noãn phát hiện, văn phong Tấn Giang ở thế giới này, mới dừng lại ở mười năm, việc này đối với An Noãn tuyệt đối là một chuyện tốt, còn nhiều đề tài để cô có thể tự do phát huy, hơn nữa có thể tùy ý viết các loại cẩu huyết khác nhau.
Dựa vào ký ức và thông tin trên bảng xếp hạng, sau khi sắp xếp một chút tư liệu, An Noãn lười biếng vươn vai, nhìn đồng hồ, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Lấy một chiếc váy ngủ bằng tơ tằm gợi cảm từ trong tủ ra, đừng hiểu lầm, trong tủ chỉ có váy ngủ tơ tằm, vì An Noãn dưới ngòi bút của cô, là người chỉ thích ăn mặc khêu gợi, một là vì có dang người quá hoàn hảo, hai là vì muốn quyến rũ Tần Mộc, cho nên nguyên cả tủ toàn là đồ lót, điều khác biệt duy nhất giữa các váy ngủ chính là màu sắc: xanh, đỏ, tím, vàng...
An Noãn nhịn không được, ngắm dáng người khêu gợi của mình trong gương, ngực phẳng bây giờ đã thành 34d, cảm giác này..., đúng là không cách nào hình dung, An Noãn lựa một chiếc lại cầm một chiếc khác lên, hoàn toàn đã đem phòng ngủ thành phòng thay đồ, đứng trước gương không ngừng đắc ý.
An Noãn chụp không biết bao nhiêu kiểu, lúc nghe thấy tiếng cửa mở, nhất thời hưng phấn, hoàn toàn quên mất mình đang là nữ phụ, học động tác kinh điển của các diễn viên nổi tiếng trên các poster, xoay người cười nói : “ gợi cảm không?”
/28
|