“Đừng nhúc nhích!” Tần Mộc lắc đầu, cầm khăn tay lau mặt cho An Noãn, trên mặt An Noãn không bôi nhiều lớp mỹ phẩm như những người phụ nữ khác, trên khuôn mặt mộc thuần khiết ngoài vết bút mới bị vạch lên, còn có một nốt đỏ, nhìn giống như vết muỗi cắn ở dưới đuôi mắt. Cả khuôn mặt đều toát lên vẻ ngây thơ, không giống như Tần Mộc, 26 tuổi, mà nhìn như 30 tuổi, cũng không phải do hắn nhìn già dặn, mà khí chất toát ra trên người hắn, làm cho người khác cảm thấy một khí phách lão luyện, bất giác quên đi tuổi tác thật của hắn.
An Noãn chớp chớp lại chớp chớp lông mi, nhìn như đôi cách bướm rung rinh, Tần Mộc cảm thấy nếu An Noãn có thể không nghi thần nghi quỷ như trước kia, hắn có lẽ có thể chung sống cả đời với cô vợ nhỏ này, dù sao, khoảng thời gian này dường như cũng rất thú vị.
Mà An Noãn còn đang tức giận Tần Mộc đã vạch một đường đen xì từ miệng tới tận mang tai của cô, khuôn mặt cứ động đậy, không cho Tần Mộc lau, bĩu môi, giống như có vô số điều muốn cáo trạng.
Sức lực An Noãn nhỏ, dù hai chân Tần Mộc có hơi mở ra, để giữ trọng tâm cơ thể, cũng có thể nhanh chóng khống chế được cả người An Noãn.
Âm thanh ôn thuận vang lên, không nóng không lạnh uy hiếp An Noãn: “ Nếu còn động đậy nữa, anh sẽ vẽ thêm hai vết nước mũi, một vết nước miếng trên mặt em.” Tần Mộc lấy tay vẽ vẽ, giống như muốn vẽ thật lên mặt cô, không ngờ ngón tay lướt qua da thịt non mềm như đậu hũ của An Noãn lại có cảm giác rung động đến lạ thường.
An Noãn đang bực bội, nên chỉ lo tức giận, trừng mắt giậm chân nhìn Tần Mộc, tay chỉ lên mặt mình nói: “ Anh sao lại như vậy, rõ ràng là anh cố ý!” Đã không xin lỗi, còn uy hiếp cô, người xấu, người xấu, không để ý đến anh, đợi xuyên trở về, tuyệt đố không viết tình tiết về baby, tuyệt đối, hừ hừ hừ.
“Nếu em không lộn xộn, thì sẽ không bị vạch, em nghĩ xem, vừa nãy anh có đẩy em mấy lần.” Ít nhất cũng năm lần, đúng là yêu tinh phiền toái, vẫn nói lý, còn nói hắn cố ý? Buồn cười.
“ Ai bảo anh không cho em đi làm.” Trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh trách nhiệm, xuyên trở về sẽ xóa luôn nữ chính của anh, để anh sống cô đơn cả đời.
Tần Mộc không lên tiếng, chỉ là cái tay đang lau trên mặt An Noãn, cố ý lau mạnh, đây mới là cố ý, mảng da bị chà sát mạnh đỏ lên, hình như hơi mạnh tay, trên khuôn mặt hắn hiện lên chút thẹn thùng, nhưng dù vậy, vẫn không thỏa hiệp với việc cô muốn đi làm.
Một bàn tay, đột nhiên bỏ vào trong tay hắn, cúi đầu nhìn, là An Noãn.
Cứng không được thì mềm .
An Noãn giở trò ‘vô lại.’
An Noãn mở miệng nói: “ Anh để cho em đi làm đi, nha?” Nhân tiện chớp chớp mắt, làm nũng, An Noãn sử dụng hết các thủ đoạn có thể khi viết tiểu thuyết ra, nhưng, không những không có hiệu quả còn làm mặt Tần Mộc thêm một ‘vạch đen’, cô có một cảm giác khó hiểu.
Không được!
Nguyên nhân Tần Mộc không lay động rất đơn giản, An Noãn hoàn toàn không cần phải đi làm, thứ nhất cô không có kinh nghiệm, thứ hai cũng không thiếu tiền, thứ ba là: đã có hắn.
Thấy An Noãn bũi môi, Tần Mộc than một tiếng, sờ đầu An Noãn, đôi mắt sẫm màu cúi xuống nhìn An Noãn : “không cho ương bướng, nếu nhàn chán thì đi cùng mấy người bạn thân trước kia ra ngoài chơi nhiều một chút,” Tuy rằng đều là bạn bè bình thường nhưng ít nhất cũng có thể giải buồn.
“Nhưng vẫn rất nhàm chán mà” Nhàm chán chính là như vậy, khi không có cảm giác, thì không thấy sự tồn tại của nó, đợi đến khi phát sự tồn tại của nó rồi, sẽ cảm thấy càng ngày càng nhàm chán.
“Tám giờ sáng thứ bày này, ở trung tâm thành phố có một cuộc hội thảo của sinh viên về vấn đề quản lý doanh nghiệp, em tới đó thử xem.” An Noãn học quản lý doanh nghiệp, thành tích hình như cũng không tệ, Tần Mộc quan sát hành vi gần đây của An Noãn, luôn cảm thấy điều này không đáng tin lắm, thành tích của đại học A nhất định không ra làm sao.
“Tần đại ca, anh xem, em trang điểm như thế này đi làm hay là …như thế này?” cô không thèm để ý, chỉ nói điều mình muốn.
Tần Mộc nhất thời có chút bực mình.
Trang điểm cái gì!
Hắn vừa mới nói nhiều như vậy, thế nhưng, cô một câu cũng không nghe.
Quả thực có nói cũng không thông.
Thấy An Noãn cứ như đứa trẻ ở trong khu, hận không thể kéo quần cô xuống đánh cho một trận vào mông.
An Noãn vẫn đang đợi câu trả lời, nhưng Tần Mộc không muốn đáp lại cô, vùi đầu làm việc không để ý đến cô.
An Noãn đành từ bỏ, đổi một chủ đề khác, “ Tần đại ca, anh thấy em có xinh đẹp không?”
“ Cũng không tệ lắm.” Nếu cho vào giới giải trí, cũng không có mấy người xinh đẹp như cô, khuôn mặt này, cũng được tính là ‘kinh diễm’.
An Noãn gật gật đầu, miễn cưỡng đồng ý đáp án của Tần Mộc, đứng dậy , từ trên cao nhìn xuống nói: “ Nếu như em xinh đẹp hơn nữa, anh có cảm thấy, anh có khả năng sẽ không còn vợ nữa hay không?”
Sẽ không.
Tần Mộc, có thể anh không hiểu ý em, ý em là, em quá xinh đẹp, sẽ bị rất nhiều người theo đuổi. Anh sẽ mất em đó.
Tần Mộc đứng dậy, ấn ấn đầu An Noãn, để An Noãn ngồi trở về vị trí cũ, nói từng câu từng chữ: “ Cô út của An gia, em lấy đâu ra lắm tự tin thế.” Tần Mộc thực muốn mở đầu An Noãn ra xem bên trong đựng cái gì, sao mà tinh quái như vậy, hơn nữa mất đi thì có thể tìm lại không phải là xong sao.
“ Tự tin là biểu hiện của thực lực, cho nên, em cảm thấy anh hẳn là nên đồng ý yêu cầu của em, cho em ở bên cạnh anh để anh dễ dàng trông nom.” An Noãn buông thõng hai tay, liên tục lảm nhảm bên cạnh Tần Mộc, hệt như con ruồi nhặng, cô thuộc dạng, nếu có việc trong lòng, sẽ luôn lải nhải về nó, cho đến khi đối phương thỏa hiệp mới thôi.
Tần Mộc để bút xuống nói: “ Vậy anh hỏi em, khi ông chủ và thư ký đi công tác, thư ký cần làm những việc gì?”
“Biết ạ, đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn, sau đó tìm hiểu rõ mục đính chuyến công tác, chuẩn bị tốt các tài liệu có liên quan, giữ liên hệ với khách hàng, tránh tình trạng luống cuống chân tay.”
Hình như nói vậy cũng coi như chính xác, Tần Mộc gật gật đầu, dáng vẻ giống như đang phỏng vấn, haizz
Trong lòng An Noãn có chút đắc ý, An Noãn cô cũng không ngốc, từ trước kia, những công việc như thế này cô đã từng làm qua, không chỉ là thư ký, cho dù anh có hỏi cô về ‘’em gái ấm giường’’ cô cũng có thể nói cho Tần Mộc nghe,cái gọi là ‘’em gái ấm giường’’, chính là người phụ nữ trần chuồng cùng đắp chung chăn với anh sau đó hai người nói chuyện phiếm đến khi trời sáng.
Kỳ thật, An Noãn muốn làm công việc này bởi vì căn thời gian thì Bạch Lộ sắp trở lại rồi.
Nói đến mức này, Tần Mộc không thể không thỏa hiệp, chủ yếu là vì, hắn đã phiền chết được.
Dặn dò thư ký trưởng sắp xếp những việc không khẩn cấp nhất cho An Noãn.
“Công việc thư ký nhàm chán, đến lúc đó, đừng có khóc lóc chạy đến oán hận anh.”
“ Cam đoan sẽ không, tổng tài đại nhân.” An Noãn nhảy dựng lên, một mực kính lễ với Tần Mộc.
Ánh mắt Tần Mộc vừa đúng nhìn về phía bụng An Noãn, mặc dù đã ăn một chén cơm, bụng An Noãn vẫn bằng phẳng như trước, dáng người tương đối đẹp, nên có thì có, nên lớn thì lớn, sau đó rơi vào trầm tư.
An Noãn sau khi nhận được sự đồng ý của Tần Mộc, đã dùng thái độ tốt đẹp để hối lỗi với Tần Mộc, cô không phải được tiện nghi mà khoe mẽ, đối với sự việc liên quan tới sinh mệnh của cô, cô sẽ không làm đảo loạn lợi ích, cô thích phân biệt rõ ràng đúng sai, đúng là đúng mà sai là sai, cô vừa rồi quấy rầy đến công việc của Tần Mộc là sự thật, hơn nữa việc liên quan đến mạng sống đã giải quyết xong, những cái khác không quan trọng, chỉ xin lỗi thôi mà.
Tần Mộc nghe xong, cảm thấy An Noãn hiểu chuyện, hào phóng tha thứ cho cô, sau đó cô đề nghị đi thăm Tần lão gia, nói tới đây mới nhớ ra, hai ngày trước An Noãn có nói muốn mua mỹ phẩm Nhật, nhưng mỹ phẩm này không bán ở thị trường nước ngoài, mẹ Tần Mộc nói sẽ mang về cho cô, xem ra bố mẹ Tần Mộc cũng muốn trở về rồi.
Tần lão gia tính tình cô độc quái gở, con cái lại bận sự nghiệp, trong lòng nhất định thấy cô đơn, ông ngoại An Noãn khi sống cũng là một ông lão trầm mặc, khi còn bé, không có chủ đề gì để trò chuyện với ông, thường ai làm việc người đó cả ngày, bây giờ nghĩ lại, có lần nào, ông không dành thứ ngon cho cô, có lần nào khi về mà cô không túi lớn túi nhỏ mang về.
Nghĩ như vậy, An Noãn càng cảm thấy nên đi, chỉ là không ngờ tới vừa đúng lúc Tần lão gia dùng bữa.
Tần lão gia đang vì việc con dâu cả đòi chia tài sản mà tâm tình không tốt, cho nên không muốn ăn cơm.
“Ông nội! ngoan, ăn cơm đi, đói sẽ hại đến cơ thể, bác sĩ sẽ tới bắt ông.” An Noãn dáng vẻ “áo bông” nhỏ đáng yêu, gắp một miếng rau xanh bỏ vào bát Tần lão gia.
Trước nhà An Noãn có một tên ngốc, cũng không thích ăn cơm, mỗi lần ăn cơm bà nội hắn cũng hù dọa hắn như vậy, dọa xong, nhất định hắn sẽ ăn, thử trăm lần được cả trăm lần.
An Noãn cảm thấy hiện giờ Tần lão gia và tên ngốc kia cùng một loại giống nhau.
Quả nhiên cô vừa nói xong, Tần lão gia liền ăn cơm, ngay cả dáng vẻ cũng giống nhau, nhìn như đang chịu oan ức, An Noãn cười vô cùng đắc ý, hai má lúm đồng tiền hằn sâu, làm cho người khác vô cùng muốn nhéo.
Tần Mộc đang uống trà, dừng lại, cúi đầu nhìn lướt qua dáng vẻ oan ức muốn nói lại thôi của Tần lão gia, lại nhìn An Noãn, thở dài một hơi.
Chưa ăn được vài miếng, điện thoại Tần lão gia lại vang lên, ông không nhận, cố ý ăn cơm, những rõ ràng, tốc độ ăn cũng chậm lại, sắc mặt cũng trầm xuống.
An Noãn rất biết nhìn sắc mặt, thấy ông không muốn nhận điện thoại, liền chủ động tắt đi, Tần Mộc và Tần lão gia đều nhìn cô mấy lần, lại thấy ông tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Điện thoại lại tới, An Noãn lại ấn tắt, lúc này Tần lão gia đến nhìn cũng không buồn nhìn nữa.
Đối phương lại như ,gọi đến phát nghiện, An Noãn ấn dập hơn mười lần, mà vẫn ngoan cố không thôi, còn kiên trì tiếp tục gọi, đơn giản ấn tắt nguồn luôn, một bên tự lẩm nhẩm một mình: “ bây giờ quảng cáo điện thoại gọi tới càng ngày càng điên khùng, mấy cuộc gọi tới đều hiện thị thành bác dâu cả?.”
Mặt Tần Mộc đen lại, thảo nào, người có thể tưởng ngựa giả thành ngựa thật đem tới tặng ông nội, thì có ý nghĩ này cũng không có gì là lạ.
Trên thực tế, ở một số phương diện An Noãn cũng không bẻ cong sự thật, cô nhìn người chính là, nếu đã xác nhận là người xấu thì sẽ đối đãi như người xấu, nếu là người tốt thì sẽ thỏa mái tiếp xúc.
Tần lão gia vừa nghe, liền vui vẻ, tâm tình đột nhiên tốt lên .
“ Chờ thêm một thời gian nữa, cháu cũng chuyển qua đây đi, qua ở cùng ông nội.” đã đến lúc dạy nó tập Thái cực quyền rồi.
An Noãn liên tục nói tốt, tốt, nhưng qua một thời gian nữa ai dám nói tốt đây.
Tuổi tác lớn, người già ăn cái gì cũng không thấy ngon, nay, cháu dâu rất hợp ý ông, ông ăn cơm cũng ngon hơn, vui vẻ ăn liền hai chén cơm, không may lại bị đầy bụng, Tần lão gia ra sân tập Thái cực hai giờ đồng hồ, tập đến chân run, mà vẫn chưa tiêu hết.
Mà An Noãn và Tần Mộc phát hiện hai người họ bị ông nội vứt sang một bên, liền ở đó thêm một giờ rồi về.
Tần lão gia mệt mỏi trở về thì người đã không còn, cơn tức giận còn lớn hơn khi hai người chưa tới, bắt đầu phát hỏa, giậm chân, đùng đùng lên lầu lấy hành lý, yêu cầu tài xế lái xe suốt đêm tới thành phố B thảo luận kinh kịch với đại sư.
Tiệc tối nay, là tiệc của anh hai An Noãn, ngoài miệng nói là làm nhỏ thôi, nhưng những nhân vật nổi tiếng của thành phố A nên tới cũng tới hết, An Noãn đặc biệt khen ngợi anh hai một hồi, anh hai chọn miếng huyết ngọc ngàn năm trong đống quà hôm nay tặng cho An Noãn, An Noãn lại càng khen ngợi thêm, sau đó hài lòng ôm một đống quà rời đi.
Cùng ngồi chung bàn với Tần Mộc, đây là bàn toàn người nhà mình, trừ chỗ của ba mẹ An Noãn và chỗ của anh hai còn trống ra, còn lại là chị dâu An Noãn, anh ba, bà ngoại, Từ Kiều Kiều, bên cạnh An Noãn lần lượt là Tần Mộc và An Dương.
Anh ba, ăn sườn cừu sao? An Noãn tha thiết hỏi.
An Dương bĩu môi, không để ý đến cô, em gái gì chứ? Hắn biết rõ ràng, miếng sườn cừu kia là nguyên miếng, An Noãn lười biếng, không thích ăn thứ gì phiền toái, những thứ như tôm, cua, cá, ốc nó sẽ không tự ăn, vì rắc rối, nhưng nói vậy không có nghĩa là không ăn, nếu như mấy thứ đó gỡ hết rồi, nó sẽ ăn.
An Noãn nói thầm một câu ‘ keo kiệt’ rồi quay sang nhìn Tần Mộc, tay Tần Mộc rất đẹp, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đặc biệt thon dài, mọi người đều nói tay của người chơi đàn dương cầm là đẹp nhất, nhưng An Noãn cảm thấy tay Tần Mộc còn đẹp hơn cả tay người chơi dương cầm, khi gỡ thịt cua cũng không thấy một chút thô lỗ nào.
Tần đại ca, cua của anh xem ra rất ngon đó.”
Nếu em muốn thì cho em.
Cám ơn ông xã. Tần Mộc một tay cầm cua, An Noãn trực tiếp cúi đầu, hút một cái, thịt cua vào miệng cô.
Ăn rất ngon! Tần Mộc thật sự là ông xã quốc dân.
An Noãn ngồi không được bao lâu, liền bị đám con gái lôi đi, đây là biến tướng của việc giao lưu gặp gỡ, chắc mọi người đều hiểu, An Noãn là em gái duy nhất, tự nhiên cũng không nhàn rỗi.
Ba người phụ nữ thành một vở kịch, hơn mười phụ nữ hợp lại thành cả một bộ phim truyền hình.
“Đúng rồi, tiểu Noãn, chuyện của Tô thiếu là thật sao?” Quên không nói, hôm nay Tô Thần cũng tới, lẻ loi một mình, cũng không mang theo bạn gái, không biết là có ý gì, mọi người đều đoán không ra hắn định làm việc gì, nhưng khi Tô Thần thấy An Noãn, hắn nở một nụ cười thâm sâu với cô.
“ Haha, có lẽ do đồn đại quá, ngày đó trời tương đối tối, tôi cũng không nhìn rõ lắm, cũng có khả năng.” An Noãn tốt bụng thay hắn giải thích.
“ Ha ha, tôi nói mà, cực phẩm như Tô thiếu sao lại có sở thích kia chứ, tôi nghĩ anh ta rất ‘dũng mãnh’.”
“Hắn chắc là hi vọng dùng cách này có thể đổi được tình yêu chân thành, các cô thấy hắn khổ tâm như vậy, đừng có ruồng bỏ hắn nha, nếu quả thật không thể xác định được, tôi có một cách có thể chứng minh hắn là một đàn ông chân chính.”
Thân hình An Noãn có chút quỷ mị, cả người tựa vào tủ quầy, đôi môi đỏ mọng kết hợp với ly rượu đỏ thẫm, có chút lười nhác nói.
Chỉ thấy cô liếc đôi mắt hồ ly nhìn về phía Tô Thần nói: “ 60% đàn ông đều cho rằng nơi quyến rũ nhất của phụ nữ là cặp đùi thon dài, đặc biệt là khi cả người từ trên xuống dưới chỉ có đi một đôi giày ‘cao gót’, chính là lúc gợi cảm nhất, tôi nghĩ các cô đều hiểu, đêm nay, chúc các cô may mắn.”
Đáng ghét.
Cụng ly.
An Noãn cười cười cụng ly với một đám con gái, ngồi chờ kết quả, cô cũng rất ‘bát quát’.
Thế là khi Tô Thần cố ý đem hai người con gái vào phòng An Noãn định làm XXX, dự định muốn thị uy với An Noãn, thuận tiện thông báo cho các phương tiện truyền thông địa chúng biết hắn là một người đàn ông ‘bình thường- chân chính’, không ngờ khi ‘tiểu đệ đệ’ của hắn đnag bừng bừng khi thế muốn tấn công thì đôi giày cao gót lạnh lẽo kia quấn lấy mông hắn, cái cảm giác này hắn vẫn còn nhớ rõ, tâm trạng hắn giống như ⊙▃⊙, sau đó
An Noãn chớp chớp lại chớp chớp lông mi, nhìn như đôi cách bướm rung rinh, Tần Mộc cảm thấy nếu An Noãn có thể không nghi thần nghi quỷ như trước kia, hắn có lẽ có thể chung sống cả đời với cô vợ nhỏ này, dù sao, khoảng thời gian này dường như cũng rất thú vị.
Mà An Noãn còn đang tức giận Tần Mộc đã vạch một đường đen xì từ miệng tới tận mang tai của cô, khuôn mặt cứ động đậy, không cho Tần Mộc lau, bĩu môi, giống như có vô số điều muốn cáo trạng.
Sức lực An Noãn nhỏ, dù hai chân Tần Mộc có hơi mở ra, để giữ trọng tâm cơ thể, cũng có thể nhanh chóng khống chế được cả người An Noãn.
Âm thanh ôn thuận vang lên, không nóng không lạnh uy hiếp An Noãn: “ Nếu còn động đậy nữa, anh sẽ vẽ thêm hai vết nước mũi, một vết nước miếng trên mặt em.” Tần Mộc lấy tay vẽ vẽ, giống như muốn vẽ thật lên mặt cô, không ngờ ngón tay lướt qua da thịt non mềm như đậu hũ của An Noãn lại có cảm giác rung động đến lạ thường.
An Noãn đang bực bội, nên chỉ lo tức giận, trừng mắt giậm chân nhìn Tần Mộc, tay chỉ lên mặt mình nói: “ Anh sao lại như vậy, rõ ràng là anh cố ý!” Đã không xin lỗi, còn uy hiếp cô, người xấu, người xấu, không để ý đến anh, đợi xuyên trở về, tuyệt đố không viết tình tiết về baby, tuyệt đối, hừ hừ hừ.
“Nếu em không lộn xộn, thì sẽ không bị vạch, em nghĩ xem, vừa nãy anh có đẩy em mấy lần.” Ít nhất cũng năm lần, đúng là yêu tinh phiền toái, vẫn nói lý, còn nói hắn cố ý? Buồn cười.
“ Ai bảo anh không cho em đi làm.” Trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh trách nhiệm, xuyên trở về sẽ xóa luôn nữ chính của anh, để anh sống cô đơn cả đời.
Tần Mộc không lên tiếng, chỉ là cái tay đang lau trên mặt An Noãn, cố ý lau mạnh, đây mới là cố ý, mảng da bị chà sát mạnh đỏ lên, hình như hơi mạnh tay, trên khuôn mặt hắn hiện lên chút thẹn thùng, nhưng dù vậy, vẫn không thỏa hiệp với việc cô muốn đi làm.
Một bàn tay, đột nhiên bỏ vào trong tay hắn, cúi đầu nhìn, là An Noãn.
Cứng không được thì mềm .
An Noãn giở trò ‘vô lại.’
An Noãn mở miệng nói: “ Anh để cho em đi làm đi, nha?” Nhân tiện chớp chớp mắt, làm nũng, An Noãn sử dụng hết các thủ đoạn có thể khi viết tiểu thuyết ra, nhưng, không những không có hiệu quả còn làm mặt Tần Mộc thêm một ‘vạch đen’, cô có một cảm giác khó hiểu.
Không được!
Nguyên nhân Tần Mộc không lay động rất đơn giản, An Noãn hoàn toàn không cần phải đi làm, thứ nhất cô không có kinh nghiệm, thứ hai cũng không thiếu tiền, thứ ba là: đã có hắn.
Thấy An Noãn bũi môi, Tần Mộc than một tiếng, sờ đầu An Noãn, đôi mắt sẫm màu cúi xuống nhìn An Noãn : “không cho ương bướng, nếu nhàn chán thì đi cùng mấy người bạn thân trước kia ra ngoài chơi nhiều một chút,” Tuy rằng đều là bạn bè bình thường nhưng ít nhất cũng có thể giải buồn.
“Nhưng vẫn rất nhàm chán mà” Nhàm chán chính là như vậy, khi không có cảm giác, thì không thấy sự tồn tại của nó, đợi đến khi phát sự tồn tại của nó rồi, sẽ cảm thấy càng ngày càng nhàm chán.
“Tám giờ sáng thứ bày này, ở trung tâm thành phố có một cuộc hội thảo của sinh viên về vấn đề quản lý doanh nghiệp, em tới đó thử xem.” An Noãn học quản lý doanh nghiệp, thành tích hình như cũng không tệ, Tần Mộc quan sát hành vi gần đây của An Noãn, luôn cảm thấy điều này không đáng tin lắm, thành tích của đại học A nhất định không ra làm sao.
“Tần đại ca, anh xem, em trang điểm như thế này đi làm hay là …như thế này?” cô không thèm để ý, chỉ nói điều mình muốn.
Tần Mộc nhất thời có chút bực mình.
Trang điểm cái gì!
Hắn vừa mới nói nhiều như vậy, thế nhưng, cô một câu cũng không nghe.
Quả thực có nói cũng không thông.
Thấy An Noãn cứ như đứa trẻ ở trong khu, hận không thể kéo quần cô xuống đánh cho một trận vào mông.
An Noãn vẫn đang đợi câu trả lời, nhưng Tần Mộc không muốn đáp lại cô, vùi đầu làm việc không để ý đến cô.
An Noãn đành từ bỏ, đổi một chủ đề khác, “ Tần đại ca, anh thấy em có xinh đẹp không?”
“ Cũng không tệ lắm.” Nếu cho vào giới giải trí, cũng không có mấy người xinh đẹp như cô, khuôn mặt này, cũng được tính là ‘kinh diễm’.
An Noãn gật gật đầu, miễn cưỡng đồng ý đáp án của Tần Mộc, đứng dậy , từ trên cao nhìn xuống nói: “ Nếu như em xinh đẹp hơn nữa, anh có cảm thấy, anh có khả năng sẽ không còn vợ nữa hay không?”
Sẽ không.
Tần Mộc, có thể anh không hiểu ý em, ý em là, em quá xinh đẹp, sẽ bị rất nhiều người theo đuổi. Anh sẽ mất em đó.
Tần Mộc đứng dậy, ấn ấn đầu An Noãn, để An Noãn ngồi trở về vị trí cũ, nói từng câu từng chữ: “ Cô út của An gia, em lấy đâu ra lắm tự tin thế.” Tần Mộc thực muốn mở đầu An Noãn ra xem bên trong đựng cái gì, sao mà tinh quái như vậy, hơn nữa mất đi thì có thể tìm lại không phải là xong sao.
“ Tự tin là biểu hiện của thực lực, cho nên, em cảm thấy anh hẳn là nên đồng ý yêu cầu của em, cho em ở bên cạnh anh để anh dễ dàng trông nom.” An Noãn buông thõng hai tay, liên tục lảm nhảm bên cạnh Tần Mộc, hệt như con ruồi nhặng, cô thuộc dạng, nếu có việc trong lòng, sẽ luôn lải nhải về nó, cho đến khi đối phương thỏa hiệp mới thôi.
Tần Mộc để bút xuống nói: “ Vậy anh hỏi em, khi ông chủ và thư ký đi công tác, thư ký cần làm những việc gì?”
“Biết ạ, đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn, sau đó tìm hiểu rõ mục đính chuyến công tác, chuẩn bị tốt các tài liệu có liên quan, giữ liên hệ với khách hàng, tránh tình trạng luống cuống chân tay.”
Hình như nói vậy cũng coi như chính xác, Tần Mộc gật gật đầu, dáng vẻ giống như đang phỏng vấn, haizz
Trong lòng An Noãn có chút đắc ý, An Noãn cô cũng không ngốc, từ trước kia, những công việc như thế này cô đã từng làm qua, không chỉ là thư ký, cho dù anh có hỏi cô về ‘’em gái ấm giường’’ cô cũng có thể nói cho Tần Mộc nghe,cái gọi là ‘’em gái ấm giường’’, chính là người phụ nữ trần chuồng cùng đắp chung chăn với anh sau đó hai người nói chuyện phiếm đến khi trời sáng.
Kỳ thật, An Noãn muốn làm công việc này bởi vì căn thời gian thì Bạch Lộ sắp trở lại rồi.
Nói đến mức này, Tần Mộc không thể không thỏa hiệp, chủ yếu là vì, hắn đã phiền chết được.
Dặn dò thư ký trưởng sắp xếp những việc không khẩn cấp nhất cho An Noãn.
“Công việc thư ký nhàm chán, đến lúc đó, đừng có khóc lóc chạy đến oán hận anh.”
“ Cam đoan sẽ không, tổng tài đại nhân.” An Noãn nhảy dựng lên, một mực kính lễ với Tần Mộc.
Ánh mắt Tần Mộc vừa đúng nhìn về phía bụng An Noãn, mặc dù đã ăn một chén cơm, bụng An Noãn vẫn bằng phẳng như trước, dáng người tương đối đẹp, nên có thì có, nên lớn thì lớn, sau đó rơi vào trầm tư.
An Noãn sau khi nhận được sự đồng ý của Tần Mộc, đã dùng thái độ tốt đẹp để hối lỗi với Tần Mộc, cô không phải được tiện nghi mà khoe mẽ, đối với sự việc liên quan tới sinh mệnh của cô, cô sẽ không làm đảo loạn lợi ích, cô thích phân biệt rõ ràng đúng sai, đúng là đúng mà sai là sai, cô vừa rồi quấy rầy đến công việc của Tần Mộc là sự thật, hơn nữa việc liên quan đến mạng sống đã giải quyết xong, những cái khác không quan trọng, chỉ xin lỗi thôi mà.
Tần Mộc nghe xong, cảm thấy An Noãn hiểu chuyện, hào phóng tha thứ cho cô, sau đó cô đề nghị đi thăm Tần lão gia, nói tới đây mới nhớ ra, hai ngày trước An Noãn có nói muốn mua mỹ phẩm Nhật, nhưng mỹ phẩm này không bán ở thị trường nước ngoài, mẹ Tần Mộc nói sẽ mang về cho cô, xem ra bố mẹ Tần Mộc cũng muốn trở về rồi.
Tần lão gia tính tình cô độc quái gở, con cái lại bận sự nghiệp, trong lòng nhất định thấy cô đơn, ông ngoại An Noãn khi sống cũng là một ông lão trầm mặc, khi còn bé, không có chủ đề gì để trò chuyện với ông, thường ai làm việc người đó cả ngày, bây giờ nghĩ lại, có lần nào, ông không dành thứ ngon cho cô, có lần nào khi về mà cô không túi lớn túi nhỏ mang về.
Nghĩ như vậy, An Noãn càng cảm thấy nên đi, chỉ là không ngờ tới vừa đúng lúc Tần lão gia dùng bữa.
Tần lão gia đang vì việc con dâu cả đòi chia tài sản mà tâm tình không tốt, cho nên không muốn ăn cơm.
“Ông nội! ngoan, ăn cơm đi, đói sẽ hại đến cơ thể, bác sĩ sẽ tới bắt ông.” An Noãn dáng vẻ “áo bông” nhỏ đáng yêu, gắp một miếng rau xanh bỏ vào bát Tần lão gia.
Trước nhà An Noãn có một tên ngốc, cũng không thích ăn cơm, mỗi lần ăn cơm bà nội hắn cũng hù dọa hắn như vậy, dọa xong, nhất định hắn sẽ ăn, thử trăm lần được cả trăm lần.
An Noãn cảm thấy hiện giờ Tần lão gia và tên ngốc kia cùng một loại giống nhau.
Quả nhiên cô vừa nói xong, Tần lão gia liền ăn cơm, ngay cả dáng vẻ cũng giống nhau, nhìn như đang chịu oan ức, An Noãn cười vô cùng đắc ý, hai má lúm đồng tiền hằn sâu, làm cho người khác vô cùng muốn nhéo.
Tần Mộc đang uống trà, dừng lại, cúi đầu nhìn lướt qua dáng vẻ oan ức muốn nói lại thôi của Tần lão gia, lại nhìn An Noãn, thở dài một hơi.
Chưa ăn được vài miếng, điện thoại Tần lão gia lại vang lên, ông không nhận, cố ý ăn cơm, những rõ ràng, tốc độ ăn cũng chậm lại, sắc mặt cũng trầm xuống.
An Noãn rất biết nhìn sắc mặt, thấy ông không muốn nhận điện thoại, liền chủ động tắt đi, Tần Mộc và Tần lão gia đều nhìn cô mấy lần, lại thấy ông tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Điện thoại lại tới, An Noãn lại ấn tắt, lúc này Tần lão gia đến nhìn cũng không buồn nhìn nữa.
Đối phương lại như ,gọi đến phát nghiện, An Noãn ấn dập hơn mười lần, mà vẫn ngoan cố không thôi, còn kiên trì tiếp tục gọi, đơn giản ấn tắt nguồn luôn, một bên tự lẩm nhẩm một mình: “ bây giờ quảng cáo điện thoại gọi tới càng ngày càng điên khùng, mấy cuộc gọi tới đều hiện thị thành bác dâu cả?.”
Mặt Tần Mộc đen lại, thảo nào, người có thể tưởng ngựa giả thành ngựa thật đem tới tặng ông nội, thì có ý nghĩ này cũng không có gì là lạ.
Trên thực tế, ở một số phương diện An Noãn cũng không bẻ cong sự thật, cô nhìn người chính là, nếu đã xác nhận là người xấu thì sẽ đối đãi như người xấu, nếu là người tốt thì sẽ thỏa mái tiếp xúc.
Tần lão gia vừa nghe, liền vui vẻ, tâm tình đột nhiên tốt lên .
“ Chờ thêm một thời gian nữa, cháu cũng chuyển qua đây đi, qua ở cùng ông nội.” đã đến lúc dạy nó tập Thái cực quyền rồi.
An Noãn liên tục nói tốt, tốt, nhưng qua một thời gian nữa ai dám nói tốt đây.
Tuổi tác lớn, người già ăn cái gì cũng không thấy ngon, nay, cháu dâu rất hợp ý ông, ông ăn cơm cũng ngon hơn, vui vẻ ăn liền hai chén cơm, không may lại bị đầy bụng, Tần lão gia ra sân tập Thái cực hai giờ đồng hồ, tập đến chân run, mà vẫn chưa tiêu hết.
Mà An Noãn và Tần Mộc phát hiện hai người họ bị ông nội vứt sang một bên, liền ở đó thêm một giờ rồi về.
Tần lão gia mệt mỏi trở về thì người đã không còn, cơn tức giận còn lớn hơn khi hai người chưa tới, bắt đầu phát hỏa, giậm chân, đùng đùng lên lầu lấy hành lý, yêu cầu tài xế lái xe suốt đêm tới thành phố B thảo luận kinh kịch với đại sư.
Tiệc tối nay, là tiệc của anh hai An Noãn, ngoài miệng nói là làm nhỏ thôi, nhưng những nhân vật nổi tiếng của thành phố A nên tới cũng tới hết, An Noãn đặc biệt khen ngợi anh hai một hồi, anh hai chọn miếng huyết ngọc ngàn năm trong đống quà hôm nay tặng cho An Noãn, An Noãn lại càng khen ngợi thêm, sau đó hài lòng ôm một đống quà rời đi.
Cùng ngồi chung bàn với Tần Mộc, đây là bàn toàn người nhà mình, trừ chỗ của ba mẹ An Noãn và chỗ của anh hai còn trống ra, còn lại là chị dâu An Noãn, anh ba, bà ngoại, Từ Kiều Kiều, bên cạnh An Noãn lần lượt là Tần Mộc và An Dương.
Anh ba, ăn sườn cừu sao? An Noãn tha thiết hỏi.
An Dương bĩu môi, không để ý đến cô, em gái gì chứ? Hắn biết rõ ràng, miếng sườn cừu kia là nguyên miếng, An Noãn lười biếng, không thích ăn thứ gì phiền toái, những thứ như tôm, cua, cá, ốc nó sẽ không tự ăn, vì rắc rối, nhưng nói vậy không có nghĩa là không ăn, nếu như mấy thứ đó gỡ hết rồi, nó sẽ ăn.
An Noãn nói thầm một câu ‘ keo kiệt’ rồi quay sang nhìn Tần Mộc, tay Tần Mộc rất đẹp, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đặc biệt thon dài, mọi người đều nói tay của người chơi đàn dương cầm là đẹp nhất, nhưng An Noãn cảm thấy tay Tần Mộc còn đẹp hơn cả tay người chơi dương cầm, khi gỡ thịt cua cũng không thấy một chút thô lỗ nào.
Tần đại ca, cua của anh xem ra rất ngon đó.”
Nếu em muốn thì cho em.
Cám ơn ông xã. Tần Mộc một tay cầm cua, An Noãn trực tiếp cúi đầu, hút một cái, thịt cua vào miệng cô.
Ăn rất ngon! Tần Mộc thật sự là ông xã quốc dân.
An Noãn ngồi không được bao lâu, liền bị đám con gái lôi đi, đây là biến tướng của việc giao lưu gặp gỡ, chắc mọi người đều hiểu, An Noãn là em gái duy nhất, tự nhiên cũng không nhàn rỗi.
Ba người phụ nữ thành một vở kịch, hơn mười phụ nữ hợp lại thành cả một bộ phim truyền hình.
“Đúng rồi, tiểu Noãn, chuyện của Tô thiếu là thật sao?” Quên không nói, hôm nay Tô Thần cũng tới, lẻ loi một mình, cũng không mang theo bạn gái, không biết là có ý gì, mọi người đều đoán không ra hắn định làm việc gì, nhưng khi Tô Thần thấy An Noãn, hắn nở một nụ cười thâm sâu với cô.
“ Haha, có lẽ do đồn đại quá, ngày đó trời tương đối tối, tôi cũng không nhìn rõ lắm, cũng có khả năng.” An Noãn tốt bụng thay hắn giải thích.
“ Ha ha, tôi nói mà, cực phẩm như Tô thiếu sao lại có sở thích kia chứ, tôi nghĩ anh ta rất ‘dũng mãnh’.”
“Hắn chắc là hi vọng dùng cách này có thể đổi được tình yêu chân thành, các cô thấy hắn khổ tâm như vậy, đừng có ruồng bỏ hắn nha, nếu quả thật không thể xác định được, tôi có một cách có thể chứng minh hắn là một đàn ông chân chính.”
Thân hình An Noãn có chút quỷ mị, cả người tựa vào tủ quầy, đôi môi đỏ mọng kết hợp với ly rượu đỏ thẫm, có chút lười nhác nói.
Chỉ thấy cô liếc đôi mắt hồ ly nhìn về phía Tô Thần nói: “ 60% đàn ông đều cho rằng nơi quyến rũ nhất của phụ nữ là cặp đùi thon dài, đặc biệt là khi cả người từ trên xuống dưới chỉ có đi một đôi giày ‘cao gót’, chính là lúc gợi cảm nhất, tôi nghĩ các cô đều hiểu, đêm nay, chúc các cô may mắn.”
Đáng ghét.
Cụng ly.
An Noãn cười cười cụng ly với một đám con gái, ngồi chờ kết quả, cô cũng rất ‘bát quát’.
Thế là khi Tô Thần cố ý đem hai người con gái vào phòng An Noãn định làm XXX, dự định muốn thị uy với An Noãn, thuận tiện thông báo cho các phương tiện truyền thông địa chúng biết hắn là một người đàn ông ‘bình thường- chân chính’, không ngờ khi ‘tiểu đệ đệ’ của hắn đnag bừng bừng khi thế muốn tấn công thì đôi giày cao gót lạnh lẽo kia quấn lấy mông hắn, cái cảm giác này hắn vẫn còn nhớ rõ, tâm trạng hắn giống như ⊙▃⊙, sau đó
/28
|