Nữ Phụ Vs Tác Giả

Q.1 - Chương 46 - Chương 44

/64


Đại Mạch, hoàng cung.

“Bệ hạ, Trần tướng quân có chuyện bí mật quân sự quan trọng cần bẩm báo, hiện giờ đã chờ ở ngoài ngự thư phòng hai canh giờ rồi.” Tiểu thái giám cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Còn Cố Cẩn Hi vẫn đứng bên cạnh xích đu, giống như không nghe thấy. Kể từ sau khi Nghê Thường biến mất, tinh thần của hắn có chút ngẩn ngơ. Đưa tay đẩy xích đu, nhìn bàn đu dây nhẹ đung đưa…

“Nhân Phúc.” Cố Cẩn Hi không quay đầu lại, cứ như thế nhẹ nhàng nói.

“Nô tài ở đây.” Tiểu thái giám tiến lên trên một bước, khúm núm trả lời, “Không biết hệ hạ có gì phân phó?”

Cố Cẩn Hi đưa tay, vuốt sợi dây xích có chút hoen rỉ, con ngươi thăm thẳm, tựa như đang nhớ lại cái gì, môi mỏng khẽ thở, “Nghê Thường thích nhất chơi xích đu. Hồi còn nhỏ, luôn quấn lấy trẫm chơi cùng em ấy.”

“Dạ, bệ hạ và công chúa tình thâm ý thiết, đương nhiêu nô tài có nghe được.” Tiểu thái giám cúi đầu, phối hợp nghe hắn hồi tưởng.

“Ừ, tiên hoàng có hai người con là trẫm và Nghê Thường.” Cố Cẩn Hi hài lòng nhắm mắt lại, hào hứng kể, “Hơn nữa, lúc còn rất nhỏ, Nghê Thường rất được người khác quý mến. Trẫm nhớ, có lần muội ấy lười biếng trốn học, còn trốn trong cung điện của trẫm nữa, mấy ngày không chịu ra ngoài. Ha ha ha…” Kể đến vô cùng vui vẻ, hắn không khỏi lấy tay áo che mặt cười không thành tiếng.

Tiểu thái giám ở một bên nhìn hắn cười cực kỳ vui vẻ như thế, lòng bàn tay tích đầy mồ hôi, đang muốn nhắc lại chuyện Trần tướng quân đang chờ ở bên ngoài ngự thư phòng, nào ngờ đúng vào lúc này.

Đột nhiên Cố Cẩn Hi thu lại nụ cười, không ngừng vuốt ve sợi xích, nghe xích đu kẽo kẹt vang vọng. Rồi đưa tay vẫy lui gã. Trước khi rời đi, tiểu thái giám lặng lẽ quay đầu lại nhìn. Gã phát hiện Cố Cẩn Hi đau thương thành lệ, trong miệng còn khẽ nói cái gì đó. Chẳng qua không cần suy nghĩ nhiều, nhất định có liên quan đến công chúa.

“Nghê Thường, Nghê Thường, rốt cuộc em đang ở đây? Sao ta tìm khắp Đại Mạch, cũng không tìm thấy tung tích của em?”

“Nghê Thường, chẳng lẽ em không cần ca ca nữa rồi sao? Ca ca phải làm sao bây giờ?”

Nghê Thường, Nghê Thường. . . . . .

. . . . . .

Gió đêm tháng hai vẫn rét lạnh như thế. Cố Cẩn Hi lại giống như không cảm giác được tí nào, phong phanh như thế, gầy yếu như thế, trước đó vài ngày còn bị cảm lạnh nhẹ, bởi vì ban đêm gió thổi thốc tới, không nhịn được khẽ ho lên.

Trên đầu tường, đột nhiên có bóng đen loáng qua. Hình như vừa từ chỗ giam Âu Dương Ngữ sang đây.

Giật mình hoảng sợ khi bắt gặp ánh mắt của vị khách áo đen kia, đôi mắt quen thuộc đến tận xương tủy. Cố Cẩn Hi không khỏi loạng choạng bước tới, lảo đảo đuổi theo người kia, “Nghê Thường, là em phải không?”

Người kia vốn muốn rời đi nhưng bởi vì một câu nói của hắn, chợt dừng bước. Chỉ chừa lại bóng lưng tối đen cho hắn, đứng một mình trên đầu tường.

“Nghê Thường, có phải ca ca đã làm sai điều gì không, tại sao em lại muốn bỏ đi? Em nói cho ca ca biết, anh sẽ thay đổi. Xin em đừng rời xa ca ca, được không? Khụ khụ




/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status