Trời càng lúc càng tối đi, mưa vẫn cứ kéo dài mãi, những đợt gió rét buốt thổi lướt qua. Mặc cho mình bị ướt sũng cả người, chàng trai vẫn đứng đó lặng nhìn cô gái xa lạ đang ngồi vắt vẻo trên thành ban công của một ngôi nhà gần đấy. Tiếng mưa rơi lộp bộp xuống chiếc ô màu đen trong tay cô gái cũng chẳng vang rõ bằng nhịp đập trái tim của Bạch Nhật. Trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya dường như chẳng nghe thấy hơi thở của cô gái. Cô hệt như một bóng ma không hơi thở, không có nhịp tim và cũng chẳng có sắc thái nào trên khuôn mặt. Gió không làm anh xao động, mưa không làm anh thấu lạnh, màn đêm tối tăm không làm anh run sợ nhưng người con gái này lại làm anh phải chết lặng. Anh như thế không phải vì mùi sát khí nặng nề toả ra từ cô, không phải vì tia hận thù đang sáng lên trong ánh nhìn của cô mà tất cả chỉ vì ... Một cái tên tưởng chừng đã không còn tồn tại trên đời này từ rất lâu rồi, Lê Thu Ngân.
"Anh sao vậy? Sao lại im thin thít như kẻ câm như thế chứ? Thật chẳng giống Hắc Long mà tôi quen biết tí nào cả."
Nhận thấy sự lặng trầm của Bạch Nhật cô gái lên tiếng mỉa mai, đôi mắt sắc nhọn mở to trừng nhìn chàng trai. Thái độ lúc này của anh khi gặp lại một người bạn cũ làm cho cô thật sự thất vọng. Nếu là anh ta của trước kia đã cầm súng chĩa thẳng vào đầu cô rồi chứ đâu có đơ người ra như thế này. Thật không ngờ thời gian đã làm tất cả mọi người thay đổi, chỉ là không biết sự thay đổi đó là tốt hay không thôi.
"Ngân ... Cô đã chết rồi cơ mà?"
Nghe cô gái nói và tỏ ra khinh mình đến như thế, chàng trai chậm rãi đáp lại. Tạm gác nỗi ngạc nhiên của mình sang một bên, anh phải làm rõ rốt cục tại sao cô gái này còn sống. Năm đó, chẳng phải chính Thiên Minh đã tận tay bắn cô ta rơi xuống nước trước mắt cậu và Sói Xám hay sao? Đây chính là một trò lừa dối trá của Thiên Minh hay chỉ là vì sự may mắn của cô ta? Không, Thiên Minh là một người rất trung thành, anh ta sẽ không bao giờ phản bội hay lừa dối ông chủ. Tất cả là vì cô gái này thật sự chưa đến lúc phải chết thôi, anh không cần phải suy nghĩ nhiều quá.
"Phải, tôi đã chết nhưng ... Vì diêm vương rất sợ gặp tôi nên không dám thu nhận ... Còn ngọc hoàng lại thấy tôi quá tốt nên không nỡ để tôi chết oan uổng như vậy được. Tôi trả lời như thế anh có hài lòng không?"
Đứng áp sát vào người chàng trai, cô gái ghé tai thầm thì, môi nhếch lên để lộ một nụ cười thật nham hiểm. Cái giọng vang lên làm xuất hiện một dòng khí đông lạnh buốt chạy xuyên cột sống của chàng trai, anh khẽ rùng mình nhìn cô gái. Ngân đã thay đổi, lần này gặp lại cô không còn là cô bé hiền lành của năm xưa nữa. Cũng phải thôi, bất kì ai đi thăm Quỷ Môn Quan một lần rồi khi trở về sẽ hoàn toàn thay đổi. Có người trở nên tốt hơn để chuộc lại lỗi lầm trước kia của mình, cũng có người quay lại chỉ vì muốn trả thù và Ngân chính là một trong những kẻ trở về để trả thù. Chỉ là tại sao ngươi cô ta tìm gặp đầu tiên lại chính là Bạch Nhật chứ?
"Cô muốn gì cứ nói thẳng đi đừng vòng vèo, lôi thôi như thế?"
"Rất thẳng thắn, tôi luôn thích anh như thế nhưng thật tiếc là ... Chỉ tiếc anh là một kẻ phản bội, một con chó muốn cắn chủ của mình ... Anh là kẻ không nên có mặt trên đời này ..."
Cô ta nói to dần rồi như gào lên, mắt mở to trừng nhìn chàng trai đầy thách thức và ngạo nghễ. Bị nói trúng những gì đang suy nghĩ trong đầu, nhanh như chớp chàng trai đu thoắt lên sà và nhảy thoắt lên ban công tóm chặt cô gái. Nhưng cô ta không hề sợ hãi, không hề cúi người van xin một sự tha thứ mà ngược lại cô ta bật cười thành tiếng, một tiếng cười thật hả hê. Ngân nói, ở khóe mi đã bắt đầu đỏ khi nhắc về một quá khứ đã qua, một vết thương chưa lành và cũng là một nỗi đau chưa nguôi trong lòng cô.
"Đúng rồi, hãy giết tôi như trước đây anh đã từng làm ấy. Hãy thể hiện rõ bản chất ác quỷ của mình ra đi."
"Thứ nhất trước đây tôi không phải là kẻ giết cô mà là Thiên Minh, thứ hai bây giờ tôi cũng sẽ không giết cô, hiểu chứ?"
Như hiểu rõ suy nghĩ của cô gái, chàng trai nhếch môi cười nói rồi buông tay khỏi cổ cô. Anh lạnh lùng quay bước đi, cái dáng người trong màn đêm đen tối thật cô đơn, thật tội nghiệp. Cô gái nhìn theo anh, hai hàng nước nóng hổi lăn dài và thấm vào khe hở bờ môi mặn chát. Bao nhiêu năm qua cô cố gắng sống sót qua những lần thử nghiệm nguy hiểm và khó khăn chỉ vì muốn trở lại trả thù cho cô và cả Quý. Nhưng khi nhìn thấy họ cô lại chẳng thể ra tay, Như Băng đã từ bỏ tất cả đi theo tình yêu của mình còn cả Hắc Long và Hà Vĩnh Tường lúc này còn cô đơn, lẻ loi hơn cả cô. Thậm chí sự ra đi của cô gái còn là một nỗi đau rất lớn đối với những kẻ đã hại cô. Thử hỏi làm sao cô nỡ ra tay chứ, đúng là một kẻ yếu đuối.
"Anh không sợ tôi sẽ nói cho Hà Vĩnh Tường biết anh đang âm mưu hại ông ấy sao?"
Thấy chàng trai bỏ đi, cô gái vội lớn tiếng nói, khuôn mặt đanh lại che giấu những cảm xúc của mình. Lần này cô xuât hiện không chỉ là gặp lại những người bạn cũ mà cô còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao. Sau những gì đã trải qua, cô không thể tiếp tục mềm yếu như trước đây, thương hại kẻ thù chính là làm tổn hại bản thân mình. Ngay từ khi được ông chủ cứu sống cô đã thề sẽ bắt cha con Như Băng, Bạch Nhật và cả Huy phải trả giá cho những gì họ đã gây ra cho cô, cho cái chết thảm của Quý nữa. Món nợ máu chỉ có thể trả bằng máu, đau thương cũng chỉ có thể trả bằng đau thương. Nhưng ai dám chắc khi ta làm người khác đau không phải là làm đau chính bản thân ta cơ chứ.
"Cô cứ' việc nếu muốn, để tôi xem cô có còn mạng để đi gặp Hà Vĩnh Tường không. Đến khi đó đừng trách sao tôi không nhắc trước nha."
Dừng lại xoay nhìn cô gái, chàng trai nhếch môi cười đe dọa, cái giọng lạnh lẽo bất cần. Anh đã quá hiểu rõ bản tính Thu Ngân, nếu cô ta đã dám ra mặt gặp anh thì chắc hẳn cô không bao giờ tiết lộ điều đó. Lần này cô ta quay trở lại với một bộ mặt hoàn toàn khác, đáng sợ hơn trước kia rất nhiều. Có lẽ vì bị chính những người bạn, người mình tin tưởng và thương yêu nhất phản bội nên cô mới biến thành con người như thế này. Thật đáng tội nghiệp.
"Đặng Tuấn Long, chả lẽ trong lòng anh tôi chẳng là cái gì sao? Tôi đã yêu thương, đã tin tưởng anh như thế nhưng vì Hà Như Băng anh sẵn sàng gia nhập cái tổ chức sát máu lạnh đó, sau đó lại đứng im nhìn bọn họ ra tay loại trừ tôi và Quý. Anh rốt cục là người như thế nào hả?"
Quá kó chịu với thái độ hững hờ của chàng trai, Thu Ngân nói gần như là gào lên vậy. Đã bao năm trôi qua, đối với anh cô chỉ là một quá khứ, một kẻ bị anh ruồng bỏ và phản bội. Vậy mà lần này gặp lại anh chẳng hề tỏ ra hối hận vì những gì đã gây ra cho cô một chút nào. Một kẻ máu lạnh, một kẻ sát nhân ... Vậy mà cô đã yêu anh thật nhiều, thậm chí cô đã từng nghĩ sẽ sẵn sàng hi sinh vì anh. Hà Như Băng, tất cả đều vì sự xuất hiện của cô ta, chính cô ta đã cướp đi mọi thứ đáng lẽ đã thuộc về cô.
"Cô biết gì mà nói hả? Ba mẹ tôi đã chết và tôi nhất định phải trả thù cho họ nhưng ai mới là kẻ giúp được tôi chứ? Là Hà Vĩnh Tường, là ba của Như Băng, là cái tổ chức sát thủ máu lạnh này đấy. Cô có thể giúp tôi không? Không đúng không, vậy đừng có nói những điều mà cô không bao giờ làm được nữa. Tôi ghét nhất những kẻ như cô đấy, những kẻ vô dụng."
Chàng trai nói, đôi mắt đen láy nhìn chầm cô đang dần vẩn đục, màn đêm đã che lắp cuộc đời anh, lương tâm anh. Anh sống chỉ vì trả thù, chỉ vì muốn có được cuộc sống hạnh phúc bên cạnh Như Băng mà anh sẵn sàng lương tri của mình. Càng nhìn cô anh càng cay đắng, mỉa mai cho cuộc đời mình : ”Đặng Tuấn Long ơi là Đặng Tuấn Long, mày đúng là kẻ tội nghiệp nhất trên đời này đấy. Mày sống vì cái gì? Vì Băng ư? Cô ấy đang hạnh phúc bên Trần Hoàng Phong, người cô ta cần không phải là mày đâu thằng ngốc ạ."
"Nếu ông ta thật sự giúp được anh thì tại sao bây giờ anh lại muốn bán đứng ông ta và thậm chí là muốn giết chết ông ta? Anh không sợ nếu Băng biết co ta sẽ hận anh cả đời này sao?"
"Mặc kệ những điều đó, chỉ cần đạt được mục đích thì tôi sẵn sàng làm tất cả, huống hồ chi ông chủ thật sự của tôi chính là ông quản gia của Cung gia. Mà thôi, chuyện của tôi không cần cô quan tâm."
"Một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh nhất định phải quỳ gối dưới chân tôi van xin một sự tha thứ. Nhất định thế."
"Tôi sẽ đợi."
Nói rồi chàng trai tếp tục bước đi và dần mất bóng sau màn đêm tối tăm và bị che lấp bởi cơn mưa lớn. Thu Ngân ngồi gục xuống nền đất lạnh lẽo, nước mắt thấm đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp của cô. Thật đáng sợ khi phải qua cảm giác bị bỏ rơi giữa đêm tối đầy sương gió. Chính vì mãi chìm trong nỗi đau mà cô không nhận ra một kẻ có mặt ở đây luôn theo dõi cô mỗi lúc mỗi nơi, kẻ đã cố ý bắn trật viên đạn năm đó để cứu vớt hơi thở của cô ... Thiên Minh ....
"Em sẽ khiến anh phải hối hận vì đã lựa chọn cô ta, vì anh đã phản bội em và còn cái chết của Quý nữa. Tất cả các người nhất định phải chết."
"Anh sao vậy? Sao lại im thin thít như kẻ câm như thế chứ? Thật chẳng giống Hắc Long mà tôi quen biết tí nào cả."
Nhận thấy sự lặng trầm của Bạch Nhật cô gái lên tiếng mỉa mai, đôi mắt sắc nhọn mở to trừng nhìn chàng trai. Thái độ lúc này của anh khi gặp lại một người bạn cũ làm cho cô thật sự thất vọng. Nếu là anh ta của trước kia đã cầm súng chĩa thẳng vào đầu cô rồi chứ đâu có đơ người ra như thế này. Thật không ngờ thời gian đã làm tất cả mọi người thay đổi, chỉ là không biết sự thay đổi đó là tốt hay không thôi.
"Ngân ... Cô đã chết rồi cơ mà?"
Nghe cô gái nói và tỏ ra khinh mình đến như thế, chàng trai chậm rãi đáp lại. Tạm gác nỗi ngạc nhiên của mình sang một bên, anh phải làm rõ rốt cục tại sao cô gái này còn sống. Năm đó, chẳng phải chính Thiên Minh đã tận tay bắn cô ta rơi xuống nước trước mắt cậu và Sói Xám hay sao? Đây chính là một trò lừa dối trá của Thiên Minh hay chỉ là vì sự may mắn của cô ta? Không, Thiên Minh là một người rất trung thành, anh ta sẽ không bao giờ phản bội hay lừa dối ông chủ. Tất cả là vì cô gái này thật sự chưa đến lúc phải chết thôi, anh không cần phải suy nghĩ nhiều quá.
"Phải, tôi đã chết nhưng ... Vì diêm vương rất sợ gặp tôi nên không dám thu nhận ... Còn ngọc hoàng lại thấy tôi quá tốt nên không nỡ để tôi chết oan uổng như vậy được. Tôi trả lời như thế anh có hài lòng không?"
Đứng áp sát vào người chàng trai, cô gái ghé tai thầm thì, môi nhếch lên để lộ một nụ cười thật nham hiểm. Cái giọng vang lên làm xuất hiện một dòng khí đông lạnh buốt chạy xuyên cột sống của chàng trai, anh khẽ rùng mình nhìn cô gái. Ngân đã thay đổi, lần này gặp lại cô không còn là cô bé hiền lành của năm xưa nữa. Cũng phải thôi, bất kì ai đi thăm Quỷ Môn Quan một lần rồi khi trở về sẽ hoàn toàn thay đổi. Có người trở nên tốt hơn để chuộc lại lỗi lầm trước kia của mình, cũng có người quay lại chỉ vì muốn trả thù và Ngân chính là một trong những kẻ trở về để trả thù. Chỉ là tại sao ngươi cô ta tìm gặp đầu tiên lại chính là Bạch Nhật chứ?
"Cô muốn gì cứ nói thẳng đi đừng vòng vèo, lôi thôi như thế?"
"Rất thẳng thắn, tôi luôn thích anh như thế nhưng thật tiếc là ... Chỉ tiếc anh là một kẻ phản bội, một con chó muốn cắn chủ của mình ... Anh là kẻ không nên có mặt trên đời này ..."
Cô ta nói to dần rồi như gào lên, mắt mở to trừng nhìn chàng trai đầy thách thức và ngạo nghễ. Bị nói trúng những gì đang suy nghĩ trong đầu, nhanh như chớp chàng trai đu thoắt lên sà và nhảy thoắt lên ban công tóm chặt cô gái. Nhưng cô ta không hề sợ hãi, không hề cúi người van xin một sự tha thứ mà ngược lại cô ta bật cười thành tiếng, một tiếng cười thật hả hê. Ngân nói, ở khóe mi đã bắt đầu đỏ khi nhắc về một quá khứ đã qua, một vết thương chưa lành và cũng là một nỗi đau chưa nguôi trong lòng cô.
"Đúng rồi, hãy giết tôi như trước đây anh đã từng làm ấy. Hãy thể hiện rõ bản chất ác quỷ của mình ra đi."
"Thứ nhất trước đây tôi không phải là kẻ giết cô mà là Thiên Minh, thứ hai bây giờ tôi cũng sẽ không giết cô, hiểu chứ?"
Như hiểu rõ suy nghĩ của cô gái, chàng trai nhếch môi cười nói rồi buông tay khỏi cổ cô. Anh lạnh lùng quay bước đi, cái dáng người trong màn đêm đen tối thật cô đơn, thật tội nghiệp. Cô gái nhìn theo anh, hai hàng nước nóng hổi lăn dài và thấm vào khe hở bờ môi mặn chát. Bao nhiêu năm qua cô cố gắng sống sót qua những lần thử nghiệm nguy hiểm và khó khăn chỉ vì muốn trở lại trả thù cho cô và cả Quý. Nhưng khi nhìn thấy họ cô lại chẳng thể ra tay, Như Băng đã từ bỏ tất cả đi theo tình yêu của mình còn cả Hắc Long và Hà Vĩnh Tường lúc này còn cô đơn, lẻ loi hơn cả cô. Thậm chí sự ra đi của cô gái còn là một nỗi đau rất lớn đối với những kẻ đã hại cô. Thử hỏi làm sao cô nỡ ra tay chứ, đúng là một kẻ yếu đuối.
"Anh không sợ tôi sẽ nói cho Hà Vĩnh Tường biết anh đang âm mưu hại ông ấy sao?"
Thấy chàng trai bỏ đi, cô gái vội lớn tiếng nói, khuôn mặt đanh lại che giấu những cảm xúc của mình. Lần này cô xuât hiện không chỉ là gặp lại những người bạn cũ mà cô còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao. Sau những gì đã trải qua, cô không thể tiếp tục mềm yếu như trước đây, thương hại kẻ thù chính là làm tổn hại bản thân mình. Ngay từ khi được ông chủ cứu sống cô đã thề sẽ bắt cha con Như Băng, Bạch Nhật và cả Huy phải trả giá cho những gì họ đã gây ra cho cô, cho cái chết thảm của Quý nữa. Món nợ máu chỉ có thể trả bằng máu, đau thương cũng chỉ có thể trả bằng đau thương. Nhưng ai dám chắc khi ta làm người khác đau không phải là làm đau chính bản thân ta cơ chứ.
"Cô cứ' việc nếu muốn, để tôi xem cô có còn mạng để đi gặp Hà Vĩnh Tường không. Đến khi đó đừng trách sao tôi không nhắc trước nha."
Dừng lại xoay nhìn cô gái, chàng trai nhếch môi cười đe dọa, cái giọng lạnh lẽo bất cần. Anh đã quá hiểu rõ bản tính Thu Ngân, nếu cô ta đã dám ra mặt gặp anh thì chắc hẳn cô không bao giờ tiết lộ điều đó. Lần này cô ta quay trở lại với một bộ mặt hoàn toàn khác, đáng sợ hơn trước kia rất nhiều. Có lẽ vì bị chính những người bạn, người mình tin tưởng và thương yêu nhất phản bội nên cô mới biến thành con người như thế này. Thật đáng tội nghiệp.
"Đặng Tuấn Long, chả lẽ trong lòng anh tôi chẳng là cái gì sao? Tôi đã yêu thương, đã tin tưởng anh như thế nhưng vì Hà Như Băng anh sẵn sàng gia nhập cái tổ chức sát máu lạnh đó, sau đó lại đứng im nhìn bọn họ ra tay loại trừ tôi và Quý. Anh rốt cục là người như thế nào hả?"
Quá kó chịu với thái độ hững hờ của chàng trai, Thu Ngân nói gần như là gào lên vậy. Đã bao năm trôi qua, đối với anh cô chỉ là một quá khứ, một kẻ bị anh ruồng bỏ và phản bội. Vậy mà lần này gặp lại anh chẳng hề tỏ ra hối hận vì những gì đã gây ra cho cô một chút nào. Một kẻ máu lạnh, một kẻ sát nhân ... Vậy mà cô đã yêu anh thật nhiều, thậm chí cô đã từng nghĩ sẽ sẵn sàng hi sinh vì anh. Hà Như Băng, tất cả đều vì sự xuất hiện của cô ta, chính cô ta đã cướp đi mọi thứ đáng lẽ đã thuộc về cô.
"Cô biết gì mà nói hả? Ba mẹ tôi đã chết và tôi nhất định phải trả thù cho họ nhưng ai mới là kẻ giúp được tôi chứ? Là Hà Vĩnh Tường, là ba của Như Băng, là cái tổ chức sát thủ máu lạnh này đấy. Cô có thể giúp tôi không? Không đúng không, vậy đừng có nói những điều mà cô không bao giờ làm được nữa. Tôi ghét nhất những kẻ như cô đấy, những kẻ vô dụng."
Chàng trai nói, đôi mắt đen láy nhìn chầm cô đang dần vẩn đục, màn đêm đã che lắp cuộc đời anh, lương tâm anh. Anh sống chỉ vì trả thù, chỉ vì muốn có được cuộc sống hạnh phúc bên cạnh Như Băng mà anh sẵn sàng lương tri của mình. Càng nhìn cô anh càng cay đắng, mỉa mai cho cuộc đời mình : ”Đặng Tuấn Long ơi là Đặng Tuấn Long, mày đúng là kẻ tội nghiệp nhất trên đời này đấy. Mày sống vì cái gì? Vì Băng ư? Cô ấy đang hạnh phúc bên Trần Hoàng Phong, người cô ta cần không phải là mày đâu thằng ngốc ạ."
"Nếu ông ta thật sự giúp được anh thì tại sao bây giờ anh lại muốn bán đứng ông ta và thậm chí là muốn giết chết ông ta? Anh không sợ nếu Băng biết co ta sẽ hận anh cả đời này sao?"
"Mặc kệ những điều đó, chỉ cần đạt được mục đích thì tôi sẵn sàng làm tất cả, huống hồ chi ông chủ thật sự của tôi chính là ông quản gia của Cung gia. Mà thôi, chuyện của tôi không cần cô quan tâm."
"Một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh nhất định phải quỳ gối dưới chân tôi van xin một sự tha thứ. Nhất định thế."
"Tôi sẽ đợi."
Nói rồi chàng trai tếp tục bước đi và dần mất bóng sau màn đêm tối tăm và bị che lấp bởi cơn mưa lớn. Thu Ngân ngồi gục xuống nền đất lạnh lẽo, nước mắt thấm đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp của cô. Thật đáng sợ khi phải qua cảm giác bị bỏ rơi giữa đêm tối đầy sương gió. Chính vì mãi chìm trong nỗi đau mà cô không nhận ra một kẻ có mặt ở đây luôn theo dõi cô mỗi lúc mỗi nơi, kẻ đã cố ý bắn trật viên đạn năm đó để cứu vớt hơi thở của cô ... Thiên Minh ....
"Em sẽ khiến anh phải hối hận vì đã lựa chọn cô ta, vì anh đã phản bội em và còn cái chết của Quý nữa. Tất cả các người nhất định phải chết."
/59
|