Anh ta đá cửa ra.Cô cũng phối hợp mà đẩy cô ta vào làm một chiếc xô đựng đầy nước rơi xuống người cô ta.
-Ay zô!Món quà gặp mặt này thật đặc biệt nha.-Cô lướt mắt nhìn qua tất cả mọi người trong lớp rồi nói.
Giọng nói âm lãnh vang lên khiến cho cả lớp ai nấy đều sợ hãi.
-Hạ Tuyết!Cậu không sao chứ?
Giọng nói đó phát ra ngoài cửa,cô quay lại lại là nữ chính-Bạch Ngọc Yến lên sàn.
-Các cậu làm gì vậy?-Bạch Ngọc Yến nói.
-Mộc Tâm Liên!Sao cậu bị ướt vậy?
Thì ra cô ta tên là Mộc Liên Tâm nữ phụ.Cô thầm nghĩ.
-Là...Là do cô ta-Cô ta nói rồi chỉ vào mặt của cô
-Có sao?-Cô nhếch môi cười khinh bỉ.
-Hạ Tuyết cậu sao lại làm như vậy?-Cô ta vừa nói cố nặng ra những giọt nước mắt.
Cho xin đi cô có làm gì cô ta đâu.
-Là các người muốn tặng quà cho cô ấy,chúng tôi phát hiện thì đổ thừa sao.-Thiên Lãnh nãy giờ im lặng giờ lên tiếng.
-Thiên Lãnh!Cậu...nói thật sao.
Bạch Ngọc Yến bên ngoài giả bộ,nhưng bên trong lại suy nghĩ'Sao Thiên Lãnh lại bảo vệ cô ta chứ,đồ hồ ly tinh'
-Được rồi!Mộc Liên Tâm.Cậu đi thay đồ đi.
-Umh!
Cô cũng bước xuống ngồi vào chỗ ngồi.Nhưng đi được nửa đoạn thì có tiếng xì xầm nói xấu cô.
Hứ Ngọc Yến cũng hiền quá rồi đấy.
Cô ta đúng là đồ lẳng lơ.
Tưởng khác rồi ai ngờ.
Rầm!!!
Cô không phải thần tiên nghe những lời như vậy không thể nào bình tâm được,cô đập bàn một cái.
-Các người muốn nói phải không.-Cô nói mang theo một giọng đe dọa.
Tuy sợ nhưng có người vẫn ngoan cố nói.
-Cô nghĩ cô là ai chứ.Chúng tôi sợ sao.
Cả lớp bắt đầu phản kháng.
-Đúng đó các người phải sợ.-Cô nói xong cười một nụ cười khinh bỉ.
Cô đi lại gần người vừa lên tiếng đó.Như Hoa.Cô thầm nghĩ.Lại là nữ phụ.
-Làm...Làm gì?-Cô ta giọng hơi run lên nói.
-Xin hỏi tôi đã làm gì cô chưa?
-Đồ vô giáo dục như mày làm gì có tư cách nói tao.-Cô ta tuy hơi sợ nhưng vẫn ngoan cố lên tiếng.
-Cô nói tôi vô giáo dục.Vậy cô là gì.Cô có gia giáo thì ở đây lên tiếng à?-Cô nói
-Mày!
-Mày?Ô thì ra đó là 'giáo dục' mà cô nói.Cách giáo dục đó thật đặc biệt.-Cô cố tình chăm chọc cô ta.
Chát!!!
Cô ta giơ tay lên đánh cô một cái.
-Hứ đồ lẳng lơ.-Cô ta cười nhạo cô.
Không phải cô không tránh mà là cô muốn xem cô làm được gì.Cô cười một nụ cười nham hiểm.
Chát!Chát!
Hai dấu tay hai bên khuôn mặt nhưng lần này không phải cô mà là cô ta.
-Tôi sẽ trả gấp bội.
-Hai em đang làm gì đó vào chỗ ngồi đi!
-Ay zô!Món quà gặp mặt này thật đặc biệt nha.-Cô lướt mắt nhìn qua tất cả mọi người trong lớp rồi nói.
Giọng nói âm lãnh vang lên khiến cho cả lớp ai nấy đều sợ hãi.
-Hạ Tuyết!Cậu không sao chứ?
Giọng nói đó phát ra ngoài cửa,cô quay lại lại là nữ chính-Bạch Ngọc Yến lên sàn.
-Các cậu làm gì vậy?-Bạch Ngọc Yến nói.
-Mộc Tâm Liên!Sao cậu bị ướt vậy?
Thì ra cô ta tên là Mộc Liên Tâm nữ phụ.Cô thầm nghĩ.
-Là...Là do cô ta-Cô ta nói rồi chỉ vào mặt của cô
-Có sao?-Cô nhếch môi cười khinh bỉ.
-Hạ Tuyết cậu sao lại làm như vậy?-Cô ta vừa nói cố nặng ra những giọt nước mắt.
Cho xin đi cô có làm gì cô ta đâu.
-Là các người muốn tặng quà cho cô ấy,chúng tôi phát hiện thì đổ thừa sao.-Thiên Lãnh nãy giờ im lặng giờ lên tiếng.
-Thiên Lãnh!Cậu...nói thật sao.
Bạch Ngọc Yến bên ngoài giả bộ,nhưng bên trong lại suy nghĩ'Sao Thiên Lãnh lại bảo vệ cô ta chứ,đồ hồ ly tinh'
-Được rồi!Mộc Liên Tâm.Cậu đi thay đồ đi.
-Umh!
Cô cũng bước xuống ngồi vào chỗ ngồi.Nhưng đi được nửa đoạn thì có tiếng xì xầm nói xấu cô.
Hứ Ngọc Yến cũng hiền quá rồi đấy.
Cô ta đúng là đồ lẳng lơ.
Tưởng khác rồi ai ngờ.
Rầm!!!
Cô không phải thần tiên nghe những lời như vậy không thể nào bình tâm được,cô đập bàn một cái.
-Các người muốn nói phải không.-Cô nói mang theo một giọng đe dọa.
Tuy sợ nhưng có người vẫn ngoan cố nói.
-Cô nghĩ cô là ai chứ.Chúng tôi sợ sao.
Cả lớp bắt đầu phản kháng.
-Đúng đó các người phải sợ.-Cô nói xong cười một nụ cười khinh bỉ.
Cô đi lại gần người vừa lên tiếng đó.Như Hoa.Cô thầm nghĩ.Lại là nữ phụ.
-Làm...Làm gì?-Cô ta giọng hơi run lên nói.
-Xin hỏi tôi đã làm gì cô chưa?
-Đồ vô giáo dục như mày làm gì có tư cách nói tao.-Cô ta tuy hơi sợ nhưng vẫn ngoan cố lên tiếng.
-Cô nói tôi vô giáo dục.Vậy cô là gì.Cô có gia giáo thì ở đây lên tiếng à?-Cô nói
-Mày!
-Mày?Ô thì ra đó là 'giáo dục' mà cô nói.Cách giáo dục đó thật đặc biệt.-Cô cố tình chăm chọc cô ta.
Chát!!!
Cô ta giơ tay lên đánh cô một cái.
-Hứ đồ lẳng lơ.-Cô ta cười nhạo cô.
Không phải cô không tránh mà là cô muốn xem cô làm được gì.Cô cười một nụ cười nham hiểm.
Chát!Chát!
Hai dấu tay hai bên khuôn mặt nhưng lần này không phải cô mà là cô ta.
-Tôi sẽ trả gấp bội.
-Hai em đang làm gì đó vào chỗ ngồi đi!
/21
|