Khi còn nhỏ, Điền Miêu Miêu một lòng muốn làm đặc công không tình cảm, vì thế các bạn học trong lớp đều yêu thầm lớp trưởng, hoặc đại diện thể thao, thì cô lại chuyên tâm theo Sư phụ Giang học võ.
Sau đó, lớn lên thêm một chút, biết rằng chẳng thể làm đặc công, nhưng đồng thời cũng có áp lực khi học lên cao. Thời điểm đó, cô chỉ một dạ muốn thi đậu vào trường đại học mà mình yêu thích, nên chỉ liếc nhìn các bạn nam bên cạnh một cái cô cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Tiếp nữa, cô thuận lợi thi được vào đại học, cuối cùng bắt đầu đắm chìm vào game, tóm lại, tất cả những giai đoạn có thể khiến cô sản sinh ra rung động, thì cô đều né tránh một cách hoàn hảo.
Không ngờ, hiện tại đã ở tuổi này rồi, khi đến chợ đêm cổng Bắc bán đồ nướng, lại rơi vào tay một người bán cơm chiên. Cô cảm thấy việc này chẳng thể trách mình, chủ yếu là do Lăng Sấm quá đẹp trai. Vì để bản thân bớt đắm chìm trong các xúc yêu đường, cô đã chuẩn bị đăng nhập vào game chưa chơi trong một thời gian dài.
Sau khi bắt đầu làm việc, rõ ràng là thời gian chơi game của cô giảm đi đáng kể, khi đến chợ đêm cổng Bắc bày quầy bán hàng, thì ngày nào cũng mệt đến mức đặt lưng là ngủ, hoàn toàn không còn năng lượng đâu mà chơi.
Nào ngờ, vừa mới cầm điện thoại lên thì nhận được tin nhắn của Tần Ngạn: “Bà chủ Điền, nghe nói hôm nay Đinh Dao đến chợ đêm tìm ông chủ Lăng phải không?”
Điền Miêu Miêu nhìn thời gian, lúc này đã mười hai rưỡi rồi, vậy mà Luật sư Tần vẫn đang lướt mạng sao: “Luật sư Tần, muộn thế này rồi mà anh vẫn đang tăng ca à?”
Tần Ngạn: “…”
Rõ ràng là anh ta tìm đến để buôn chuyện, vậy mà lại bị người ta đâm một nhát xuyên tim!
Tần Ngạn: “Chẳng phải cô cũng vẫn chưa ngủ đây sao, như nhau mà, như nhau mà.”
Tần Ngạn: “Quay về chủ đề chính, tôi thấy trong nhóm các bạn của trường nói đến chuyện của Đinh Dao và Lăng Sấm. Cô không biết phải không, Đinh Dao là hoa khôi khoa chúng tôi, thời đại học còn bị đồn cô ta và Lăng Sấm là một cặp đó.”
Điền Miêu Miêu: “… Luật sư Tần, anh giỏi buôn chuyện ghê ha!”
Tần Ngạn: “…”
Điền Miêu Miêu: “Chuyện giữa cô ta và Lăng Sấm, chẳng phải anh hỏi thẳng Lăng Sấm sẽ nhanh hơn sao?”
Tận Ngạn: “… Là vì hỏi gì Lăng Sấm cũng không chịu nói, nên tôi mới hỏi cô đó, nhân tiện kể luôn cho cô nghe về việc Lăng Sấm và Đinh Dao bị đồn là một cặp.”
Điền Miêu Miêu: “Á, nếu anh ấy đã không muốn nói, thì tôi cũng không tiện nói nhiều làm gì.”
Tần Ngạn: “…”
Nếu tất cả mọi người trên thế giới đều giác ngộ cao giống như bà chủ Điền, vậy thì trên đời này sẽ mất đi niềm vui thích của việc buôn chuyện.
Điền Miêu Miêu: “Không còn sớm nữa rồi, tôi ngủ đây, Luật sư Tần, anh tiếp tục tăng ca đi nha.”
Tần Ngạn: *Mỉm cười*
Không hổ là người mà Lăng Sấm thích, đúng là chán ghét hệt như anh.
Điền Miêu Miêu miệng thì nói là ngủ, nhưng đến cả khung trò chuyện của Tần Ngạn cũng không thoát ra. Cô nhìn vào câu “Cùng Lăng Sấm bị đồn là một cặp” mà Tần Ngạn nói, rồi hồi tưởng lại cô gái hôm nay mình nhìn thấy ở trước xe đồ ăn của Lăng Sấm.
Ngoại hình trông rất xinh đẹp, khí chất cũng không tồi, trai tài gái sắc như vậy nên bị đồn là một cặp cũng quá bình thường, chẳng phải hiện tại cô và Lăng Sấm cũng thế sao? Không, đợi đã, cô đang nghĩ cái gì thế này? Điền Miêu Miêu đỏ mặt, rồi khóa màn hình điện thoại lại, ném sang một bên.
Đêm đó, cô lại mơ một giấc mơ yêu đương với Lăng Sấm, hai người còn cùng nhau đến công viên giải trí nữa. Ngày hôm sau thức dậy, Điền Miêu Miêu lại càng suy nghĩ sâu sắc về bản thân hơn, chắc chắn là do gần đây cô kiếm tiền chưa đủ tích cực, nên mới luôn nghĩ đến kiếm đàn ông. Vì vậy, hôm nay cô đã lấy thêm ít rau thịt, chuẩn bị kinh doanh đến mười hai giờ.
Điền Đậu Đậu thấy tư thế này của cô, thì mặt mày suy sụp: “Không phải chứ, hôm nay là thứ hai, chị chuẩn bị nhiều đồ thế làm gì?”
Điền Miêu Miêu nói trịnh trọng nghiêm túc: “Tối qua đóng hàng sớm, nên hôm nay không được kiếm bù lại chỗ tiền hôm qua sao?”
Điền Đậu Đậu: “…”
Chị gái cậu thực sự luôn luôn là một người có đủ tư cách làm nhà tư bản.
Sáu giờ tối, Điền Miêu Miêu lái chiếc xe đồ ăn màu hồng của mình, đỗ ở vị trí cũ, Lăng Sấm vẫn chưa đến, nhưng Giang Thận bên đối diện đã bày quầy rồi. Trông thấy Điền Miêu Miêu tới, Giang Thận cầm túi gói một ít đồ om, bước đến trước xe đồ ăn của Điền Miêu Miêu: “Miêu Miêu, tôi có om vài món mới, cô giúp tôi nếm thử mùi vị nhé.”
Điền Miêu Miêu nhìn đồ om anh ta cầm trong tay, giọng điệu mang theo vẻ ngạc nhiên, nói: “Nhanh vậy đã ra được món mới rồi á?”
“Ừm, trước đây các chủng loại bán cũng khá, có khách hàng nói muốn ăn những loại khác nữa, nên tôi đã thử thêm vài món.” Giang Thận đưa đồ om trong tay cho cô: “Vẫn cần đến cô giúp đỡ đưa ra nhận xét.”
Điền Đậu Đậu xuống xe, nhìn Giang Thận, nói: “Anh Giang, tay nghề của anh nào cần bọn em góp ý nữa?”
Quầy hàng của Giang Thận ở đối diện họ, nên bọn họ có thể nhìn ra anh ta bán đồ om đắt khách thế nào. Hiện tại ở chợ đêm cổng Bắc, nếu kể đến ba quầy hàng có độ phổ biến cao nhất, thì chính là cơm chiên của Lăng Sấm, quầy đồ nướng của bọn họ, và cả quầy đồ om của Giang Thận.
Giang Thận nghe cậu ấy nói vậy, bèn mỉm cười lên tiếng: “Các loại món om khác nhau vẫn sẽ có sự khác biệt, hai người cứ nếm thử đã rồi nói.”
“Vậy thì em không khách sáo nữa nhé.” Vốn dĩ Điền Đậu Đậu rất thích ăn món này, bình thường nếu tự bỏ tiền ra, thì cậu đều sẽ đến quầy của Giang Thận mua một ít về cho đỡ cơn thèm, hôm nay Giang Thận mời họ nếm món mới, nên đương nhiên cậu sẽ vô cùng tích cực. Cậu ấy cầm túi đồ om trên tay Điền Miêu Miêu, về lại trong xe gọi Chúc Tinh: “Món mới anh Giang làm, bảo chúng ta nếm thử.”
Chúc Tinh vừa nghe thấy hai chữ “Anh Giang” thì nhất thời trở nên cảnh giác. Cô ấy công nhận tay nghề của Giang Thận, nhưng nếu Giang Thận muốn phá thuyền Linh Đơn Diệu Dược của cô ấy thì ngàn vạn lần không được.
Cô ấy không nếm thử món đồ om mà Giang Thận đưa tới, mà liếc mắt nhìn về phía hai người đang đứng bên ngoài. Giang Thận đưa xong đồ om nhưng không rời đi ngay, mà đứng trước xe đồ ăn của Điền Miêu Miêu nói chuyện cùng cô.
“Gần đây, thấy cô và ông chủ Lăng khá thân thiết, không phải hai người đang hẹn hò đấy chứ?” Giang Thận nửa đùa nửa thật hỏi cô một câu.
Điền Miêu Miêu nghe anh ta hỏi vậy, thì lập tức cảm thấy xấu hổ: “Sao đến cả anh Giang cũng nói như vậy thế? Đều do mọi người tự ý đẩy thuyền mà.”
Giang Thận khẽ mỉm cười, nhìn cô, nói: “Cô đừng căng thẳng, tôi chỉ thuận miệng hỏi đại thôi.”
Anh ta đang nói đến đây, thì Điền Đậu Đậu từ trong xe đồ ăn thò cổ ra ngoài, giơ ngón tay cái về phía Giang Thận: “Anh Giang, món mới này của anh cũng ngon tuyệt, chắc chắn sẽ được chào đón.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giang Thận liếc nhìn cậu ấy một cái: “Em đừng có ăn hết một mình đó, để lại một ít cho chị gái em nữa.”
“Em biết, em biết, em phần chị ấy một ít sang bên cạnh rồi.” Điền Đậu Đậu nói xong, lại thụt vào trong xe tiếp tục ăn.
“Vậy tôi không làm phiền mọi người bày quầy nữa.” Giang Thận lại nhìn về phía Điền Miêu Miêu, mỉm cười nói với cô một câu: “Hôm tới tôi mời cô ăn cơm.”
“Á.” Điền Miêu Miêu ngẩn người, dường như không hiểu tại sao đột nhiên Giang Thận lại muốn mời mình ăn cơm.
Giang Thận nói: “Tôi đến đây bày quầy bán hàng cũng được một thời gian rồi, buôn bán khá tốt, vì đã kiếm được tiền, nên về lý thì cũng nên mời mọi người đi ăn một bữa.”
Anh ta nói là “mọi người”, vì vậy Điền Miêu Miêu thuận theo hỏi: “Tôi và Điền Đậu Đậu sao?”
“Ừm, thời gian cô sắp xếp nhé.”
“Vậy thì ngại lắm.”
Giang Thận nhìn cô, cong môi cười: “Nếu cô cảm thấy ngại thì có thể chọn thời gian mời lại tôi một bữa.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Được rồi!
Ngay khi Giang Thận rời đi, Chúc Tinh đã không chờ được nữa mà đi tới, nghe ngóng với Điền Miêu Miêu: “Ông chủ Giang nói chuyện gì với chị thế?”
Điền Miêu Miêu: “Ồ, nói việc buôn bán của anh ta khá tốt, hôm tới sẽ mời bọn chị đi ăn.”
Chúc Tinh: “…”
Cô ấy biết ngay mà, chắc chắn ông chủ Giang cũng có ý với chị Miêu Miêu.
Sau khi Lăng Sấm đến, cô ấy đã liên tục nhìn về phía xe đồ ăn của anh, muốn báo tin này với anh, nhưng quầy đồ nướng luôn rất đắt khách, cô ấy và Điền Đậu Đậu hoàn toàn không có thời gian rời khỏi bếp nướng.
Chúc Tinh không có thời gian qua tìm Lăng Sấm nhưng Điền Miêu Miêu lại tranh thủ đi sang nói vài câu cùng anh.
“Hôm nay anh đã đổi ý chưa?” Cô hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Lăng Sấm ngẩng lên, nhìn cô: “Cái gì cơ?”
“Việc đến làm tại công ty của bạn anh.” Điền Miêu Miêu nói: “Đã qua một ngày một đêm, nói không chừng anh lại đổi ý rồi.”
Lăng Sấm mỉm cười, hỏi cô: “Cô hy vọng tôi đổi ý, hay là sợ tôi đổi ý?”
“Tôi chỉ quan tâm một chút đến đồng nghiệp mà thôi.” Hiện tại, bọn họ đều đang bày quầy bán hàng tại chợ đêm cổng Bắc, nên có thể coi là đồng nghiệp nhỉ: “Luật sư Tần nói thời đại học hai người được đồn là một cặp, nên nếu anh đổi ý cũng là chuyện hết sức bình thường phải không?”
Động tác chiên cơm của Lăng Sấm chợt khựng lại, anh nói: “Cậu ta nói tôi với ai là một cặp?”
“Đinh Dao, tên là vậy đúng không?”
“…” Lăng Sấm chiên xong cơm trong chảo, đóng gói đưa cho khách hàng đối diện, rồi mới nhìn Điền Miêu Miêu, hỏi: “Cậu ta nói chuyện với cô khi nào thế?”
“Đêm qua.” Điền Miêu Miêu có gì nói nấy: “Anh ta nói đã hỏi anh, nhưng anh chẳng nói gì hết, bèn chạy tới tìm tôi để nghe ngóng. À, nhưng anh yên tâm, tôi cũng không nói gì đâu.”
“Cô đừng nghe cậu ta nói nhảm, tôi và Đinh Dao không phải kiểu quan hệ đó.” Lăng Sấm đang nghĩ rằng dù sao thì việc này càng bôi càng đen, vẫn nên giải thích thêm vài câu thì hơn, nhưng lại trông thấy vài doanh nhân đang đi về phía bên này.
Điền Miêu Miêu cũng nhìn thấy có người đến, đột nhiên cô nhớ tới ông chủ trước đó muốn đến đây khai thác phát triển: “Mấy người này không phải lại là ông chủ muốn đến khai thác phát triển đấy chứ?”
Sau khi vụ gian lận tài chính của Tập đoàn Hoành Thái nổ ra, thì chợ đêm cổng Bắc được nghỉ một thời gian, tuy nhiên đúng như những gì trước đó Lăng Sấm nghĩ, Trần Bách Thái rời đi, sẽ tiếp tục có người khác muốn tiếp quản dự án này.
Ông chủ lần này trông tuổi tác tương đương với Trần Bách Thái, nhưng dường như có vẻ khó tiếp cận hơn nhiều so với Trần Bách Thái. Lần trước, khi Trần Bách Thái đến đây, không biết có phải là giả bộ hay không, nhưng tóm lại vẫn chào hỏi các chủ quầy hàng một cách tử tế, trên mặt cũng luôn treo nụ cười. Ông chủ lần này, dường như rất không hài lòng với chợ đêm cổng Bắc, mặt mày cau có như thể có thể kẹp chết một con ruồi luôn vậy.
“Sau này, nếu sửa sang xong chợ đêm, thì những thứ này đều phải ném sạch, bày ở đây trông chẳng ra thể thống gì hết.” Anh ta đi một đường, thì kén kén chọn chọn trong chợ đêm cả một lối, những người đi sau anh ta liên tục gật đầu, rồi ghi chép lại lời nói của anh ta.
“Sao lại có cả trẻ con làm bài tập ở đây thế này?” Ông chủ đi đầu tiên nhìn thấy Lương Tinh Tinh ngồi làm bài tập trước quầy hàng, bèn lập tức cau mày: “Đây là nơi làm ăn, trẻ con không nên chạy bừa chạy bãi ở đây.”
Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía chị Trương, và nói với chị ấy một câu: “Đứa nhỏ này là con của chị sao? Chị bán hàng lại mang cả con đến đây làm gì? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì ai là người chịu trách nhiệm?”
Anh ta nói xong, cũng chẳng đợi chị Trương đáp lại, bèn quay đầu nói với người đang ghi chép phía sau: “Vấn đề này sau này phải ghi vào hợp đồng, nếu tự mang trẻ nhỏ đến bày quầy bán hàng, rồi xảy ra chuyện thì chúng ta không có bất cứ trách nhiệm gì hết.”
Quầy hàng của Giang Thận nằm ngay kế bên chị Trương, trước đây anh ta cũng đã nghe qua tình hình gia đình của chị Trương, và cũng đã cố gắng giúp đỡ một chút. Lúc này, chứng kiến ông chủ chẳng biết tên này đến đây huơ chân múa tay, bèn không kìm được mà mỉa mia một câu: “Ông chủ này, bây giờ nói đến hợp đồng có hơi sớm quá nhỉ, muốn khai thác phát triển khu chợ đêm này, cũng cần phải trưng cầu sự đồng ý của các chủ quầy bọn tôi đó.”
Sau đó, lớn lên thêm một chút, biết rằng chẳng thể làm đặc công, nhưng đồng thời cũng có áp lực khi học lên cao. Thời điểm đó, cô chỉ một dạ muốn thi đậu vào trường đại học mà mình yêu thích, nên chỉ liếc nhìn các bạn nam bên cạnh một cái cô cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Tiếp nữa, cô thuận lợi thi được vào đại học, cuối cùng bắt đầu đắm chìm vào game, tóm lại, tất cả những giai đoạn có thể khiến cô sản sinh ra rung động, thì cô đều né tránh một cách hoàn hảo.
Không ngờ, hiện tại đã ở tuổi này rồi, khi đến chợ đêm cổng Bắc bán đồ nướng, lại rơi vào tay một người bán cơm chiên. Cô cảm thấy việc này chẳng thể trách mình, chủ yếu là do Lăng Sấm quá đẹp trai. Vì để bản thân bớt đắm chìm trong các xúc yêu đường, cô đã chuẩn bị đăng nhập vào game chưa chơi trong một thời gian dài.
Sau khi bắt đầu làm việc, rõ ràng là thời gian chơi game của cô giảm đi đáng kể, khi đến chợ đêm cổng Bắc bày quầy bán hàng, thì ngày nào cũng mệt đến mức đặt lưng là ngủ, hoàn toàn không còn năng lượng đâu mà chơi.
Nào ngờ, vừa mới cầm điện thoại lên thì nhận được tin nhắn của Tần Ngạn: “Bà chủ Điền, nghe nói hôm nay Đinh Dao đến chợ đêm tìm ông chủ Lăng phải không?”
Điền Miêu Miêu nhìn thời gian, lúc này đã mười hai rưỡi rồi, vậy mà Luật sư Tần vẫn đang lướt mạng sao: “Luật sư Tần, muộn thế này rồi mà anh vẫn đang tăng ca à?”
Tần Ngạn: “…”
Rõ ràng là anh ta tìm đến để buôn chuyện, vậy mà lại bị người ta đâm một nhát xuyên tim!
Tần Ngạn: “Chẳng phải cô cũng vẫn chưa ngủ đây sao, như nhau mà, như nhau mà.”
Tần Ngạn: “Quay về chủ đề chính, tôi thấy trong nhóm các bạn của trường nói đến chuyện của Đinh Dao và Lăng Sấm. Cô không biết phải không, Đinh Dao là hoa khôi khoa chúng tôi, thời đại học còn bị đồn cô ta và Lăng Sấm là một cặp đó.”
Điền Miêu Miêu: “… Luật sư Tần, anh giỏi buôn chuyện ghê ha!”
Tần Ngạn: “…”
Điền Miêu Miêu: “Chuyện giữa cô ta và Lăng Sấm, chẳng phải anh hỏi thẳng Lăng Sấm sẽ nhanh hơn sao?”
Tận Ngạn: “… Là vì hỏi gì Lăng Sấm cũng không chịu nói, nên tôi mới hỏi cô đó, nhân tiện kể luôn cho cô nghe về việc Lăng Sấm và Đinh Dao bị đồn là một cặp.”
Điền Miêu Miêu: “Á, nếu anh ấy đã không muốn nói, thì tôi cũng không tiện nói nhiều làm gì.”
Tần Ngạn: “…”
Nếu tất cả mọi người trên thế giới đều giác ngộ cao giống như bà chủ Điền, vậy thì trên đời này sẽ mất đi niềm vui thích của việc buôn chuyện.
Điền Miêu Miêu: “Không còn sớm nữa rồi, tôi ngủ đây, Luật sư Tần, anh tiếp tục tăng ca đi nha.”
Tần Ngạn: *Mỉm cười*
Không hổ là người mà Lăng Sấm thích, đúng là chán ghét hệt như anh.
Điền Miêu Miêu miệng thì nói là ngủ, nhưng đến cả khung trò chuyện của Tần Ngạn cũng không thoát ra. Cô nhìn vào câu “Cùng Lăng Sấm bị đồn là một cặp” mà Tần Ngạn nói, rồi hồi tưởng lại cô gái hôm nay mình nhìn thấy ở trước xe đồ ăn của Lăng Sấm.
Ngoại hình trông rất xinh đẹp, khí chất cũng không tồi, trai tài gái sắc như vậy nên bị đồn là một cặp cũng quá bình thường, chẳng phải hiện tại cô và Lăng Sấm cũng thế sao? Không, đợi đã, cô đang nghĩ cái gì thế này? Điền Miêu Miêu đỏ mặt, rồi khóa màn hình điện thoại lại, ném sang một bên.
Đêm đó, cô lại mơ một giấc mơ yêu đương với Lăng Sấm, hai người còn cùng nhau đến công viên giải trí nữa. Ngày hôm sau thức dậy, Điền Miêu Miêu lại càng suy nghĩ sâu sắc về bản thân hơn, chắc chắn là do gần đây cô kiếm tiền chưa đủ tích cực, nên mới luôn nghĩ đến kiếm đàn ông. Vì vậy, hôm nay cô đã lấy thêm ít rau thịt, chuẩn bị kinh doanh đến mười hai giờ.
Điền Đậu Đậu thấy tư thế này của cô, thì mặt mày suy sụp: “Không phải chứ, hôm nay là thứ hai, chị chuẩn bị nhiều đồ thế làm gì?”
Điền Miêu Miêu nói trịnh trọng nghiêm túc: “Tối qua đóng hàng sớm, nên hôm nay không được kiếm bù lại chỗ tiền hôm qua sao?”
Điền Đậu Đậu: “…”
Chị gái cậu thực sự luôn luôn là một người có đủ tư cách làm nhà tư bản.
Sáu giờ tối, Điền Miêu Miêu lái chiếc xe đồ ăn màu hồng của mình, đỗ ở vị trí cũ, Lăng Sấm vẫn chưa đến, nhưng Giang Thận bên đối diện đã bày quầy rồi. Trông thấy Điền Miêu Miêu tới, Giang Thận cầm túi gói một ít đồ om, bước đến trước xe đồ ăn của Điền Miêu Miêu: “Miêu Miêu, tôi có om vài món mới, cô giúp tôi nếm thử mùi vị nhé.”
Điền Miêu Miêu nhìn đồ om anh ta cầm trong tay, giọng điệu mang theo vẻ ngạc nhiên, nói: “Nhanh vậy đã ra được món mới rồi á?”
“Ừm, trước đây các chủng loại bán cũng khá, có khách hàng nói muốn ăn những loại khác nữa, nên tôi đã thử thêm vài món.” Giang Thận đưa đồ om trong tay cho cô: “Vẫn cần đến cô giúp đỡ đưa ra nhận xét.”
Điền Đậu Đậu xuống xe, nhìn Giang Thận, nói: “Anh Giang, tay nghề của anh nào cần bọn em góp ý nữa?”
Quầy hàng của Giang Thận ở đối diện họ, nên bọn họ có thể nhìn ra anh ta bán đồ om đắt khách thế nào. Hiện tại ở chợ đêm cổng Bắc, nếu kể đến ba quầy hàng có độ phổ biến cao nhất, thì chính là cơm chiên của Lăng Sấm, quầy đồ nướng của bọn họ, và cả quầy đồ om của Giang Thận.
Giang Thận nghe cậu ấy nói vậy, bèn mỉm cười lên tiếng: “Các loại món om khác nhau vẫn sẽ có sự khác biệt, hai người cứ nếm thử đã rồi nói.”
“Vậy thì em không khách sáo nữa nhé.” Vốn dĩ Điền Đậu Đậu rất thích ăn món này, bình thường nếu tự bỏ tiền ra, thì cậu đều sẽ đến quầy của Giang Thận mua một ít về cho đỡ cơn thèm, hôm nay Giang Thận mời họ nếm món mới, nên đương nhiên cậu sẽ vô cùng tích cực. Cậu ấy cầm túi đồ om trên tay Điền Miêu Miêu, về lại trong xe gọi Chúc Tinh: “Món mới anh Giang làm, bảo chúng ta nếm thử.”
Chúc Tinh vừa nghe thấy hai chữ “Anh Giang” thì nhất thời trở nên cảnh giác. Cô ấy công nhận tay nghề của Giang Thận, nhưng nếu Giang Thận muốn phá thuyền Linh Đơn Diệu Dược của cô ấy thì ngàn vạn lần không được.
Cô ấy không nếm thử món đồ om mà Giang Thận đưa tới, mà liếc mắt nhìn về phía hai người đang đứng bên ngoài. Giang Thận đưa xong đồ om nhưng không rời đi ngay, mà đứng trước xe đồ ăn của Điền Miêu Miêu nói chuyện cùng cô.
“Gần đây, thấy cô và ông chủ Lăng khá thân thiết, không phải hai người đang hẹn hò đấy chứ?” Giang Thận nửa đùa nửa thật hỏi cô một câu.
Điền Miêu Miêu nghe anh ta hỏi vậy, thì lập tức cảm thấy xấu hổ: “Sao đến cả anh Giang cũng nói như vậy thế? Đều do mọi người tự ý đẩy thuyền mà.”
Giang Thận khẽ mỉm cười, nhìn cô, nói: “Cô đừng căng thẳng, tôi chỉ thuận miệng hỏi đại thôi.”
Anh ta đang nói đến đây, thì Điền Đậu Đậu từ trong xe đồ ăn thò cổ ra ngoài, giơ ngón tay cái về phía Giang Thận: “Anh Giang, món mới này của anh cũng ngon tuyệt, chắc chắn sẽ được chào đón.”
“Vậy thì tốt rồi.” Giang Thận liếc nhìn cậu ấy một cái: “Em đừng có ăn hết một mình đó, để lại một ít cho chị gái em nữa.”
“Em biết, em biết, em phần chị ấy một ít sang bên cạnh rồi.” Điền Đậu Đậu nói xong, lại thụt vào trong xe tiếp tục ăn.
“Vậy tôi không làm phiền mọi người bày quầy nữa.” Giang Thận lại nhìn về phía Điền Miêu Miêu, mỉm cười nói với cô một câu: “Hôm tới tôi mời cô ăn cơm.”
“Á.” Điền Miêu Miêu ngẩn người, dường như không hiểu tại sao đột nhiên Giang Thận lại muốn mời mình ăn cơm.
Giang Thận nói: “Tôi đến đây bày quầy bán hàng cũng được một thời gian rồi, buôn bán khá tốt, vì đã kiếm được tiền, nên về lý thì cũng nên mời mọi người đi ăn một bữa.”
Anh ta nói là “mọi người”, vì vậy Điền Miêu Miêu thuận theo hỏi: “Tôi và Điền Đậu Đậu sao?”
“Ừm, thời gian cô sắp xếp nhé.”
“Vậy thì ngại lắm.”
Giang Thận nhìn cô, cong môi cười: “Nếu cô cảm thấy ngại thì có thể chọn thời gian mời lại tôi một bữa.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Được rồi!
Ngay khi Giang Thận rời đi, Chúc Tinh đã không chờ được nữa mà đi tới, nghe ngóng với Điền Miêu Miêu: “Ông chủ Giang nói chuyện gì với chị thế?”
Điền Miêu Miêu: “Ồ, nói việc buôn bán của anh ta khá tốt, hôm tới sẽ mời bọn chị đi ăn.”
Chúc Tinh: “…”
Cô ấy biết ngay mà, chắc chắn ông chủ Giang cũng có ý với chị Miêu Miêu.
Sau khi Lăng Sấm đến, cô ấy đã liên tục nhìn về phía xe đồ ăn của anh, muốn báo tin này với anh, nhưng quầy đồ nướng luôn rất đắt khách, cô ấy và Điền Đậu Đậu hoàn toàn không có thời gian rời khỏi bếp nướng.
Chúc Tinh không có thời gian qua tìm Lăng Sấm nhưng Điền Miêu Miêu lại tranh thủ đi sang nói vài câu cùng anh.
“Hôm nay anh đã đổi ý chưa?” Cô hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
Lăng Sấm ngẩng lên, nhìn cô: “Cái gì cơ?”
“Việc đến làm tại công ty của bạn anh.” Điền Miêu Miêu nói: “Đã qua một ngày một đêm, nói không chừng anh lại đổi ý rồi.”
Lăng Sấm mỉm cười, hỏi cô: “Cô hy vọng tôi đổi ý, hay là sợ tôi đổi ý?”
“Tôi chỉ quan tâm một chút đến đồng nghiệp mà thôi.” Hiện tại, bọn họ đều đang bày quầy bán hàng tại chợ đêm cổng Bắc, nên có thể coi là đồng nghiệp nhỉ: “Luật sư Tần nói thời đại học hai người được đồn là một cặp, nên nếu anh đổi ý cũng là chuyện hết sức bình thường phải không?”
Động tác chiên cơm của Lăng Sấm chợt khựng lại, anh nói: “Cậu ta nói tôi với ai là một cặp?”
“Đinh Dao, tên là vậy đúng không?”
“…” Lăng Sấm chiên xong cơm trong chảo, đóng gói đưa cho khách hàng đối diện, rồi mới nhìn Điền Miêu Miêu, hỏi: “Cậu ta nói chuyện với cô khi nào thế?”
“Đêm qua.” Điền Miêu Miêu có gì nói nấy: “Anh ta nói đã hỏi anh, nhưng anh chẳng nói gì hết, bèn chạy tới tìm tôi để nghe ngóng. À, nhưng anh yên tâm, tôi cũng không nói gì đâu.”
“Cô đừng nghe cậu ta nói nhảm, tôi và Đinh Dao không phải kiểu quan hệ đó.” Lăng Sấm đang nghĩ rằng dù sao thì việc này càng bôi càng đen, vẫn nên giải thích thêm vài câu thì hơn, nhưng lại trông thấy vài doanh nhân đang đi về phía bên này.
Điền Miêu Miêu cũng nhìn thấy có người đến, đột nhiên cô nhớ tới ông chủ trước đó muốn đến đây khai thác phát triển: “Mấy người này không phải lại là ông chủ muốn đến khai thác phát triển đấy chứ?”
Sau khi vụ gian lận tài chính của Tập đoàn Hoành Thái nổ ra, thì chợ đêm cổng Bắc được nghỉ một thời gian, tuy nhiên đúng như những gì trước đó Lăng Sấm nghĩ, Trần Bách Thái rời đi, sẽ tiếp tục có người khác muốn tiếp quản dự án này.
Ông chủ lần này trông tuổi tác tương đương với Trần Bách Thái, nhưng dường như có vẻ khó tiếp cận hơn nhiều so với Trần Bách Thái. Lần trước, khi Trần Bách Thái đến đây, không biết có phải là giả bộ hay không, nhưng tóm lại vẫn chào hỏi các chủ quầy hàng một cách tử tế, trên mặt cũng luôn treo nụ cười. Ông chủ lần này, dường như rất không hài lòng với chợ đêm cổng Bắc, mặt mày cau có như thể có thể kẹp chết một con ruồi luôn vậy.
“Sau này, nếu sửa sang xong chợ đêm, thì những thứ này đều phải ném sạch, bày ở đây trông chẳng ra thể thống gì hết.” Anh ta đi một đường, thì kén kén chọn chọn trong chợ đêm cả một lối, những người đi sau anh ta liên tục gật đầu, rồi ghi chép lại lời nói của anh ta.
“Sao lại có cả trẻ con làm bài tập ở đây thế này?” Ông chủ đi đầu tiên nhìn thấy Lương Tinh Tinh ngồi làm bài tập trước quầy hàng, bèn lập tức cau mày: “Đây là nơi làm ăn, trẻ con không nên chạy bừa chạy bãi ở đây.”
Anh ta vừa nói vừa nhìn về phía chị Trương, và nói với chị ấy một câu: “Đứa nhỏ này là con của chị sao? Chị bán hàng lại mang cả con đến đây làm gì? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì ai là người chịu trách nhiệm?”
Anh ta nói xong, cũng chẳng đợi chị Trương đáp lại, bèn quay đầu nói với người đang ghi chép phía sau: “Vấn đề này sau này phải ghi vào hợp đồng, nếu tự mang trẻ nhỏ đến bày quầy bán hàng, rồi xảy ra chuyện thì chúng ta không có bất cứ trách nhiệm gì hết.”
Quầy hàng của Giang Thận nằm ngay kế bên chị Trương, trước đây anh ta cũng đã nghe qua tình hình gia đình của chị Trương, và cũng đã cố gắng giúp đỡ một chút. Lúc này, chứng kiến ông chủ chẳng biết tên này đến đây huơ chân múa tay, bèn không kìm được mà mỉa mia một câu: “Ông chủ này, bây giờ nói đến hợp đồng có hơi sớm quá nhỉ, muốn khai thác phát triển khu chợ đêm này, cũng cần phải trưng cầu sự đồng ý của các chủ quầy bọn tôi đó.”
/59
|