Chương 107: Tôi muốn về nhà
Editor: Sênh Ca
Mấy ngày trôi qua Tiêu Nhu vẫn là không có thể tỉnh lại, mà Hạ Hoàn Ninh giữ vững lại muốn chờ Tiêu Nhu một tuần. Tiêu Dao có thể xuống giường, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ ở trước giường bệnh Đường Tịch trông coi cô. Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh hai người giữ mấy ngày thật sự là không chịu nổi công ty đoạt mệnh liên hoàn gọi điện trở về đi làm.
Dương Tĩnh Nhàn vẫn là mỗi ngày đều sẽ tới cho Tiêu Dao đưa bữa ăn, sau đó lau chùi thân thể cho Tiêu Nhu, Lâm Như càng là biết mình con gái từ trên lầu té xuống nằm viện, đầu tiên là đến bệnh viện tới khóc lớn một trận sau, dứt khoát ngay cả công việc đều không lo, trực tiếp tới trông coi.
Tiêu Hoằng Nghị thấy lão bà của mình không có cách nào cũng không nói thêm cái gì, để cho Tiêu Diễn nhiều một chút công việc ty giải trí bên kia, Tiêu Diễn không có bất kỳ ý kiến. Cậu chính là một điên cuồng với công việc, ngoại trừ công việc không thích làm những chuyện khác, cậu cảm thấy nghỉ ngơi gì đó hoàn toàn chính là đang lãng phí sinh mạng.
Đương nhiên cậu vẫn rút thời gian đi bệnh viện xem em gái ruột của mình, mặc dù chỉ thấy qua một lần.
Cậu cho là cậu không phải là bác sĩ, canh giữ ở bệnh viện Tiêu Nhu cũng vẫn chưa chắc tỉnh lại. Cậu còn không bằng tiếp tục đi làm, dĩ nhiên, nếu như cậu ở bệnh viện trông coi mà Tiêu Nhu có thể tỉnh lại mà nói, cậu cũng rất vui lòng coi chừng.
Trong đoạn thời gian này Lâm Như cùng Dương Tĩnh Nhàn bọn họ sống chung cũng coi như hòa hợp. Mặc dù Lâm Như trong lòng có điểm oán Dương Tĩnh Nhàn bọn họ không có chăm sóc kỹ Tiêu Nhu, mới để cho Tiêu Nhu từ trên lầu té xuống, nhưng là bà biết mình không có tư cách, cho nên cũng không nói gì nhiều, chẳng qua là mỗi ngày cùng Dương Tĩnh Nhàn cùng nhau phục vụ cuộc sống của Tiêu Nhu.
Dương Tĩnh Nhàn sau khi lau người xong cho Tiêu Nhu đem nước vào phòng vệ sinh đổ sạch sau, mới ở bên cạnh trên ghế sa lon ngồi xuống. Nhìn Lâm Như nắm lấy tay Tiêu Nhu ngồi ở ên cạnh giường bệnh, hỏi nhỏ: ” Chị dâu, chị không đi làm thật không có chuyện gì sao?”
Bà từ đầu đến cuối không thể hiểu được, tại sao Lâm Như coi công việc như sinh mạng lại đột nhiên không đi làm. Mỗi ngày tới trông coi con gái ruột ban đầu bị ruồng bỏ.
Lâm Như nhìn lấy Tiêu Nhu nằm ở trên giường bệnh, tự giễu cười một tiếng: “Chị đây, dù nhiều năm qua vẫn cho rằng chỉ có công việc của mình mới có thể làm cho bản thân mình cảm thấy thỏa mãn, nhưng là chị lại phát hiện qua nhiều năm như vậy sự kiên trì của chị vẫn luôn là sai. Chị liều mạng như thế cho công việc là vì cái gì? Vì sinh hoạt có thể thay đổi xong? Nhưng là cuộc sống của chị đã rất khá, vì để cho con gái của mình được đối đãi tốt nhất? Nhưng là chị lúc đầu lại đối với chính con gái ruột làm như không thấy, chờ chị thấy rõ ràng hết thảy, muốn vào lúc bù đắp thì con gái của mình nhưng ở nằm trên giường bệnh, không rõ sống chết. Chị bây giờ căn bản không biết lúc trong công việc, kiếm được nhiều tiền như vậy, đem ra có ích lợi gì!”
Chồng của bà chính là người có tiền, con trai cũng có thể tự kiếm tiền, căn bản không cần hỏi bà muốn, lúc trước bà toàn tâm toàn ý cơ hồ tất cả đều là ở trên người con gái, mặc dù? ? ? Nhưng là bây giờ thật vất vả muốn phải kết với con gái , con gái ruột cũng không cho nàng cơ hội bù đắp.
Dương Tĩnh Nhàn mím môi một cái, thở dài nói: “Tiểu Nhu lúc ấy trải qua chuyện nghiêm trọng như vậy bị thương cũng có thể tỉnh lại, lần này cũng nhất định có thể tỉnh lại, những chuyên gia kia không phải đã nói rồi sao. Tiểu Nhu là do quá mệt mỏi ngủ thiếp đi, nói không chừng đợi đứa bé tỉnh ngủ thì không có sao. ”
Không sai, những chuyên gia bác sĩ kia từ Đế đô tới em bệnh cho Tiêu Nhu sau, cho ra kết luận chính là cô mệt quá độ mà ngủ thiếp đi.
Ngủ? Ai nói ngủ chính là một tuần lễ? Hơn nữa bọn họ còn nói, cô khả năng một ngủ là ngủ bất tỉnh, cái này không liền cùng điên chết một dạng sao! Nhưng là những chuyên gia kia còn nói cùng điên chết không giống nhau, bởi vì điên chết là người không có tri giác, cơ hồ là không tỉnh lại nữa cơ hội , trừ phi kỳ tích xuất hiện, nhưng là cô cái này chính là lúc nào cũng có thể sẽ tỉnh lại, nhưng là chính là cụ thể không biết lúc nào tỉnh lại.
Lâm Như thật sâu mà nhìn lấy con gái nằm ở trên giường bệnh, nhẹ giọng nói, “Em dâu, chị có thể yêu cầu em một chuyện sao?”
Dương Tĩnh Nhàn cau mày: “Chuyện gì?”
“Tiểu Nhu sau khi tỉnh lại có thể để cho con bé sống ở hai bên sao?” Lâm Như biết mình cái yêu cầu này có chút quá phận, nhưng là bà thật rất muốn cùng con gái mình sinh hoạt chung một chỗ, thấy Dương Tĩnh Nhàn sắc mặt đột biến, bà vội vàng nói: ” Chị biết mình đây cái yêu cầu có chút quá phận, nhưng là chị trước thật không biết trung gian là Diêu Cấm Ninh đang giở trò quỷ, nếu như biết sớm mà nói, chị nhất định sẽ không như vậy đối với Tiểu Nhu. Chị thề về sau chị đều sẽ đối với Tiểu Nhu tốt, nếu như ai dám đối với Tiểu Nhu không tốt, chị liền cùng người nọ liều mạng, em có thể đáp ứng chị sao?”
Dương Tĩnh Nhàn mở miệng tính nói, Tiêu Dao đẩy cửa đi vào, nhàn nhạt nói: “Chuyện này hay là chờ Tiểu Nhu sau khi tỉnh lại rồi hãy nói, chúng ta hỏi ý của Tiểu Nhu, nếu như Tiểu Nhu đồng ý, chúng ta cũng không có ý kiến.”
… . . . . .
Đường Tịch ở Dài Than đợi thật nhiều ngày, cơ hồ mỗi ngày đều bồi bên mình Kiều Lương. Cô nhìn Kiều Lương phái người đi ra ngoài tìm mình những người đó không công mà về, nhìn lấy Kiều Lương nổi giận, nhìn lấy Kiều Lương ảo giác càng ngày càng nặng, nhìn lấy Kiều Lương chứng mất ngủ càng ngày càng kịch liệt, nhìn lấy anh trắng đêm ôm lấy hộp băng chứa một ngón tay của mình cùng cô nói chuyện.
Cô càng xem càng thương tiếc, càng xem càng hận chính mình không được tát vào mặt mình.
Đường Tịch cô dựa vào cái gì! Cô dựa vào cái gì đem Kiều Lương hành hạ thành như vậy!
Nghĩ tới đây Đường Tịch liền muốn liều mạng muốn trở về lại trong cơ thể của mình, nhưng là bất kể cô có sử dụng biện pháp gì, cũng không có rời đi Dài Than, thậm chí không trở về được A thành phố, hoặc là Đế đô, cô chỉ có thể nhìn Kiều Lương hành hạ chính mình, mà lời nói lại không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản.
Ngay tại Đường Tịch bất lực áy náy phải chết thời điểm, Tiểu Lục bỗng nhiên ôm lấy Laptop chạy tới, ngồi đối diện trên đất Kiều Lương nói, “Ông chủ, có tin tức, địa chỉ IP sử dụng là giả, bên này chỉ là một địa chỉ IP giả tưởng, chân chính địa chỉ IP là đang ở trong nước, căn bản không phải ở nơi này địa chỉ IP, nhưng là cụ thể là nơi nào tôi không tra được, đối phương Internet kỹ thuật thật sự là quá cai, tôi không tra được.”
Đường Tịch mở miệng, sớm biết không sử dụng 008 Hacker kỹ năng, lại không thể để cho chuyên nghiệp Hacker tra được.
Cô bây giờ là thật đặc biệt hi vọng bọn họ nhanh lên một chút tra được cô là ở trong nước, thậm chí đi tìm được cô, bởi vì này Kiều Lương liền có thể không cần như vậy mỗi ngày cuộc sống ở trong thống khổ , như vậy Kiều Lương thật để cho cô đặc biệt thương tiếc.
Đường Tịch nhìn lấy Kiều Lương ngồi dưới đất không nhúc nhích, trong lòng khóc lóc thảm thiết, hắn lại lâm vào trong ảo giác .
Tiểu Lục kêu Kiều Lương một tiếng, kêu không lẽ dứt khoát kêu một tiếng: “Đường tiểu thư.”
Kiều Lương có phản ứng, hắn quay đầu liếc nhìn Tiểu Lục một cái, Tiểu Lục vội vàng đem lời mới vừa nói lập lại một bên, Kiều Lương cau mày: “Trong nước gởi tới? Có phải hay không là ở Đế đô?”
Tiểu Lục lắc đầu: “Không dám xác định, nhưng là xác thực chính là ở quốc nội gởi tới, bên này chỉ là một giả tưởng IP, vì che giấu người tai mắt.”
Kiều Lương chợt từ dưới đất ngồi dậy đến, trầm giọng nói, “Chuẩn bị chuyến bay trở về nước, lập tức lập tức!”
Tiểu Lục không dám lười biếng, vội vàng đáp một tiếng đi xuống để cho tiểu Ngũ bọn họ trở lại, đi chuẩn bị chuyến bay trở về nước.
Đường Tịch thấy anh muốn về nước, lập tức gấp gáp, nếu như bọn họ trở về nước, cô hay là trở về không đi làm sao bây giờ! Nghĩ tới đây, Đường Tịch trong hoảng loạn dùng sức kêu một tiếng: “008! tôi muốn về nhà!”
/157
|