Editors : Yu’s Ngọc
Beta: Snow Hoàng
———————-
Chương 137: Dương gia
Đường Tịch cố hết sức thay đổi trang phục và kiểu tóc, thật ra thì cũng chỉ là cột mái tóc lên cao (Buộc tóc đuôi ngựa ý), sau đó mặc một bộ quần áo tương đối sạch sẽ gọn gàng: áo sơ mi trắng, quần jean kết hợp với một đôi giày cứng, nhìn qua vô cùng trẻ trung, hoạt bát, nhìn một cái khiến cho người lớn tuổi có tràn trề tinh thần.
Tiêu Dao thấy Đường Tịch ăn mặc như vậy mà đi xuống, khóe miệng không khỏi giật giật, “Thế nào mà lại cột tóc lên rồi?”
Nhưng không quản đến việc cột tóc cao lên hay buông xuống, cô vẫn rất đẹp.
Đường Tịch cười một tiếng, hướng phòng bếp đi tới, “Ta nghĩ rằng ông ngoại cùng cậu, bọn họ đều ưa sạch sẽ gọn gàng!”, vào phòng bếp rót một ly nước uống.
Tiêu Dao ừ một tiếng, đáp, “Lúc trước biểu tỷ cũng thường xuyên mặc những bộ trang phục như vậy, bất quá, bây giờ tỷ ấy cắt tóc ngắn.”
Đường Tịch cười một tiếng, rất nhiều nữ quân nhân đều là cắt tóc ngắn ngang vai hoặc là thật sự lấy mái tóc xén đi, nhìn như vậy đi càng thêm sạch sẽ gọn gàng.
Dương Tĩnh Nhàn đẩy cửa đi vào, thấy Đường Tịch mặc đồ này, ánh mắt sáng lên, đi nhanh tới đánh giá rồi không ngừng gật đầu.
Đường Tịch cười hắc hắc, hướng Dương Tĩnh Nhàn nháy mắt một cái, Dương Tĩnh Nhàn nhìn một lúc đáp, “Chúng ta đi qua đi, ba ba của ngươi cùng hai vị ca ca sau khi tan việc trực tiếp đi qua.”
Đường Tịch cùng Tiêu Dao không có bất kỳ ý kiến, Dương Tĩnh Nhàn chủ động đi lái xe. Bởi Đường Tịch không có bằng lái dĩ nhiên là không thể lái xe, Tiêu Dao bởi vì trên người còn có vết thương, cũng không thể lái luôn.
Đường Tịch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, suốt dọc đường đều nhìn ra ngoài, khiến cho Dương Tĩnh Nhàn cũng không nhịn được hỏi, “Con đang nhìn cái gì?”
Đường Tịch thu hồi ánh mắt của mình, “Con luôn cảm thấy nơi này thật giống như một nơi nào đó nhưng nhìn lại thì lại thấy không giống nhau.”
“Nơi này sao còn có cái gì giống nữa, đây cũng không phải là bộ dáng lúc trước.”
Đường Tịch cười một tiếng, “Có thể là con nhìn lầm.”
Dương gia ở trong đại viện của quân khu, cách khu biệt thự của bọn hắn có chút xa, Dương Tĩnh Nhàn lái xe lại có tốc độ ổn định, cộng thêm việc kẹt xe trên đường cao tốc, cho nên chờ bọn họ đến Dương gia lúc sau đã nhanh bảy giờ, bọn họ vừa đến vừa cùng lúc Tiêu Hoằng Lịch, Tiêu Sái và Tiêu Cảnh đến.
Tiêu Cảnh nhìn Đường Tịch rồi chen đến bên người nàng thấp giọng hỏi “Ngươi không phải là đi cùng với hắn sao?”
“Ngươi gọi điện thoại cho hắn, lúc đó chúng ta liền tách ra.” Đường Tịch đồng dạng thấp giọng trả lời.
Tiêu Cảnh còn muốn nói điều gì nữa thì lại có tràng cười truyền đến, một ông lão hơn 70 tuổi đi ra từ lúc mọi người đang vây quanh bên dưới, mọi người liền thấy qua. Đây chính là Dương lão tướng quân Dương Vệ Quốc, hắn mặc dù đã có tuổi nhưng vẫn như cũ tinh thần sáng lạng, lúc thấy Tiêu Dao, còn cất cao giọng nói, “Tiểu tử thúi, còn không qua đây với ông ngoại!”
Đứng ở sau lưng hắn theo thứ tự là con của hắn Dương Tĩnh Siêu cùng con dâu Nguyên Lệ Hoa, còn có con trai lớn của Dương Tĩnh Siêu là Dương Mộ Hoa, con thứ hai Dương Mộ Phong, con thứ tư Dương Mộ Khôn cùng tiểu nữ nhi Dương Mộ Tinh, Tiêu Dao cất bước đi qua, trước nhất cùng Dương Vệ Quốc chào hỏi sau, theo thứ tự và những người khác chào hỏi.
Con thứ ba Dương Mộ Tinh có nhiệm vụ nên không ở nhà, đây là chuyện không đáng kể.
Dương Vệ Quốc nhìn Tiêu Dao hài lòng gật đầu, đưa tay vỗ bả vai của hắn một cái, không ngừng nói, “Được a, được a! So với ông ngoại năm đó, xem chừng tốt hơn bao nhiêu, tuổi còn trẻ mà đã là Trung tá, cho ngươi thời gian năm năm, liệu có đem ta và cậu ngươi trở thành cấp dưới không?”
Dương Tĩnh Siêu lúc đó đã là Thiếu tướng. Dương Tĩnh Siêu trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng, không nhịn được kêu Dương Vệ Quốc một tiếng ba. Dương Vệ Quốc đáp, “Không muốn bị ngươi cháu ngoại vượt mặt, vậy ngươi phải nỗ lực, chớ bị những thứ này hậu sinh đánh ngã tại trên bờ cát.”
Dương Mộ Hoa cười, nhìn đến Tiêu Dao nói, “Không nghĩ tới Đại biểu đệ ngươi âm thầm, lại đã là Thiếu tướng. Khiến ta – ba mươi tuổi bước lên Đại úy, liền không nhịn được hướng mọi người lấy làm xấu hổ a.”
Tiêu Dao cười một tiếng, “Công việc của chúng ta tính chất bất đồng, đại biểu ca thật khiêm tốn.”
Dương Mộ Phong trực tiếp đi tới ôm bả vai của Tiêu Dao , cất cao giọng nói “Được nha, đại biểu Đệ, ngươi đây là không biết thì thôi bỗng nhiên nổi tiếng đó, ngươi biết ngày đó cha ta biết ngươi là Trung tá sau trở về, trực tiếp đem ngũ đệ nhốt vào tĩnh phòng xử theo quân pháp. ”
Tiêu Dao nhìn một cái mặt đầy ủy khuất Dương Mộ Khôn liếc mắt, gật đầu, “Biết chứ, tối hôm trước bên còn cùng bốn biểu đệ uống một ly rượu.”
Dương Mộ Tinh lại không có tiếp tục cái đề tài này, nàng nhìn người vẫn đứng bên cạnh Dương Tĩnh Nhàn an tĩnh mỉm cười nghe bọn hắn hàn huyên là Đường Tịch, hỏi, “Đây chính là tiểu biểu muội Tiểu Nhu của chúng ta a?”
Đường Tịch bước ra một bước, đối với mọi người khẽ mỉm cười, cho Dương Vệ Quốc một bái, “Ông ngoại, cậu , mợ , các vị biểu ca, biểu tỷ khỏe mạnh, ta là Tiêu Nhu.”
Nguyên Lệ Hoa đi tới kéo Đường Tịch, cười ha hả nói, “Thật là một nha đầu sạch sẽ gọn gàng lại hiểu chuyện.”
Dương Vệ Quốc cũng nhìn Đường Tịch gật đầu, đáp, “Giống như mẹ của ngươi lúc còn trẻ, quả thực là một cái khuôn đúc đi ra ngoài, thấy thế nào đều là hài tử của các ngươi.”
Đường Tịch trên trán xuất hiện mấy cái hắc tuyến, trong đầu nghĩ Dương lão tướng quân, ngài đây là hoa mắt sao? Mẹ ta hiện tại cũng tuổi rất trẻ a, hơn nữa ta cũng không có cảm thấy mình và nàng có chỗ nào giống a!
Nguyên Lệ Hoa gật đầu, cười nói, “Đúng vậy, thật cùng mẹ lúc còn trẻ có điểm giống đây, nói không chừng cái này Tiểu Nhu a thật sự chính là Dương gia hài tử của chúng ta.”
Đường Tịch ha ha cười, không biết mình làm như thế nào tiếp lời, chỉ có thể cười không nói lời nào, Dương Mộ Tinh đáp “Đứng ở cửa làm gì, mau vào đi thôi.”
“Chờ một chút.” Nguyên Lệ Hoa đối với mọi người nói, “Chúng ta còn có một vị khách nhân đây, nàng rất lâu không có cùng chúng ta đã gặp mặt, lần này nàng chủ động nói lên gặp mặt, thật sự là hiếm thấy, cũng sắp đến, bọn chúng ta xuống.”
Dương gia ở tại biệt thự trung tâm của quân khu, bọn họ lại trực tiếp tới cửa đón người, lại còn muốn cùng người này đi vào, Dương Tĩnh Nhàn bọn họ không là người ngoài, cho nên cũng không có cảm thấy có gì không ổn, liền cùng người của Dương gia đồng thời chờ ở cửa, đón khách.
Dương Tĩnh Nhàn hỏi “Là ai vậy?”
Nguyên Lệ Hoa cười nói, “Một hồi các ngươi liền biết rõ thôi.”
Lúc này một chiếc xe thương vụ xuất hiện ở trước mắt mọi người, Nguyên Lệ Hoa cười tiến lên phía trước nói, “Xem đi, đến.”
Đường Tịch nhìn đột nhiên xuất hiện xe thương vụ, chỉ cảm thấy một trận quen thuộc. Rất nhanh xe dừng lại, một người đi xuống, nàng trợn to hai mắt, người kia vừa quay lại mang một chiếc xe lăn để xuống dưới đất bình yên, tự mình đem người trên xe ôm đặt trên xe lăn, Nguyên Lệ Hoa cười đi tới, sảng khoái nói, “Ngươi rốt cuộc nguyện ý ra ngoài rồi, tính một chút ngươi đã bao nhiêu nă không liên lạc với chúng ta?”
Kiều Vũ Tân đối với Nguyên Lệ Hoa cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Đường Tịch, khẽ mỉm cười, “Tiểu Nhu, ngươi không việc gì vậy thì quá tốt. Kiều a di lo lắng cho ngươi thật lâu.”
Ngoại trừ Kiều Lương cùng Tiêu gia Tam huynh đệ ra, mọi người đều lộ mặt kinh ngạc…
/157
|