Chương 72 : cô còn ủy khuất sao ?
Tiêu Dao cho rằng cô là đang nói trước kia đều không có xem qua điện ảnh, cũng không biết nói cái gì an ủi cô , duỗi tay xoa xoa tóc cô , thấp giọng nói, “Về sau muốn xem điện ảnh liền tới xem, để các anh bồi em đều có thể . Hoặc là em hãy kết giao bạn bè , để bạn bè của em bồi em tới xem.”
Tiêu Dao nói tới đây dừng một chút, nói tiếp, “Cần thiết là bạn bè của em là một cô gái.”
Đường Tịch bắt đầu còn có chút thương cảm, chính là nghe được những lời này của Tiêu Dao , lập tức cười lên tiếng, “Phụt…….. Đã biết.”
Biết nhưng không nhất định phải chấp hành đâu . Về sau cô nhất định phải mang theo Kiều Lương tới rạp chiếu phim bình thường này xem nhất hỏa điện ảnh . Cô muốn cùng hắn làm chuyện trước kia bọn họ đã không có làm qua.
Làm những việc mà một đôi tình nhân bình thường đã làm, nhưng là bọn họ đã không có làm .
Nghĩ đến đây Đường Tịch hít sâu vào một hơi, Kiều Lương, anh mau trở lại, để em có cơ hội theo đuổi anh .
Được không?
Bên kia Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái hai người đến bên trong một nhà chế tạo hình hội sở làm tạo hình. Nhà tạo hình hội sở này tất cả đều là trang phục của nhà thiết kế nam có tài đứng đầu thế giới . Thành phố A có nhân vật uy tín danh dự nếu muốn tham dự yến hội gì , không phải mặc trang phục của chính mình mà là dùng nhà tạo hình của chính mình, liền sẽ lựa chọn phòng khách nhà này.
Tiêu Sái cùng Tiêu Dao đều lựa chọn tây trang Armani , tùy tiện làm một cái tạo hình, anh em hai người đi ra phòng thử đồ đồng thời đứng ở trước kính thử đồ , vừa lòng nhìn trang phục của chính mình .
Tiêu Sái lấy một cái nơ đi đến trước mặt Tiêu Cảnh sau đó giúp Tiêu Cảnh mang lên . Tiêu Cảnh lấy cà vạt treo ở bên cạnh giúp Tiêu Sái thắt . Sau đó hai anh em họ tách ra, từng người sửa sang lại một chút, đối với đối phương cười, có ăn ý nói, “Đêm nay, chúng ta đẹp nhất .”
Tiêu Sái cười lắc đầu, hai người xoay người liền oan gia ngõ hẹp thấy được Tiêu Cấm Ninh cùng Lưu Thừa Vũ tới chọn quần áo, Tiêu Cảnh nhướng mày, “Xem ra hôm nay buổi tối vận khí cũng không tệ lắm, cư nhiên ra cửa liền gặp ôn thần!”
Tiêu Sái một bàn tay đút ở bên trong túi quần , khóe miệng lập tức gợi lên một độ cong tà mị “ Em này không phải đang nói nói mát sao? Cái này còn gọi là vận khí tốt?”
Tiêu Cấm Ninh vốn dĩ liền bởi vì ngày hôm qua hai người bọn họ ở bãi đỗ xe ngầm của công ty OLS châm chọc chính mình mà ghi hận trong lòng . Nhìn thấy hai người sắc mặt đã không tốt, lại nghe được hai người nói như vậy, tưởng đang nói chính mình, sắc mặt càng không tốt.
Lưu Thừa Vũ bởi vì lúc trước trong trường học ở trước mặt Đường Tịch đã bị bẽ mặt , thực không nghĩ nhìn thấy hai người, tự nhiên không có sắc mặt tốt, xuy thanh nói, “Sớm biết rằng hai người ở chỗ này, tôi liền đổi một phòng khách khác .”
Tiêu Cảnh không chút khách khí chỉ vào cửa ra vào , “ Cửa ở nơi đó, ai không đi, kẻ đó là chó .”
Tiêu Cấm Ninh sắc mặt nhăn nhó nhìn hai người, trầm giọng nói, “ Anh hai, anh ba, các anh như thế nào có thể nói chuyện với chúng em như vậy ? Chúng em cũng không có……”
“Ngượng ngùng, chúng tôi không cùng chó nói chuyện.” Tiêu Cảnh cười nhạo một tiếng, nâng bước bỏ qua Lưu Thừa Vũ cùng Tiêu Cấm Ninh đi ra bên ngoài . Tiêu Cấm Ninh bỗng nhiên xoay người nói giữ hai người, “Các anh vì cái gì muốn đối với em như vậy? Trước kia các anh không phải như thế! Từ khi Tiêu Nhu tới , các anh liền bắt đầu đối em nói lời lạnh nhạt, em đã làm sai cái gì?”
Tiêu Sái dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn Tiêu Cấm Ninh, xuy thanh hỏi, “ Cô thật không biết cô đã làm sai cái gì sao?”
Tiêu Cấm Ninh cứng lại, không nói chuyện nữa.
Tiêu Cảnh cười lạnh một tiếng, gọi Tiêu Sái một tiếng, “ Anh hai , anh cùng người ngay cả quỷ đều sợ hãi nói nhiều như vậy làm cái gì”
Hắn phía trước câu kia không biết xấu hổ không có nói ra, nhưng là Tiêu Cấm Ninh lại nghe ra tới, sắc mặt của cô trong nháy mắt tái nhợt lại , Lưu Thừa Vũ là một người thực thông minh, hắn càng ngày càng khẳng định Tiêu Cấm Ninh có chuyện gạt hắn, nhưng là chuyện này hắn hiện tại tra không đến……..
Nghĩ đến đây hắn nặng nề liếc nhìn đám người Tiêu Sái một cái, xoay người hướng bên trong đi, “Cấm Ninh, em cùng anh hai và anh ba nói chuyện đi , anh đi trước thay quần áo.”
Tiêu Cấm Ninh kinh ngạc nhìn Lưu Thừa Vũ, trong lòng quýnh lên, vì cái gì Thừa Vũ không giúp mình nói chuyện? Hắn ngày đó chính là vì cô mà cùng hội đồng quản trị trường cấp 3 náo loạn lên……. Hôm nay thái độ này …….. Chẳng lẽ hắn biết chuyện ở trường cấp 3 là do cô kêu Diêu Na làm?
Nhưng là Lưu Thừa Vũ đã không màng tới cô đi vào bên trong hội sở .
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh liếc mắt nhìn nhau một cái, có người nguyện ý làm chó , bọn họ không có lý do gì ngăn cản, hai người rời đi, Tiêu Cấm Ninh chạy nhanh đuổi theo , kêu gọi hai người, “ Anh hai, anh ba ! Các anh chờ một chút!”
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh làm không nghe được tiếp tục hướng ra ngoài cửa , Tiêu Cấm Ninh khó thở, quát lớn, “Tiêu Sái, Tiêu Cảnh, các anh đứng lại!”
Anh em hai người đứng lại, Tiêu Cảnh khóe miệng khẽ cong , nhìn Tiêu Cấm Ninh, “Tiêu đại minh tinh, có gì phải làm sao?”
Tiêu Cấm Ninh hít sâu một hơi đi về phía trước đi, đứng ở trước mặt Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh lạnh băng nhìn hai người, đôi mắt nhíu lại, trầm giọng nói, “Là Tiêu Nhu kêu các anh đối với em như vậy đi?”
Nếu đã ở trước mặt bọn họ xé rách ngụy trang, cô cũng không cần phải ở cùng bọn họ diễn kịch . Sắc mặt của Tiêu Cấm Ninh càng thêm lạnh băng, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, “Các anh như vậy vì cô ta mà bênh vực kẻ yếu, chính là bởi vì mẹ em không cần cô ta đi? Đó là cô ta vô năng, như thế nào có thể giở trò ở trên người em được ? Các anh muốn trách liền cô ta a, hoặc là trách mẹ em , trách mẹ em bị mỡ heo che tâm, ngay cả con gái ruột đều không nhận!”
Tiêu Sái lui hai bước, lấy di động ra xem thời gian……
Tiêu Sái cười nhạo, “Nếu không phải cô chỉ là gà rừng ở nơi đó gây loạn, Tiểu Nhu có thể có nhà mà về không được sao?”
“ Em gây loạn?” Tiêu Cấm Ninh cười lạnh, cô hướng bốn phía nhìn thoáng qua, nhà này là phòng khách tư nhân cao cấp tư tạo hình hội sở, trừ bỏ người có tiền cơ hồ là không có người trở về, lúc này bốn phía không ai, cô trầm giọng hô, “Em làm con gái Tiêu gia đã hơn hai mươi năm, đột nhiên có một ngày có người nói cho em , em không phải con gái của Tiêu gia . Em nguyên bản là con gái của một người rất nghèo . Sau đó một cái đồ quê mùa đột nhiên xuất hiện ở trước mặt em , nói cô ta mới là con gái chân chính của Tiêu gia ! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì trong một đêm em liền phải mất đi tất cả những thứ thuộc về em ! Cô ta dựa vào cái gì mà quay về !”
Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh lười nghe cô ta nói lời vô nghĩa, xoay người rời đi . Tiêu Cấm Ninh nói ra lời trong lòng của chính mình, đương nhiên sẽ không dễ dàng làm hai người rời đi như vậy . Hai người này là người duy nhất biết được trong lòng cô suy nghĩ cái gì , cô nhất định phải đem tất những lời mình muốn nói nói cho xong, mới có thể để cho bọn họ rời đi . Cô bắt lấy Tiêu Cảnh, trừng lớn đôi mắt nói, “Dựa vào cái gì cô ta trở về liền cướp đi tất cả của em ! Tất cả những thứ kia nguyên bản là thuộc về em ! Cô ta không trở lại, em vẫn luôn là đại tiểu thư của Tiêu gia , em vẫn luôn là hòn ngọc quý trong tay ba mẹ . Tất cả những thứ này đều là bởi vì cô ta , bởi vì cô ta mà em mới mất đi!”
“ Cô mất đi sao?” Tiêu Cảnh trở tay kiềm hãm cánh tay của Tiêu Cấm Ninh , phẫn nộ nhìn Tiêu Cấm Ninh, thấp giọng nói, “ Cô hãm hại Tiểu Nhu trộm đồ của cô , bị ba mẹ của mình đuổi ra khỏi nhà , làm em ấy gặp tai nạn xe cộ . Cô còn dùng một chân giẫm lên cổ của em ấy làm em ấy thiếu chút nữa bỏ mạng, đến bây giờ em không nhận lại được cha mẹ của mình , chỉ có thể ở tại nhà của chúng tôi ! Cô còn ủy khuất phải không?”
/157
|