Chương 86: Bất an
Editor: Sênh Ca
Bất quá, Đường Tịch mặt mũi này mặc dù có thay đổi chút nhanh. Nhưng may mắn thay không đến nổi để cho người khác không nhận ra mức độ, ngũ quan vẫn là ngũ quan của cô, chẳng qua là cho người cảm giác chính là xinh đẹp hơn, người hấp dẫn hơn, mọi người nhất trí cho là khả năng cũng là bởi vì da thịt thay đổi tốt hơn, cho nên cảm thấy xinh đẹp hơn… .
Nhưng là thật ra thì cũng không phải là…
Bất quá chỉ có một mình Đường Tịch biết, đây cũng là bởi vì hiệu quả của 008.
Tiêu Dao tới không có cảm thấy Đường Tịch biến hóa đẹp đẽ có gì không đúng. Để cho Dương Tĩnh Nhàn bọn họ đi hấp dẫn sự chú ý của phóng viên, sau liền mang theo Đường Tịch từ dưới đất bãi đậu xe đi tới trường học, trên đường Đường Tịch một mực quan sát Tiêu Dao, do dự chính mình có muốn hay không hỏi một chút Tiêu Dao bây giờ đang ở làm công việc, liền bị Tiêu Dao đưa tay xoay đem đầu của cô: “Xem đường.”
Đường Tịch bĩu môi, “Em lại không lái xe, không cần nhìn đường.”
Tiêu Dao cười lắc đầu một cái, “Có phải hay không có cái gì thật muốn hỏi anh sao?”
“Anh cả, anh là… . .”
Đường Tịch còn không có nói hết. Điện thoai của Tiêu Dao liền vang lên, Đường Tịch nghe tiếng chuông biết đây không phải là Tiêu Dao điện thoại di động cá nhân, đây hẳn là điện thoại di động công tác, Tiêu Dao cũng vì vậy nhớ tới tiếng chuông, sắc mặt thay đổi nghiêm túc, hắn nhận điện thoại, trầm mặc nửa khắc, trầm giọng nói, “Tôi sẽ đem vị trí của mình gửi qua, các người tới tiếp ta.”
Hắn cúp điện thoại, Đường Tịch không đợi hắn mở miệng liền nói, “Em có thể tự mình đi tới, anh cả, anh có chuyện trước hết đi làm việc của anh đi.”
“Anh trước tiên đem em đưa đến trường học. Bọn họ đi tới đón anh còn cần một chút thời gian.” Tiêu Dao thật sâu mà liếc nhìn Đường Tịch một cái, trầm giọng nói: “Tiểu Nhu, anh là biết ngươi nghĩ cùng anh nói vè cái gì, nhưng là anh muốn nói với em là trên đời này thật ra thì bất kể chuyện gì đều là nguy hiểm, thì do chính mình lựa chọn như thế nào, mà cảm thấy được việc làm của chính mình là rất có ý nghĩa.”
Đường Tịch không nghĩ tới Tiêu Dao đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô , cô gật đầu một cái, cười với Tiêu Dao, “Em biết rồi anh cả, nhưng là anh nhất định phải bảo đảm an toàn của mình.”
Cô không thể thay người khác lựa chọn, nhưng là nếu như đây là anh cả đã có lựa chọn của mình, cô sẽ tôn trọng quyết định đó, cô cảm thấy Tiêu Dao nói không sai, thật ra thì trên cái thế giới này không có chuyện gì là không nguy hiểm. Giống như nàng, coi như là ngồi máy bay, cũng sẽ bị người làm hại phá hủy máy bay giết người, thật ra thì làm việc cũng không nhất định muốn chọn ba chọn bốn, chính mình cho là có ý nghĩa là tốt.
Tiêu Dao dành ra một cái tay sờ tóc của Đường Tịch một cái, cười nói, “Yên tâm, anh sẽ không xảy ra chuyện.”
Đường Tịch gật đầu một cái, nhưng là lại vẫn là không yên lòng.
Không biết tại sao, hôm nay nàng luôn cảm thấy có chút tim đập rộn lên.
Hy vọng thật không có sao chứ.
Trường học rất nhanh thì đến, Tiêu Dao đậu xe ở ven đường đưa cái chìa khóa xe cho Đường Tịch, lại thấy Đường Tịch đã vào trường học sau rồi cho Tiêu Cảnh gọi một cú điện thoại để cho Tiêu Cảnh buổi chiều tới lái xe đón , thuận tiện đón Tiêu Nhu về nhà, Tiêu Cảnh biết Tiêu Dao việc đặc thù, cũng không nói gì nhiều, nói tiếng biết liền cúp điện thoại.
Tiêu Cảnh cúp điện thoại lẩm bẩm nói: “Cái này CIA tình hình thực tế, báo cáo viên có bận rộn như vậy sao? Không phải là hôm qua mới vừa trở về nha, thế nào hôm nay lại bị kêu đi? Chẳng lẽ có xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Sái nghe được hắn lầm bầm lầu bầu, đi tới thọt hông của hắn hỏi, “Thế nào?”
Tiêu Cảnh liếc nhìn Tiêu Sái một cái, “Anh cả lại bị kêu đi, anh nói anh cả nói mình là nhân viên tình báo chuyện này có đáng tin không?”
Hắn thế nào cảm giác lão đại có chuyện gì lừa gạt của bọn hắn một dạng đây?
Tiêu Sái cau mày, “Lại bị kêu đi?”
Tiêu Sái nghĩ đến chính mình mới vừa ở phía dưới nhìn một cái tin tức. Nói Tam giác Vàng có một cái trùm buôn thuốc phiện lẻn vào biên giới, hiện tại mấy cái quốc gia chống khủng bố tổ chức đang muốn họp một lần tiêu diệt cái này trùm buôn thuốc phiện… .
Hắn cau mày, “Tại sao ta cảm giác lần này có điểm không đúng a!”
Tiêu Cảnh hít một hơi, sắc mặt không được tốt, “Em cuối cùng cảm giác mình có chút tim đập rộn lên.”
Đường Tịch lúc này ngồi ở bên trong phòng học cũng cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, cô biết đó cũng không phải bắt nguồn ở chuyện xảy ra tối hôm qua, mà là bắt nguồn ở mới vừa rồi chính là cuộc điện thoại của Tiêu Dao, thật sâu mà nói chừng mấy lần, cô mới miễn cưỡng tĩnh tâm xuống giờ học.
Ninh Kha vào thứ sáu, Đường Tịch giúp hắn biết đề sau, vẫn đang chăm chú Đường Tịch, hôm nay sự chú ý càng vẫn luôn trên người Đường Tịch. Hắn theo Đường Tịch vào phòng học lần đầu tiên liền phát hiện Tiêu Nhu đồng học thật giống như xinh đẹp hơn, mọi cử động có thể hấp dẫn tâm thần của hắn…
Làm sao bây giờ, hắn vẫn chỉ là mười ba tuổi thiếu niên, hiện tại quan trọng nhất là học tập, hơn nữa nữ sinh là một loại rất đáng ghét sinh vật, hắn làm sao sẽ bỗng nhiên chú ý tới nữ sinh đến rồi đây?
Dương Tĩnh Nhàn tự cấp Đường Tịch thu thập gian phòng thời điểm cũng không cẩn thận đổ nàng trên bàn ly, nàng đưa tay đi nhặt, nhưng không cẩn thận nắm tay cho cắt vỡ. Tiêu Sái vừa vặn từ nơi đó đi qua thấy mẹ mình trên tay tất cả đều là máu tươi, chạy mau đi lấy hòm thuốc tới băng bó cho Dương Tĩnh Nhàn, cau mày hỏi: “Mẹ, đừng lấy, con cùng Tiêu Cảnh một hồi tới làm, thế nào tay lại bị cắt thành bộ dáng này.”
Dương Tĩnh Nhàn thấy bộ dạng con trai sốt ruột, trong lòng ấm áp, nói: “Có thể là bữa ăn sáng không có ăn xong, trong lòng có chút hốt hoảng, không cẩn thận liền đem ly của Tiểu Nhu rớt bể, đi nhặt liền đem tay làm cho bị thương.”
Tiêu Cảnh cũng nghe đến động tĩnh từ bên trong phòng đi ra, thấy Dương Tĩnh Nhàn bị thương, quan tâm một câu sau nhanh đi đem miểng thủy tinh gắp ra, hắn nói, “Thế nào hôm nay chúng ta một nhà luôn có chút tâm thần có chút không tập trung đây.”
“Thế nào?”
Tiêu Cảnh cùng Tiêu Sái liếc nhau một cái, hai huynh đệ vô cùng ăn ý nói, “Mẹ xem, anh em chúng ta hai người đem đối phương đánh thành như vậy, mẹ ngươi có đem tay của chính mình cho cắt, ngươi nói đây không phải là… .”
“Nói cái gì vậy!” Dương Tĩnh Nhàn không đợi Tiêu Sái đem câu nói kế tiếp nói ra, sẳng giọng, “Mọi người đều nói là linh tinh bình an, các con nói nhăng nói cuội gì đấy!”
“Anh cao các con đây?” Dương Tĩnh Nhàn nhìn một cái thời gian, cau mày nói, “Hắn đưa Tiểu Nhu đi trường học hiện tại hẳn là muốn trở về .”
Tiêu Sái làm bộ không nghe được gì cúi đầu cho Dương Tĩnh Nhàn băng bó vết thương, ngược lại anh cả không có cho hắn gọi điện thoại, là cho tiểu đệ gọi điện thoại, nói thế nào dĩ nhiên từ tiểu đệ mà nói , hắn mới không nói? Nước đục đây!
Tiêu Cảnh liếc mắt liền nhìn ra động cơ của Tiêu Sái, hung hãn trừng mắt nhìn Tiêu Sái, nói: “Anh cả mới vừa gọi điện thoại cho con nói hắn có chút việc phải rời khỏi thành phố A mấy ngày, xe ngừng ở cửa trường học của Tiểu Nhu, buổi chiều con sẽ đi đón Tiểu Nhu lái về là tốt.”
Dương Tĩnh Nhàn chỉ biết mình con trai lớn thường xuyên ra ngoài, mặc dù con trai không có nói là chuyện công tác, nhưng là nàng vẫn là cho là mình con trai lớn là có công tác, chỉ là không có người để cho bọn họ biết, bởi vì này sao nhiều năm, bọn họ con trai lớn cho tới bây giờ không có đưa tay hỏi bọn hắn xin tiền nữa.
Con trai lớn làm việc luôn luôn là đáng tin nhất, cho nên bà cũng sẽ không lo lắng, ừ một tiếng, cũng sẽ không nói chuyện.
/157
|