Author: Lục Lạc Nhi
“Lạc Nhi, nàng biết rõ ta yêu nàng, tại sao vẫn đặt hắn trong tim?’’ Huyền Vũ nhìn nàng giống như muốn khóa chặt hình bóng nàng trong đó. Lạc Nhi bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ, Mai khúc không thể tiếp tục ngân lên được nữa. “Tưng!” Một tiếng phím tơ trên Cửu Nguyệt Hoàn nhiễm máu, là máu của nàng, Lạc Nhi thu tay về ôm lấy lồng ngực của mình. Là cảm xúc của Huyền Vũ, tuyệt vọng có, đau lòng có, tại sao lúc này hắn lại có những cảm xúc mãnh liệt như thế. Hai người không biết rằng, chỉ cần mối dây liên kết giữa ba người còn tồn tại thì họ đau lòng thế nào, nàng cũng sẽ đau lòng như thế sao?
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.’’ Phong ấn chi phối bọn họ, vẫn còn đeo bám lấy các nàng, Lạc Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lăng Nguyên, cảm thấy đôi mắt của hắn rất mờ mịt. “Lăng Nguyên, ngừng lại đi, đừng mơ hồ nữa, ta xin người hãy trở về đi.’’ Lời nói của Lạc Nhi rất dịu dàng, vang lên bên tai Lăng Nguyên, có tiếng nức nở rất khẽ, khiến hắn như bừng tỉnh. Mọi nguồn sức mạnh chống lại các nàng hoàn toàn biến mất, cả hỏa ngưu đang đánh nhau hăng say với Tần Lục cũng ngã xuống đất. Màu sắc xung quanh nhạt nhòa dần, bầu trời đầy những vết rạn nứt, từ phía xa mặt đất bắt đầu sụp đổ. Thế giới này đang từ từ biến mất, mọi thứ tồn tại ở đây đều gắn liền với linh hồn của Uyển Chi, là thế giới được sinh ra vì sức mạnh thần minh tồn tại trong linh hồn của người.
Lạc Nhi cũng không ngờ, mọi chuyện lại thành ra thế này, vì sao An Đình lại mất nhiều thời gian đến thế để tìm kiếm linh hồn Uyển Chi. Lý do chỉ có một, thế giới mẫu thân nàng đầu thai không hề có trong ba nghìn nhân giới, còn là thế giới do chính Uyển Chi tạo ra. Mọi thứ diễn ra bên trong thế giới này, đều mang theo tam quan của Uyển Chi với nhân giới, các đại cường quốc, cấm địa trấn bảo, mạnh thú kỳ lạ, … Ngay cả cuộc sống của các nàng khi đến thế giới này, cũng đều do một tay Uyển Chi sắp xếp. Hết thảy đều chịu sự chi phối của Uyển Chi mà hình thành rồi biến mất.
Cấm địa này chính là trung tâm của không gian, vì chứa đựng sức mạnh to lớn nhất nên trở thành điểm yếu của cả thế giới này. Uyển Chi trong mơ hồ xây dựng lên một nhân giới, nhìn có vẻ hoàn hảo nhưng lại trái với đạo lý bình thường. Nhân giới này nằm ngoài tam giới, không thuộc về sổ sinh tử do An Đình cai quản, hoàn toàn độc lập với bên ngoài. Vì thế giới này độc lập, mà khiến cho kết cấu tạo nên không gian lại vô cùng yếu ớt. Tất cả những điểm rạn nứt đều tập trung tại cấm địa chính là trung tâm của không gian.
Bây giờ Uyển Chi bước vào cấm địa, khiến nguồn sức mạnh thần minh kia điên cuồng tìm kiếm chủ nhân của mình. Nhưng nó chỉ có thể thông qua các thực thể trong cấm địa, dò xét vị trí của Uyển Chi, vì nó vốn không có thực thể. Uyển Chi thức tỉnh, mang theo cả sức mạnh thần minh trong cấm địa theo, nàng mở mắt ra, nhìn không gian đang sụp đổ. Rồi lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đằng xa, đôi mắt nàng như co rút lại, nhân sinh một đời hóa ra chỉ là mộng. Nàng tạo ra giấc mơ hoang đường trói buộc bản thân hai mươi năm vào giấc mộng, cuối cùng cũng đã đợi được người nàng muốn đợi.
“Lạc Nhi! Mẫn Lạc Nhi! Nữ nhi đáng thương của ta.’’ Uyển Chi rũ bỏ thân xác người phàm, phá hủy danh tính kẻ tên là Lăng Nguyên, dung mạo giống Lạc Nhi như đúc, vận hồng y như lửa từ từ tiến về phía nàng. Lạc Nhi hoảng loạn nhìn hai người nằm trước mặt nàng, trên người họ đầy máu, nàng không hiểu nổi vì sao khi Uyển Chi thức tỉnh, sức mạnh thần minh kia lại đả thương hai người bọn họ. Bàn tay run rẩy hết cầm máu cho Tần Lục, lại cố gắng truyền linh lực xoa dịu nỗi đau cho Huyền Vũ. “Đừng làm muội sợ, các huynh… Mau mở mắt nhìn muội.’’
Lúc nàng gọi Uyển Chi, sức mạnh thần minh từ sâu nơi cấm địa hoàn toàn được giải phóng, ùa về phía Uyển Chi như vũ bão. Trước khi nàng kịp phản ứng, Cửu Nguyệt Hoàn đã dùng thân hộ chủ, từng thanh âm phát ra liên tục tạo nên kết giới vững chắc bảo bọc lấy nàng. Kết giới đỏ rực như máu, nhìn từ đằng xa trông lại y hệt như một đóa hồng mai đang nở. Sức mạnh thần minh cắn nuốt mọi thứ trên đường đi của nó, bỏ qua Lạc Nhi được Cửu Nguyệt Hoàn bao bọc mà tấn công Tần Lục đang ở hình dáng ma thân và Huyền Vũ không tỉnh táo.
Đến khi nàng có thể thoát khỏi lớp kết giới kia, thì hai người họ chỉ còn nửa hơi thở, nàng hoảng sợ thật sự. Cảnh tượng này giống hệt như lần trước, khi Tử Thiên tấn công các nàng, đến cuối cùng hai người họ cũng như thế, bị dày vò chỉ còn nửa mạng sống. Lần đó nàng còn có thể cầm máu trị thương cho họ, thế nhưng lần này sức mạnh của Cửu Nguyệt Hoàn trở nên vô dụng. Nàng nghe tiếng người gọi nàng, đôi tay run rẩy dừng lại, từ từ xoay người nhìn lại phía sau, Lăng Nguyên… Không nên gọi là Uyển Chi mới đúng, đã hoàn hảo đứng trước mặt nàng, dung mạo mười phần diễm lệ, tiên khí hộ thể màu trắng bao quanh, hồng y như lửa mỉm cười vui vẻ nhìn nàng.
Tiên thể của Uyển Chi cũng ở đây sao? Tây An, Tây Châu, Tây Ngôn Quốc, hóa ra tất cả đều có mối liên kết với nhau, thứ được giam giữ ở Tây Châu vốn không phải là tiên thể của Tử Thiên. Mà lại chính là tiên thể của Uyển Chi, bấy lâu này tất cả đều bị Tử Thiên lừa gạt, nơi an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất. Lạc Nhi không thể suy nghĩ được nhiều, nàng lê đôi chân không còn chút sức lực, gần như bò về phía Uyển Chi, nắm lấy vạt áo của nàng: “Mẫu thân, người mau cứu bọn họ đi, con không thể làm được.’’
Vừa nói nàng vừa khóc, nước mắt thấm đẫm vạt áo của Uyển Chi, nàng cau mày lại, nữ nhi của nàng sao lại đau lòng thế này. “Cứu bọn họ? Chúng là ai?’’ Nàng hỏi Lạc Nhi, rồi đưa mắt về phía người nằm dưới đất, đôi mắt thoáng chút kinh ngạc, Lạc Nhi chưa kịp trả lời nàng đã tự nhìn ra: “Là hài tử của Hàn Y và An Đình sao? Thời gian trôi qua cũng thật nhanh.’’ Một tay đỡ lấy Lạc Nhi, một tay triệu hồi Cửu Nguyệt Hoàn, thân đàn nhẵn bóng như lấp lánh dưới tay Uyển Chi.
“Nguyệt cầm, bảo vệ nữ nhi của ta tốt lắm.’’ Nói xong nàng liền dạo một khúc, thanh âm vang lên rất khác so với Lạc Nhi, trong suốt không vương một chút ý niệm, mạnh mẽ mang đi mọi cơn đau của Tần Lục và Huyền Vũ. Lạc Nhi đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, mẫu thân gọi pháp khí của nàng là Nguyệt cầm, chẳng lẽ đây cũng từng là bảo bối của mẫu thân sao? Không đúng, pháp khí này do chính tay Huyền Vũ làm cho nàng, qua cả hai kiếp đều như thế, điều này không thể là giả được.
Nhưng trước mắt nàng bây giờ, thương tích của Tần Lục và Huyền Vũ là quan trong hơn, tiếng đàn của Uyển Chi không chỉ chữa lành cho bọn họ. Mà còn khống chế ma thân trong người Tần Lục, đưa hắn trở về với hình dáng thường ngày. Huyền Vũ mở mắt ra đầu tiên, hắn cảm thấy cơ thể mình như có hàng vạn con côn trùng đang cắn nuốt, sau đó lại được rửa sạch bằng tiếng đàn diệu kỳ, khi tỉnh lại toàn thân đau nhức như bị ai giẫm đạp lên vậy rất khó chịu.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của nàng đầu tiên, hắn thở phào một cái, nàng vẫn an toàn, sức mạnh thần minh thức tỉnh nhất định sẽ không làm hại Lạc Nhi. Vì Lạc Nhi chính là con gái Uyển Chi, sức mạnh trong người nàng, có đến một nửa giống hết mẫu thân, làm sao thần minh có thể làm hại nàng. Nhưng cơn đau hắn trải qua quá khủng khiếp, vạn nhất Lạc Nhi chịu bất kỳ tổn thương nào, liệu hắn có chấp nhận được không.
Hắn vươn tay ra ôm lấy nàng vào lòng, mặc kệ ánh nhìn khổ sở của Tần Lục bên cạnh: “May quá, nàng không bị thương.’’ Lạc Nhi vừa vui vừa tức giận, đẩy nhẹ hắn một cái: “Mẫu thân muội còn ở đây.’’ Nghe được lời nhắc nhở của nàng, hắn lập tức buông tay, xoay đầu nhìn về phía Uyển Chi đang mỉm cười, cả hắn và Tần Lục đều nhanh chóng hành lễ: “Tiểu tiên xin bái kiến Thượng thần Uyển Chi.’’ Uyển Chi trả lại đàn cho Lạc Nhi, tiện tay xoa đầu nàng một cái: “Nguyệt cầm là pháp khí khi xưa ta yêu thích nhất, ngày ta chết phụ thân con đem đàn đến tầng trời thứ năm rồi đốt đi. Vật hoàn cố hương, Nguyệt cầm lập tức sinh sôi trưởng thành, trở thành một cây Mộc trần châu. Người làm pháp khí tùy thân cho con rất khéo lựa, chọn đúng Mộc trần châu do Nguyệt cầm hóa thành, nay Nguyệt cầm lại nằm trong tay con, chính là duyên phận.’’
Nàng không để ý đến hai tiểu tử quỳ trên đất, đối với nàng mà nói, bây giờ mà nói điều quan trọng nhất chính là Lạc Nhi. Lạc Nhi nghe được lời giải thích của nàng, sự tò mò đã giảm đi phần nào, nàng biết Uyển Chi rất thạo cầm nghệ. Khi xưa còn được Bảo Địa Nguyên Tôn tặng cho một cây đàn, chính là Nguyệt cầm khi ấy và Cửu Nguyệt Hoàn bây giờ. Nàng lại lướt mắt qua hai người đang quỳ, Uyển Chi nhìn nàng như vậy, nụ cười thoáng chút cứng ngắc, nàng vừa nhận lại nữ nhi chưa bao lâu, mà đã có kẻ bắt tâm của Lạc Nhi đi rồi sao.
“Đều đứng lên cả đi. Nói cho ta biết, ai trong số hai người các con là vị hôn phu của Lạc Nhi?’’ Uyển Chi phất tay dừng sự sụp đổ của thế giới lại, đẩy ngược quá trình khiến không gian trở lại như ban đầu, đóng băng thời gian khiến vạn vật bất động. Câu hỏi của nàng khiến cả ba người họ sửng sốt, chưa từng có, vị hôn phu của Lạc Nhi chưa từng có, làm sao họ trả lời nàng được. Nhìn biểu hiện của các nàng, Uyển Chi cũng ngạc nhiên không kém, là nàng hiểu lầm ư? Ánh mắt của hai tiểu tử kia nhìn nữ nhi của nàng rõ ràng đến thế, chẳng lẽ chỉ có mình nàng nhìn ra, Uyển Chi không tin.
“Chẳng lẽ cả hai đứa vẫn chưa có ai chiếm được trái tim của nó sao?’’ Lần này thì Uyển Chi đã đoán đúng, nhìn hai người lắc đầu nguầy nguậy, Uyển Chi cảm thấy hết sức đau đầu. Giống gì không giống, lại đi giống tên kia ở điểm không quyết đoán này. “Phụ thân của con không giúp con sao?’’ Nếu Lạc Nhi không thể tự quyết định, vậy với địa vị của Mẫn Nguyên lại không thể chọn mối lương duyên tốt cho Lạc Nhi ư?
Lần này đến lượt Lạc Nhi choáng váng, từ lúc nhận thức mẫu thân đến giờ, nàng còn chưa biết ai là phụ thân của nàng. Vậy mà Uyển Chi lại hỏi như thế khiến nàng không biết phải trả lời ra sao? Uyển Chi thật sự muốn lật bàn: “Đừng nói với ta, ngay cả nhận phụ thân con cũng chưa từng làm. Mẫn Nguyên, chàng được lắm đợi đến lúc ta trở về Thiên giới, sẽ đòi lại công bằng cho Lạc Nhi thế nào.’’ Lời nói trong lúc tức giận của Uyển Chi, giống như mười mấy tia sét nổ ngay bên tai nàng, cơ thể chao đảo đứng không vững lùi lại vài bước, may nhờ có Tần Lục phía sau bắt lấy nàng mới không ngã.
Sư phụ của nàng, người vì nàng mà hết lòng hết dạ, thà để mình chịu tổn thương cũng muốn nàng an toàn. Người mà không có phụ mẫu bên cạnh, nàng đã âm thầm tự coi người như phụ mẫu dưỡng dục. Hóa ra cảm giác thân tình ấy không phải là giả, mà chính huyết thống chảy trong người nàng đã lôi kéo tình thân đến.
Tần Lục và Huyền Vũ nhìn nhau không chớp mắt, hiểu rõ được sự kinh ngạc trong mắt đối phương, hai người họ không nhịn được mà thở dài. Thân phận của Lạc Nhi bây giờ đã sáng tỏ hoàn toàn, có phụ mẫu như thế, làm sao tu vi và đạo thuật của Lạc Nhi không tiến bộ thần tốc cho được. Nhưng càng như thế thì địa vị của Lạc Nhi lại càng tôn quý, là con gái của Thần thượng cổ Chu Tước và Chiến thần Thiên tộc, ai lại không đỏ mắt mong ngóng được cưới nàng. Hắn và Huyền Vũ không hẹn cùng nhau thở dài, con đường phía trước sẽ giang nan rồi đây.
Lạc Nhi trấn định từ cơn mơ hồ, nàng xoay người lại nói hai người: “Nếu mẫu thân cũng đã thức tỉnh, vậy chúng ta mau trở về thôi.’’ Uyển Chi nghe không hiểu, nàng đành phải giải thích sơ lược cho mẫu thân. Nghe xong Uyển Chi rơi vào trầm mặc, năm đó nàng đã sớm nhận ra tình cảm của Nhị sư huynh Tử Thiên dành cho mình. Vì thế mới chọn cách trốn tránh ở Mai Hoa cung, thu nhận đệ tử truyền dạy cho chúng bát y của mình. Nhưng đến cùng nàng lại không thể ngờ người nàng cố trốn tránh lại ra tay giết chết nữ nhi và Đại sư huynh của nàng. Dù biết kẻ làm chuyện đó chỉ là ma tâm của Tử Thiên nhưng nàng không thể không hận.
Uyển Chi nhắm mắt lại kiềm nén cảm xúc, nàng đưa mắt nhìn về phía chân trời mở rộng, thế giới này tuy do nàng mà có, nhưng không thể nói không có tình cảm chân thật. “Đợi ta sửa lại không gian này một chút, sau đó sẽ cùng các con trở về.’’ Uyển Chi vung tay áo, xóa đi một đoạn ký ức về người mang thân phận Lăng Nguyên trên thế gian này, cũng cho ba người Lạc Nhi có một kết cục thỏa đáng. Chết trong cấm địa là cái kết Uyển Chi cho các nàng, để người đời sau khi dị nghị, để thế giới này lấy lại sự cân bằng, bốn người các nàng nên biến mất khỏi nhân giới này. Uyển Chi cũng tạo nên kết nối giữa nhân giới với ba nghìn thế giới còn lại, từ nay những người bên trong nhân giới này đều chịu sự cai quản của An Đình. Sống chết có số, đều hiện hữu trong sổ sinh mệnh của Ti mệnh nguyên quân.
Sau khi làm xong những chuyện đó, Uyển Chi mới có thể yên lòng mở thông đạo, dẫn thẳng về Thiên tộc. Nhưng khi các nàng vừa bước qua thông đạo, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh khổng lồ hút chặt lấy Lạc Nhi, khiến nàng bị kéo ngược lại. Cả Huyền Vũ và Uyển Chi đều trở tay không kịp, bàn tay của Lạc Nhi chỉ bắt được một góc áo choàng của mẫu thân mình. “Xoạt!’’ Một tiếng, mảnh gấm rách làm hai, nửa theo Uyển Chi vào thông đạo, nửa bị kéo lại theo Lạc Nhi.
Uyển Chi hoảng sợ gào tên con gái: “Lạc Nhi!’’ Nhưng tất cả đã quá muộn, sức mạnh khổng lồ kia đẩy ngược Uyển Chi và Huyền Vũ vào sâu trong thông đạo, hút Lạc Nhi về phía mình. Chỉ có Tần Lục là dường như không bị ảnh hưởng, trước khi cửa thông đạo hoàn toàn đóng lại đã kịp ôm lấy Lạc Nhi đang bị hút lấy: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi.’’ Lạc Nhi mở to mắt nhìn hắn, mảnh gấm trong tay nàng còn hơi ấm của mẫu thân. Nàng nhìn sâu vào mắt hắn, lại như thế nữa rồi, vì sao hai người họ không thể sống cho bản thân mình một chút chứ. Không biết sẽ bị cơn cuồng phong kia cuốn đi đâu vẫn lao ra bám lấy nàng, Lạc Nhi mắng hắn: “Đồ ngốc!’’ Tần Lục mỉm cười với nàng, càng ôm lấy nàng thật chặt: “Đời này, ta chỉ ngốc nghếch vì nàng.’’
P/s: Đáp án lần trước là Bảo Địa Nguyên Tôn
Câu hỏi kỳ này là muội muội ruột của Mẫn Nguyên tên gì?
Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ, ba phần gấm rách sẽ kết thúc ở chương này nha.
“Lạc Nhi, nàng biết rõ ta yêu nàng, tại sao vẫn đặt hắn trong tim?’’ Huyền Vũ nhìn nàng giống như muốn khóa chặt hình bóng nàng trong đó. Lạc Nhi bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ, Mai khúc không thể tiếp tục ngân lên được nữa. “Tưng!” Một tiếng phím tơ trên Cửu Nguyệt Hoàn nhiễm máu, là máu của nàng, Lạc Nhi thu tay về ôm lấy lồng ngực của mình. Là cảm xúc của Huyền Vũ, tuyệt vọng có, đau lòng có, tại sao lúc này hắn lại có những cảm xúc mãnh liệt như thế. Hai người không biết rằng, chỉ cần mối dây liên kết giữa ba người còn tồn tại thì họ đau lòng thế nào, nàng cũng sẽ đau lòng như thế sao?
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.’’ Phong ấn chi phối bọn họ, vẫn còn đeo bám lấy các nàng, Lạc Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lăng Nguyên, cảm thấy đôi mắt của hắn rất mờ mịt. “Lăng Nguyên, ngừng lại đi, đừng mơ hồ nữa, ta xin người hãy trở về đi.’’ Lời nói của Lạc Nhi rất dịu dàng, vang lên bên tai Lăng Nguyên, có tiếng nức nở rất khẽ, khiến hắn như bừng tỉnh. Mọi nguồn sức mạnh chống lại các nàng hoàn toàn biến mất, cả hỏa ngưu đang đánh nhau hăng say với Tần Lục cũng ngã xuống đất. Màu sắc xung quanh nhạt nhòa dần, bầu trời đầy những vết rạn nứt, từ phía xa mặt đất bắt đầu sụp đổ. Thế giới này đang từ từ biến mất, mọi thứ tồn tại ở đây đều gắn liền với linh hồn của Uyển Chi, là thế giới được sinh ra vì sức mạnh thần minh tồn tại trong linh hồn của người.
Lạc Nhi cũng không ngờ, mọi chuyện lại thành ra thế này, vì sao An Đình lại mất nhiều thời gian đến thế để tìm kiếm linh hồn Uyển Chi. Lý do chỉ có một, thế giới mẫu thân nàng đầu thai không hề có trong ba nghìn nhân giới, còn là thế giới do chính Uyển Chi tạo ra. Mọi thứ diễn ra bên trong thế giới này, đều mang theo tam quan của Uyển Chi với nhân giới, các đại cường quốc, cấm địa trấn bảo, mạnh thú kỳ lạ, … Ngay cả cuộc sống của các nàng khi đến thế giới này, cũng đều do một tay Uyển Chi sắp xếp. Hết thảy đều chịu sự chi phối của Uyển Chi mà hình thành rồi biến mất.
Cấm địa này chính là trung tâm của không gian, vì chứa đựng sức mạnh to lớn nhất nên trở thành điểm yếu của cả thế giới này. Uyển Chi trong mơ hồ xây dựng lên một nhân giới, nhìn có vẻ hoàn hảo nhưng lại trái với đạo lý bình thường. Nhân giới này nằm ngoài tam giới, không thuộc về sổ sinh tử do An Đình cai quản, hoàn toàn độc lập với bên ngoài. Vì thế giới này độc lập, mà khiến cho kết cấu tạo nên không gian lại vô cùng yếu ớt. Tất cả những điểm rạn nứt đều tập trung tại cấm địa chính là trung tâm của không gian.
Bây giờ Uyển Chi bước vào cấm địa, khiến nguồn sức mạnh thần minh kia điên cuồng tìm kiếm chủ nhân của mình. Nhưng nó chỉ có thể thông qua các thực thể trong cấm địa, dò xét vị trí của Uyển Chi, vì nó vốn không có thực thể. Uyển Chi thức tỉnh, mang theo cả sức mạnh thần minh trong cấm địa theo, nàng mở mắt ra, nhìn không gian đang sụp đổ. Rồi lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đằng xa, đôi mắt nàng như co rút lại, nhân sinh một đời hóa ra chỉ là mộng. Nàng tạo ra giấc mơ hoang đường trói buộc bản thân hai mươi năm vào giấc mộng, cuối cùng cũng đã đợi được người nàng muốn đợi.
“Lạc Nhi! Mẫn Lạc Nhi! Nữ nhi đáng thương của ta.’’ Uyển Chi rũ bỏ thân xác người phàm, phá hủy danh tính kẻ tên là Lăng Nguyên, dung mạo giống Lạc Nhi như đúc, vận hồng y như lửa từ từ tiến về phía nàng. Lạc Nhi hoảng loạn nhìn hai người nằm trước mặt nàng, trên người họ đầy máu, nàng không hiểu nổi vì sao khi Uyển Chi thức tỉnh, sức mạnh thần minh kia lại đả thương hai người bọn họ. Bàn tay run rẩy hết cầm máu cho Tần Lục, lại cố gắng truyền linh lực xoa dịu nỗi đau cho Huyền Vũ. “Đừng làm muội sợ, các huynh… Mau mở mắt nhìn muội.’’
Lúc nàng gọi Uyển Chi, sức mạnh thần minh từ sâu nơi cấm địa hoàn toàn được giải phóng, ùa về phía Uyển Chi như vũ bão. Trước khi nàng kịp phản ứng, Cửu Nguyệt Hoàn đã dùng thân hộ chủ, từng thanh âm phát ra liên tục tạo nên kết giới vững chắc bảo bọc lấy nàng. Kết giới đỏ rực như máu, nhìn từ đằng xa trông lại y hệt như một đóa hồng mai đang nở. Sức mạnh thần minh cắn nuốt mọi thứ trên đường đi của nó, bỏ qua Lạc Nhi được Cửu Nguyệt Hoàn bao bọc mà tấn công Tần Lục đang ở hình dáng ma thân và Huyền Vũ không tỉnh táo.
Đến khi nàng có thể thoát khỏi lớp kết giới kia, thì hai người họ chỉ còn nửa hơi thở, nàng hoảng sợ thật sự. Cảnh tượng này giống hệt như lần trước, khi Tử Thiên tấn công các nàng, đến cuối cùng hai người họ cũng như thế, bị dày vò chỉ còn nửa mạng sống. Lần đó nàng còn có thể cầm máu trị thương cho họ, thế nhưng lần này sức mạnh của Cửu Nguyệt Hoàn trở nên vô dụng. Nàng nghe tiếng người gọi nàng, đôi tay run rẩy dừng lại, từ từ xoay người nhìn lại phía sau, Lăng Nguyên… Không nên gọi là Uyển Chi mới đúng, đã hoàn hảo đứng trước mặt nàng, dung mạo mười phần diễm lệ, tiên khí hộ thể màu trắng bao quanh, hồng y như lửa mỉm cười vui vẻ nhìn nàng.
Tiên thể của Uyển Chi cũng ở đây sao? Tây An, Tây Châu, Tây Ngôn Quốc, hóa ra tất cả đều có mối liên kết với nhau, thứ được giam giữ ở Tây Châu vốn không phải là tiên thể của Tử Thiên. Mà lại chính là tiên thể của Uyển Chi, bấy lâu này tất cả đều bị Tử Thiên lừa gạt, nơi an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất. Lạc Nhi không thể suy nghĩ được nhiều, nàng lê đôi chân không còn chút sức lực, gần như bò về phía Uyển Chi, nắm lấy vạt áo của nàng: “Mẫu thân, người mau cứu bọn họ đi, con không thể làm được.’’
Vừa nói nàng vừa khóc, nước mắt thấm đẫm vạt áo của Uyển Chi, nàng cau mày lại, nữ nhi của nàng sao lại đau lòng thế này. “Cứu bọn họ? Chúng là ai?’’ Nàng hỏi Lạc Nhi, rồi đưa mắt về phía người nằm dưới đất, đôi mắt thoáng chút kinh ngạc, Lạc Nhi chưa kịp trả lời nàng đã tự nhìn ra: “Là hài tử của Hàn Y và An Đình sao? Thời gian trôi qua cũng thật nhanh.’’ Một tay đỡ lấy Lạc Nhi, một tay triệu hồi Cửu Nguyệt Hoàn, thân đàn nhẵn bóng như lấp lánh dưới tay Uyển Chi.
“Nguyệt cầm, bảo vệ nữ nhi của ta tốt lắm.’’ Nói xong nàng liền dạo một khúc, thanh âm vang lên rất khác so với Lạc Nhi, trong suốt không vương một chút ý niệm, mạnh mẽ mang đi mọi cơn đau của Tần Lục và Huyền Vũ. Lạc Nhi đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, mẫu thân gọi pháp khí của nàng là Nguyệt cầm, chẳng lẽ đây cũng từng là bảo bối của mẫu thân sao? Không đúng, pháp khí này do chính tay Huyền Vũ làm cho nàng, qua cả hai kiếp đều như thế, điều này không thể là giả được.
Nhưng trước mắt nàng bây giờ, thương tích của Tần Lục và Huyền Vũ là quan trong hơn, tiếng đàn của Uyển Chi không chỉ chữa lành cho bọn họ. Mà còn khống chế ma thân trong người Tần Lục, đưa hắn trở về với hình dáng thường ngày. Huyền Vũ mở mắt ra đầu tiên, hắn cảm thấy cơ thể mình như có hàng vạn con côn trùng đang cắn nuốt, sau đó lại được rửa sạch bằng tiếng đàn diệu kỳ, khi tỉnh lại toàn thân đau nhức như bị ai giẫm đạp lên vậy rất khó chịu.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của nàng đầu tiên, hắn thở phào một cái, nàng vẫn an toàn, sức mạnh thần minh thức tỉnh nhất định sẽ không làm hại Lạc Nhi. Vì Lạc Nhi chính là con gái Uyển Chi, sức mạnh trong người nàng, có đến một nửa giống hết mẫu thân, làm sao thần minh có thể làm hại nàng. Nhưng cơn đau hắn trải qua quá khủng khiếp, vạn nhất Lạc Nhi chịu bất kỳ tổn thương nào, liệu hắn có chấp nhận được không.
Hắn vươn tay ra ôm lấy nàng vào lòng, mặc kệ ánh nhìn khổ sở của Tần Lục bên cạnh: “May quá, nàng không bị thương.’’ Lạc Nhi vừa vui vừa tức giận, đẩy nhẹ hắn một cái: “Mẫu thân muội còn ở đây.’’ Nghe được lời nhắc nhở của nàng, hắn lập tức buông tay, xoay đầu nhìn về phía Uyển Chi đang mỉm cười, cả hắn và Tần Lục đều nhanh chóng hành lễ: “Tiểu tiên xin bái kiến Thượng thần Uyển Chi.’’ Uyển Chi trả lại đàn cho Lạc Nhi, tiện tay xoa đầu nàng một cái: “Nguyệt cầm là pháp khí khi xưa ta yêu thích nhất, ngày ta chết phụ thân con đem đàn đến tầng trời thứ năm rồi đốt đi. Vật hoàn cố hương, Nguyệt cầm lập tức sinh sôi trưởng thành, trở thành một cây Mộc trần châu. Người làm pháp khí tùy thân cho con rất khéo lựa, chọn đúng Mộc trần châu do Nguyệt cầm hóa thành, nay Nguyệt cầm lại nằm trong tay con, chính là duyên phận.’’
Nàng không để ý đến hai tiểu tử quỳ trên đất, đối với nàng mà nói, bây giờ mà nói điều quan trọng nhất chính là Lạc Nhi. Lạc Nhi nghe được lời giải thích của nàng, sự tò mò đã giảm đi phần nào, nàng biết Uyển Chi rất thạo cầm nghệ. Khi xưa còn được Bảo Địa Nguyên Tôn tặng cho một cây đàn, chính là Nguyệt cầm khi ấy và Cửu Nguyệt Hoàn bây giờ. Nàng lại lướt mắt qua hai người đang quỳ, Uyển Chi nhìn nàng như vậy, nụ cười thoáng chút cứng ngắc, nàng vừa nhận lại nữ nhi chưa bao lâu, mà đã có kẻ bắt tâm của Lạc Nhi đi rồi sao.
“Đều đứng lên cả đi. Nói cho ta biết, ai trong số hai người các con là vị hôn phu của Lạc Nhi?’’ Uyển Chi phất tay dừng sự sụp đổ của thế giới lại, đẩy ngược quá trình khiến không gian trở lại như ban đầu, đóng băng thời gian khiến vạn vật bất động. Câu hỏi của nàng khiến cả ba người họ sửng sốt, chưa từng có, vị hôn phu của Lạc Nhi chưa từng có, làm sao họ trả lời nàng được. Nhìn biểu hiện của các nàng, Uyển Chi cũng ngạc nhiên không kém, là nàng hiểu lầm ư? Ánh mắt của hai tiểu tử kia nhìn nữ nhi của nàng rõ ràng đến thế, chẳng lẽ chỉ có mình nàng nhìn ra, Uyển Chi không tin.
“Chẳng lẽ cả hai đứa vẫn chưa có ai chiếm được trái tim của nó sao?’’ Lần này thì Uyển Chi đã đoán đúng, nhìn hai người lắc đầu nguầy nguậy, Uyển Chi cảm thấy hết sức đau đầu. Giống gì không giống, lại đi giống tên kia ở điểm không quyết đoán này. “Phụ thân của con không giúp con sao?’’ Nếu Lạc Nhi không thể tự quyết định, vậy với địa vị của Mẫn Nguyên lại không thể chọn mối lương duyên tốt cho Lạc Nhi ư?
Lần này đến lượt Lạc Nhi choáng váng, từ lúc nhận thức mẫu thân đến giờ, nàng còn chưa biết ai là phụ thân của nàng. Vậy mà Uyển Chi lại hỏi như thế khiến nàng không biết phải trả lời ra sao? Uyển Chi thật sự muốn lật bàn: “Đừng nói với ta, ngay cả nhận phụ thân con cũng chưa từng làm. Mẫn Nguyên, chàng được lắm đợi đến lúc ta trở về Thiên giới, sẽ đòi lại công bằng cho Lạc Nhi thế nào.’’ Lời nói trong lúc tức giận của Uyển Chi, giống như mười mấy tia sét nổ ngay bên tai nàng, cơ thể chao đảo đứng không vững lùi lại vài bước, may nhờ có Tần Lục phía sau bắt lấy nàng mới không ngã.
Sư phụ của nàng, người vì nàng mà hết lòng hết dạ, thà để mình chịu tổn thương cũng muốn nàng an toàn. Người mà không có phụ mẫu bên cạnh, nàng đã âm thầm tự coi người như phụ mẫu dưỡng dục. Hóa ra cảm giác thân tình ấy không phải là giả, mà chính huyết thống chảy trong người nàng đã lôi kéo tình thân đến.
Tần Lục và Huyền Vũ nhìn nhau không chớp mắt, hiểu rõ được sự kinh ngạc trong mắt đối phương, hai người họ không nhịn được mà thở dài. Thân phận của Lạc Nhi bây giờ đã sáng tỏ hoàn toàn, có phụ mẫu như thế, làm sao tu vi và đạo thuật của Lạc Nhi không tiến bộ thần tốc cho được. Nhưng càng như thế thì địa vị của Lạc Nhi lại càng tôn quý, là con gái của Thần thượng cổ Chu Tước và Chiến thần Thiên tộc, ai lại không đỏ mắt mong ngóng được cưới nàng. Hắn và Huyền Vũ không hẹn cùng nhau thở dài, con đường phía trước sẽ giang nan rồi đây.
Lạc Nhi trấn định từ cơn mơ hồ, nàng xoay người lại nói hai người: “Nếu mẫu thân cũng đã thức tỉnh, vậy chúng ta mau trở về thôi.’’ Uyển Chi nghe không hiểu, nàng đành phải giải thích sơ lược cho mẫu thân. Nghe xong Uyển Chi rơi vào trầm mặc, năm đó nàng đã sớm nhận ra tình cảm của Nhị sư huynh Tử Thiên dành cho mình. Vì thế mới chọn cách trốn tránh ở Mai Hoa cung, thu nhận đệ tử truyền dạy cho chúng bát y của mình. Nhưng đến cùng nàng lại không thể ngờ người nàng cố trốn tránh lại ra tay giết chết nữ nhi và Đại sư huynh của nàng. Dù biết kẻ làm chuyện đó chỉ là ma tâm của Tử Thiên nhưng nàng không thể không hận.
Uyển Chi nhắm mắt lại kiềm nén cảm xúc, nàng đưa mắt nhìn về phía chân trời mở rộng, thế giới này tuy do nàng mà có, nhưng không thể nói không có tình cảm chân thật. “Đợi ta sửa lại không gian này một chút, sau đó sẽ cùng các con trở về.’’ Uyển Chi vung tay áo, xóa đi một đoạn ký ức về người mang thân phận Lăng Nguyên trên thế gian này, cũng cho ba người Lạc Nhi có một kết cục thỏa đáng. Chết trong cấm địa là cái kết Uyển Chi cho các nàng, để người đời sau khi dị nghị, để thế giới này lấy lại sự cân bằng, bốn người các nàng nên biến mất khỏi nhân giới này. Uyển Chi cũng tạo nên kết nối giữa nhân giới với ba nghìn thế giới còn lại, từ nay những người bên trong nhân giới này đều chịu sự cai quản của An Đình. Sống chết có số, đều hiện hữu trong sổ sinh mệnh của Ti mệnh nguyên quân.
Sau khi làm xong những chuyện đó, Uyển Chi mới có thể yên lòng mở thông đạo, dẫn thẳng về Thiên tộc. Nhưng khi các nàng vừa bước qua thông đạo, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh khổng lồ hút chặt lấy Lạc Nhi, khiến nàng bị kéo ngược lại. Cả Huyền Vũ và Uyển Chi đều trở tay không kịp, bàn tay của Lạc Nhi chỉ bắt được một góc áo choàng của mẫu thân mình. “Xoạt!’’ Một tiếng, mảnh gấm rách làm hai, nửa theo Uyển Chi vào thông đạo, nửa bị kéo lại theo Lạc Nhi.
Uyển Chi hoảng sợ gào tên con gái: “Lạc Nhi!’’ Nhưng tất cả đã quá muộn, sức mạnh khổng lồ kia đẩy ngược Uyển Chi và Huyền Vũ vào sâu trong thông đạo, hút Lạc Nhi về phía mình. Chỉ có Tần Lục là dường như không bị ảnh hưởng, trước khi cửa thông đạo hoàn toàn đóng lại đã kịp ôm lấy Lạc Nhi đang bị hút lấy: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi.’’ Lạc Nhi mở to mắt nhìn hắn, mảnh gấm trong tay nàng còn hơi ấm của mẫu thân. Nàng nhìn sâu vào mắt hắn, lại như thế nữa rồi, vì sao hai người họ không thể sống cho bản thân mình một chút chứ. Không biết sẽ bị cơn cuồng phong kia cuốn đi đâu vẫn lao ra bám lấy nàng, Lạc Nhi mắng hắn: “Đồ ngốc!’’ Tần Lục mỉm cười với nàng, càng ôm lấy nàng thật chặt: “Đời này, ta chỉ ngốc nghếch vì nàng.’’
P/s: Đáp án lần trước là Bảo Địa Nguyên Tôn
Câu hỏi kỳ này là muội muội ruột của Mẫn Nguyên tên gì?
Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ, ba phần gấm rách sẽ kết thúc ở chương này nha.
/57
|