“Sao thức ăn của tiểu thư còn đặt ở đây?’’ Tổng quản nội cung hỏi, ánh mắt không hài lòng nhìn cung nữ trước mặt. Cung nhân kia run sợ không dám đáp lại lời bà, vội vàng quỳ xuống đất: “Ma ma, là tiểu thư nói chưa đói, bảo nô tỳ đặt ở đây.’’ Tổng quản nội cung đưa mắt nhìn về phía tòa sen đỏ rực giữa hồ nước, phía trên tòa sen có một thiếu nữ. Vì khoảng cách khá xa nên bà ta không thể nhìn thấy nàng đang làm gì, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của nàng. Tuy chỉ nhìn thấy dáng vẻ đằng sau, nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nàng. “Là tiểu thư chưa đói, hay ngươi không dám lại gần tiểu thư. Đừng tưởng ta không biết, đám nô tài các ngươi đều lấy cớ sợ tiên khí hộ thể của tiểu thư mà chây lười.’’
Cung nữ càng cúi đầu thấp hơn, quả thật các nàng rất sợ tiểu thư, tiểu thư vốn là người của Thiên tộc. Nghe đâu vừa sinh ra đã mang nguyên thân là hỏa phượng hoàng cao quý, trong người mang một sức mạnh vô cùng to lớn. Tiên khí hộ thể của nàng mang màu trắng nhạt bao quanh lấy cơ thể nàng, bọn họ lại là Ma tộc khắc tinh trời sinh của Thiên giới. Chỉ cần các nàng đứng gần tiểu thư trong vòng năm bước chân, chắc chắn sẽ bị quầng hào quang hộ thể kia đả thương nghiêm trọng. Chính vì lý do đó mà bọn họ rất sợ việc lại gần nàng, mà ngay cả nàng cũng biết được điều đó. Luôn luôn cố ý giữ khoảng cách với bọn họ, điều này khiến bọn họ vô cùng cảm kích nàng.
Khi tổng quản định lên tiếng trách mắng tiếp, thì có một người nữa đã xuất hiện trong lương đình. “Tần Nương đừng làm khó tiểu cung nữ này nữa. Sức mạnh của Lạc Nhi không phải bà không biết, nếu là người có tu vi thấp hơn muội ấy đến gần, chắc chắn sẽ bị sức mạnh của hỏa phượng hoàng thiêu đốt.’’ Tần Nương vội vàng xoay người lại, vừa nhìn thấy Doãn Minh đã hành lễ: “Đại nhân!’’ Doãn Minh phất tay ra hiệu miễn lễ, rồi đưa mắt về phía khay điểm tâm đặt trên bàn đá: “Để ta giúp bà một tay.’’
Lời vừa nói xong, thì cứ như một cơn gió, lướt ngang qua hai người bọn họ đi thẳng đến mặt hồ đằng xa. Đến khi Tần Nương trấn định lại, thì khay điểm tâm trên bàn đã không cánh mà bay. Sau đó bà nhìn về phía tòa sen giữa hồ kia, lại nhìn thấy thiếu nữ đang xoay người trò chuyện với Doãn Minh, trên tay hắn có một chiếc khay nhỏ. Tần Nương thở nhẹ một hơi, có Doãn Minh thần quân đích thân mang đồ ăn đến, nhất định tiểu thư sẽ không bỏ bữa, như vậy quân thượng cũng sẽ không lo lắng quá nhiều. “Còn không mau đứng lên, ngươi muốn quỳ ở đó mãi sao?’’ Tần Nương cau mày, cung nhân kia vội vàng tạ ân rồi đứng dậy.
“Lại đang suy nghĩ điều gì vậy?’’ Doãn Minh niệm chú thuật để bản thân lơ lửng trên mặt nước ngay bên cạnh tòa sen của Lạc Nhi. Nàng xoay đầu nhìn hắn, nở nụ mệt mỏi: “Thất ca! Là Tần Nương nhờ huynh đưa đồ ăn đến sao? Chẳng phải muội đã nói không đói rồi ư?’’ Doãn Minh cúi đầu nhìn khay điểm tâm của mình, nhón tay lấy một chiếc bánh nặn hình hoa mai năm cánh bỏ vào miệng của nàng: “Bánh hoa mai.’’ Lạc Nhi im lặng nhai chiếc bánh thật cẩn thận, nhưng đôi mắt của nàng nhìn hắn lại ánh lên tia khác thường. Vị ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, hòa quyện hoàn hảo với hương mai nhàn nhạt: “Là hồng mai.’’
Doãn Minh đặt khay điểm tâm vào tòa sen đỏ, mỉm cười xoa đầu nàng: “Nhận ra rất nhanh. Đúng là hồng mai.’’ Lạc Nhi trầm tư đôi chút, ánh mắt của nàng dừng lại ở ngọc bội phượng hoàng nơi thắt lưng, rồi lại chuyển sang tòa sen đỏ nàng đang ngồi. Những ngón tay chợt động đậy, chạm vào đóa sen bên dưới: “Thứ này gọi là Niệm Hỏa Liên. Một khắc vượt ngàn dặm, là tọa kỵ muội yêu thích nhất!’’ Doãn Minh gật gù tán đồng, bản thân cảm thấy vô cùng hài lòng: “Mơ thấy mình từng sở hữu Niệm Hỏa Liên nên mới gọi nó ra sao?’’
Những ngày ở Ma giới rất nhàm chán, những cung nga kia không thể chịu nổi sức mạnh Thiên tộc của nàng. Nàng cũng không muốn quá thân cận với người của Ma tộc, Lạc Nhi luôn chọn cách lánh xaq khỏi bọn họ, trừ Tần Lục. May mắn thay, nàng đã gặp được Doãn Minh, là do Tần Lục cho phép nàng gặp hắn. Hắn sợ nàng ở Ma giới sẽ buồn chán, nên đã cho người đưa nàng đến gặp Doãn Minh trò chuyện. Nhưng dường như hắn vẫn lo sợ điều gì, mỗi khi Lạc Nhi gặp Doãn Minh, đều có người giám sát hai người họ rất chặt.
Những lúc ở bên nàng, Doãn Minh sẽ bí mật dẫn dụ những kẻ giám sát đi chỗ khác. Sau đó lại âm thầm kể cho nàng từng chút một, nhưng hắn chỉ cho nàng biết những điều nàng hỏi. Còn những điều nàng không hỏi, hắn sẽ tuyệt nhiên không hé răng.
Lạc Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, nàng biết hắn đã sớm đoán ra: “Phải, muội nhìn thấy có người đã tặng cho muội một tòa sen đỏ nghìn cánh. Còn gọi nó là Niệm Hỏa Liên, bảo rằng…’’ Doãn Minh mỉm cười, hắn nghiêng đầu về phía nàng: “Bảo muội rằng, ngày nào cũng phải gửi thư cho hắn, đúng không?’’ Lạc Nhi không ngạc nhiên, chỉ hờ hững gật đầu: “Người đó không phải là quân thượng!’’ Doãn Minh nhìn biểu hiện bình thản của nàng, hắn rất tò mò bây giờ nàng đang suy nghĩ điều gì trong đầu: “Phát hiện ra từ khi nào?’’
“Từ lần đầu tiên mơ thấy người đó, đã có một giọng nói luôn nhắc nhở muội: “Không phải hắn đâu, không phải hắn đâu.’’ Con người quân thượng thế nào cả muội và huynh đều rất rõ, ngài ấy sẽ không cho muội nhiều thời gian để lựa chọn như vậy. Người đó với muội luôn luôn dịu dàng, bao dung muội cả khi muội ương bướng nhất…Và ngay cả bây giờ, muội vẫn luôn cảm nhận người đó đang nghĩ gì, là lo lắng, là bất an, là nhớ nhung.’’ Lạc Nhi đưa tay lên chạm vào trái tim đang đập, trái tim của nàng nhỏ bé đến thế, vậy mà lại có thể chứa đựng cảm xúc của ba người. Một là nàng, hai là Tần Lục, và người thứ ba chính là kẻ trong giấc mộng của nàng.
“Nhưng mà muội không thể nhớ ra tên của hắn, ngay cả diện mạo của hắn muội cũng không thể nhớ rõ. Hắn giống nhưng huynh, trong ký ức của muội chỉ là những cái bóng mờ ảo lướt qua không đọng lại được chút gì. Thất ca, muội phải làm sao đây?’’ Lạc Nhi dùng bàn tay còn lại che đi đôi mắt của mình, nàng thật sự rất khổ sở, nửa muốn nhớ lại quá khứ, nửa muốn để mặc nó trôi qua. Tần Lục đã không muốn nàng nhớ, nếu nàng cố chấp muốn tháo bỏ phong ấn sẽ khiến Tần Lục đau lòng. Bây giờ điều nàng quan tâm hơn cả chính là cảm xúc của hắn, nàng chỉ muốn hắn được vui vẻ mà thôi. Người đó là trái tim, là bầu trời của nàng, giống như lời nguyền đã khắc sâu vào tâm khảm, muốn chối bỏ cũng không được.
“Không muốn làm quân thượng của muội tổn thương đúng không?’’ Doãn Minh hỏi, Lạc Nhi không trả lời hắn nhưng sự khổ sở chất đầy trong lòng nàng. “Tần Lục dùng trái tim mình làm mắt phong ấn ký ức của muội. Đời này nếu muội muốn nhớ ra tất cả mọi chuyện, thì phải đích thân giết chết hắn. Hoặc là hắn phải tự nguyện
Cung nữ càng cúi đầu thấp hơn, quả thật các nàng rất sợ tiểu thư, tiểu thư vốn là người của Thiên tộc. Nghe đâu vừa sinh ra đã mang nguyên thân là hỏa phượng hoàng cao quý, trong người mang một sức mạnh vô cùng to lớn. Tiên khí hộ thể của nàng mang màu trắng nhạt bao quanh lấy cơ thể nàng, bọn họ lại là Ma tộc khắc tinh trời sinh của Thiên giới. Chỉ cần các nàng đứng gần tiểu thư trong vòng năm bước chân, chắc chắn sẽ bị quầng hào quang hộ thể kia đả thương nghiêm trọng. Chính vì lý do đó mà bọn họ rất sợ việc lại gần nàng, mà ngay cả nàng cũng biết được điều đó. Luôn luôn cố ý giữ khoảng cách với bọn họ, điều này khiến bọn họ vô cùng cảm kích nàng.
Khi tổng quản định lên tiếng trách mắng tiếp, thì có một người nữa đã xuất hiện trong lương đình. “Tần Nương đừng làm khó tiểu cung nữ này nữa. Sức mạnh của Lạc Nhi không phải bà không biết, nếu là người có tu vi thấp hơn muội ấy đến gần, chắc chắn sẽ bị sức mạnh của hỏa phượng hoàng thiêu đốt.’’ Tần Nương vội vàng xoay người lại, vừa nhìn thấy Doãn Minh đã hành lễ: “Đại nhân!’’ Doãn Minh phất tay ra hiệu miễn lễ, rồi đưa mắt về phía khay điểm tâm đặt trên bàn đá: “Để ta giúp bà một tay.’’
Lời vừa nói xong, thì cứ như một cơn gió, lướt ngang qua hai người bọn họ đi thẳng đến mặt hồ đằng xa. Đến khi Tần Nương trấn định lại, thì khay điểm tâm trên bàn đã không cánh mà bay. Sau đó bà nhìn về phía tòa sen giữa hồ kia, lại nhìn thấy thiếu nữ đang xoay người trò chuyện với Doãn Minh, trên tay hắn có một chiếc khay nhỏ. Tần Nương thở nhẹ một hơi, có Doãn Minh thần quân đích thân mang đồ ăn đến, nhất định tiểu thư sẽ không bỏ bữa, như vậy quân thượng cũng sẽ không lo lắng quá nhiều. “Còn không mau đứng lên, ngươi muốn quỳ ở đó mãi sao?’’ Tần Nương cau mày, cung nhân kia vội vàng tạ ân rồi đứng dậy.
“Lại đang suy nghĩ điều gì vậy?’’ Doãn Minh niệm chú thuật để bản thân lơ lửng trên mặt nước ngay bên cạnh tòa sen của Lạc Nhi. Nàng xoay đầu nhìn hắn, nở nụ mệt mỏi: “Thất ca! Là Tần Nương nhờ huynh đưa đồ ăn đến sao? Chẳng phải muội đã nói không đói rồi ư?’’ Doãn Minh cúi đầu nhìn khay điểm tâm của mình, nhón tay lấy một chiếc bánh nặn hình hoa mai năm cánh bỏ vào miệng của nàng: “Bánh hoa mai.’’ Lạc Nhi im lặng nhai chiếc bánh thật cẩn thận, nhưng đôi mắt của nàng nhìn hắn lại ánh lên tia khác thường. Vị ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, hòa quyện hoàn hảo với hương mai nhàn nhạt: “Là hồng mai.’’
Doãn Minh đặt khay điểm tâm vào tòa sen đỏ, mỉm cười xoa đầu nàng: “Nhận ra rất nhanh. Đúng là hồng mai.’’ Lạc Nhi trầm tư đôi chút, ánh mắt của nàng dừng lại ở ngọc bội phượng hoàng nơi thắt lưng, rồi lại chuyển sang tòa sen đỏ nàng đang ngồi. Những ngón tay chợt động đậy, chạm vào đóa sen bên dưới: “Thứ này gọi là Niệm Hỏa Liên. Một khắc vượt ngàn dặm, là tọa kỵ muội yêu thích nhất!’’ Doãn Minh gật gù tán đồng, bản thân cảm thấy vô cùng hài lòng: “Mơ thấy mình từng sở hữu Niệm Hỏa Liên nên mới gọi nó ra sao?’’
Những ngày ở Ma giới rất nhàm chán, những cung nga kia không thể chịu nổi sức mạnh Thiên tộc của nàng. Nàng cũng không muốn quá thân cận với người của Ma tộc, Lạc Nhi luôn chọn cách lánh xaq khỏi bọn họ, trừ Tần Lục. May mắn thay, nàng đã gặp được Doãn Minh, là do Tần Lục cho phép nàng gặp hắn. Hắn sợ nàng ở Ma giới sẽ buồn chán, nên đã cho người đưa nàng đến gặp Doãn Minh trò chuyện. Nhưng dường như hắn vẫn lo sợ điều gì, mỗi khi Lạc Nhi gặp Doãn Minh, đều có người giám sát hai người họ rất chặt.
Những lúc ở bên nàng, Doãn Minh sẽ bí mật dẫn dụ những kẻ giám sát đi chỗ khác. Sau đó lại âm thầm kể cho nàng từng chút một, nhưng hắn chỉ cho nàng biết những điều nàng hỏi. Còn những điều nàng không hỏi, hắn sẽ tuyệt nhiên không hé răng.
Lạc Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, nàng biết hắn đã sớm đoán ra: “Phải, muội nhìn thấy có người đã tặng cho muội một tòa sen đỏ nghìn cánh. Còn gọi nó là Niệm Hỏa Liên, bảo rằng…’’ Doãn Minh mỉm cười, hắn nghiêng đầu về phía nàng: “Bảo muội rằng, ngày nào cũng phải gửi thư cho hắn, đúng không?’’ Lạc Nhi không ngạc nhiên, chỉ hờ hững gật đầu: “Người đó không phải là quân thượng!’’ Doãn Minh nhìn biểu hiện bình thản của nàng, hắn rất tò mò bây giờ nàng đang suy nghĩ điều gì trong đầu: “Phát hiện ra từ khi nào?’’
“Từ lần đầu tiên mơ thấy người đó, đã có một giọng nói luôn nhắc nhở muội: “Không phải hắn đâu, không phải hắn đâu.’’ Con người quân thượng thế nào cả muội và huynh đều rất rõ, ngài ấy sẽ không cho muội nhiều thời gian để lựa chọn như vậy. Người đó với muội luôn luôn dịu dàng, bao dung muội cả khi muội ương bướng nhất…Và ngay cả bây giờ, muội vẫn luôn cảm nhận người đó đang nghĩ gì, là lo lắng, là bất an, là nhớ nhung.’’ Lạc Nhi đưa tay lên chạm vào trái tim đang đập, trái tim của nàng nhỏ bé đến thế, vậy mà lại có thể chứa đựng cảm xúc của ba người. Một là nàng, hai là Tần Lục, và người thứ ba chính là kẻ trong giấc mộng của nàng.
“Nhưng mà muội không thể nhớ ra tên của hắn, ngay cả diện mạo của hắn muội cũng không thể nhớ rõ. Hắn giống nhưng huynh, trong ký ức của muội chỉ là những cái bóng mờ ảo lướt qua không đọng lại được chút gì. Thất ca, muội phải làm sao đây?’’ Lạc Nhi dùng bàn tay còn lại che đi đôi mắt của mình, nàng thật sự rất khổ sở, nửa muốn nhớ lại quá khứ, nửa muốn để mặc nó trôi qua. Tần Lục đã không muốn nàng nhớ, nếu nàng cố chấp muốn tháo bỏ phong ấn sẽ khiến Tần Lục đau lòng. Bây giờ điều nàng quan tâm hơn cả chính là cảm xúc của hắn, nàng chỉ muốn hắn được vui vẻ mà thôi. Người đó là trái tim, là bầu trời của nàng, giống như lời nguyền đã khắc sâu vào tâm khảm, muốn chối bỏ cũng không được.
“Không muốn làm quân thượng của muội tổn thương đúng không?’’ Doãn Minh hỏi, Lạc Nhi không trả lời hắn nhưng sự khổ sở chất đầy trong lòng nàng. “Tần Lục dùng trái tim mình làm mắt phong ấn ký ức của muội. Đời này nếu muội muốn nhớ ra tất cả mọi chuyện, thì phải đích thân giết chết hắn. Hoặc là hắn phải tự nguyện
/57
|