CHƯƠNG 1: XUYÊN KHÔNG
Cái lạnh thấu xương giúp Diệp Huyên tỉnh táo, phát hiện bản thân đang chìm xuống đáy sông. Tuy dòng nước chảy không quá xiết nhưng bị chìm khá lâu nên Diệp Huyên phải cố hết sức mới ngoi lên mặt nước thở dốc từng cơn, lấy hết sức bình sinh bơi đến chỗ đám cỏ đuôi mèo mọc um tùm mọc sát bờ sông.
Diệp Huyên mất sức nên không thể leo lên bờ được, chỉ có thể ghì chặt đám cỏ mèo để không bị chìm xuống, xa xa nghe tiếng la hét của nhiều người: “Có tìm thấy không?”, “Tiểu Huyên chắc lành ít dữ nhiều rồi”, “tội nghiệp, tiểu Huyên hôm nay mới cập kê, vậy mà…”
Từng tiếng nói của những người đó như búa tạ đập vào đầu Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhớ mình bị giết chết ở nước VN, sao lại nghe thấy ngôn ngữ của nước X, đặc biệt là âm ngữ họ đang nói lại là cổ đại.
Rất nhanh thông qua những chuỗi ký ức trắng đen của thân thể này, Diệp Huyên biết mình đã xuyên không, linh hồn nhập vào một cô thôn nữ cùng tên, sống cùng với 2 bào đệ 6 tuổi. Năm 12 tuổi phụ mẫu qua đời nên ngoại tổ phụ đón về nuôi. Không lâu sau ngoại tổ phụ cũng qua đời, từ đó cuộc sống của tỷ đệ Diệp Huyên tại Lí gia không hề tốt.
Diệp Huyên ở hiện đại chết ở tuổi 34, ít nhiều cũng tận hưởng nhiều kỷ niệm vui. Còn tiểu cô nương chủ thân thể này bị "chết đuối" là do nhi tử của tam cữu cữu xô ngã xuống sông.
Không biết bơi vì vậy nên tiểu cô nương Diệp Huyên này đã ra đi ở tuổi đẹp nhất đời 15 tuổi.
Thật đáng thương!
Không nghĩ ngợi Diệp Huyên liền đọc kinh siêu độ cho chủ thân thể này, hi vọng kiếp sau tiểu cô nương khả ái này có một kiếp số tốt.
Sở dĩ Diệp Huyên biết bài kinh siêu độ là bởi kiếp trước cô thường hay đọc cầu siêu cho em trai và gã đàn ông không giữ lời kia.
-----
Nói về kiếp trước của Diệp Huyên cũng chẳng vui vẻ gì.
Mẹ cô là người VN nhưng lập gia đình tại Mỹ, phát hiện chồng ngoại tình nên dứt khoát dẫn con gái 11 tuổi à con trai 1 tuổi rời đi. Đến năm Diệp Huyên 15 tuổi, mẹ cô không chống nổi căn bệnh ung thư, bỏ chị em cô mà đi.
Không đủ tuổi cũng không đủ điều kiện kinh tế nên Diệp Huyên đành nhượng bộ cho cha mình chăm sóc em trai 6 tuổi. Đợi đến lúc đủ tuổi, đủ điều kiện, cô sẽ đón em trai về.
Thông minh cộng thêm dồn hết sức học tập, Diệp Huyên nhanh chóng tốt nghiệp trung học ở tuổi 16 và trúng tuyển vào trường đào tạo hàng không tại Mỹ.
Xinh đẹp, tài giỏi, chỉ mới 18 tuổi Diệp Huyên thành công trở thành nữ tiếp viên trẻ tuổi nhất của hãng hàng không nổi tiếng ở Mỹ.
Nghĩ sẽ cùng em trai trải qua những tháng ngày tốt nhưng sau 3 năm trời xa cách, ngày gặp lại em trai cũng là ngày đau khổ nhất cuộc đời cô. Ôm thi thể lạnh buốt, đầy thương tích của em trai, Diệp Huyên chỉ muốn chết theo, em trai cô chỉ mới 9 tuổi thôi.
Nhưng đây không phải lúc, cô không tin em cô bị bạo hành ở trường rồi tự sát, cô cần đòi lại công bằng cho em mình. Có mấy lần em trai gọi điện cho cô khóc lóc nói mẹ kế đánh cậu, đòi giết cậu nên vì vậy, Diệp Huyên mới đẩy nhanh tốc độ học tập, có việc làm ổn định, nhanh đón em trai về. Cái chết của em trai cô có thể liên quan gì đó tới người đàn bà kia.
Tuy nhiên thế lực nhà mẹ kế không đơn giản nên dù Diệp Huyên có kháng cáo tới đâu cũng không khả quan, nhiều luật sư thà đền tiền cũng từ bỏ vụ kiện này. Hết cách, cô tìm gã đàn ông không giữ lời kia nhờ giúp đỡ nhưng gã không chịu gặp cô.
Gã là người đàn ông đầu tiên đời cô. Để có thể học tại ngôi trường đào tạo tiếp viên hàng không danh giá, không phải chỉ cần thành tích tốt là được, quan trọng vẫn là tiền, cô nhi viện không thể chi số tiền học phí cao ngất ngưởng kia nên Diệp Huyên 16 tuổi bán trinh cho gã đại gia giang hồ để lấy tiền đi học.
Diệp Huyên không bỏ cuộc, cô xin giúp đỡ từ phía cộng đồng mạng. Rất nhanh cô nhận nhiều phản hồi tốt, có nhiều người đồng tình, phẫn nộ, động viên giúp đỡ cô, đặc biệt là một luật sư nổi tiếng tại Mỹ đã tình nguyện không nhận thù lao, nhận vụ kiện của cô.
Chứng cớ rõ ràng nên mụ đàn bà xấu xa kia bị thẩm phán tuyên oán chung thân vì tội ngược trẻ em và hành hung giết người. Còn gã cha cặn bã bị tuyên án 20 năm tù vì tội đồng phạm, ngược đãi và bao che kẻ giết người.
Thật buồn cười, nếu không thích em trai cô thì năm xưa lại nằng nặc tranh chấp quyền nuôi dưỡng với cô chứ?!
Nếu như ông ta không bắt em trai cô rời khỏi cô nhi viện thì bây giờ cô đã có thể đưa đón nó đi học, mua cho nó nhiều đồ chơi, nấu nhiều món ngon cho nó và còn rất nhiều điều tốt đẹp mà cô muốn làm cho em mình nữa…nhưng không bao giờ có thể thực hiện được.
Ngay lúc cô mệt mỏi nhất, gã đàn ông kia lại xuất hiện, dấy lên cho cô một hi vọng mới về một cuộc sống hạnh phúc. Gã cầu hôn cô, bảo đợi gã, rất nhanh gã sẽ cưới cô, nhưng đáp lại cho sự chờ đợi đó là cô nhận được tin gã chết trong một cuộc thanh trừng mafia lớn nhất ở Nhật.
Thì ra từ lần gặp mặt, gã luôn âm thầm giúp đỡ cô, nhưng thân phận gã phức tạp, sợ làm hại, gây nguy hiểm đến cô nên gã chỉ thể núp trong bóng tối âm thầm che chở cho cô, không hề do dự đối đầu với thế lực lớn hơn, thuê luật sự giỏi và tìm chứng cớ trả lại sự công bằng cho em trai cô.
Gã bảo vệ cô tốt đến như vậy nhưng để lại nỗi đau quá lớn trong lòng cô.
Tại sao gã không giữ lời chứ? Nhìn thi thể không toàn vẹn của gã, cô chết lặng.
Cuộc đời này cô chỉ còn lại một mình, lẻ loi, cô độc.
-----
Tiếng gọi của một phụ nhân cắt đứt dòng hồi tưởng kiếp trước của Diệp Huyên.
“Tiểu Huyên, tiểu Huyên, mau tỉnh lại”. Ngưu đại thẩm lo lắng gọi.
Diệp Huyên tỉnh lại thì phát hiện cô mình nằm trên mặt đất. Có lẽ họ mở rộng phạm vi tìm kiếm nên mới phát hiện “xác” cô trong đám cỏ đuôi mèo, rồi mang lên bờ.
“Có gì từ từ nói, sao con lại nhảy xuống sông vậy?” Ngưu đại thẩm lau nước mắt nói.
“Ngưu thẩm, ta không nhảy xuống sông, ta trên đường gánh củi về bị biểu đệ Hổ Tử và mấy đứa nhỏ trong thôn xô ta xuống sông”. Diệp Huyên chậm rãi nói.
“Con nói sao? Hổ Tử nói là con nhảy sông tự tử mà. Nó còn chạy về nhà báo với đại cữu cữu nữa mà”. Đại cữu Lí Tùng nói.
“Đại cữu không tin có thể hỏi Cẩu Tử, nó cũng là một trong mấy đứa giúp Hổ Tử chặn đường rồi xô ta xuống sông”. Diệp Huyên lạnh nhạt nhìn Cẩu Tử run sợ, núp sau lưng nương Hứa thị.
“Ta chỉ chặn đường thôi, ta không có đẩy ngươi ngã”. Cẩu tử phủ nhận.
“Đừng nghĩ các ngươi 8, 9 tuổi con nhỏ mà ta sẽ bỏ qua. Ta sẽ cáo lên quan. Đến lúc đó ta chống mắt lên xem ngươi, Hổ Tử, Đại Bàn Tử và mấy đứa kia có thể thoát khỏi tội không?” Diệp Huyên ngồi dậy chỉ vào mặt hồ bằng cẩu hữu của Cẩu Tử và Hổ Tử.
Thật ra ký ức của chủ thân xác rất mơ hồ, chỉ thấy mỗi đoạn rõ ràng nhất là gánh củi về thì bị đám nhóc trong thôn chặn đường lại, cầm đầu là biểu đệ Hổ Tử, còn nguyên nhân tranh chấp gì để dẫn đế bị xô “chết đuối” thì không rõ lắm. Nên Diệp Huyên mới đánh chiến lược tâm lý hù dọa báo quan đế bọn nhóc khai rõ sự tình.
“Ta không có đẩy, ta chỉ đứng cười thôi. Là Hổ Tử rủ chúng ta làm khó dễ ngươi. Nhưng ngươi dọa sẽ nói với trưởng thôn nên hắn đẩy người té sông. Chúng ta không có đẩy ngươi. Lúc đó ta rất sợ nhưng không có bỏ chạy như Hổ Tử, là ta gọi cha nương đến cứu ngươi mà. Đừng bắt ta lên quan”. Đại Bàn Tử vừa khóc vừa nói.
“Ngươi, cái đứa nghịch tử này, xem ngươi còn cười nữa không”. Cha của Đại Bàn Tử rống lớn đánh mạnh vào mông Đại Bàn Tử.
“Cha, ta sai rồi, xin đừng đánh ta nữa”. Đại Bàn Tử cầu xin.
Trừ Cẩu Tử thì những đứa trẻ “phạm tội” khác đều bị cha nương bọn chúng dạy dỗ. Đồng loạt nhiều tiếng khóc lóc xin tha vang lên.
“Tụi nhỏ nghịch nghợm, chúng biết lỗi rồi đừng đánh chúng nữa”. Lí Tùng không nỡ nghe tiếng khóc của lũ trẻ nên xin tha giúp tụi nhóc khỏi đòn roi.
“Tiểu Huyên đừng giận đám quỷ nghịch này nữa. Mau về nhà thay y phục, kẻo nhiễm bệnh”. Ngưu đại thẩm nói.
“Ngưu thẩm nói đúng đó. Kẻ hại ngươi té sông là biểu đệ của ngươi, nếu ngươi muốn kiện thì kiện hắn đi. Con ta chỉ ham vui thôi”. Hứa thị lớn tiếng bảo vệ Cẩu Tử. Xô ngã xuống sông là tội mưu sát đó, bà không muốn con trai đeo trên lưng tội đồng phạm đâu à.
“Bỏ qua? Không được. Nhi tử tốt của bà kết bè kết phái hại ta. Ta nói lại lần nữa, ta không những báo cho trưởng thôn mà còn kiện lên quan. Đừng hòng ta bỏ qua cho một ai”. Rốt cuộc nguyên nhân gì mà chủ thân xác này tức giận đến dọa báo cho trưởng thôn? Diệp Huyên tiếp tục sử dụng chiêu hù dọa.
“Hổ Tử kêu ngươi cởi áo cho hắn xem bánh bao nhưng ngươi đâu có cởi, tại sao bắt ta lên quan chứ. Ta thật không có ép ngươi làm. Ta không muốn bị bỏ tù đâu”. Đại Bàn Tử vừa khóc vừa khai.
Một sự im lặng. Sau đó tên rống long trời lỡ đất vang lên.
“Nghịch tử, ta giết ngươi”. Cha Đại Bàn Tử rống lên, “đuổi giết” Đại Bàn Tử.
“Oan nghiệt mà, Tiểu Huyên đáng thương”. Ngưu thẩm tức giận đến bật khóc.
Diệp Huyên ngoài mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng sớm kêu gào. Sự thật này cũng quá động trời đi.
Diệp Huyên tóm gọn sự việc lại, thì ra do bọn Hổ Tử muốn sàm sờ Diệp Huyên nhưng bị Diệp Huyên dọa tố trưởng thôn nên Hổ Tử xô ngã Diệp Huyên té sông.
Sau đó bỏ trốn, nghĩ Diệp Huyên chết nên bịa chuyện là cô tự tử. Nhưng Diệp Huyên bây giờ đã không còn phải là Diệp Huyên nhu nhược như trước kia, dễ bị bắt nạt nữa.
Hổ Tử đúng không? Chờ đó.
Trong đầu Diệp Huyên dần hình thành kế hoạch “báo thù”.
Còn nhỏ mà đã gây chuyện khốn kiếp như vậy, ai biết lớn lên sẽ gây chuyện bất dung gì nữa?!
“Tên nghiệt súc Hổ Tử, ta nhất định đánh hắn gọi cha gọi mẹ”. Lí Tùng căm phẫn định đứng lên đi về nhà tính sổ Hổ Tử thì Diệp Huyên kéo vạt áo hắn lại.
“Đại cữu cõng ta lên trấn báo quan rồi hẵn về nhà”. Diệp Huyên nói.
“Không, không, đừng báo quan. Là Hổ Tử hắn cho ta một viên đường, kêu ta chặn đường ngươi. Có Đại Bàn Tử làm chứng, ta thật sự hiếu kỳ bánh bao của ngươi, nhưng không có bắt ngươi cởi áo, cũng không có xô ngươi xuống sông, cũng không có bỏ trốn”. Cẩu Tử mếu máo nói xong liền bị nương hắn nhéo một cái thật đau. Hứa thị tiếc rèn sắt không thành thép, nhi tử bà sao lại ngu như vậy chứ, không đánh tự khai.
“Đúng đúng, ngươi cũng làm chứng cho ta, ta không có hại Huyên tỷ”. Đại Bàn Từ khóc nói.
Những đứa trẻ khác cũng gật đầu, khẳng định mình không có làm hại Diệp Huyên. Có đứa còn khuyên Hổ Tử nhưng bị hắn dọa nên im lặng. Sau đó thấy Diệp Huyên té sông, bọn chúng còn kêu cha nương đến cứu Diệp Huyên.
“Tiểu Huyên à, con nghe thấy Cẩu Tử và Đại Bàn Tử nói rồi đó, là Hổ Tử hại con. Cẩu Tử nhà ta chỉ bị lợi dụng thôi. Con bỏ qua cho nó đi. Nói đi nói lại, chuyện này bị đồn ra ngoài, thanh danh con có chút ảnh hưởng nha”. Hứa Thị vừa xoa vừa dọa nói.
“Hứa Mẫn Dung à, nhi tử ngươi làm chuyện sai trái như vậy, ngươi không dạy dỗ nó, đằng này dọa người bị hại Tiểu Huyên là sao? Nếu khuê nữ ngươi bị chuyện như vậy, ngươi có rộng lượng bỏ qua cho kẻ hại con ngươi không?” Đối thủ một mất một còn của Hứa Thị là La Thị châm chọc nói.
“La Mễ, ngươi câm miệng cho ta”. Hứa thị hét lên.
“Tiểu Diệp à, là con thím sai với con, ta sẽ đánh hắn, dạy dỗ hắn lại, con nể tình cha hắn, không quản nước sông lạnh như vậy, nhảy xuống tìm con gần cả canh giờ. Con bỏ qua cho Đại Bàn Tử lần này được không con”. Mẹ Đại Bàn Tử khóc cầu xin Diệp Huyên.
“Ngươi năn nỉ cho tên nghiệt súc này làm gì. Để ta giết hắn cho sạch sẽ, đỡ phải mang tiếng nhơ nhuốc suốt đời”. Cha Đại Bàn Tử nói.
“Ta chỉ có mỗi Đại Bàn Tử thôi. Ngươi giết hắn rồi, giết ta luôn đi”. Mẹ Đại Bàn Tử nói.
Cha Đại Bàn Tử bắt đắc dĩ, không làm đánh giết nhi tử mình nữa.
“Tiểu Huyên à, con tha cho Đại Bàn Tử lần này đi. Thúc sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp con được không?” Cha Đại Bàn Tử nhỏ giọng van xin.
“Đúng đó Tiểu Huyên, ngươi tha cho Hổ Tử đi, bắt ta làm gì cũng được”. Hứa thị cũng cầu xin dùm cho nhi tử.
Nhiều phụ mẫu có nhi tử “gây án” đều cầu xin Diệp Huyên.
Ngưu thẩm là khuê mật với mẹ Diệp Tử nên rất thương tỷ đệ Diệp Huyên. Bà rất muốn xin tha cho đám nhóc trong thôn, nhưng không biết mở miệng xin như thế nào, tất cả chỉ phải đợi sự quyết định của Diệp Huyên. Bà thở dài, xót xa cho Diệp Huyên gặp phải chuyện phiền toái này.
“Muốn ta không báo quan cũng được. Nhưng phải làm giúp ta một việc”. Diệp Huyên biết đám nhóc này cũng chỉ a dua, thích náo nhiệt, không phải thật sự muốn hại cô, chúng chắc chắn chưa hiểu được điều khác biệt giữa nam nữ. Còn về Hổ Tử thì chưa chắc.
“Đừng nói một việc, trăm việc ta cũng không ngại”. Hứa thị vỗ ngực thề thốt. Đợi qua chuyện này, bà sẽ không bao giờ cho nhi tử chơi với đứa nghiệt súc Hổ Tử nữa.
“Hi vọng thẩm và mọi người ở đây nhớ lấy lời mình, không bỏ cuộc giữa chừng”. Diệp Huyên lạnh lùng nói.
Có một số người không mạnh miệng như Hứa Thị, họ lưỡng lự.
“Mọi người cũng đừng lo lắng. Diệp Huyên cũng chẳng làm khó dễ ai, ta chỉ muốn các thúc các thẩm giúp ta làm chứng, đòi công đạo cho ta thôi”. Diệp Huyên trấn an nói.
Mọi người đồng loạt gật đầu.
“Đi Lí gia”. Diệp Huyên lạnh lùng nói.
Nơi đó, cô còn một trận đánh lớn.
HẾT CHƯƠNG 1
/16
|