Bộ phận kinh doanh ở tầng 6 có hai ba trăm người và N mục sản phẩm
Hoa Chiêu được điều tới làm việc ở trong mục đồ trang điểm, là mục lớn nhất so với tất cả các hạng mục khác, dù sao cũng là bán đồ dùng có liên quan tới nữ giới, hơn nữa lại còn là liên quan tới khuôn mặt, điều mà nữ giới cực kỳ coi trọng và quan tâm.
Đã đi làm hai ngày nhưng Hoa Chiêu chuyện gì cũng chưa làm.
Tài khoản chính thức của nhãn hiệu có độ phổ biến đứng thứ 2 trên mạng thuộc về Thôi Diệp, còn đứng đầu tiên lại là Đổng Vãn Lộ. Dường như cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Không sao, đằng nào cô tới đây cũng không phải để làm việc.
Đi dạo một vòng nói chuyện phiếm bát quái, Hoa Chiêu quyết định đi pha cho mình một tách cà phê, gọi luôn Thôi Diệp cùng nhau đi phòng trà khu nghỉ ngơi.
Phòng trà ở Thượng Thừa rất thoải mái, giản dị, quả thực giống như phong cách của một quán cà phê tự phục vụ vậy. Bên trong còn cung cấp miễn phí một ít điểm tâm cùng các loại cà phê.
Đã từng có người làm điều tra quá, ở trong các công ty lớn của cả nước, nhân viên ở Thượng Thừa là có độ trung thành cao nhất. Phúc lợi tốt như vậy còn muốn chạy đi đâu tìm nữa.
Hiện tại đúng là thời gian dành cho buổi trà chiều, có không ít người ở bên trong, Hoa Chiêu vừa bước vào, thanh âm ríu rít đột nhiên ngừng lại 3 giây.
Có người khe khẽ nói nhỏ. Từ lúc nào mà tầng 6 xuất hiện một đại mỹ nữ như vậy? Ở hạng mục nào thế?
Là ở tầng 8 được chạy xuống đây?
Ở mục đồ trang điểm bên kia, tôi ngày hôm qua thấy cô ấy đi vào văn phòng bên đó.
Bên đó như thế nào lại luôn tấp nập mỹ nữ thế, Vương Vũ đúng thật là có sức hút với cấp dưới. Một bộ khác vừa hâm mộ lại có chút ghen tị.
Nha, Vi giám đốc, ngươi không phải vẫn luôn đối với Đổng tiểu thư kia nhớ mãi không quên sao? Nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ?
Ha hả, kia đều là chuyện cũ năm xưa, không đáng nhắc tới.
Hoa Chiêu cùng Thôi Diệp lấy đồ ăn nhẹ rồi pha một ly cà phê, tìm một chỗ mà ngồi xuống.
Thôi Diệp nhỏ giọng nói. Cái này Vi giám đốc cùng Vương giám đốc có chút chuyện xưa, hạng mục đồ trang điểm của chúng ta vẫn luôn đứng nhất về doanh số tiêu thụ, mục sản phẩm tẩy rửa cho da của bọn họ là vạn năm đứng thứ 2, quan trọng nhất là hắn ta trước kia đã từng theo đuổi Đổng Vãn Lộ, nhưng kết quả là chị ta lại ở cùng giám đốc Vương.
Hoa Chiêu rất có hứng thú nghe cô kể chuyện. Em biết cũng thật không ít chuyện nha.
Thôi Diệp biểu hiện ra vẻ mặt đã là người từng trải. Cả ngày chỉ biết chăm chỉ cần cù đi làm thì không có gì thú vị, bát quái tin đồn trong công ty cùng say mê vẻ đẹp của ông chủ mới là hai chuyện lớn.
Lúc này có người bên cạnh đi tới. Có để ý hay không tôi ngồi ở đây?
Thôi Diệp vội chào hỏi. Không, không ngại, giám đốc Vi, mời ngồi.
Xin chào, tôi là Vi Chính.
Hoa Chiêu liếc mắt nhìn cánh tay vươn tới đây, ngẩng đầu, người lớn lên cũng coi như đĩnh đạc sáng sủa, đối với hắn gật gật đầu.
Thôi Diệp nhìn xem tình hình này, chính mình có vẻ dư thừa, có vẻ đẹp chính là thật tốt, đi đến đâu cũng đều nổi tiếng.
Hiện tại là muốn như thế nào? Cũng không thể giống như hồi đầu mới vào công ty không có nhãn lực như trước được.
Do dự đứng lên. À, tôi vừa nhớ đến, vẫn còn có công việc chưa hoàn thành, tổ trưởng Đổng còn muốn tìm tôi, tôi về văn phòng trước. Nói xong bưng cà phê bước bước bỏ chạy.
Vi Chính bày ra dáng ngồi đẹp trai nhất của chính mình. Không biết phải xưng hô với tiểu thư đây như thế nào?
Hoa Chiêu. Nhấp một ngụm cà phê, nhíu mày, vẫn là người nào đó so với chính mình pha cà phê ngon hơn.
Buông cái ly, cô tuỳ tiện ở kệ sách cầm lấy một cuốn truyện tranh.
Hoa tiểu thư thích xem truyện tranh sao? Đúng là nhìn không ra.
Ồ, vậy không biết nhìn ra cái gì?
Khuynh quốc khuynh thành mạo, kinh vì người trong thiên hạ.[1] Vi Chính gắt gao nhìn chằm chằm người con gái trước mặt này.
[1]:Dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khiến cho bất kì ai cũng phải kinh ngạc
Khụ. Cô thiếu chút nữa bị bánh quy làm nghẹn. Quả nhiên làm về tiêu thụ đều da mặt dày.
Đối mặt với ánh mắt tự tin ở phía đối diện, Hoa Chiêu không chút nào né tránh, mày đẹp khẽ nhướng. Giám đốc Vi văn học không tồi.
Quá khen! Chỉ là nói thật mà thôi.
Vậy thì phải cảm ơn ngài đã khen.
Hoa tiểu thư, tôi có thể mạo muội hỏi cô một vấn đề không?
Không thể.
Hoa Chiêu lười nhác vươn vai đứng lên. Ngượng ngùng, có chút mệt, tôi đây phải trở về ngủ một giấc trước. Nói xong dẫm giầy cao gót bước đi.
Những người dựng đứng tai nghe hóng hớt giờ phút này có điểm muốn cười lại không dám cười, thành thành thật thật uống trà, lảng tránh ánh mắt u buồn của giám đốc Vi.
Cũng có người muốn thay Vi Chính bất bình. Có địa vị gì chứ, không lưu cho nhau một chút mặt mũi.
Đúng vậy, so với những người ở tầng 8 còn kiêu ngạo hơn?
Cái này ngươi nói sai rồi, những người kia đều thật sự quý trọng thanh danh. Ngẫu nhiên chạy tới công ty, thử hỏi xem ai dám kiêu ngạo?
Trở lại văn phòng, Thôi Diệp nháy mắt. Giám đốc Vi có phải hay không định theo đuổi chị?
Thôi Diệp, cô đến đây.
Thôi Diệp lè lưỡi, đi đến bên cạnh bàn Đổng Vãn Lộ.
Chuyện gì vậy, tổ trưởng?
Công việc đều đã làm xong rồi sao? Trông cô có vẻ rất nhàn dỗi.
Không ạ, em vẫn còn đang làm...
Cô hôm nay đã đăng được mấy bài viết? Kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ bên kia cô đã làm xong sao? Còn có, không cần thấy bất cứ người nổi tiếng cũng đều phải chạy qua ké chút danh tiếng, trông rất LOW[2], trong tay cô chính là tài khoản đứng thứ 2 của nhãn hiệu, không phải là mấy cái tài khoản không chính thức có biết không? OK?
[2] LOW: nghĩa tiếng anh là THẤP,
Với người Trung thì nó ý chỉ là ĐẦN, NGU NGỐC,...
Thôi Diệp mặt đỏ tai hồng. Tôi không phải ai cũng đều ké danh tiếng, tổ trưởng, nửa giờ trước không phải cô còn khen tôi cọ cọ điểm danh tiếng tốt sao?
Đổng Vãn Lộ trong lòng phát cáu, quả nhiên là gần mực thì đen, tiểu nha đầu luôn vâng vâng dạ dạ thế nhưng bây giờ còn dám tranh luận với mình. Không đem người kia đuổi đi, trong lòng cô thực không yên ổn.
Hoa Chiêu!
Hoa Chiêu quay đầu. Chuyện gì?
Làm cho tôi một bản kế hoạch marketing kỹ càng tỉ mỉ nhằm vào nhãn hiệu SUSU, nộp cho tôi vào ngày mai. Nhìn bộ dáng bình hoa kia, có lẽ cô ta cũng sẽ làm không ra đâu.
Ồ.
Hoa Chiêu lật lật tập truyện tranh nhìn một hồi, thật sự cảm thấy có chút buồn ngủ, híp mắt mà nằm bò ra bàn, nghĩ xem liệu mai sau có phải hay không mang tới đây một chiếc ghế nằm, ngủ thoải mái hơn một chút.
Là một người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, Hoa Chiêu cũng không phải kiểu người không học vấn nghề nghiệp. Cô từ nhỏ đến lớn thành tích tuy không phải loại thực xuất sắc, nhưng cũng xem như là ưu tú, cũng coi như kế thừa được một nửa tốt đẹp từ gien của mẹ cô.
Chẳng qua, sự hứng thú của cô với mọi thứ chẳng bao giờ kéo dài, làm chuyện gì cũng đều ba phút nhiệt tình. [giống ai nhể:))))))]
Hơn nữa ngành học chính quy của cô chính là marketting, một cái bản kế hoạch lại chẳng thể làm khó được cô.
Đổng Vãn Lộ đi vào văn phòng Vương Vũ, đóng lại cửa.
Tận lực giảm bớt tiến vào văn phòng của anh đi, vào nhiều không tốt.
Làm sao vậy? Anh trước kia cũng không bất mãn như vậy. Hơn nữa em có công tác muốn cùng anh bàn. Đổng Vãn Lộ trong lòng vang lên cảnh báo, xoắn tay, nước mắt rưng rưng dường như chuẩn bị khóc.
Vương Vũ vừa thấy cô biểu hiện ra dáng vẻ cô gái nhỏ yếu ớt liền bại trận. Được, được rồi, anh cũng chưa nói cái gì, anh chỉ là sợ lời đồn không tốt.
Em biết rồi, em sẽ thật chú ý. Đổng Vãn Lộ uỷ uỷ khuất khuất mà nói.
Vương Vũ tiến lên khoá lại cửa, quay đầu lại ôm lấy cô ngồi trên sô pha. Làm sao vậy?
Còn không phải tại Hoa Chiêu.
Cô ta làm sao, cũng chỉ là nhân viên mới.
Không phải anh bảo em sắp xếp công việc cho cô ta làm sao? Phía trước em nghĩ là cô ta mới đến, chờ cô ta quen thuộc với công việc rồi lại an bài. Sau đó hôm nay em nghe lời anh sắp xếp công việc cho cô ta làm, thế nhưng cô ta thì hay rồi, trực tiếp nằm sấp trên bàn mà xem truyện tranh. Em hiện giờ cực kỳ cảm thấy mất mặt, những người khác chắc chắn là nhìn em mà chê cười! Nói nói nước mắt liền phải rơi xuống.
Aiz như thế nào mà lại khóc! Vương Vũ vội vàng dỗ dành.
Đổng Vãn Lộ khụt khịt. Anh nhìn xem cô ta như vậy, em cũng không dám nói cái gì. Cô ta mặc quần áo, mang trang sức đều rất đắt tiền, vừa thấy đã biết chính là có người bao nuôi.
Cũng không nhất định là vậy, có thể là nhà cô ấy có tiền. Vương Vũ suy tư cái loại khả năng này, nếu là như vậy....
Đổng Vãn Lộ làm sao có thể không biết suy nghĩ đấy của hắn, vội vàng đập tan vọng tưởng của hắn. Đó cũng chỉ là trên phim truyền hình mà thôi, thiên kim tiểu thư đến công ty thể nghiệm sinh hoạt. Trong đời sống thật, thiên kim tiểu thư hoặc là ở nhà làm công chúa, hoặc là ở chức vị cao trong công ty mà chỉ điểm giang sơn, làm gì có người nào ở một cái chức vị bé nhỏ như này?
Nói như vậy cũng đúng. Em cứ ra bên ngoài trước đi, khi nào có cơ hội anh thử dò hỏi cô ta xem sao.
Anh sẽ không đối với cô ta...... Cẩn thận này bông hoa hồng có gai, em chính là đối với anh toàn tâm toàn ý, đem tất cả mọi thứ đều giao cho anh.
Em nghĩ cái gì đâu, anh không phải vì em mà đang làm thủ tục ly hôn đó sao?
Em biết, em chỉ là thuận miệng nói thôi.
Em yên tâm, chuyện này anh sẽ lập tức đi xử lý. Vương Vũ trấn an cô, đối với Đổng Vãn Lộ, trong lòng hắn vẫn là có tình yêu.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu sau khi ăn xong cơm chiều mới chạy đến đi làm, buổi sáng ở nhà làm thật tốt bản kế hoạch marketing.
Không cần Đổng Vãn Lộ mách lẻo, Vương Vũ cũng phát hiện buổi sáng cô không đến.
Vương Vũ bày ra thái độ việc công xử lý theo phép công.
Hoa Chiêu cầm lấy bản kế hoạch cùng với ly nước trái cây mới mua ở dưới tầng ban nãy, ngồi xuống đối diện với hắn.
Cô ung dung thanh thản ngồi uống nước trái cây, cũng không có ý định mở miệng, Vương Vũ đành phải chủ động.
Đối mặt với một mỹ nhân, ngữ điệu hắn vẫn thật ôn hoà. Tiểu Chiêu, trong nhà có phải hay không xảy ra chuyện gì?
Không có.
Hoa Chiêu cảm thấy buồn cười. Tiểu Chiêu? Cách gọi này thật ra có một đoạn thời gian chưa được nghe thấy.
Vậy tại sao buổi sáng lại không đi làm?
Dậy muộn, thuận tiện viết cái này. Giao cho hắn tập bản kế hoạch cầm trong tay.
Vương Vũ lật lật mà nhìn, quả thật là kế hoạch chuyên nghiệp.
Kinh ngạc. Đây thật là em viết?
Không thì sao?
Vương Vũ nhìn chăm chú cô. Tôi nhớ lần trước đã hỏi em một vấn đề.
Hoa Chiêu biểu tình tuỳ tiện. Cái gì?
Vương Vũ nghĩ thầm, hắn thể hiện ra khí thế mà cô vẫn ung dung như vậy, cái loại người thể hiện ra thái độ gặp biến bất kinh[3] này, khẳng định là người có địa vị, không phải người thường.
[3]: gặp biến bất kinh: gặp biến cố mà không hề thể hiện ra bất kì biểu hiện sợ hãi nào.
Biểu tình trịnh trọng lên. Tôi muốn hỏi lại một lần nữa.
Hoa Chiêu nhún vai.
Em là chính mình đến hay vẫn là nhờ có người giới thiệu vào Thượng Thừa?
Chính mình. Hoa Chiêu ngữ khí bình tĩnh, cong cong khoé miệng. Tuy nhiên...
Tuy nhiên cái gì?
Tuy nhiên cũng có người quen biết.
Ai? Vương Vũ điều chỉnh lại dáng ngồi.
Giản tổng. Hoa Chiêu mỉm cười đầy thâm ý, vẻ mặt kiểu ngươi hiểu mà biểu tình.
Được rồi, nếu không có chuyện khác, tôi liền đi ra ngoài uống trà. Bản kế hoạch giám đốc Vương tuỳ tiện xử lí đi, tôi chính là nhàm chán viết chơi thôi.
Vương Vũ biểu tình phức tạp mà nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Những ngày tiếp theo, Hoa Chiêu tiếp tục là bộ dáng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, Đổng Vãn Lộ tức khắc nóng nảy.
Cô cũng đã nghe Vương Vũ nói rồi, Hoa Chiêu và Giản tổng chính là có quan hệ đó.
Vậy thì sao? Giản tổng đổi bạn gái nhanh như thay áo không phải sao, gần nhất chẳng phải đang theo đuổi một cô người mẫu nhỏ, thân hình đầy nóng bỏng sao, Hoa Chiêu này còn không biết đã là quá khứ của tháng năm nào rồi.
Vương Vũ có thể chịu đựng cô ta, không phải là bởi vì cũng đã đối với cô ta có tâm tư khác hay sao, nói không chừng còn đang lén lút cùng nhau thông đồng.
Nghĩ đến khả năng này, Đổng Vãn Lộ quyết định phải làm chút gì đó, chính mình thật vất vả chờ đến hắn ly hôn, không chừng đến lúc đó lại là cấp áo cưới cho người khác.
Hoa Chiêu được điều tới làm việc ở trong mục đồ trang điểm, là mục lớn nhất so với tất cả các hạng mục khác, dù sao cũng là bán đồ dùng có liên quan tới nữ giới, hơn nữa lại còn là liên quan tới khuôn mặt, điều mà nữ giới cực kỳ coi trọng và quan tâm.
Đã đi làm hai ngày nhưng Hoa Chiêu chuyện gì cũng chưa làm.
Tài khoản chính thức của nhãn hiệu có độ phổ biến đứng thứ 2 trên mạng thuộc về Thôi Diệp, còn đứng đầu tiên lại là Đổng Vãn Lộ. Dường như cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Không sao, đằng nào cô tới đây cũng không phải để làm việc.
Đi dạo một vòng nói chuyện phiếm bát quái, Hoa Chiêu quyết định đi pha cho mình một tách cà phê, gọi luôn Thôi Diệp cùng nhau đi phòng trà khu nghỉ ngơi.
Phòng trà ở Thượng Thừa rất thoải mái, giản dị, quả thực giống như phong cách của một quán cà phê tự phục vụ vậy. Bên trong còn cung cấp miễn phí một ít điểm tâm cùng các loại cà phê.
Đã từng có người làm điều tra quá, ở trong các công ty lớn của cả nước, nhân viên ở Thượng Thừa là có độ trung thành cao nhất. Phúc lợi tốt như vậy còn muốn chạy đi đâu tìm nữa.
Hiện tại đúng là thời gian dành cho buổi trà chiều, có không ít người ở bên trong, Hoa Chiêu vừa bước vào, thanh âm ríu rít đột nhiên ngừng lại 3 giây.
Có người khe khẽ nói nhỏ. Từ lúc nào mà tầng 6 xuất hiện một đại mỹ nữ như vậy? Ở hạng mục nào thế?
Là ở tầng 8 được chạy xuống đây?
Ở mục đồ trang điểm bên kia, tôi ngày hôm qua thấy cô ấy đi vào văn phòng bên đó.
Bên đó như thế nào lại luôn tấp nập mỹ nữ thế, Vương Vũ đúng thật là có sức hút với cấp dưới. Một bộ khác vừa hâm mộ lại có chút ghen tị.
Nha, Vi giám đốc, ngươi không phải vẫn luôn đối với Đổng tiểu thư kia nhớ mãi không quên sao? Nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ?
Ha hả, kia đều là chuyện cũ năm xưa, không đáng nhắc tới.
Hoa Chiêu cùng Thôi Diệp lấy đồ ăn nhẹ rồi pha một ly cà phê, tìm một chỗ mà ngồi xuống.
Thôi Diệp nhỏ giọng nói. Cái này Vi giám đốc cùng Vương giám đốc có chút chuyện xưa, hạng mục đồ trang điểm của chúng ta vẫn luôn đứng nhất về doanh số tiêu thụ, mục sản phẩm tẩy rửa cho da của bọn họ là vạn năm đứng thứ 2, quan trọng nhất là hắn ta trước kia đã từng theo đuổi Đổng Vãn Lộ, nhưng kết quả là chị ta lại ở cùng giám đốc Vương.
Hoa Chiêu rất có hứng thú nghe cô kể chuyện. Em biết cũng thật không ít chuyện nha.
Thôi Diệp biểu hiện ra vẻ mặt đã là người từng trải. Cả ngày chỉ biết chăm chỉ cần cù đi làm thì không có gì thú vị, bát quái tin đồn trong công ty cùng say mê vẻ đẹp của ông chủ mới là hai chuyện lớn.
Lúc này có người bên cạnh đi tới. Có để ý hay không tôi ngồi ở đây?
Thôi Diệp vội chào hỏi. Không, không ngại, giám đốc Vi, mời ngồi.
Xin chào, tôi là Vi Chính.
Hoa Chiêu liếc mắt nhìn cánh tay vươn tới đây, ngẩng đầu, người lớn lên cũng coi như đĩnh đạc sáng sủa, đối với hắn gật gật đầu.
Thôi Diệp nhìn xem tình hình này, chính mình có vẻ dư thừa, có vẻ đẹp chính là thật tốt, đi đến đâu cũng đều nổi tiếng.
Hiện tại là muốn như thế nào? Cũng không thể giống như hồi đầu mới vào công ty không có nhãn lực như trước được.
Do dự đứng lên. À, tôi vừa nhớ đến, vẫn còn có công việc chưa hoàn thành, tổ trưởng Đổng còn muốn tìm tôi, tôi về văn phòng trước. Nói xong bưng cà phê bước bước bỏ chạy.
Vi Chính bày ra dáng ngồi đẹp trai nhất của chính mình. Không biết phải xưng hô với tiểu thư đây như thế nào?
Hoa Chiêu. Nhấp một ngụm cà phê, nhíu mày, vẫn là người nào đó so với chính mình pha cà phê ngon hơn.
Buông cái ly, cô tuỳ tiện ở kệ sách cầm lấy một cuốn truyện tranh.
Hoa tiểu thư thích xem truyện tranh sao? Đúng là nhìn không ra.
Ồ, vậy không biết nhìn ra cái gì?
Khuynh quốc khuynh thành mạo, kinh vì người trong thiên hạ.[1] Vi Chính gắt gao nhìn chằm chằm người con gái trước mặt này.
[1]:Dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khiến cho bất kì ai cũng phải kinh ngạc
Khụ. Cô thiếu chút nữa bị bánh quy làm nghẹn. Quả nhiên làm về tiêu thụ đều da mặt dày.
Đối mặt với ánh mắt tự tin ở phía đối diện, Hoa Chiêu không chút nào né tránh, mày đẹp khẽ nhướng. Giám đốc Vi văn học không tồi.
Quá khen! Chỉ là nói thật mà thôi.
Vậy thì phải cảm ơn ngài đã khen.
Hoa tiểu thư, tôi có thể mạo muội hỏi cô một vấn đề không?
Không thể.
Hoa Chiêu lười nhác vươn vai đứng lên. Ngượng ngùng, có chút mệt, tôi đây phải trở về ngủ một giấc trước. Nói xong dẫm giầy cao gót bước đi.
Những người dựng đứng tai nghe hóng hớt giờ phút này có điểm muốn cười lại không dám cười, thành thành thật thật uống trà, lảng tránh ánh mắt u buồn của giám đốc Vi.
Cũng có người muốn thay Vi Chính bất bình. Có địa vị gì chứ, không lưu cho nhau một chút mặt mũi.
Đúng vậy, so với những người ở tầng 8 còn kiêu ngạo hơn?
Cái này ngươi nói sai rồi, những người kia đều thật sự quý trọng thanh danh. Ngẫu nhiên chạy tới công ty, thử hỏi xem ai dám kiêu ngạo?
Trở lại văn phòng, Thôi Diệp nháy mắt. Giám đốc Vi có phải hay không định theo đuổi chị?
Thôi Diệp, cô đến đây.
Thôi Diệp lè lưỡi, đi đến bên cạnh bàn Đổng Vãn Lộ.
Chuyện gì vậy, tổ trưởng?
Công việc đều đã làm xong rồi sao? Trông cô có vẻ rất nhàn dỗi.
Không ạ, em vẫn còn đang làm...
Cô hôm nay đã đăng được mấy bài viết? Kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ bên kia cô đã làm xong sao? Còn có, không cần thấy bất cứ người nổi tiếng cũng đều phải chạy qua ké chút danh tiếng, trông rất LOW[2], trong tay cô chính là tài khoản đứng thứ 2 của nhãn hiệu, không phải là mấy cái tài khoản không chính thức có biết không? OK?
[2] LOW: nghĩa tiếng anh là THẤP,
Với người Trung thì nó ý chỉ là ĐẦN, NGU NGỐC,...
Thôi Diệp mặt đỏ tai hồng. Tôi không phải ai cũng đều ké danh tiếng, tổ trưởng, nửa giờ trước không phải cô còn khen tôi cọ cọ điểm danh tiếng tốt sao?
Đổng Vãn Lộ trong lòng phát cáu, quả nhiên là gần mực thì đen, tiểu nha đầu luôn vâng vâng dạ dạ thế nhưng bây giờ còn dám tranh luận với mình. Không đem người kia đuổi đi, trong lòng cô thực không yên ổn.
Hoa Chiêu!
Hoa Chiêu quay đầu. Chuyện gì?
Làm cho tôi một bản kế hoạch marketing kỹ càng tỉ mỉ nhằm vào nhãn hiệu SUSU, nộp cho tôi vào ngày mai. Nhìn bộ dáng bình hoa kia, có lẽ cô ta cũng sẽ làm không ra đâu.
Ồ.
Hoa Chiêu lật lật tập truyện tranh nhìn một hồi, thật sự cảm thấy có chút buồn ngủ, híp mắt mà nằm bò ra bàn, nghĩ xem liệu mai sau có phải hay không mang tới đây một chiếc ghế nằm, ngủ thoải mái hơn một chút.
Là một người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, Hoa Chiêu cũng không phải kiểu người không học vấn nghề nghiệp. Cô từ nhỏ đến lớn thành tích tuy không phải loại thực xuất sắc, nhưng cũng xem như là ưu tú, cũng coi như kế thừa được một nửa tốt đẹp từ gien của mẹ cô.
Chẳng qua, sự hứng thú của cô với mọi thứ chẳng bao giờ kéo dài, làm chuyện gì cũng đều ba phút nhiệt tình. [giống ai nhể:))))))]
Hơn nữa ngành học chính quy của cô chính là marketting, một cái bản kế hoạch lại chẳng thể làm khó được cô.
Đổng Vãn Lộ đi vào văn phòng Vương Vũ, đóng lại cửa.
Tận lực giảm bớt tiến vào văn phòng của anh đi, vào nhiều không tốt.
Làm sao vậy? Anh trước kia cũng không bất mãn như vậy. Hơn nữa em có công tác muốn cùng anh bàn. Đổng Vãn Lộ trong lòng vang lên cảnh báo, xoắn tay, nước mắt rưng rưng dường như chuẩn bị khóc.
Vương Vũ vừa thấy cô biểu hiện ra dáng vẻ cô gái nhỏ yếu ớt liền bại trận. Được, được rồi, anh cũng chưa nói cái gì, anh chỉ là sợ lời đồn không tốt.
Em biết rồi, em sẽ thật chú ý. Đổng Vãn Lộ uỷ uỷ khuất khuất mà nói.
Vương Vũ tiến lên khoá lại cửa, quay đầu lại ôm lấy cô ngồi trên sô pha. Làm sao vậy?
Còn không phải tại Hoa Chiêu.
Cô ta làm sao, cũng chỉ là nhân viên mới.
Không phải anh bảo em sắp xếp công việc cho cô ta làm sao? Phía trước em nghĩ là cô ta mới đến, chờ cô ta quen thuộc với công việc rồi lại an bài. Sau đó hôm nay em nghe lời anh sắp xếp công việc cho cô ta làm, thế nhưng cô ta thì hay rồi, trực tiếp nằm sấp trên bàn mà xem truyện tranh. Em hiện giờ cực kỳ cảm thấy mất mặt, những người khác chắc chắn là nhìn em mà chê cười! Nói nói nước mắt liền phải rơi xuống.
Aiz như thế nào mà lại khóc! Vương Vũ vội vàng dỗ dành.
Đổng Vãn Lộ khụt khịt. Anh nhìn xem cô ta như vậy, em cũng không dám nói cái gì. Cô ta mặc quần áo, mang trang sức đều rất đắt tiền, vừa thấy đã biết chính là có người bao nuôi.
Cũng không nhất định là vậy, có thể là nhà cô ấy có tiền. Vương Vũ suy tư cái loại khả năng này, nếu là như vậy....
Đổng Vãn Lộ làm sao có thể không biết suy nghĩ đấy của hắn, vội vàng đập tan vọng tưởng của hắn. Đó cũng chỉ là trên phim truyền hình mà thôi, thiên kim tiểu thư đến công ty thể nghiệm sinh hoạt. Trong đời sống thật, thiên kim tiểu thư hoặc là ở nhà làm công chúa, hoặc là ở chức vị cao trong công ty mà chỉ điểm giang sơn, làm gì có người nào ở một cái chức vị bé nhỏ như này?
Nói như vậy cũng đúng. Em cứ ra bên ngoài trước đi, khi nào có cơ hội anh thử dò hỏi cô ta xem sao.
Anh sẽ không đối với cô ta...... Cẩn thận này bông hoa hồng có gai, em chính là đối với anh toàn tâm toàn ý, đem tất cả mọi thứ đều giao cho anh.
Em nghĩ cái gì đâu, anh không phải vì em mà đang làm thủ tục ly hôn đó sao?
Em biết, em chỉ là thuận miệng nói thôi.
Em yên tâm, chuyện này anh sẽ lập tức đi xử lý. Vương Vũ trấn an cô, đối với Đổng Vãn Lộ, trong lòng hắn vẫn là có tình yêu.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu sau khi ăn xong cơm chiều mới chạy đến đi làm, buổi sáng ở nhà làm thật tốt bản kế hoạch marketing.
Không cần Đổng Vãn Lộ mách lẻo, Vương Vũ cũng phát hiện buổi sáng cô không đến.
Vương Vũ bày ra thái độ việc công xử lý theo phép công.
Hoa Chiêu cầm lấy bản kế hoạch cùng với ly nước trái cây mới mua ở dưới tầng ban nãy, ngồi xuống đối diện với hắn.
Cô ung dung thanh thản ngồi uống nước trái cây, cũng không có ý định mở miệng, Vương Vũ đành phải chủ động.
Đối mặt với một mỹ nhân, ngữ điệu hắn vẫn thật ôn hoà. Tiểu Chiêu, trong nhà có phải hay không xảy ra chuyện gì?
Không có.
Hoa Chiêu cảm thấy buồn cười. Tiểu Chiêu? Cách gọi này thật ra có một đoạn thời gian chưa được nghe thấy.
Vậy tại sao buổi sáng lại không đi làm?
Dậy muộn, thuận tiện viết cái này. Giao cho hắn tập bản kế hoạch cầm trong tay.
Vương Vũ lật lật mà nhìn, quả thật là kế hoạch chuyên nghiệp.
Kinh ngạc. Đây thật là em viết?
Không thì sao?
Vương Vũ nhìn chăm chú cô. Tôi nhớ lần trước đã hỏi em một vấn đề.
Hoa Chiêu biểu tình tuỳ tiện. Cái gì?
Vương Vũ nghĩ thầm, hắn thể hiện ra khí thế mà cô vẫn ung dung như vậy, cái loại người thể hiện ra thái độ gặp biến bất kinh[3] này, khẳng định là người có địa vị, không phải người thường.
[3]: gặp biến bất kinh: gặp biến cố mà không hề thể hiện ra bất kì biểu hiện sợ hãi nào.
Biểu tình trịnh trọng lên. Tôi muốn hỏi lại một lần nữa.
Hoa Chiêu nhún vai.
Em là chính mình đến hay vẫn là nhờ có người giới thiệu vào Thượng Thừa?
Chính mình. Hoa Chiêu ngữ khí bình tĩnh, cong cong khoé miệng. Tuy nhiên...
Tuy nhiên cái gì?
Tuy nhiên cũng có người quen biết.
Ai? Vương Vũ điều chỉnh lại dáng ngồi.
Giản tổng. Hoa Chiêu mỉm cười đầy thâm ý, vẻ mặt kiểu ngươi hiểu mà biểu tình.
Được rồi, nếu không có chuyện khác, tôi liền đi ra ngoài uống trà. Bản kế hoạch giám đốc Vương tuỳ tiện xử lí đi, tôi chính là nhàm chán viết chơi thôi.
Vương Vũ biểu tình phức tạp mà nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Những ngày tiếp theo, Hoa Chiêu tiếp tục là bộ dáng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, Đổng Vãn Lộ tức khắc nóng nảy.
Cô cũng đã nghe Vương Vũ nói rồi, Hoa Chiêu và Giản tổng chính là có quan hệ đó.
Vậy thì sao? Giản tổng đổi bạn gái nhanh như thay áo không phải sao, gần nhất chẳng phải đang theo đuổi một cô người mẫu nhỏ, thân hình đầy nóng bỏng sao, Hoa Chiêu này còn không biết đã là quá khứ của tháng năm nào rồi.
Vương Vũ có thể chịu đựng cô ta, không phải là bởi vì cũng đã đối với cô ta có tâm tư khác hay sao, nói không chừng còn đang lén lút cùng nhau thông đồng.
Nghĩ đến khả năng này, Đổng Vãn Lộ quyết định phải làm chút gì đó, chính mình thật vất vả chờ đến hắn ly hôn, không chừng đến lúc đó lại là cấp áo cưới cho người khác.
/78
|