Edit: may18
#
#
Hoa Chiêu vừa nhìn thấy biểu cảm của Chu Tiểu Ngư là hiểu ngay, hội anh em đồng dâm đây mà, trêu chọc cô nàng, Tiểu Ngư cũng từng xem phim này rồi à?
Chu Tiểu Ngư hơi hơi thẹn thùng, Bộ phim này thì em chưa xem qua, nhưng mà có một bộ nổi tiếng tiêu biểu khác của nữ diễn viên này em xem qua rồi, vẫn là hồi xưa khi còn học đại học, bạn cùng phòng rủ nhau cùng xem.
Ầu, chị còn tưởng là Trần Trì rủ em xem cơ.
Chu Tiểu Ngư vội xua tay, Không phải đâu, anh ấy còn không biết là em đã từng xem loại phim này đâu, chính anh ấy cũng chưa xem bao giờ.
Vậy sao? Hoa Chiêu nhếch mép.
Chu Tiểu Ngư đoán, Bộ phim này có phải là bộ nổi tiếng hồi ấy hay không?
Hoa Chiêu gật đầu, Đây là bộ kinh điển nhất của cô ấy hồi đó, cốt truyện cũng không tệ, cảnh quay thì cũng được xem như là duy mĩ.
Chu Tiểu Ngư tò mò, nhỏ giọng hỏi, Chị Âm Âm, chị kiếm được mấy đĩa phim này ở đâu ra thế? Nghe nói mấy phim này của cô ấy rất khó tìm.
Ồ, bộ này đã ở trong bộ nhớ máy của chị từ rất lâu rồi. Hoa Chiêu lắc lắc ly rượu, chớp chớp mắt mỉm cười với cô, Chị có trọn bộ của cô ấy.
Hả? Ở đâu thế? Chu Tiểu Ngư che lấp không được hưng phấn.
Muốn có à?
Vâng vâng, cho em một phần về tham khảo mới! Ở trên trang web nào có bộ này ạ? Để lúc về em đi đào.
Hoa Chiêu lắc lắc ngón tay, Bây giờ trên mạng không thể tìm thấy nữa đâu. Hồi chị còn ở nước ngoài, chị bắt Giản Dịch đưa cho đó. Cũng là mấy ngày trước khi cô được cầu hôn, lúc ấy cô vẫn còn đang chuẩn bị đi đẩy ngã người nào đó kia, nhưng mà nề hà lại chẳng có chút kinh nghiệm nào, thế là tóm lấy Giản Dịch bắt hắn phải chìa ra đống kho báu phim của hắn, rồi sau đó ngồi suốt đêm xem phim để học bù, từ đó cuộc sống của cô đã đạt tới một cảnh giới khác.
Chu Tiểu Ngư Ừ mạnh một tiếng, Quả nhiên, không hổ là Giản nhị công tử.
Hoa Chiêu co chân lên, gác cánh tay đặt lên đầu gối, tay nâng má cười, Trần tam công tử lại càng không thể nào không có, Giản Dịch cũng toàn xin từ Trần Trì.
Gì cơ? Chu Tiểu Ngư sợ ngây người, Không thể nào, hồi trước bọn em cũng từng thảo luận về vấn đề này, anh ấy bảo là anh ấy không bao giờ cần phải xem loại phim này.
Đang nói bỗng khựng lại, lúc này cô mới bừng tỉnh, Anh ấy lừa em! Em biết ngay mà, bảo sao mà anh ta lại thuần thục như thế, biết dùng nhiều tư thế như thế! Dừng lại, sau đó hít sâu một hơi, Chu Tiểu Ngư lấy tay che lại miệng của mình, cô đang ở đâu? Vừa rồi cô vừa mới nói gì đó?
Hoa Chiêu bật cười Ha ha ha , Trần Trì nhà em chính là cái loại bên ngoài thì một kiểu, bên trong lại là một kiểu khác, so sánh với Giản Dịch thì Giản Dịch thuần thiện hơn hắn nhiều.
Chu Tiểu Ngư đồng ý 100%, phối hợp với cô, cố ý nói cho Xuân Lệ nghe thấy, Đúng thế, em đã lên nhầm thuyền giặc, không có cách nào khác cả! Trong ba người anh em bọn họ, cũng chỉ có anh Giản Nhị là còn lưu giữ lại được tấm lòng son.
Nhưng mà lúc này đây trong đầu óc Xuân Lệ rất mông lung hỗn loạn, nào có còn nghe hiểu được chuyện gì chứ, cô nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai người nam chính nữ chính, không hiểu bộ phim nói gì, nhưng mà đại khái có thể đoán được rằng vừa nãy là nói về chuyện công việc. Nhưng cớ làm sao đang nói nói thì nam chính lại bắt đầu cởi quần áo.
Cởi quần áo cũng không quan trọng, trong võ quán các sư huynh khi tập luyện cũng thường cởi trần luyện công.
Có lẽ là nam nữ chính muốn bàn luận võ thuật Đông Dương chăng? Nhưng sao cởi xong hết rồi lại bắt đầu sờ soạng nhau, nữ chính cũng bắt đầu cởi quần áo.
Cô bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, xem hai người chị của mình thì còn đang uống rượu nói chuyện, không biết các chị ấy nói gì mà vui vẻ vậy, cố gắng nghe hết hai câu nhưng kết quả vẫn không hiểu gì. Cô lại quay đầu nhìn xem điện ảnh, há hốc miệng, giật mình kinh ngạc đến ngây người.
Cởi....... hết........!
Hai người!! Toàn bộ!!
Hoa Chiêu cầm lấy chiếc ly rượu đưa cho Xuân Lệ, cô nàng cảm thấy cực kỳ khát nước, vô ý thức mà làm một hơi uống cạn sạch ly rượu vang đỏ.
Bây giờ đây cô mới loáng thoáng bắt đầu hiểu ra, cái này hẳn là mấy bộ phim mà mấy sư huynh trong võ quán thần thần bí bí lén lút trốn sư phụ đi xem nhưng không cho cô xem đây mà.
Vẻ mặt Xuân Lệ ngơ ngơ, chỉ vào màn chiếu bóng, Con trai và con gái nhất định phải làm như thế này sao?
Tất nhiên, nếu không thì sinh con bằng cách nào? Chu Tiểu Ngư vẻ mặt hiển nhiên.
Hoa Chiêu lại rót cho Xuân Lệ một ly, nhẹ nhàng dạy bảo, Sinh con cái chỉ là một mặt thôi, không phải cứ vậy là để sinh con. Tình dục và sinh con là hai chuyện khác nhau. Đàn ông và phụ nữ khi yêu nhau sẽ tự nhiên muốn làm hành động thân mật như vậy, tất nhiên sẽ không khoa trương giống như ở trong phim như thế, trên thực tế, làm tình với người mình yêu là chuyện tốt đẹp hơn nhiều so với trong phim.
Chu Tiểu Ngư ở bên cạnh gật đầu.
Xuân Lên như suy tư gì.
Phòng chiếu bóng cách âm rất tốt, bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở bên trong, mà bên trong lại càng không nghe thấy bên ngoài.
Tình huống tiếp theo đó là Hoa Chiêu và Chu Tiểu Ngư ở một bên vừa nếm ẩm thực vừa thảo luận về các loại nghệ thuật tư thế cơ thể trong phim, đến lời thoại của nữ chính.
Xuân Lệ thì càng không cần phải nói, hôm nay xem như là đã được mở mang ra một thế giới mới, một mình uống rượu, lấy một thái độ vô cùng nghiêm túc đối với học tập mà nghiền ngẫm học hành thế giới mới này.
...
7 giờ.
Ân Thiên Lãng ngồi xe Giản Dịch, Trần Trì một mình lái xe khác, một trước một sau đi vào nhà.
Dưới lầu không có một bóng người, thím Trương và chú Trương còn đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Giản Dịch vừa bước vào nhà đã ngửi thấy hương thơm phức của món thịt kho bay ra, cảm giác thèm thuồng ngay lập tức bị khơi lên, không ngoài dự đoán nồi thịt kho nóng hầm hập được đặt trên bàn, duỗi tay véo lấy một miếng thịt cho vào trong miệng, vừa nhấm nháp vừa xuýt xoa tán thưởng, Vẫn là thịt kho mà thím Trương làm là tuyệt nhất.
Thím Trương cười không khép được miệng, bảo hắn mau rửa tay.
Ân Thiên Lãng hỏi, Âm Âm ở tầng trên ạ?
Đều đang ở trên tầng xem phim đó, vừa vặn gọi các cô ấy xuống ăn cơm thôi.
Ba người đi lên tầng, xoay then cửa, thế nhưng cửa lại khoá trái ở trong, gõ cửa.
Bộ phim cũng sắp hết, trên sofa, hai người thì hứng thú bừng bừng kề tai nhau thì thà thì thầm, còn một người thì đang lâm vào giai đoạn tự hỏi về cuộc đời, căn bản là chẳng ai nghe thấy tiếng đập cửa.
Giản Dịch lại gõ vài thêm mấy lần, đoán có lẽ âm thanh phim quá lớn nên không nghe thấy.
Ân Thiên Lãng vào thư phòng lấy chìa khoá dự phòng đến, mở cửa.
Trong phòng tối tăm, chỉ có luồng sáng ít ỏi phát ra từ hình chiếu tường, bộ phim đã kết thúc, trên màn hình chỉ còn chạy những dòng chữ cuối phim.
Giản Dịch bật đèn.
Ba cô gái khi này mới quay đầu sang nhìn bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc, trên sắc mặt mỗi người không ít thì nhiều đều có vẻ hơi mất tự nhiên.
Thần sắc của Giản Dịch và Trần Trì có hơi phức tạp liếc nhau, nhanh chóng bỏ qua ánh mắt của một bên.
Ân Thiên Lãng bất động thanh sắc lia mắt nhìn xem phản ứng của tất cả mọi người hết một lượt, rồi sau đó nhìn về phía Âm Âm, má ửng hồng mắt long lanh, trong mắt dường như mamg theo chút xuân ý nào đó không nói rõ được mà hắn quen thuộc.
Chu Tiểu Ngư thì lại càng chỉ có hơn chứ không kém, thẹn thùng đến không được.
So sánh mà nói, màu da Xuân Lệ có lẽ đã đậm hơn một ít, hơn nữa lại còn luyện võ, do vậy cũng không nhìn ra được chút gì.
Nơi đây không nên ở lâu, Giản Dịch ho nhẹ một tiếng, Xuân Lệ, ăn cơm thôi.
Xuân Lệ thế nhưng lại hơi chần chờ, hoàn toàn khác hẳn với nhanh nhẹ quyết đoán thường ngày, ngập ngừng một chút mới xỏ giày đi đến.
Trần Trì nhìn đôi mắt gợn sóng long lanh hơi nước cùng với đôi tai đỏ nựng của vợ mình, nhàn nhạt nói, Tiểu Ngư, lại đây.
Chu Tiểu Ngư cũng cảm thấy ở trong phòng có hơi xấu hổ, ngoan ngoãn đi theo Trần Trì xuống dưới, quyết định đi hóng gió ở bên ngoài trước để giải thiệt, nhân tiện ngẫm nghĩ xem nên tính sổ ra sao với Trần Trì đã lừa mình. Dám lừa gạt cô! Còn ăn mảnh một mình, có thứ đồ tốt như thế mà không cho cô dùng chung!
Trong phòng ngay tức khắc chỉ còn hai người.
Ân Thiên Lãng nhìn máy tính bên cạnh máy chiếu phim, đi đến.
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua hắn, quay đầu đi, dốc ly rượu lên uống cạn, rồi đặt ở trên bàn nhỏ. Xỏ đôi dép lê rồi thong thả ưu nhã đứng dậy.
Nhẹ tay nhẹ chân lê đôi dép lê đi ra ngoài, trong máy tính, cửa sổ phim đã được click mở ra, Ân Thiên Lãng nhìn thoáng qua tiến độ chạy phim, sau đó kéo tua lại một đoạn, nhìn thấy nội dung phim trên màn hình thì ngay lập tức rít một tiếng khó chịu.
Mày Ân Thiên Lãng giật giật, xoay người lại.
Hoa Chiêu hít sâu một hơi, nhanh chóng kéo cửa ra rồi chạy thẳng ra ngoài.
Hoa Chiêu tự cổ vũ bản thân một chút sau đó mới đi xuống tầng, đi vào trong nhà ăn.
Đồ ăn đã được bày lên, đối diện là Xuân Lệ và Giản Dịch đã ngồi ngay ngắn.
Giản Dịch ra hiệu bằng mắt cho Hoa Chiêu, thì thầm hỏi, Là cái lần trước tôi đưa à?
Ừ. Hoa Chiêu ngồi vào bên cạnh Xuân Lệ.
Giản Dịch lại chỉ Xuân Lệ đang thất thần, làm mặt quỷ với Hoa Chiêu, Cũng xem à?
Hoa Chiêu ý vị thâm trường gật đầu.
Trong lòng Giản Dịch lại rất phức tạp, lúc này tâm tình của cậu đã không biết là đang vui sướng hay vẫn khổ sở nữa, một liều thuốc này có phải là quá mạnh rồi hay không.
Chỉ trong chốc lát sau, Trần Trì mang theo Tiểu Ngư tiến vào, cũng đối mặt ngồi xuống.
Hoa Chiêu nhìn hốc mắt hồng hồng phảng phất như đã khóc của Tiểu Ngư, trong lòng cảm thấy không vui, nhất định là Trần Trì lại bắt nạt con bé.
Năm người ngồi ổn định.
Một người thì ngẩn ngơ như đi vào cõi thần tiên, một người thì vẻ mặt hoảng sợ, một người thì bĩu môi giận dỗi, một người nữa thần sắc như băng, không nhìn ra chút manh mối gì.
Hoa Chiêu gác tay trên bàn, nâng tay đỡ má, nhìn xem người này rồi lại nhìn sang người kia, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân, Ân Thiên Lãng xụ mặt, bước chân nặng nề ngồi xuống đối diện Hoa Chiêu.
Không khí lâm vào quỷ dị, tất cả mọi người đều không nói câu nào.
Xuân Lệ lắc lắc đầu hồi hồn, lại nhìn đĩa cá xốt hồng nghi ngút khói, ngay thẳng cất tiếng, Thức ăn nguội rồi sẽ không còn ngon.
Phì Hoa Chiêu khẽ bật cười.
Ân Thiên Lãng nặng nề liếc nhìn cô một cái, Ăn cơm.
Lúc này mọi người mới bắt đầu động đũa.
Tâm trạng Ân Thiên Lãng không phức tạp như Giản Dịch, nhưng lại rất rõ ràng là đang khó chịu.
Ân Thiên Lãng gắp một miếng măng xào cho Hoa Chiêu, Mát giải nhiệt .
Trần Trì và Giản Dịch muốn cười nhưng không dám cười.
Hoa Chiêu nhưng không sợ gì cả, cười đến vô tội, không tiếng động hé miệng làm khẩu hình, Đồ quỷ ấu trĩ.
Giản Dịch không chịu nổi không khí này, vắt hết óc tìm một đề tài vui vẻ, Đại ca, hôm nay em nghe lão tam nói anh chuẩn bị tham gia gameshow? Thật hay giả vậy?
Ân Thiên Lãng đỡ lấy con tôm lớn trong tay Hoa Chiêu, hung hăng lườm Giản Dịch một cái, ngày thường Âm Âm đều ở bên cạnh hắn, mà cái folder đặt tên Nghệ thuật thưởng thức nặng 8G kia chắc chắn là có liên quan đến lão nhị.
Nghĩ như thế, trong giọng nói liền mang theo phần tức giận, Không thì chẳng lẽ cậu đi? Trong tay vẫn không quên lột tôm.
Giản Dịch bị phản dame nghẹn lời, không dám lên tiếng.
Trần Trì liếc liếc nhìn Giản Dịch, tất nhiên không quên tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ, tên ngốc này, cứ thích lao vào trước họng súng.
Trần Trì còn chưa kịp thu hồi nụ cười mỉa trên miệng thì Ân Thiên Lãng đã lia mắt sang đây, ánh mắt tràn đầy áp bách.
Trong giọng nói đã từ đốm lửa biến thành ngọn lửa, Vui à? Vậy thì hai đứa dắt tay nhau cùng tham gia đi? Lột xong tôm rồi đặt vào trong chén của Hoa Chiêu.
Trần Trì tự giác vùi đầu ăn cơm.
Chu Tiểu Ngư liền vui vẻ, mới vừa cãi nhau ở ngoài với Trần Trì, giờ thấy hắn bị vậy mọi giận dỗi trước đó đều bay sạch, cảm xúc của cô đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ăn cơm vẫn là quan trọng nhất, học theo Xuân Lệ ăn uống thoả thích.
#
#
Hoa Chiêu vừa nhìn thấy biểu cảm của Chu Tiểu Ngư là hiểu ngay, hội anh em đồng dâm đây mà, trêu chọc cô nàng, Tiểu Ngư cũng từng xem phim này rồi à?
Chu Tiểu Ngư hơi hơi thẹn thùng, Bộ phim này thì em chưa xem qua, nhưng mà có một bộ nổi tiếng tiêu biểu khác của nữ diễn viên này em xem qua rồi, vẫn là hồi xưa khi còn học đại học, bạn cùng phòng rủ nhau cùng xem.
Ầu, chị còn tưởng là Trần Trì rủ em xem cơ.
Chu Tiểu Ngư vội xua tay, Không phải đâu, anh ấy còn không biết là em đã từng xem loại phim này đâu, chính anh ấy cũng chưa xem bao giờ.
Vậy sao? Hoa Chiêu nhếch mép.
Chu Tiểu Ngư đoán, Bộ phim này có phải là bộ nổi tiếng hồi ấy hay không?
Hoa Chiêu gật đầu, Đây là bộ kinh điển nhất của cô ấy hồi đó, cốt truyện cũng không tệ, cảnh quay thì cũng được xem như là duy mĩ.
Chu Tiểu Ngư tò mò, nhỏ giọng hỏi, Chị Âm Âm, chị kiếm được mấy đĩa phim này ở đâu ra thế? Nghe nói mấy phim này của cô ấy rất khó tìm.
Ồ, bộ này đã ở trong bộ nhớ máy của chị từ rất lâu rồi. Hoa Chiêu lắc lắc ly rượu, chớp chớp mắt mỉm cười với cô, Chị có trọn bộ của cô ấy.
Hả? Ở đâu thế? Chu Tiểu Ngư che lấp không được hưng phấn.
Muốn có à?
Vâng vâng, cho em một phần về tham khảo mới! Ở trên trang web nào có bộ này ạ? Để lúc về em đi đào.
Hoa Chiêu lắc lắc ngón tay, Bây giờ trên mạng không thể tìm thấy nữa đâu. Hồi chị còn ở nước ngoài, chị bắt Giản Dịch đưa cho đó. Cũng là mấy ngày trước khi cô được cầu hôn, lúc ấy cô vẫn còn đang chuẩn bị đi đẩy ngã người nào đó kia, nhưng mà nề hà lại chẳng có chút kinh nghiệm nào, thế là tóm lấy Giản Dịch bắt hắn phải chìa ra đống kho báu phim của hắn, rồi sau đó ngồi suốt đêm xem phim để học bù, từ đó cuộc sống của cô đã đạt tới một cảnh giới khác.
Chu Tiểu Ngư Ừ mạnh một tiếng, Quả nhiên, không hổ là Giản nhị công tử.
Hoa Chiêu co chân lên, gác cánh tay đặt lên đầu gối, tay nâng má cười, Trần tam công tử lại càng không thể nào không có, Giản Dịch cũng toàn xin từ Trần Trì.
Gì cơ? Chu Tiểu Ngư sợ ngây người, Không thể nào, hồi trước bọn em cũng từng thảo luận về vấn đề này, anh ấy bảo là anh ấy không bao giờ cần phải xem loại phim này.
Đang nói bỗng khựng lại, lúc này cô mới bừng tỉnh, Anh ấy lừa em! Em biết ngay mà, bảo sao mà anh ta lại thuần thục như thế, biết dùng nhiều tư thế như thế! Dừng lại, sau đó hít sâu một hơi, Chu Tiểu Ngư lấy tay che lại miệng của mình, cô đang ở đâu? Vừa rồi cô vừa mới nói gì đó?
Hoa Chiêu bật cười Ha ha ha , Trần Trì nhà em chính là cái loại bên ngoài thì một kiểu, bên trong lại là một kiểu khác, so sánh với Giản Dịch thì Giản Dịch thuần thiện hơn hắn nhiều.
Chu Tiểu Ngư đồng ý 100%, phối hợp với cô, cố ý nói cho Xuân Lệ nghe thấy, Đúng thế, em đã lên nhầm thuyền giặc, không có cách nào khác cả! Trong ba người anh em bọn họ, cũng chỉ có anh Giản Nhị là còn lưu giữ lại được tấm lòng son.
Nhưng mà lúc này đây trong đầu óc Xuân Lệ rất mông lung hỗn loạn, nào có còn nghe hiểu được chuyện gì chứ, cô nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai người nam chính nữ chính, không hiểu bộ phim nói gì, nhưng mà đại khái có thể đoán được rằng vừa nãy là nói về chuyện công việc. Nhưng cớ làm sao đang nói nói thì nam chính lại bắt đầu cởi quần áo.
Cởi quần áo cũng không quan trọng, trong võ quán các sư huynh khi tập luyện cũng thường cởi trần luyện công.
Có lẽ là nam nữ chính muốn bàn luận võ thuật Đông Dương chăng? Nhưng sao cởi xong hết rồi lại bắt đầu sờ soạng nhau, nữ chính cũng bắt đầu cởi quần áo.
Cô bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, xem hai người chị của mình thì còn đang uống rượu nói chuyện, không biết các chị ấy nói gì mà vui vẻ vậy, cố gắng nghe hết hai câu nhưng kết quả vẫn không hiểu gì. Cô lại quay đầu nhìn xem điện ảnh, há hốc miệng, giật mình kinh ngạc đến ngây người.
Cởi....... hết........!
Hai người!! Toàn bộ!!
Hoa Chiêu cầm lấy chiếc ly rượu đưa cho Xuân Lệ, cô nàng cảm thấy cực kỳ khát nước, vô ý thức mà làm một hơi uống cạn sạch ly rượu vang đỏ.
Bây giờ đây cô mới loáng thoáng bắt đầu hiểu ra, cái này hẳn là mấy bộ phim mà mấy sư huynh trong võ quán thần thần bí bí lén lút trốn sư phụ đi xem nhưng không cho cô xem đây mà.
Vẻ mặt Xuân Lệ ngơ ngơ, chỉ vào màn chiếu bóng, Con trai và con gái nhất định phải làm như thế này sao?
Tất nhiên, nếu không thì sinh con bằng cách nào? Chu Tiểu Ngư vẻ mặt hiển nhiên.
Hoa Chiêu lại rót cho Xuân Lệ một ly, nhẹ nhàng dạy bảo, Sinh con cái chỉ là một mặt thôi, không phải cứ vậy là để sinh con. Tình dục và sinh con là hai chuyện khác nhau. Đàn ông và phụ nữ khi yêu nhau sẽ tự nhiên muốn làm hành động thân mật như vậy, tất nhiên sẽ không khoa trương giống như ở trong phim như thế, trên thực tế, làm tình với người mình yêu là chuyện tốt đẹp hơn nhiều so với trong phim.
Chu Tiểu Ngư ở bên cạnh gật đầu.
Xuân Lên như suy tư gì.
Phòng chiếu bóng cách âm rất tốt, bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở bên trong, mà bên trong lại càng không nghe thấy bên ngoài.
Tình huống tiếp theo đó là Hoa Chiêu và Chu Tiểu Ngư ở một bên vừa nếm ẩm thực vừa thảo luận về các loại nghệ thuật tư thế cơ thể trong phim, đến lời thoại của nữ chính.
Xuân Lệ thì càng không cần phải nói, hôm nay xem như là đã được mở mang ra một thế giới mới, một mình uống rượu, lấy một thái độ vô cùng nghiêm túc đối với học tập mà nghiền ngẫm học hành thế giới mới này.
...
7 giờ.
Ân Thiên Lãng ngồi xe Giản Dịch, Trần Trì một mình lái xe khác, một trước một sau đi vào nhà.
Dưới lầu không có một bóng người, thím Trương và chú Trương còn đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Giản Dịch vừa bước vào nhà đã ngửi thấy hương thơm phức của món thịt kho bay ra, cảm giác thèm thuồng ngay lập tức bị khơi lên, không ngoài dự đoán nồi thịt kho nóng hầm hập được đặt trên bàn, duỗi tay véo lấy một miếng thịt cho vào trong miệng, vừa nhấm nháp vừa xuýt xoa tán thưởng, Vẫn là thịt kho mà thím Trương làm là tuyệt nhất.
Thím Trương cười không khép được miệng, bảo hắn mau rửa tay.
Ân Thiên Lãng hỏi, Âm Âm ở tầng trên ạ?
Đều đang ở trên tầng xem phim đó, vừa vặn gọi các cô ấy xuống ăn cơm thôi.
Ba người đi lên tầng, xoay then cửa, thế nhưng cửa lại khoá trái ở trong, gõ cửa.
Bộ phim cũng sắp hết, trên sofa, hai người thì hứng thú bừng bừng kề tai nhau thì thà thì thầm, còn một người thì đang lâm vào giai đoạn tự hỏi về cuộc đời, căn bản là chẳng ai nghe thấy tiếng đập cửa.
Giản Dịch lại gõ vài thêm mấy lần, đoán có lẽ âm thanh phim quá lớn nên không nghe thấy.
Ân Thiên Lãng vào thư phòng lấy chìa khoá dự phòng đến, mở cửa.
Trong phòng tối tăm, chỉ có luồng sáng ít ỏi phát ra từ hình chiếu tường, bộ phim đã kết thúc, trên màn hình chỉ còn chạy những dòng chữ cuối phim.
Giản Dịch bật đèn.
Ba cô gái khi này mới quay đầu sang nhìn bọn họ, vẻ mặt kinh ngạc, trên sắc mặt mỗi người không ít thì nhiều đều có vẻ hơi mất tự nhiên.
Thần sắc của Giản Dịch và Trần Trì có hơi phức tạp liếc nhau, nhanh chóng bỏ qua ánh mắt của một bên.
Ân Thiên Lãng bất động thanh sắc lia mắt nhìn xem phản ứng của tất cả mọi người hết một lượt, rồi sau đó nhìn về phía Âm Âm, má ửng hồng mắt long lanh, trong mắt dường như mamg theo chút xuân ý nào đó không nói rõ được mà hắn quen thuộc.
Chu Tiểu Ngư thì lại càng chỉ có hơn chứ không kém, thẹn thùng đến không được.
So sánh mà nói, màu da Xuân Lệ có lẽ đã đậm hơn một ít, hơn nữa lại còn luyện võ, do vậy cũng không nhìn ra được chút gì.
Nơi đây không nên ở lâu, Giản Dịch ho nhẹ một tiếng, Xuân Lệ, ăn cơm thôi.
Xuân Lệ thế nhưng lại hơi chần chờ, hoàn toàn khác hẳn với nhanh nhẹ quyết đoán thường ngày, ngập ngừng một chút mới xỏ giày đi đến.
Trần Trì nhìn đôi mắt gợn sóng long lanh hơi nước cùng với đôi tai đỏ nựng của vợ mình, nhàn nhạt nói, Tiểu Ngư, lại đây.
Chu Tiểu Ngư cũng cảm thấy ở trong phòng có hơi xấu hổ, ngoan ngoãn đi theo Trần Trì xuống dưới, quyết định đi hóng gió ở bên ngoài trước để giải thiệt, nhân tiện ngẫm nghĩ xem nên tính sổ ra sao với Trần Trì đã lừa mình. Dám lừa gạt cô! Còn ăn mảnh một mình, có thứ đồ tốt như thế mà không cho cô dùng chung!
Trong phòng ngay tức khắc chỉ còn hai người.
Ân Thiên Lãng nhìn máy tính bên cạnh máy chiếu phim, đi đến.
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua hắn, quay đầu đi, dốc ly rượu lên uống cạn, rồi đặt ở trên bàn nhỏ. Xỏ đôi dép lê rồi thong thả ưu nhã đứng dậy.
Nhẹ tay nhẹ chân lê đôi dép lê đi ra ngoài, trong máy tính, cửa sổ phim đã được click mở ra, Ân Thiên Lãng nhìn thoáng qua tiến độ chạy phim, sau đó kéo tua lại một đoạn, nhìn thấy nội dung phim trên màn hình thì ngay lập tức rít một tiếng khó chịu.
Mày Ân Thiên Lãng giật giật, xoay người lại.
Hoa Chiêu hít sâu một hơi, nhanh chóng kéo cửa ra rồi chạy thẳng ra ngoài.
Hoa Chiêu tự cổ vũ bản thân một chút sau đó mới đi xuống tầng, đi vào trong nhà ăn.
Đồ ăn đã được bày lên, đối diện là Xuân Lệ và Giản Dịch đã ngồi ngay ngắn.
Giản Dịch ra hiệu bằng mắt cho Hoa Chiêu, thì thầm hỏi, Là cái lần trước tôi đưa à?
Ừ. Hoa Chiêu ngồi vào bên cạnh Xuân Lệ.
Giản Dịch lại chỉ Xuân Lệ đang thất thần, làm mặt quỷ với Hoa Chiêu, Cũng xem à?
Hoa Chiêu ý vị thâm trường gật đầu.
Trong lòng Giản Dịch lại rất phức tạp, lúc này tâm tình của cậu đã không biết là đang vui sướng hay vẫn khổ sở nữa, một liều thuốc này có phải là quá mạnh rồi hay không.
Chỉ trong chốc lát sau, Trần Trì mang theo Tiểu Ngư tiến vào, cũng đối mặt ngồi xuống.
Hoa Chiêu nhìn hốc mắt hồng hồng phảng phất như đã khóc của Tiểu Ngư, trong lòng cảm thấy không vui, nhất định là Trần Trì lại bắt nạt con bé.
Năm người ngồi ổn định.
Một người thì ngẩn ngơ như đi vào cõi thần tiên, một người thì vẻ mặt hoảng sợ, một người thì bĩu môi giận dỗi, một người nữa thần sắc như băng, không nhìn ra chút manh mối gì.
Hoa Chiêu gác tay trên bàn, nâng tay đỡ má, nhìn xem người này rồi lại nhìn sang người kia, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân, Ân Thiên Lãng xụ mặt, bước chân nặng nề ngồi xuống đối diện Hoa Chiêu.
Không khí lâm vào quỷ dị, tất cả mọi người đều không nói câu nào.
Xuân Lệ lắc lắc đầu hồi hồn, lại nhìn đĩa cá xốt hồng nghi ngút khói, ngay thẳng cất tiếng, Thức ăn nguội rồi sẽ không còn ngon.
Phì Hoa Chiêu khẽ bật cười.
Ân Thiên Lãng nặng nề liếc nhìn cô một cái, Ăn cơm.
Lúc này mọi người mới bắt đầu động đũa.
Tâm trạng Ân Thiên Lãng không phức tạp như Giản Dịch, nhưng lại rất rõ ràng là đang khó chịu.
Ân Thiên Lãng gắp một miếng măng xào cho Hoa Chiêu, Mát giải nhiệt .
Trần Trì và Giản Dịch muốn cười nhưng không dám cười.
Hoa Chiêu nhưng không sợ gì cả, cười đến vô tội, không tiếng động hé miệng làm khẩu hình, Đồ quỷ ấu trĩ.
Giản Dịch không chịu nổi không khí này, vắt hết óc tìm một đề tài vui vẻ, Đại ca, hôm nay em nghe lão tam nói anh chuẩn bị tham gia gameshow? Thật hay giả vậy?
Ân Thiên Lãng đỡ lấy con tôm lớn trong tay Hoa Chiêu, hung hăng lườm Giản Dịch một cái, ngày thường Âm Âm đều ở bên cạnh hắn, mà cái folder đặt tên Nghệ thuật thưởng thức nặng 8G kia chắc chắn là có liên quan đến lão nhị.
Nghĩ như thế, trong giọng nói liền mang theo phần tức giận, Không thì chẳng lẽ cậu đi? Trong tay vẫn không quên lột tôm.
Giản Dịch bị phản dame nghẹn lời, không dám lên tiếng.
Trần Trì liếc liếc nhìn Giản Dịch, tất nhiên không quên tỏ vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ, tên ngốc này, cứ thích lao vào trước họng súng.
Trần Trì còn chưa kịp thu hồi nụ cười mỉa trên miệng thì Ân Thiên Lãng đã lia mắt sang đây, ánh mắt tràn đầy áp bách.
Trong giọng nói đã từ đốm lửa biến thành ngọn lửa, Vui à? Vậy thì hai đứa dắt tay nhau cùng tham gia đi? Lột xong tôm rồi đặt vào trong chén của Hoa Chiêu.
Trần Trì tự giác vùi đầu ăn cơm.
Chu Tiểu Ngư liền vui vẻ, mới vừa cãi nhau ở ngoài với Trần Trì, giờ thấy hắn bị vậy mọi giận dỗi trước đó đều bay sạch, cảm xúc của cô đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ăn cơm vẫn là quan trọng nhất, học theo Xuân Lệ ăn uống thoả thích.
/78
|