Edit: NhungNhung0803 _tclg_
Beta: Thích đào hố
Cả một ngày này, vừa diễn cảnh khóc lại vừa diễn cảnh mưa, cũng coi như là tổn hại cả cảm xúc lẫn thân thể. Lúc diễn ở trong phim trường thì chẳng cảm thấy chút gì, bây giờ rốt cục cũng có thời gian thư giãn, Hoa Chiêu quả thực cảm thấy có phần hơi mệt mỏi, không khỏi che miệng ngáp một cái.
Ân Thiên Lãng nhìn mắt cô hơi sưng đỏ một cái, xoa bóp cổ cho cô, Em trước tiên ngủ một giấc, đường về nhà còn xa, khi nào đến thì sẽ gọi em cho.
Hoa Chiêu gật đầu, che miệng ngáp một cái.
Có muốn nghe nhạc không?
Hoa Chiêu lắc đầu.
Trong xe mở điều hòa, Ân Thiêng Lãng lấy tấm mền nhỏ ở ghế sau đắp lên cho cô. Lại giúp cô điều chỉnh lại ghế ngồi, để cô ngủ thoải mái hơn một chút.
Hơn 9 giờ tối, ở phía Tây ngoại ô, dọc trên đường đi chẳng có mấy xe chạy. Ân Thiên Lãng lái vững vàng, phanh chân ga đều đạp nhẹ.
Ban đầu Hoa Chiêu vẫn chưa có ý định ngủ, nghiêng mặt về phía anh, nhìn anh tập trung lái xe.
Chỉ chốc lát sau đó thì thực sự đã chợp mắt.
Lái suốt một giờ rốt cục cũng đến nhà, Ân Thiên Lãng không dám bấm còi, ánh đèn lóe lên.
Chú Trương đã sớm nhìn chằm chằm cửa chính, chạy chậm tới mở cửa, Ân Thiên Lãng lái xe vào.
Xe dừng lại, Hoa Chiêu còn không có dấu hiệu muốn tỉnh.
Ân Thiên Lãng không đành lòng gọi cô dậy, xuống xe trước, nhẹ nhàng đóng cửa xe.
Đi tới bên cô, mở cửa xe, động tác cẩn thận muốn ôm cô xuống xe. Hoa Chiêu hơi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh, miệng nỉ non, Đến rồi?
Ừ, anh ôm em đi vào. Giọng Ân Thiên Lãng nhẹ nhàng, chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí ôm cô vào nhà.
Ông chủ, chị Âm Âm làm sao vậy? Âm thanh thanh thúy từ phòng khác truyền đến.
Ân Thiên Lãng đang chuẩn bị lên lầu, bước chân hơi lảo đảo, Hoa Chiêu cũng tỉnh táo lại, nắm cánh tay Ân Thiên Lãng, khẽ nâng người lên nhìn về phía âm thanh.
Xuân Lệ?
Người mới vừa nói chuyện đích thị là người bị Giản Dịch mang đi - Xuân Lệ, đứng ở phòng khách cạnh ghế salon, mang theo hai chiếc túi màu đen, vẻ mặt khó hiểu.
Ngồi trên ghế salon là vẻ mặt buồn bã ỉu xìu của Giản Dịch
Trương thẩm bưng trà đến, nói với ông chủ mình, Giản Thiếu gia và Xuân tiểu thư cũng vừa đến.
Ánh mắt Hoa Chiêu quay lại nhìn mặt chồng mình.
Vẻ mặt Ân Thiên Lãng có chút phức tạp, khàn giọng nói: Tôi nói với sư phụ Xuân, đêm nay Xuân Lệ ở bên này, cậu đi tìm em ấy nói chuyện đi.
Hoa Chiêu lại lần nữa nhìn sang Giản Dịch bày ra điều bộ tội nghiệp, sắc mặt khó chịu như là dục cầu bất mãn, thấy rồi đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, ra hiệu cho Ân Thiên Lãng thả cô xuống.
Ân Thiên Lãng trừng Giản Dịch, đúng là lão Nhị vô dụng, một tiểu nha đầu cũng không bắt xong, lúc trước hẹn hò với một đống bạn gái chỉ để trang trí à?
Chị Âm Âm, chị có phải khó chịu ở đâu không? Chân bị thương? Xuân Lệ lo lắng hỏi, buổi tối lúc ăn cơm vẫn tốt lắm mà, tại sao bây giờ lại phải ôm?
Hoa Chiêu túm áo Ân Thiên Lãng, Ân Thiên Lãng thở dài trong lòng, bắt đắc dị nhẹ nhàng thả cô xuống đất.
Hoa Chiêu vén tóc, đi tới giúp Xuân Lệ cầm ba lô: Không có chuyện gì, chị vừa ngủ trên xe.
Oh. Xuân Lệ bừng tỉnh, lúc này mới yên lòng.
Rõ ràng hai người này đang trong cục diện bế tắc, Hoa Chiêu muốn làm dịu bầu không khí, thuận miệng hỏi Giản Dịch, Không phải đi ra ngoài chơi à? Sao lại trở về sớm thế?
Giản Dịch không nói lời nào.
Xuân Lệ giọng nói nghiêm túc, Ông chủ nói chị có việc phải nói với em. Em sợ về trễ, hai người đều ngủ rồi lại phải còn phải mở cửa cho em.
...Oh. Hoa Chiêu gật đầu, nói hoàn toàn rất có đạo lý.
Giản Dịch hừ lạnh một tiếng, khoanh tay quay đầy sang chỗ khác.
Xuân Lệ nhìn hắn một cái, vẻ mặt áy náy, túm cánh tay anh, chân thành nói: Xin lỗi.
Hoa Chiêu nhướng mày, Tiểu Xuân Lệ người ta cũng không hẳn là không hiểu phong tình nha!
Mà Giản Dịch vẫn một mặt thờ ơ.
Hoa Chiêu nhíu mày: Này, một đại nam nhân sao lại nhỏ mọn như vậy hả?
Giản Dịch trước sau không nói lời nào.
Ân Thiên Lãng cũng nhìn không được, con gái người ta đã thành khẩn nói xin lỗi như vậy, hắn vẫn còn ồn ào khó chịu cái gì.
Liền bất mãn mà quát lớn một tiếng: Lão nhị!
Trong lòng Giản Dịch bây giờ cực kỳ buồn bực.
Để có được trái tim của người phụ nữ, trước tiên phải bắt được dạ dày của cô ấy, đặc biệt là đối với nha đầu tiểu Xuân nhà anh ta mà nói, chiêu này chắc hẳn là dùng được. Không phải là Âm Âm cho cô nàng ăn ngon, nên mới tin tưởng cô ấy như vậy sao!
Vậy nên, cho tới giờ anh vẫn kiên quyết dựa theo phương châm này. Vì thế, buổi tối đưa cô đi tới khu phố ẩm thực, phút cuối cùng ăn uống no đủ lúc muốn đưa cô về chỗ của mình thì người ta lại không đi. Còn nói năng hùng hổ đầy lý lẽ, nói thời gian không còn sớm, phải về nhà chị Âm Âm. Anh khuyên can mãi cũng không được, rõ ràng đại ca chỉ là lấy đại một cái cớ thôi mà.
Người ta vẫn không tin, khăng khăng nghe theo những gì ông chủ Ân nói, chị Âm Âm muốn tìm mình chắc chắn là có chuyện muốn nói. Cuối cùng anh nào có cách gì chứ, chỉ có thể thuận theo đưa cô tới đây.
Trong lòng tủi thân, đầy mặt trách cứ: Các người cũng xem cô ấy xin lỗi chuyện gì!
Ân Thiên Lãng trút hết tức giận lên người anh ta: Xin lỗi cái gì? Xuân Lệ người ta là con gái, gia giáo nghiêm khắc, rụt rè bảo thủ một chút thì đã sao?
Nhưng thật ra ở trong nội tâm lại là: cho cậu cơ hội rồi mà còn mang người đến chỗ này, nếu không đêm nay đều đã sinh được mấy bé rồi cũng nên! Cuối cùng thì sao, đều do tên ngốc không biết cố gắng này phá hoại hết! Nếu là lão Tam chắc chắn sẽ chẳng vô dụng như vậy!
Giản Dịch bị mắng cho câm như hến không trả lời được. Xuân Lệ càng thêm áy náy, giúp Giản Dịch biện minh: Thật ra, đều là em sai.
Hoa Chiêu giật mình, giọng nói nhè nhẹ dẫn đường cô ấy: Sai chỗ nào?
Xuân Lệ suy nghĩ một chút rồi mở miệng: Hôm nay ở trong khu phố ẩm thực, lúc cuối cùng ăn còn bị thừa lại một viên bị em giành mất, anh ấy nằng nặc bắt em chia cho anh ấy một nửa.
Hoa Chiêu: ...... Sau đó?
Em đều đã cho vào trong miệng rồi mà anh ấy còn tiến tới giành lại một nửa kia trong miệng em.
Hoa Chiêu và Ân Thiên Lãng đồng thời nhìn về phía Giản Dịch, lúc này Giản Dịch mặt không biểu cảm.
Hoa Chiêu choáng váng một phen, giọng nói vẫn bình tĩnh: Uhm, sau đó thì sao nữa?
Xuân Lệ có chút thẹn thùng: Em liền vội vàng nuốt mất một nửa còn lại.
Hoa Chiêu gật đầu: Cậu ta vì chuyện này mà tức giận?
Cũng không phải, Xuân Lệ lắc đầu: Em đã ăn xong rồi, anh ấy vẫn cứ tìm...... tìm viên ở trong. Em...... Em bỗng cắn đầu lưỡi anh ấy.
Ân Thiên Lãng nghẹn, quay người đi.
Làm bạn bè nhiều năm, Hoa Chiêu thật sự đau lòng cho Giản Dịch.
Đời trước hắn ta nhất định là đã phụ Xuân Lệ, nên đời này mới phải chịu đủ mọi tra tấn.
Nhưng giờ phút này, cô càng muốn cười phá lên là chuyện này như thế nào!
Vẻ mặt Giản Dịch sống chết không còn gì luyến tiếc, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Cô ho nhẹ một tiếng, không đành lòng lại nhìn mặt Giản Dịch, trộm uống nước che đi ý cười.
Ân Thiên Lãng kiềm chế cảm xúc, quay người lại khinh bỉ liếc Giản Dịch một cái.
Thím Trương một bên nhịn cười, chạy nhanh lui xuống.
Hoa Chiêu cố gắng nín nhịn ham muốn ngửa mặt lên trời cười cho thật to, quyết định trước tiên phải bỏ cái chủ đề có chút kỳ lạ này đi đã.
Dắt tay Xuân Lệ: Đi, đêm nay chúng ta ngủ chung một phòng, đi lên tắm một cái nào!
Bây giờ lại đến phiên boss Ân buồn bực, buổi chiều lấy cớ gì tốt thì không lấy, tự dưng nhất định phải nói là Âm Âm tìm cô ấy có việc!
Đúng là lấy đá đập vào chân mình.
Nhìn vào Giản Dịch được việc thì ít mà làm hỏng việc thì nhiều, không có đức hạnh kia, tức giận nói: Đêm nay cậu ngủ ở sô pha cho tôi!
Giản Dịch đã bất chấp tất cả, buồn bã ỉu xìu đi tới sô pha nằm: Ngủ sô pha thì ngủ sô pha.
Xuân Lệ nhỏ giọng kêu: Chị Âm Âm!
Hả? Làm sao vậy?
Chị có chuyện gì muốn nói cùng em không? Đêm nay em muốn ngủ cùng Giản Dịch. Nói xong, cô nhìn sô pha, đánh giá một chút: Có vẻ hai người sẽ không thoải mái, bọn em có thể ngủ phòng cho khách không?
Ba người còn lại đều sững sờ, nhanh chóng cảm thấy bản thân có hơi không theo kịp được tiết tấu của Xuân Lệ.
Đặc biệt là Giản Dịch, cuống quít bò dậy, không biết nên ngạc nhiên hay vui mừng vào lúc này nữa, anh ta có cảm giác trái tim nhỏ bé của mình đột nhiên bắt đầu không nhận nổi bất cứ sóng gió gì nữa.
Hoa Chiêu bừng tỉnh: Nhưng...... À được nha!
Ân Thiên Lãng cũng hoàn hồn lại, như thể sợ con bé lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý giữa chừng, vội vàng ôm vợ mình lên lầu: Hai người muốn chọn phòng nào thì chọn, có chuyện gì ngày mai hãng nói.
Giản Dịch gần như vui đến phát khóc, cầm ba lô của Xuân Lệ, cảm động đến rơi nước mắt mà cầm tay nhỏ của cô: Chúng ta đi lên trước, để cho chú thím Trương còn nghỉ ngơi.
Xuân Lệ gật đầu, hai người cùng nhau lên lầu, vào phòng cho khách ở phía Đông.
Ở bên này nam chủ nhân nữ chủ nhân tắm rồi lên giường ngủ. Boss Ân ôm vợ mình, bắt đầu suy nghĩ bậy bạ. Hoa Chiêu còn chưa đã thèm, hung hăng giễu cợt Giản Dịch: Từ trước đến giờ em chưa từng nghĩ Giản Dịch sẽ có ngày hôm nay!
Ân Thiên Lãng đồng cảm, không khỏi cảm khái: Sư phụ Xuân quả thật rất biết cách dạy con gái.
Phụt! Hoa Chiêu càng nghĩ càng buồn cười.
Ân Thiên Lãng thấy vợ có vẻ không buồn ngủ, sờ sờ mặt cô: Bà xã, không bằng chúng ta tranh thủ ngày tốt cảnh đẹp sinh một đứa con đi?
Hoa Chiêu híp híp mắt, Công việc của em vẫn chưa kết thúc.
Chưa chắc sẽ trúng thưởng mà.
NO, Hoa Chiêu lắc lắc ngón tay, thái độ kiên quyết.
Ân Thiên Lãng nhụt chí, từ trên tủ đầu giường cầm một thứ gì bỏ vào trong miệng.
Hoa Chiêu nghi vấn: Ăn cái gì đó?
Lúc tắm cô còn cảm thấy hơi đói, nói xong câu đó, bụng còn vô cùng hợp ý mà ục ục kêu lên.
Ân Thiên Lãng cười: Muốn ăn hửm? Anh nháy mắt câu dẫn cô.
Nhìn ánh mắt khiêu khích của anh, ai sợ ai chứ! Cô không tự chủ được liền nhướn người lên, cắn hơn phân nửa.
Nheo đôi mắt lại, lại đắng lại ngọt, thì ra là chocolate, là do hai ngày trước tự cô đặt ở kia.
Cô đã tự mình đưa tới cửa, làm sao anh buông tha cho cô được, đáp lại, cướp đoạt chocolate trong miệng cô.
Quả nhiên lại bị anh cắn đi một nửa, Hoa Chiêu ở bên miệng anh cười nhẹ, Em hào phóng hơn Xuân Lệ, không có thói quen hộ thực*.
(*) hộ thực: bảo vệ đồ ăn, kiểu chuột hamster ôm khư khư đồ ăn của mình, hay sóc chuột phồng má ngập quả sồi đó ^^
Phải, cảm ơn vợ. Ân Thiên Lãng thành tâm cảm tạ.
Dứt lời, hai người lại không hẹn mà cùng nhớ tới sắc mặt Giản Dịch ngay lúc đó, cười phá lên.
Chờ miếng chocolate hoà tan hết trong từng cuốn lưỡi, Ân Thiên Lãng bắt đầu dịch chuyển trận địa, tay cũng bắt đầu không quy không củ.
Hoa Chiêu vươn tay đến tủ đầu giường: Biện pháp.
Ân Thiên Lãng thở dài, lấy biện pháp phòng tránh ở bên cạnh ra, trấn an cô: Chờ đến cuối thì dùng.
Hoa Chiêu lúc này đã bị anh trêu trọc muốn điên, mơ mơ màng màng tiếp nhận anh.
......
Thật lâu sau, Hoa Chiêu mơ màng sắp ngủ đến nơi, lúc này mới nhớ tới có cái gì đó không đúng, hỏi hắn, Vừa rồi anh không mang ư?
Ân Thiên Lãng thề thốt phủ nhận, chém đinh chặt sắt chỉ vào trên mặt đất: Mang, không tin em nhìn xem?
Hoa Chiêu theo tay anh nhìn về phía thùng rác, bên trong xác thật có biện pháp phòng, lúc này mới yên tâm, nhắm mắt lại ngủ.
Ân Thiên Lãng khóe miệng cong cong, cảm thấy mỹ mãn ôm vợ mà tiến vào mộng đẹp, bắt đầu mơ giấc mộng đẹp sinh con.
Mà trong phòng cho khách ở cuối phía Đông kia.
Giản Dịch nhìn chăn trên người mình, lại nhìn Xuân Lệ bọc chăn kín mít ở bên ngoài kia, hô hấp đều đều dường như đã ngủ say, anh khóc không ra nước mắt, đêm này nhất định sẽ là một đêm không ngủ......
Beta: Thích đào hố
Cả một ngày này, vừa diễn cảnh khóc lại vừa diễn cảnh mưa, cũng coi như là tổn hại cả cảm xúc lẫn thân thể. Lúc diễn ở trong phim trường thì chẳng cảm thấy chút gì, bây giờ rốt cục cũng có thời gian thư giãn, Hoa Chiêu quả thực cảm thấy có phần hơi mệt mỏi, không khỏi che miệng ngáp một cái.
Ân Thiên Lãng nhìn mắt cô hơi sưng đỏ một cái, xoa bóp cổ cho cô, Em trước tiên ngủ một giấc, đường về nhà còn xa, khi nào đến thì sẽ gọi em cho.
Hoa Chiêu gật đầu, che miệng ngáp một cái.
Có muốn nghe nhạc không?
Hoa Chiêu lắc đầu.
Trong xe mở điều hòa, Ân Thiêng Lãng lấy tấm mền nhỏ ở ghế sau đắp lên cho cô. Lại giúp cô điều chỉnh lại ghế ngồi, để cô ngủ thoải mái hơn một chút.
Hơn 9 giờ tối, ở phía Tây ngoại ô, dọc trên đường đi chẳng có mấy xe chạy. Ân Thiên Lãng lái vững vàng, phanh chân ga đều đạp nhẹ.
Ban đầu Hoa Chiêu vẫn chưa có ý định ngủ, nghiêng mặt về phía anh, nhìn anh tập trung lái xe.
Chỉ chốc lát sau đó thì thực sự đã chợp mắt.
Lái suốt một giờ rốt cục cũng đến nhà, Ân Thiên Lãng không dám bấm còi, ánh đèn lóe lên.
Chú Trương đã sớm nhìn chằm chằm cửa chính, chạy chậm tới mở cửa, Ân Thiên Lãng lái xe vào.
Xe dừng lại, Hoa Chiêu còn không có dấu hiệu muốn tỉnh.
Ân Thiên Lãng không đành lòng gọi cô dậy, xuống xe trước, nhẹ nhàng đóng cửa xe.
Đi tới bên cô, mở cửa xe, động tác cẩn thận muốn ôm cô xuống xe. Hoa Chiêu hơi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh, miệng nỉ non, Đến rồi?
Ừ, anh ôm em đi vào. Giọng Ân Thiên Lãng nhẹ nhàng, chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí ôm cô vào nhà.
Ông chủ, chị Âm Âm làm sao vậy? Âm thanh thanh thúy từ phòng khác truyền đến.
Ân Thiên Lãng đang chuẩn bị lên lầu, bước chân hơi lảo đảo, Hoa Chiêu cũng tỉnh táo lại, nắm cánh tay Ân Thiên Lãng, khẽ nâng người lên nhìn về phía âm thanh.
Xuân Lệ?
Người mới vừa nói chuyện đích thị là người bị Giản Dịch mang đi - Xuân Lệ, đứng ở phòng khách cạnh ghế salon, mang theo hai chiếc túi màu đen, vẻ mặt khó hiểu.
Ngồi trên ghế salon là vẻ mặt buồn bã ỉu xìu của Giản Dịch
Trương thẩm bưng trà đến, nói với ông chủ mình, Giản Thiếu gia và Xuân tiểu thư cũng vừa đến.
Ánh mắt Hoa Chiêu quay lại nhìn mặt chồng mình.
Vẻ mặt Ân Thiên Lãng có chút phức tạp, khàn giọng nói: Tôi nói với sư phụ Xuân, đêm nay Xuân Lệ ở bên này, cậu đi tìm em ấy nói chuyện đi.
Hoa Chiêu lại lần nữa nhìn sang Giản Dịch bày ra điều bộ tội nghiệp, sắc mặt khó chịu như là dục cầu bất mãn, thấy rồi đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, ra hiệu cho Ân Thiên Lãng thả cô xuống.
Ân Thiên Lãng trừng Giản Dịch, đúng là lão Nhị vô dụng, một tiểu nha đầu cũng không bắt xong, lúc trước hẹn hò với một đống bạn gái chỉ để trang trí à?
Chị Âm Âm, chị có phải khó chịu ở đâu không? Chân bị thương? Xuân Lệ lo lắng hỏi, buổi tối lúc ăn cơm vẫn tốt lắm mà, tại sao bây giờ lại phải ôm?
Hoa Chiêu túm áo Ân Thiên Lãng, Ân Thiên Lãng thở dài trong lòng, bắt đắc dị nhẹ nhàng thả cô xuống đất.
Hoa Chiêu vén tóc, đi tới giúp Xuân Lệ cầm ba lô: Không có chuyện gì, chị vừa ngủ trên xe.
Oh. Xuân Lệ bừng tỉnh, lúc này mới yên lòng.
Rõ ràng hai người này đang trong cục diện bế tắc, Hoa Chiêu muốn làm dịu bầu không khí, thuận miệng hỏi Giản Dịch, Không phải đi ra ngoài chơi à? Sao lại trở về sớm thế?
Giản Dịch không nói lời nào.
Xuân Lệ giọng nói nghiêm túc, Ông chủ nói chị có việc phải nói với em. Em sợ về trễ, hai người đều ngủ rồi lại phải còn phải mở cửa cho em.
...Oh. Hoa Chiêu gật đầu, nói hoàn toàn rất có đạo lý.
Giản Dịch hừ lạnh một tiếng, khoanh tay quay đầy sang chỗ khác.
Xuân Lệ nhìn hắn một cái, vẻ mặt áy náy, túm cánh tay anh, chân thành nói: Xin lỗi.
Hoa Chiêu nhướng mày, Tiểu Xuân Lệ người ta cũng không hẳn là không hiểu phong tình nha!
Mà Giản Dịch vẫn một mặt thờ ơ.
Hoa Chiêu nhíu mày: Này, một đại nam nhân sao lại nhỏ mọn như vậy hả?
Giản Dịch trước sau không nói lời nào.
Ân Thiên Lãng cũng nhìn không được, con gái người ta đã thành khẩn nói xin lỗi như vậy, hắn vẫn còn ồn ào khó chịu cái gì.
Liền bất mãn mà quát lớn một tiếng: Lão nhị!
Trong lòng Giản Dịch bây giờ cực kỳ buồn bực.
Để có được trái tim của người phụ nữ, trước tiên phải bắt được dạ dày của cô ấy, đặc biệt là đối với nha đầu tiểu Xuân nhà anh ta mà nói, chiêu này chắc hẳn là dùng được. Không phải là Âm Âm cho cô nàng ăn ngon, nên mới tin tưởng cô ấy như vậy sao!
Vậy nên, cho tới giờ anh vẫn kiên quyết dựa theo phương châm này. Vì thế, buổi tối đưa cô đi tới khu phố ẩm thực, phút cuối cùng ăn uống no đủ lúc muốn đưa cô về chỗ của mình thì người ta lại không đi. Còn nói năng hùng hổ đầy lý lẽ, nói thời gian không còn sớm, phải về nhà chị Âm Âm. Anh khuyên can mãi cũng không được, rõ ràng đại ca chỉ là lấy đại một cái cớ thôi mà.
Người ta vẫn không tin, khăng khăng nghe theo những gì ông chủ Ân nói, chị Âm Âm muốn tìm mình chắc chắn là có chuyện muốn nói. Cuối cùng anh nào có cách gì chứ, chỉ có thể thuận theo đưa cô tới đây.
Trong lòng tủi thân, đầy mặt trách cứ: Các người cũng xem cô ấy xin lỗi chuyện gì!
Ân Thiên Lãng trút hết tức giận lên người anh ta: Xin lỗi cái gì? Xuân Lệ người ta là con gái, gia giáo nghiêm khắc, rụt rè bảo thủ một chút thì đã sao?
Nhưng thật ra ở trong nội tâm lại là: cho cậu cơ hội rồi mà còn mang người đến chỗ này, nếu không đêm nay đều đã sinh được mấy bé rồi cũng nên! Cuối cùng thì sao, đều do tên ngốc không biết cố gắng này phá hoại hết! Nếu là lão Tam chắc chắn sẽ chẳng vô dụng như vậy!
Giản Dịch bị mắng cho câm như hến không trả lời được. Xuân Lệ càng thêm áy náy, giúp Giản Dịch biện minh: Thật ra, đều là em sai.
Hoa Chiêu giật mình, giọng nói nhè nhẹ dẫn đường cô ấy: Sai chỗ nào?
Xuân Lệ suy nghĩ một chút rồi mở miệng: Hôm nay ở trong khu phố ẩm thực, lúc cuối cùng ăn còn bị thừa lại một viên bị em giành mất, anh ấy nằng nặc bắt em chia cho anh ấy một nửa.
Hoa Chiêu: ...... Sau đó?
Em đều đã cho vào trong miệng rồi mà anh ấy còn tiến tới giành lại một nửa kia trong miệng em.
Hoa Chiêu và Ân Thiên Lãng đồng thời nhìn về phía Giản Dịch, lúc này Giản Dịch mặt không biểu cảm.
Hoa Chiêu choáng váng một phen, giọng nói vẫn bình tĩnh: Uhm, sau đó thì sao nữa?
Xuân Lệ có chút thẹn thùng: Em liền vội vàng nuốt mất một nửa còn lại.
Hoa Chiêu gật đầu: Cậu ta vì chuyện này mà tức giận?
Cũng không phải, Xuân Lệ lắc đầu: Em đã ăn xong rồi, anh ấy vẫn cứ tìm...... tìm viên ở trong. Em...... Em bỗng cắn đầu lưỡi anh ấy.
Ân Thiên Lãng nghẹn, quay người đi.
Làm bạn bè nhiều năm, Hoa Chiêu thật sự đau lòng cho Giản Dịch.
Đời trước hắn ta nhất định là đã phụ Xuân Lệ, nên đời này mới phải chịu đủ mọi tra tấn.
Nhưng giờ phút này, cô càng muốn cười phá lên là chuyện này như thế nào!
Vẻ mặt Giản Dịch sống chết không còn gì luyến tiếc, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
Cô ho nhẹ một tiếng, không đành lòng lại nhìn mặt Giản Dịch, trộm uống nước che đi ý cười.
Ân Thiên Lãng kiềm chế cảm xúc, quay người lại khinh bỉ liếc Giản Dịch một cái.
Thím Trương một bên nhịn cười, chạy nhanh lui xuống.
Hoa Chiêu cố gắng nín nhịn ham muốn ngửa mặt lên trời cười cho thật to, quyết định trước tiên phải bỏ cái chủ đề có chút kỳ lạ này đi đã.
Dắt tay Xuân Lệ: Đi, đêm nay chúng ta ngủ chung một phòng, đi lên tắm một cái nào!
Bây giờ lại đến phiên boss Ân buồn bực, buổi chiều lấy cớ gì tốt thì không lấy, tự dưng nhất định phải nói là Âm Âm tìm cô ấy có việc!
Đúng là lấy đá đập vào chân mình.
Nhìn vào Giản Dịch được việc thì ít mà làm hỏng việc thì nhiều, không có đức hạnh kia, tức giận nói: Đêm nay cậu ngủ ở sô pha cho tôi!
Giản Dịch đã bất chấp tất cả, buồn bã ỉu xìu đi tới sô pha nằm: Ngủ sô pha thì ngủ sô pha.
Xuân Lệ nhỏ giọng kêu: Chị Âm Âm!
Hả? Làm sao vậy?
Chị có chuyện gì muốn nói cùng em không? Đêm nay em muốn ngủ cùng Giản Dịch. Nói xong, cô nhìn sô pha, đánh giá một chút: Có vẻ hai người sẽ không thoải mái, bọn em có thể ngủ phòng cho khách không?
Ba người còn lại đều sững sờ, nhanh chóng cảm thấy bản thân có hơi không theo kịp được tiết tấu của Xuân Lệ.
Đặc biệt là Giản Dịch, cuống quít bò dậy, không biết nên ngạc nhiên hay vui mừng vào lúc này nữa, anh ta có cảm giác trái tim nhỏ bé của mình đột nhiên bắt đầu không nhận nổi bất cứ sóng gió gì nữa.
Hoa Chiêu bừng tỉnh: Nhưng...... À được nha!
Ân Thiên Lãng cũng hoàn hồn lại, như thể sợ con bé lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý giữa chừng, vội vàng ôm vợ mình lên lầu: Hai người muốn chọn phòng nào thì chọn, có chuyện gì ngày mai hãng nói.
Giản Dịch gần như vui đến phát khóc, cầm ba lô của Xuân Lệ, cảm động đến rơi nước mắt mà cầm tay nhỏ của cô: Chúng ta đi lên trước, để cho chú thím Trương còn nghỉ ngơi.
Xuân Lệ gật đầu, hai người cùng nhau lên lầu, vào phòng cho khách ở phía Đông.
Ở bên này nam chủ nhân nữ chủ nhân tắm rồi lên giường ngủ. Boss Ân ôm vợ mình, bắt đầu suy nghĩ bậy bạ. Hoa Chiêu còn chưa đã thèm, hung hăng giễu cợt Giản Dịch: Từ trước đến giờ em chưa từng nghĩ Giản Dịch sẽ có ngày hôm nay!
Ân Thiên Lãng đồng cảm, không khỏi cảm khái: Sư phụ Xuân quả thật rất biết cách dạy con gái.
Phụt! Hoa Chiêu càng nghĩ càng buồn cười.
Ân Thiên Lãng thấy vợ có vẻ không buồn ngủ, sờ sờ mặt cô: Bà xã, không bằng chúng ta tranh thủ ngày tốt cảnh đẹp sinh một đứa con đi?
Hoa Chiêu híp híp mắt, Công việc của em vẫn chưa kết thúc.
Chưa chắc sẽ trúng thưởng mà.
NO, Hoa Chiêu lắc lắc ngón tay, thái độ kiên quyết.
Ân Thiên Lãng nhụt chí, từ trên tủ đầu giường cầm một thứ gì bỏ vào trong miệng.
Hoa Chiêu nghi vấn: Ăn cái gì đó?
Lúc tắm cô còn cảm thấy hơi đói, nói xong câu đó, bụng còn vô cùng hợp ý mà ục ục kêu lên.
Ân Thiên Lãng cười: Muốn ăn hửm? Anh nháy mắt câu dẫn cô.
Nhìn ánh mắt khiêu khích của anh, ai sợ ai chứ! Cô không tự chủ được liền nhướn người lên, cắn hơn phân nửa.
Nheo đôi mắt lại, lại đắng lại ngọt, thì ra là chocolate, là do hai ngày trước tự cô đặt ở kia.
Cô đã tự mình đưa tới cửa, làm sao anh buông tha cho cô được, đáp lại, cướp đoạt chocolate trong miệng cô.
Quả nhiên lại bị anh cắn đi một nửa, Hoa Chiêu ở bên miệng anh cười nhẹ, Em hào phóng hơn Xuân Lệ, không có thói quen hộ thực*.
(*) hộ thực: bảo vệ đồ ăn, kiểu chuột hamster ôm khư khư đồ ăn của mình, hay sóc chuột phồng má ngập quả sồi đó ^^
Phải, cảm ơn vợ. Ân Thiên Lãng thành tâm cảm tạ.
Dứt lời, hai người lại không hẹn mà cùng nhớ tới sắc mặt Giản Dịch ngay lúc đó, cười phá lên.
Chờ miếng chocolate hoà tan hết trong từng cuốn lưỡi, Ân Thiên Lãng bắt đầu dịch chuyển trận địa, tay cũng bắt đầu không quy không củ.
Hoa Chiêu vươn tay đến tủ đầu giường: Biện pháp.
Ân Thiên Lãng thở dài, lấy biện pháp phòng tránh ở bên cạnh ra, trấn an cô: Chờ đến cuối thì dùng.
Hoa Chiêu lúc này đã bị anh trêu trọc muốn điên, mơ mơ màng màng tiếp nhận anh.
......
Thật lâu sau, Hoa Chiêu mơ màng sắp ngủ đến nơi, lúc này mới nhớ tới có cái gì đó không đúng, hỏi hắn, Vừa rồi anh không mang ư?
Ân Thiên Lãng thề thốt phủ nhận, chém đinh chặt sắt chỉ vào trên mặt đất: Mang, không tin em nhìn xem?
Hoa Chiêu theo tay anh nhìn về phía thùng rác, bên trong xác thật có biện pháp phòng, lúc này mới yên tâm, nhắm mắt lại ngủ.
Ân Thiên Lãng khóe miệng cong cong, cảm thấy mỹ mãn ôm vợ mà tiến vào mộng đẹp, bắt đầu mơ giấc mộng đẹp sinh con.
Mà trong phòng cho khách ở cuối phía Đông kia.
Giản Dịch nhìn chăn trên người mình, lại nhìn Xuân Lệ bọc chăn kín mít ở bên ngoài kia, hô hấp đều đều dường như đã ngủ say, anh khóc không ra nước mắt, đêm này nhất định sẽ là một đêm không ngủ......
/78
|