Tốc độ của Mộc Vân Phong cực nhanh, khi Ảnh Băng thấy tay cô đưa đến cổ họng mình nên muốn tránh đi, nhưng đã không tránh khỏi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ của mình nằm trong tay Mộc Vân Phong, đành bất lực.
Giờ phút này, Ảnh Băng vô cùng tức giận, lại một lần nữa anh thua dưới tay Mộc Vân Phong.
Một tay của Mộc Vân Phong kìm cổ của Ảnh Băng, một tay dùng sức mạnh mẽ kéo đến trước mặt mình, kéo tên đánh lén này đến trước mặt mình. Ngẩng đầu muốn nhìn rõ xem rốt cuộc là người nào, tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc. Còn chưa thấy được gương mặt của người bị chế ngự, thì một vật thể gì đó xẹt đến, làm cho cô không thể không kéo cả người Ảnh Băng xoay tròn lại, tránh xa ra.
Mộc Vân Phong tránh khỏi ám khí tập kích, nhưng trong tay cô vẫn túm lấy Ảnh Băng, lúc anh nghe tiếng gió cũng biết là Ảnh Phong ra tay. Thừa dịp Mộc Vân Phong xoay người, tay nắm thành quyền hung hăng đánh về phía hông của cô.
Trên người đột nhiên bị đau, khiến tay Mộc Vân Phong đang túm lấy Ảnh Băng đột nhiên buông lỏng. Ảnh Băng nắm lấy cơ hội, thừa dịp Mộc Vân Phong bị đau nên buông tay, đầu nhẹ nhàng di chuyển cả người thoát khỏi tay của Mộc Vân Phong.
Khôi phục lại tự do Ảnh Băng thấy một đòn vừa rồi của mình có hiệu quả, Mộc Vân Phong đã bị thương, trong lòng thoáng lên chút sảng khoái. Cũng không để ý đến vừa rồi mình còn là bại tướng dưới tay cô, lại tấn công Mộc Vân Phong lần nữa.
Khi tay của Ảnh Băng đánh về phía người của Mộc Vân Phong, đúng lúc cô phục hồi tinh thần lại sau cơn đau. Không chút nghĩ ngợi, gạt bỏ bàn tay của Ảnh Băng. Tốc độ cực nhanh, vừa nhanh vừa mạnh, xen lẫn nỗi tức giận ngùn ngụt.
Nghĩ đến vừa rồi mình đều nương tay, đối phương không chỉ không cảm kích, ngược lại còn đánh lén mình làm cho mình vô duyên vô cớ bị trúng một quyền, làm mình bị thương. Mặc dù vết thương không nghiêm trọng, nhưng loại hành vi này của đối phương hoàn toàn chọc giận Mộc Vân Phong.
Vì vậy quyết định dạy dỗ cái người không biết điều này. Trước tiên cô muốn nhanh chóng xử lý người trước mắt này, rồi mới đi tìm người trong bóng tối.
Chính cái ám khí vừa rồi, khiến cho Mộc Vân Phong biết rõ đối phương còn có đồng bọn, vì vậy càng thêm lưu ý thận trọng, chiêu thức tấn công đối phương càng thêm sắc bén.
Ảnh Băng thấy chiêu thức của Mộc Vân Phong đột nhiên trở nên sắc bén, cố hết sức vùng lên đối phó. Mãi một lát sau mới phát hiện thì ra vừa rồi Mộc Vân Phong vẫn nhượng bộ anh, cũng chưa dùng hết sức lực.
Trong lòng bắt đầu hối hận, hối hận vừa rồi sao mình lại không lập tức rời đi. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cho dù anh có hối hận, cho dù muốn rút lui cũng không hẳn là dễ dàng như vậy.
Giờ phút này Mộc Vân Phong vì một đòn đau đớn vừa rồi, vì cái người vừa đánh lén sau lưng mình, nên ra chiêu tàn độc. Cho nên đối phó với Ảnh Băng không hề khách khí chút nào, từng chiêu bén nhọn, ép sát từng chiêu.
Qua vài hiệp tấn công, tiếng kêu đau của người đàn ông vang lên, trên mặt Ảnh Băng bị trúng một quyền của Mộc Vân Phong. Ngay sau đó bị đau tái mặt, trước ngực của Ảnh Băng lại trúng một chưởng của Mộc Vân Phong.
Nhìn bàn tay thon dài ngọc ngà kia hóa thành quyền, từng quyền từng chiêu tấn công lên người của mình, nhưng không cách nào tránh được, khiến Ảnh Băng bị ngộp thở muốn chết đi.
Cũng không còn cách nào khác, ai bảo tài nghệ của anh không bằng người ta chứ, hôm nay anh xong rồi.
Ảnh Phong ẩn nấp trong bóng tối ở bên ngoài, trong bóng đêm truyền đến một tiếng kêu đau, trong lòng vừa lo lắng vừa nôn nóng. Anh rất muốn dùng ám khí đánh lén Mộc Vân Phong lần nữa, nhưng anh lần mò trên mặt đất cả buổi, ngoại trừ bùn đất thì không có gì cả.
Thấy Ảnh Băng bị đánh đến nổi rên rỉ không ngừng, thì không thể tiếp tục bình tĩnh. Anh biết nếu như mình không xuất hiện, có thể người anh em của mình sẽ chết trong tay Mộc Vân Phong.
Vì vậy thân mình khẽ động, cả người nhanh như sao băng tấn công về phía Mộc Vân Phong.
/203
|