Mộc Vân Phong chân thành tha thiết nhìn Phượng Như Ảnh, nói ra lời tận đáy lòng. Anh không thể vì cô mà buông bỏ những người anh em cùng vào sinh ra tử với mình như vậy được, nếu không có họ, vậy thì Ảnh Môn sẽ không còn là Ảnh Môn, Phượng Như Ảnh cũng không còn là Phượng Như Ảnh nữa.
Nhưng mà. . . . . . Phượng Như Ảnh hơi khó xử.
Không nhưng nhị gì hết. Tay Mộc Vân Phong nhẹ nhàng che miệng Phượng Như Ảnh, cản lời nói tiếp theo của anh lại. Tâm ý của anh rất rõ ràng, cô cũng không mong muốn vì mình mà khiến anh biến thành bộ dạng như bây giờ.
Bây giờ Phượng Như Ảnh đã không còn là một người lãnh khốc vô tình, không còn là một Phượng Như Ảnh tâm ngoan thủ lạt nữa rồi.
Anh yên tâm, em sẽ ổn thôi mà, em sẽ chờ anh cùng em giúp sư phụ đoạt lại Ám Dạ. Thấy Phượng Như Ảnh do dự, Mộc Vân Phong nhẹ nhàng nói, sau đó cúi đầu chủ động hôn lên môi anh.
Quấn quýt thân mật, dây dưa triền miên.
Trong phòng dịu dàng thắm thiết, ngoài phòng khách lại áp lực nặng nề.
Ba người ngoài phòng khách không thể nào ngờ được Mộc Vân Phong lại trúng độc vào thời khắc mấu chốt này, lúc đầu bọn họ đã định sẽ đoạt lại Ám Dạ trong vòng mấy ngày này. Bởi vì mấy ngày qua, đám người trong Ám Dạ vẫn chưa từ bỏ ý định rục rịch ngóc đầu dậy, cố gắng tìm cho được Minh Quân, sau đó giết ông.
Nghiêm Binh nhận được tin tức, gần đây trong Ám Dạ có người không phục tùng Ám chủ hiện tại, rất nhiều người hi vọng Minh Quân trở về tiếp quản Ám Dạ lần nữa.
Chính vì vậy, đã khiến cho Ám chủ đương nhiệm hoảng sợ, sợ rằng Minh Quân sẽ trở về đoạt lại Ám Dạ. Cho nên khoảng thời gian gần đây, hắn ta bỏ ra một số tiền lớn thuê sát thủ ám sát Minh Quân.
Nhưng vì bọn họ đã đề phòng chặt chẽ, những người đó cũng không thành công. Nhưng, người nào đó cũng chưa từ bỏ ý định, một lòng muốn dồn Minh Quân vào chỗ chết. Nghe nói gần đây hắn ta đã mời một sát thủ từ nước ngoài về, tuyên bố rằng nhất định phải giết chết Minh Quân.
Đại ca, làm sao bây giờ? Nghiêm Binh nhìn sắc mặt không vui của Minh Quân hỏi. Vấn đề cấp bách không ai có thể rõ ràng hơn Minh Quân, cho nên mới phải để cho Mộc Vân Phong tiếp nhận huấn luyện khắc nghiệt nhất trong thời gian ngắn nhất, để con bé có thể mau chóng trưởng thành mạnh mẽ hơn, nhanh chóng đoạt lại Ám Dạ, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Bây giờ người kia đang ở đâu? Minh Quân lảng tránh chủ đề của Nghiêm Binh, hỏi một câu hỏi không hề liên quan gì đến câu chuyện. Nhưng Nghiêm Binh vừa nghe cũng biết Minh Quân đang hỏi đến ai, vì vậy nghiêm cẩn trả lời.
Hắn ta vừa mới thực hiện một vụ ám sát ở Châu Phi về, lúc này đang nghỉ ngơi dưỡng sức ở Mĩ, nhanh nhất cũng phải một tuần lễ sau mới về tới. Nghiêm Binh báo cáo hành tung của tên sát thủ ngoại quốc kia.
Có thể giết chết tên đó ở Mĩ trước không? Minh Quân vừa nhẹ nhàng gõ khay trà, vừa hỏi. Ông nghĩ nếu đối phương đã muốn giết ông, sao ông không đánh đòn phủ đầu, giết đối phương trước.
Cái này có chút khó khăn. Ý nghĩ của Minh Quân không phải Nghiêm Binh chưa nghĩ tới, nhưng tên kia đặc biệt gian xảo, cho dù biết hắn ta đang ở Mĩ nhưng tìm được hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bất luận thế nào, chúng ta vẫn phải chờ sức khỏe của Tiểu Phong tốt lên rồi mới bàn tiếp. Nghe Nghiêm Binh nói, chân mày Minh Quân cau lại, nghĩ đến chuyện vì lợi ích riêng tư của ông mà Mộc Vân Phong lại bước vào quỷ môn quan lần nữa, trong lòng ông càng thêm áy náy.
Đại ca, Tiểu Phong sẽ hiểu mà. Thấy vẻ mặt hổ thẹn của Minh Quân, bác sĩ Hứa lên tiếng. Ông vẫn biết Mộc Vân Phong là một đứa bé ngoan, và cũng biết chỗ khó xử của đại ca mình.
Cậu đi trước đi, mau chóng loại trừ chất độc cho Tiểu Phong, trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm được đôi chút. Minh Quân phất phất tay với bác sĩ Hứa, đầu tựa vào ghế sô pha vẻ đầy mệt mỏi.
Lúc trước là do ông dễ tin vào người khác, mới khiến cho tình thế trở nên như vậy. Nghĩ đến cái người đã dồn ép ông suýt chút nữa bước đến đường cùng, trong lòng Minh Quân vô cùng phẫn hận.
Nhưng mà. . . . . . Phượng Như Ảnh hơi khó xử.
Không nhưng nhị gì hết. Tay Mộc Vân Phong nhẹ nhàng che miệng Phượng Như Ảnh, cản lời nói tiếp theo của anh lại. Tâm ý của anh rất rõ ràng, cô cũng không mong muốn vì mình mà khiến anh biến thành bộ dạng như bây giờ.
Bây giờ Phượng Như Ảnh đã không còn là một người lãnh khốc vô tình, không còn là một Phượng Như Ảnh tâm ngoan thủ lạt nữa rồi.
Anh yên tâm, em sẽ ổn thôi mà, em sẽ chờ anh cùng em giúp sư phụ đoạt lại Ám Dạ. Thấy Phượng Như Ảnh do dự, Mộc Vân Phong nhẹ nhàng nói, sau đó cúi đầu chủ động hôn lên môi anh.
Quấn quýt thân mật, dây dưa triền miên.
Trong phòng dịu dàng thắm thiết, ngoài phòng khách lại áp lực nặng nề.
Ba người ngoài phòng khách không thể nào ngờ được Mộc Vân Phong lại trúng độc vào thời khắc mấu chốt này, lúc đầu bọn họ đã định sẽ đoạt lại Ám Dạ trong vòng mấy ngày này. Bởi vì mấy ngày qua, đám người trong Ám Dạ vẫn chưa từ bỏ ý định rục rịch ngóc đầu dậy, cố gắng tìm cho được Minh Quân, sau đó giết ông.
Nghiêm Binh nhận được tin tức, gần đây trong Ám Dạ có người không phục tùng Ám chủ hiện tại, rất nhiều người hi vọng Minh Quân trở về tiếp quản Ám Dạ lần nữa.
Chính vì vậy, đã khiến cho Ám chủ đương nhiệm hoảng sợ, sợ rằng Minh Quân sẽ trở về đoạt lại Ám Dạ. Cho nên khoảng thời gian gần đây, hắn ta bỏ ra một số tiền lớn thuê sát thủ ám sát Minh Quân.
Nhưng vì bọn họ đã đề phòng chặt chẽ, những người đó cũng không thành công. Nhưng, người nào đó cũng chưa từ bỏ ý định, một lòng muốn dồn Minh Quân vào chỗ chết. Nghe nói gần đây hắn ta đã mời một sát thủ từ nước ngoài về, tuyên bố rằng nhất định phải giết chết Minh Quân.
Đại ca, làm sao bây giờ? Nghiêm Binh nhìn sắc mặt không vui của Minh Quân hỏi. Vấn đề cấp bách không ai có thể rõ ràng hơn Minh Quân, cho nên mới phải để cho Mộc Vân Phong tiếp nhận huấn luyện khắc nghiệt nhất trong thời gian ngắn nhất, để con bé có thể mau chóng trưởng thành mạnh mẽ hơn, nhanh chóng đoạt lại Ám Dạ, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Bây giờ người kia đang ở đâu? Minh Quân lảng tránh chủ đề của Nghiêm Binh, hỏi một câu hỏi không hề liên quan gì đến câu chuyện. Nhưng Nghiêm Binh vừa nghe cũng biết Minh Quân đang hỏi đến ai, vì vậy nghiêm cẩn trả lời.
Hắn ta vừa mới thực hiện một vụ ám sát ở Châu Phi về, lúc này đang nghỉ ngơi dưỡng sức ở Mĩ, nhanh nhất cũng phải một tuần lễ sau mới về tới. Nghiêm Binh báo cáo hành tung của tên sát thủ ngoại quốc kia.
Có thể giết chết tên đó ở Mĩ trước không? Minh Quân vừa nhẹ nhàng gõ khay trà, vừa hỏi. Ông nghĩ nếu đối phương đã muốn giết ông, sao ông không đánh đòn phủ đầu, giết đối phương trước.
Cái này có chút khó khăn. Ý nghĩ của Minh Quân không phải Nghiêm Binh chưa nghĩ tới, nhưng tên kia đặc biệt gian xảo, cho dù biết hắn ta đang ở Mĩ nhưng tìm được hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bất luận thế nào, chúng ta vẫn phải chờ sức khỏe của Tiểu Phong tốt lên rồi mới bàn tiếp. Nghe Nghiêm Binh nói, chân mày Minh Quân cau lại, nghĩ đến chuyện vì lợi ích riêng tư của ông mà Mộc Vân Phong lại bước vào quỷ môn quan lần nữa, trong lòng ông càng thêm áy náy.
Đại ca, Tiểu Phong sẽ hiểu mà. Thấy vẻ mặt hổ thẹn của Minh Quân, bác sĩ Hứa lên tiếng. Ông vẫn biết Mộc Vân Phong là một đứa bé ngoan, và cũng biết chỗ khó xử của đại ca mình.
Cậu đi trước đi, mau chóng loại trừ chất độc cho Tiểu Phong, trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm được đôi chút. Minh Quân phất phất tay với bác sĩ Hứa, đầu tựa vào ghế sô pha vẻ đầy mệt mỏi.
Lúc trước là do ông dễ tin vào người khác, mới khiến cho tình thế trở nên như vậy. Nghĩ đến cái người đã dồn ép ông suýt chút nữa bước đến đường cùng, trong lòng Minh Quân vô cùng phẫn hận.
/203
|