Không biết Một trong những người ngồi chung một chỗ với Lâm Phàm vừa lên tiếng, vừa đứng dậy muốn đi ra ngoài xem tình huống một chút.
Có thể là bọn A Hà trở lại thôi. Một tên khác vừa nhìn thấy đồng bọn đứng lên, thì cũng chầm chậm đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa.
Hai người đi xem một chút đi Lâm Phàm nghe thanh âm này càng ngày càng gần, trong lòng thoáng qua một chút khẩn trương, vì thế nói với hai người đứng lên.
A hai người vừa mới bước ra khỏi phòng, thì kinh hãi hô lên.
Các người. . . Các người. . . Hai tên thuộc hạ chỉ vào người áo đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nói không lên một câu hoàn chỉnh.
Xảy ra chuyện gì? Nghe được kinh hô của hai người kia, Lâm Phàm chợt đứng lên, móc súng lục bên người mình ra, vung tay lên với thuộc hạ khác trong phòng, từ từ đi đến gần cạnh cửa.
Vừa tới cạnh cửa, một bóng người chợt hiện ra, Lâm Phàm quýnh lên nên súng trong tay đã chỉa vào đầu của đối phương, cúi đầu nhìn, thì lại phát hiện là chỉa vào đầu một trong hai người mới vừa đi ra ngoài.
Bị dọa sợ đồng thời toàn thân xuất ra mồ hôi lạnh, Lâm Phàm bỏ súng xuống, nói với người kia: Cậu ở đây làm cái gì, muốn hù chết tôi sao?
Mà lúc này, người cùng đi với Lâm Phàm ra ngoài, súng trong tay từng người một đang giơ lên, hai mắt mở to nói không ra lời. Nếu như nhìn kỹ, là có thể phát hiện giữa trán mỗi người bọn họ có một điểm đỏ, đó là dấu đạn.
Thuộc hạ của Lâm Phàm từ từ ngã xuống, bang bang vang dội, Lâm Phàm không hiểu mà xoay người nhìn phía sau, thấy người kia nằm trên đất, lại nhìn một điểm đỏ giữa trán, cả người nhất thời sợ hãi tới mức hai chân run lên, sắc mặt xám ngoét.
Những thuộc hạ này của hắn, dĩ nhiên cứ không tiếng động như vậy mà bị người giết, thậm chí ngay cả hắn một chút cảm giác cũng không có. Mà dấu đạn đỏ tươi này đều đã nói rõ đối phương chính là dùng súng hãm thanh.
Khó trách hắn lại không nghe thấy thanh âm, đoán chừng toàn bộ thuộc hạ trong viện này đều bị giết rồi.
Nghĩ tới đây, Lâm Phàm từ từ xoay người, mà hắn còn chưa xoay người lại, thì đã phát hiện trên đầu có một thứ lạnh như băng chỉa vào. Hơi ngẩng đầu lên nhìn, một cái súng lục đen nhánh đang chỉa ở trên đầu hắn.
Mà thuộc hạ mới vừa rồi của hắn, đã sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, đang bị người xách vào.
Người mới tới vừa dùng súng chỉ vào đầu Lâm Phàm, vừa đi vào trong nhà. Đi tới bên sofa, đem người xách ở trên tay ném một cái, sau đó ấn Lâm Phàm ngồi ở trên ghế sa lon, còn mình thì ngồi ở đối diện Lâm Phàm.
Các người đến tột cùng là ai? Lâm Phàm ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người con trai mặc áo đen đối diện, run rẩy mở miệng hỏi.
Hắn lục khắp cả trí nhớ, hình như không có đắc tội một người như thế. Người này đến tột cùng là xuất hiện thế nào, vì sao lại muốn mạng của hắn chứ.
Theo câu hỏi bật ra của Lâm Phàm, trong phòng xuất hiện nhiều người áo đen hơn, hơn nữa trong tay mỗi người đều xách theo thuộc hạ của hắn, nhìn dáng dấp bọn họ đều là bị người áo đen đánh ngất xỉu.
Cậu rốt cuộc là ai? Vì sao lại giết anh em tôi? Lâm Phàm nhìn thấy người áo đen không có trả lời vấn đề mới vừa rồi của hắn, vì thế hỏi lần nữa.
Lần này, hắn không còn sợ như thế nữa, bởi vì hắn nhìn ra được, những người áo đen này tạm thời còn chưa có ý định giết hắn.
Chỉ cần bọn họ không giết hắn, như vậy tất cả đều dễ xử lý.
Người áo đen ngồi ở phía sau Lâm Phàm không nói gì, chẳng qua là mang theo khinh bỉ mà nhìn Lâm Phàm một cái, sau đó im lặng.
Chỉ dựa vào hắn, mà cũng muốn biết bọn họ là ai, quả thực là nằm mơ. Mới vừa rồi nhìn thấy hắn bị dọa đến cái hình dạng đó, thì cũng biết tên này là thứ hèn nhát rồi.
Có thể là bọn A Hà trở lại thôi. Một tên khác vừa nhìn thấy đồng bọn đứng lên, thì cũng chầm chậm đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa.
Hai người đi xem một chút đi Lâm Phàm nghe thanh âm này càng ngày càng gần, trong lòng thoáng qua một chút khẩn trương, vì thế nói với hai người đứng lên.
A hai người vừa mới bước ra khỏi phòng, thì kinh hãi hô lên.
Các người. . . Các người. . . Hai tên thuộc hạ chỉ vào người áo đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nói không lên một câu hoàn chỉnh.
Xảy ra chuyện gì? Nghe được kinh hô của hai người kia, Lâm Phàm chợt đứng lên, móc súng lục bên người mình ra, vung tay lên với thuộc hạ khác trong phòng, từ từ đi đến gần cạnh cửa.
Vừa tới cạnh cửa, một bóng người chợt hiện ra, Lâm Phàm quýnh lên nên súng trong tay đã chỉa vào đầu của đối phương, cúi đầu nhìn, thì lại phát hiện là chỉa vào đầu một trong hai người mới vừa đi ra ngoài.
Bị dọa sợ đồng thời toàn thân xuất ra mồ hôi lạnh, Lâm Phàm bỏ súng xuống, nói với người kia: Cậu ở đây làm cái gì, muốn hù chết tôi sao?
Mà lúc này, người cùng đi với Lâm Phàm ra ngoài, súng trong tay từng người một đang giơ lên, hai mắt mở to nói không ra lời. Nếu như nhìn kỹ, là có thể phát hiện giữa trán mỗi người bọn họ có một điểm đỏ, đó là dấu đạn.
Thuộc hạ của Lâm Phàm từ từ ngã xuống, bang bang vang dội, Lâm Phàm không hiểu mà xoay người nhìn phía sau, thấy người kia nằm trên đất, lại nhìn một điểm đỏ giữa trán, cả người nhất thời sợ hãi tới mức hai chân run lên, sắc mặt xám ngoét.
Những thuộc hạ này của hắn, dĩ nhiên cứ không tiếng động như vậy mà bị người giết, thậm chí ngay cả hắn một chút cảm giác cũng không có. Mà dấu đạn đỏ tươi này đều đã nói rõ đối phương chính là dùng súng hãm thanh.
Khó trách hắn lại không nghe thấy thanh âm, đoán chừng toàn bộ thuộc hạ trong viện này đều bị giết rồi.
Nghĩ tới đây, Lâm Phàm từ từ xoay người, mà hắn còn chưa xoay người lại, thì đã phát hiện trên đầu có một thứ lạnh như băng chỉa vào. Hơi ngẩng đầu lên nhìn, một cái súng lục đen nhánh đang chỉa ở trên đầu hắn.
Mà thuộc hạ mới vừa rồi của hắn, đã sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, đang bị người xách vào.
Người mới tới vừa dùng súng chỉ vào đầu Lâm Phàm, vừa đi vào trong nhà. Đi tới bên sofa, đem người xách ở trên tay ném một cái, sau đó ấn Lâm Phàm ngồi ở trên ghế sa lon, còn mình thì ngồi ở đối diện Lâm Phàm.
Các người đến tột cùng là ai? Lâm Phàm ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người con trai mặc áo đen đối diện, run rẩy mở miệng hỏi.
Hắn lục khắp cả trí nhớ, hình như không có đắc tội một người như thế. Người này đến tột cùng là xuất hiện thế nào, vì sao lại muốn mạng của hắn chứ.
Theo câu hỏi bật ra của Lâm Phàm, trong phòng xuất hiện nhiều người áo đen hơn, hơn nữa trong tay mỗi người đều xách theo thuộc hạ của hắn, nhìn dáng dấp bọn họ đều là bị người áo đen đánh ngất xỉu.
Cậu rốt cuộc là ai? Vì sao lại giết anh em tôi? Lâm Phàm nhìn thấy người áo đen không có trả lời vấn đề mới vừa rồi của hắn, vì thế hỏi lần nữa.
Lần này, hắn không còn sợ như thế nữa, bởi vì hắn nhìn ra được, những người áo đen này tạm thời còn chưa có ý định giết hắn.
Chỉ cần bọn họ không giết hắn, như vậy tất cả đều dễ xử lý.
Người áo đen ngồi ở phía sau Lâm Phàm không nói gì, chẳng qua là mang theo khinh bỉ mà nhìn Lâm Phàm một cái, sau đó im lặng.
Chỉ dựa vào hắn, mà cũng muốn biết bọn họ là ai, quả thực là nằm mơ. Mới vừa rồi nhìn thấy hắn bị dọa đến cái hình dạng đó, thì cũng biết tên này là thứ hèn nhát rồi.
/203
|