Nghe thấy lời nói của Phượng Như Ảnh, nụ cười trong mắt của Mộc Vân Phong càng đậm, cô đưa ánh mắt từ trên người của Ảnh Băng quay lại lên trên người của Phượng Như Ảnh, trong nháy mắt quay đầu, súng trong tay Ảnh Băng đã sớm lên trên tay của cô.
Ngắm nghía cây súng trong tay, ngẩng đầu chống lại con ngươi đen sâu của Phượng Như Ảnh, nửa đùa, nửa nghiêm trang nói: Không có làm cái gì, chỗ này không tệ, tôi tới tập hợp tham gia náo nhiệt thôi.”
Nhìn Mộc Vân Phong vuốt vuốt súng trên tay, mắt của Phượng Như Ảnh tối tăm, lại vẫn như cũ không biến sắc mà nhìn Mộc Vân Phong.
Lúc này, trong tay Ảnh Băng đã rỗng tuếch, đang nhìn chung quanh tìm súng của mình, xoay người nhìn lại, thì súng lại đang ở trên tay Mộc Vân Phong, nhất thời không bình tĩnh.
Cô? Nhìn súng trên tay mình dễ dàng chạy qua tay Mộc Vân Phong, Ảnh Băng kêu to lên, bộ dạng chỉ vào Mộc Vân Phong có vẻ muốn ăn thịt người.
Súng chính là tánh mạng của cậu, đương nhiên kỹ thuật bắn của cậu ở Ảnh môn tốt, không có súng cái gì cậu cũng không làm được. Nhưng bây giờ súng cậu yêu như tánh mạng lại chạy tới tay người khác, hơn nữa lại còn trước mặt nhiều người như vậy, điều này để cho mặt của cậu ở nơi nào.
Thế nào? A, cậu muốn lấy khẩu súng về? Mộc Vân Phong cầm súng của Ảnh Băng xoay chuyển ở trong tay, rồi nhẹ nhàng đưa tới trước mặt của Ảnh Băng.
Khi tay cậu ấy muốn sờ đến súng, thì lại nhanh chóng thu hồi. Ngay cả bóng dáng của súng Ảnh Băng cũng không có đụng đến được, tức giận tới mức giậm chân, chỉ vào mũi của Mộc Vân Phong giận đến mức nói không ra lời.
Tôi, tôi thế nào? Nói cho cậu biết, xưa nay tôi hận nhất chính là đừng lấy súng chỉa vào người của tôi, cho nên cây súng này thuộc về tôi. Giọng điệu của Mộc Vân Phong càng nói càng lạnh. Trong lúc cô nói chuyện, tay cũng không có nhàn rỗi, nhanh chóng hủy đi cây súng trong tay. Trong nháy mắt, một thanh súng lục rất tốt, tức thì biến thành mấy mảnh sắt vụn.
Một tiếng bịch, sắt vụn trong tay ném lên trên đất.
Nhìn súng yêu của mình biến thành một đống sắt vô dụng, nhất thời Ảnh Băng nổi trận lôi đình, giơ tay lên tấn công về phía Mộc Vân Phong.
Phượng Như Ảnh nhìn nụ cười trên mặt Mộc Vân Phong từ từ trở nên lạnh, nhìn cô biến một cây súng thượng hạng thành sắt vụn, nhìn Ảnh Băng ra tay với cô ta, trước sau vẫn không có nói một câu.
Chỉ là mắt nhìn về phía Mộc Vân Phong, lại càng sâu hơn.
Nhìn Ảnh Băng tấn công về phía mình, Mộc Vân Phong ngồi ở trên ghế sa lon, bất động như núi, thậm chí ngay cả lông mày cũng không động. Cứ như vậy nhìn thế tấn công của Ảnh Băng, mắt sắc bén như dao, đợi đến lúc tay của cậu ta đánh tới cách thân thể của mình chừng một tấc, thì mới ra tay cản lại thế tấn công của Ảnh Băng.
Nắm được tay của Ảnh Băng, để cho cậu ta không thể động đậy, đồng thời lời nói lạnh như băng vang lên: Đánh nhau với tôi, cậu vẫn không xứng.
Giọng nói ngông cuồng kiêu ngạo, khiến lông mày của Phượng Như Ảnh nhíu nhíu, mắt nhìn về phía Mộc Vân Phong nhiều hơn một chút.
Tay nhè nhẹ đưa lên, Ảnh Băng nhất thời bị đẩy cả người lảo đảo một cái. Ảnh Băng vội vàng ổn định thân hình, mắt lộ ra đỏ rực nhìn về phía Mộc Vân Phong.
Thân thể lại động muốn tiến lên, nhưng lại bị một câu của Phượng Như Ảnh chận lại: Ảnh Băng, lui ra. .
Cô là Hồng nhan? Phượng Như Ảnh nhìn về phía Mộc Vân Phong, không phải hỏi thăm, mà là nói khẳng định.
Không hổ là Phượng Môn chủ, ánh mắt này quả thật không tệ. Không sai, tôi chính là Hồng nhan. Thấy Phượng Như Ảnh nói ra thân phận của mình, Mộc Vân Phong tuyệt đối không ngoài ý muốn, thoải mái mà thừa nhận.
Xin hỏi cô đến đây là có ý gì, chắc không phải là vì muốn so tài với thuộc hạ của tôi đơn giản như vậy chứ. Phượng Như Ảnh hỏi. Theo anh biết, Hồng Nhan Các chưa bao giờ bắn tên mà không có mục đích. Tối nay nếu sát thủ số một của Hồng nhan cũng phái tới, thì là có nguyên nhân.
Nếu Phượng Môn chủ đã hỏi, tôi cũng không úp mở. Có người ra giá, muốn mạng của hắn. Lúc nói đến ‘ hắn ’, tay ngọc của Mộc Vân Phong chỉ vào Lâm Phàm cả người trầy da sứt thịt.
Ngắm nghía cây súng trong tay, ngẩng đầu chống lại con ngươi đen sâu của Phượng Như Ảnh, nửa đùa, nửa nghiêm trang nói: Không có làm cái gì, chỗ này không tệ, tôi tới tập hợp tham gia náo nhiệt thôi.”
Nhìn Mộc Vân Phong vuốt vuốt súng trên tay, mắt của Phượng Như Ảnh tối tăm, lại vẫn như cũ không biến sắc mà nhìn Mộc Vân Phong.
Lúc này, trong tay Ảnh Băng đã rỗng tuếch, đang nhìn chung quanh tìm súng của mình, xoay người nhìn lại, thì súng lại đang ở trên tay Mộc Vân Phong, nhất thời không bình tĩnh.
Cô? Nhìn súng trên tay mình dễ dàng chạy qua tay Mộc Vân Phong, Ảnh Băng kêu to lên, bộ dạng chỉ vào Mộc Vân Phong có vẻ muốn ăn thịt người.
Súng chính là tánh mạng của cậu, đương nhiên kỹ thuật bắn của cậu ở Ảnh môn tốt, không có súng cái gì cậu cũng không làm được. Nhưng bây giờ súng cậu yêu như tánh mạng lại chạy tới tay người khác, hơn nữa lại còn trước mặt nhiều người như vậy, điều này để cho mặt của cậu ở nơi nào.
Thế nào? A, cậu muốn lấy khẩu súng về? Mộc Vân Phong cầm súng của Ảnh Băng xoay chuyển ở trong tay, rồi nhẹ nhàng đưa tới trước mặt của Ảnh Băng.
Khi tay cậu ấy muốn sờ đến súng, thì lại nhanh chóng thu hồi. Ngay cả bóng dáng của súng Ảnh Băng cũng không có đụng đến được, tức giận tới mức giậm chân, chỉ vào mũi của Mộc Vân Phong giận đến mức nói không ra lời.
Tôi, tôi thế nào? Nói cho cậu biết, xưa nay tôi hận nhất chính là đừng lấy súng chỉa vào người của tôi, cho nên cây súng này thuộc về tôi. Giọng điệu của Mộc Vân Phong càng nói càng lạnh. Trong lúc cô nói chuyện, tay cũng không có nhàn rỗi, nhanh chóng hủy đi cây súng trong tay. Trong nháy mắt, một thanh súng lục rất tốt, tức thì biến thành mấy mảnh sắt vụn.
Một tiếng bịch, sắt vụn trong tay ném lên trên đất.
Nhìn súng yêu của mình biến thành một đống sắt vô dụng, nhất thời Ảnh Băng nổi trận lôi đình, giơ tay lên tấn công về phía Mộc Vân Phong.
Phượng Như Ảnh nhìn nụ cười trên mặt Mộc Vân Phong từ từ trở nên lạnh, nhìn cô biến một cây súng thượng hạng thành sắt vụn, nhìn Ảnh Băng ra tay với cô ta, trước sau vẫn không có nói một câu.
Chỉ là mắt nhìn về phía Mộc Vân Phong, lại càng sâu hơn.
Nhìn Ảnh Băng tấn công về phía mình, Mộc Vân Phong ngồi ở trên ghế sa lon, bất động như núi, thậm chí ngay cả lông mày cũng không động. Cứ như vậy nhìn thế tấn công của Ảnh Băng, mắt sắc bén như dao, đợi đến lúc tay của cậu ta đánh tới cách thân thể của mình chừng một tấc, thì mới ra tay cản lại thế tấn công của Ảnh Băng.
Nắm được tay của Ảnh Băng, để cho cậu ta không thể động đậy, đồng thời lời nói lạnh như băng vang lên: Đánh nhau với tôi, cậu vẫn không xứng.
Giọng nói ngông cuồng kiêu ngạo, khiến lông mày của Phượng Như Ảnh nhíu nhíu, mắt nhìn về phía Mộc Vân Phong nhiều hơn một chút.
Tay nhè nhẹ đưa lên, Ảnh Băng nhất thời bị đẩy cả người lảo đảo một cái. Ảnh Băng vội vàng ổn định thân hình, mắt lộ ra đỏ rực nhìn về phía Mộc Vân Phong.
Thân thể lại động muốn tiến lên, nhưng lại bị một câu của Phượng Như Ảnh chận lại: Ảnh Băng, lui ra. .
Cô là Hồng nhan? Phượng Như Ảnh nhìn về phía Mộc Vân Phong, không phải hỏi thăm, mà là nói khẳng định.
Không hổ là Phượng Môn chủ, ánh mắt này quả thật không tệ. Không sai, tôi chính là Hồng nhan. Thấy Phượng Như Ảnh nói ra thân phận của mình, Mộc Vân Phong tuyệt đối không ngoài ý muốn, thoải mái mà thừa nhận.
Xin hỏi cô đến đây là có ý gì, chắc không phải là vì muốn so tài với thuộc hạ của tôi đơn giản như vậy chứ. Phượng Như Ảnh hỏi. Theo anh biết, Hồng Nhan Các chưa bao giờ bắn tên mà không có mục đích. Tối nay nếu sát thủ số một của Hồng nhan cũng phái tới, thì là có nguyên nhân.
Nếu Phượng Môn chủ đã hỏi, tôi cũng không úp mở. Có người ra giá, muốn mạng của hắn. Lúc nói đến ‘ hắn ’, tay ngọc của Mộc Vân Phong chỉ vào Lâm Phàm cả người trầy da sứt thịt.
/203
|