Hừ, cô gái, thù này đã kết rồi, cô chờ đó cho tôi. Không ai có thể chọc Phượng Như Ảnh anh mà không trả giá thật lớn.
Phượng Như Ảnh anh là ai, từ lúc ra ngòai tới nay, vẫn chưa bao giờ bị người đùa giỡn ác như vậy, hơn nữa còn là phụ nữ.
Mặc dù lúc ấy anh rất bình tĩnh, hết sức bảo trì bình thản, nhưng cũng là để đến cuối bắt đối phương. Vốn là kế hoạch rất tốt, lại không nghĩ rằng đến cuối đã để cô gái kia chạy được.
Chuyện này nếu như truyền đi, vậy anh cũng không cần lăn lộn ở trên hắc đạo rồi.
Vừa lúc bắt đầu anh còn tưởng rằng vụ nổ này là do người khác làm, bây giờ suy nghĩ một chút căn bản chính là người của phe cô gái kia làm ra. Bằng không tại sao vụ nổ kia vừa vang lên, cô gái này thoát còn nhanh hơn thỏ, không chỉ có cô ta, ngay cả các cô gái khác chớp mắt cũng không thấy bóng dáng.
Cô gái này, tốt nhất đừng có rơi vào trong tay anh, bằng không, sẽ khiến cho cô ta mất mặt.
Phượng Như Ảnh âm thầm thề trong lòng, điếu thuốc cầm trong tay hung hăng dụi tắt, giống như vặn cổ cô gái đó vậy.
Vật đổi sao dời, bóng đêm thay đổi thành bình minh. Bầu trời từ từ sáng lên, cỏ xanh chứa giọt sương lẳng lặng nở rộ xinh đẹp thuộc về mình.
Cây cỏ lung lay, giọt sương lăn lộn, gió sớm thổi qua, mang theo mùi thơm thoang thoảng.
Ngoài phòng chim hót hoa thơm, bên trong nhà lười biếng nhàn tản.
Mộc Vân Phong đang ôm gối đầu ngủ say, gió mát từ cửa sổ thổi vào, thổi lên từng sợi tóc ở trên đầu cô, lộ ra vẻ mặt ngủ an tĩnh của cô ấy.
Người đang ở trong giấc mộng, nâng khóe miệng lên, lộ ra nụ cười thản nhiên, căn bản không nhìn ra cô ấy chính là sát thủ số một hồng nhan khiến trên hắc đạo nghe tiếng đã vỡ mật.
Tiếng chim hót càng ngày càng gần, truyền vào trong tai Mộc Vân Phong. Mộc Vân Phong hơi chuyển động thân thể, tỉnh lại trong bóng chiều, hơi híp mắt, ngửi hương hoa, nghe chim hót, chợt như giấc mộng.
Lấy tay gõ đầu mình một cái có phần hơi đau, tiếp tục híp mắt lại.
Đáng chết, tối hôm qua cô lại nằm mộng rồi, nằm mơ không chỉ thấy cha mẹ của mình, còn nằm mơ thấy người đàn lạnh lùng tàn khốc kia.
Nghĩ đến mặt người đàn ông lạnh lùng tàn khốc trong mộng và bộ dạng muốn giết mình, Mộc Vân Phong thầm mắng một tiếng.
Người đàn ông này, không phải là muốn giết mình thật chứ.
Mặc dù tối hôm qua cô đoạt người của anh ta, làm cho anh ta mất mặt, nhưng cũng không đáng giết người chứ.
Xem ra, sau này vẫn là cách xa người đàn ông lạnh lùng này một chút. Mặc dù không sợ anh ta, nhưng người đó cũng là một phiền toái.
Đối với phiền toái, Mộc Vân Phong cô từ trước đến giờ không thích.
Chậm chạp rời giường, rồi sau đó mặc quần áo tử tế.
Ra khỏi phòng, sớm đã có các chị em dậy sớm đang bận rộn trong phòng bếp. Một loạt mùi thơm bay tới, khiến người thèm ăn chảy nước miếng, khiến Mộc Vân Phong cảm thấy hạnh phúc không thôi.
Cô nhanh chóng rửa mặt, sau đó đi vào phòng bếp trước tiên rót cho mình ly sữa bò, và từ từ uống. Mắt lại nhìn thấy sắc trời càng ngày càng sáng, nghĩ tới hôm nay nên đi nói cho cha biết, kẻ thù thứ nhất cô đã giải quyết xong.
Nghĩ đến cha, trong mắt Mộc Vân Phong lóe lên vẻ dịu dàng. Nếu như cha vẫn còn sống, chắn mình sẽ là một công chúa nhỏ được mọi người thương yêu. Chỉ tiếc. . . . . .
Một tiếng thở dài từ bên môi tràn ra, rơi vào trong tia nắng ban mai.
Mộc Vân Phong ăn sáng xong, rồi lần nữa xuất hiện ở trong khu mộ, lần này cô không có mang theo hoa, mà là đi tay không, trực tiếp ngồi ở trước mộ Mộc Đồ.
Cả nửa ngày, cô đều không nói gì, chỉ ngồi như vậy, giống như muốn ngồi đến hết thời gian.
Ngồi mãi đến khi mệt mỏi, ngồi đến tê chân rồi, Mộc Vân Phong mới đỡ ngôi mộ từ từ đứng dậy. Sau đó hướng về phía hình Mộc Đồ và nói: Cha, con đã bắt đầu báo thù cho ngài, Lâm Phàm ngày hôm qua đã bị con giết rồi.
Sau khi nói xong, Mộc Vân Phong vẫn đứng ở trước mộ yên lặng chờ đợi, giống như đang đợi lời khen hoặc đáp lại của cha.
Nhưng đợi nửa ngày, trên núi vẫn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một luồng gió mát phất qua mặt của Mộc Vân Phong, phất qua người của cô, sau đó tan ở trong sắc trời sáng sớm.
Cô xoay người, và rời đi.
Phượng Như Ảnh anh là ai, từ lúc ra ngòai tới nay, vẫn chưa bao giờ bị người đùa giỡn ác như vậy, hơn nữa còn là phụ nữ.
Mặc dù lúc ấy anh rất bình tĩnh, hết sức bảo trì bình thản, nhưng cũng là để đến cuối bắt đối phương. Vốn là kế hoạch rất tốt, lại không nghĩ rằng đến cuối đã để cô gái kia chạy được.
Chuyện này nếu như truyền đi, vậy anh cũng không cần lăn lộn ở trên hắc đạo rồi.
Vừa lúc bắt đầu anh còn tưởng rằng vụ nổ này là do người khác làm, bây giờ suy nghĩ một chút căn bản chính là người của phe cô gái kia làm ra. Bằng không tại sao vụ nổ kia vừa vang lên, cô gái này thoát còn nhanh hơn thỏ, không chỉ có cô ta, ngay cả các cô gái khác chớp mắt cũng không thấy bóng dáng.
Cô gái này, tốt nhất đừng có rơi vào trong tay anh, bằng không, sẽ khiến cho cô ta mất mặt.
Phượng Như Ảnh âm thầm thề trong lòng, điếu thuốc cầm trong tay hung hăng dụi tắt, giống như vặn cổ cô gái đó vậy.
Vật đổi sao dời, bóng đêm thay đổi thành bình minh. Bầu trời từ từ sáng lên, cỏ xanh chứa giọt sương lẳng lặng nở rộ xinh đẹp thuộc về mình.
Cây cỏ lung lay, giọt sương lăn lộn, gió sớm thổi qua, mang theo mùi thơm thoang thoảng.
Ngoài phòng chim hót hoa thơm, bên trong nhà lười biếng nhàn tản.
Mộc Vân Phong đang ôm gối đầu ngủ say, gió mát từ cửa sổ thổi vào, thổi lên từng sợi tóc ở trên đầu cô, lộ ra vẻ mặt ngủ an tĩnh của cô ấy.
Người đang ở trong giấc mộng, nâng khóe miệng lên, lộ ra nụ cười thản nhiên, căn bản không nhìn ra cô ấy chính là sát thủ số một hồng nhan khiến trên hắc đạo nghe tiếng đã vỡ mật.
Tiếng chim hót càng ngày càng gần, truyền vào trong tai Mộc Vân Phong. Mộc Vân Phong hơi chuyển động thân thể, tỉnh lại trong bóng chiều, hơi híp mắt, ngửi hương hoa, nghe chim hót, chợt như giấc mộng.
Lấy tay gõ đầu mình một cái có phần hơi đau, tiếp tục híp mắt lại.
Đáng chết, tối hôm qua cô lại nằm mộng rồi, nằm mơ không chỉ thấy cha mẹ của mình, còn nằm mơ thấy người đàn lạnh lùng tàn khốc kia.
Nghĩ đến mặt người đàn ông lạnh lùng tàn khốc trong mộng và bộ dạng muốn giết mình, Mộc Vân Phong thầm mắng một tiếng.
Người đàn ông này, không phải là muốn giết mình thật chứ.
Mặc dù tối hôm qua cô đoạt người của anh ta, làm cho anh ta mất mặt, nhưng cũng không đáng giết người chứ.
Xem ra, sau này vẫn là cách xa người đàn ông lạnh lùng này một chút. Mặc dù không sợ anh ta, nhưng người đó cũng là một phiền toái.
Đối với phiền toái, Mộc Vân Phong cô từ trước đến giờ không thích.
Chậm chạp rời giường, rồi sau đó mặc quần áo tử tế.
Ra khỏi phòng, sớm đã có các chị em dậy sớm đang bận rộn trong phòng bếp. Một loạt mùi thơm bay tới, khiến người thèm ăn chảy nước miếng, khiến Mộc Vân Phong cảm thấy hạnh phúc không thôi.
Cô nhanh chóng rửa mặt, sau đó đi vào phòng bếp trước tiên rót cho mình ly sữa bò, và từ từ uống. Mắt lại nhìn thấy sắc trời càng ngày càng sáng, nghĩ tới hôm nay nên đi nói cho cha biết, kẻ thù thứ nhất cô đã giải quyết xong.
Nghĩ đến cha, trong mắt Mộc Vân Phong lóe lên vẻ dịu dàng. Nếu như cha vẫn còn sống, chắn mình sẽ là một công chúa nhỏ được mọi người thương yêu. Chỉ tiếc. . . . . .
Một tiếng thở dài từ bên môi tràn ra, rơi vào trong tia nắng ban mai.
Mộc Vân Phong ăn sáng xong, rồi lần nữa xuất hiện ở trong khu mộ, lần này cô không có mang theo hoa, mà là đi tay không, trực tiếp ngồi ở trước mộ Mộc Đồ.
Cả nửa ngày, cô đều không nói gì, chỉ ngồi như vậy, giống như muốn ngồi đến hết thời gian.
Ngồi mãi đến khi mệt mỏi, ngồi đến tê chân rồi, Mộc Vân Phong mới đỡ ngôi mộ từ từ đứng dậy. Sau đó hướng về phía hình Mộc Đồ và nói: Cha, con đã bắt đầu báo thù cho ngài, Lâm Phàm ngày hôm qua đã bị con giết rồi.
Sau khi nói xong, Mộc Vân Phong vẫn đứng ở trước mộ yên lặng chờ đợi, giống như đang đợi lời khen hoặc đáp lại của cha.
Nhưng đợi nửa ngày, trên núi vẫn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một luồng gió mát phất qua mặt của Mộc Vân Phong, phất qua người của cô, sau đó tan ở trong sắc trời sáng sớm.
Cô xoay người, và rời đi.
/203
|