Tôi nói. . . Mộc Vân Phong vừa mới mở miệng nói được hai chữ, thì dừng lại Thôi, cậu sửa sang tài liệu lại cho tôi đi, tự tôi xem là được rồi.
Được Mặt của Hỏa hơi đỏ lên, và đi ra ngoài. Ra đến cửa, lại quay đầu nhìn về phía Mộc Vân Phong ở bên trong, sắc mặt hơi biến thành nóng.
Thế nào? Lại háo sắc rồi? Ngữ thấy cái dạng kia của Hỏa, thì lấy tay đụng cánh tay của cô ấy một cái, trên mặt tràn đầy ý nhạo báng.
Còn cười nữa, cẩn thận tôi vạch mặt hoa của cậu. Hỏa nhìn thấy Ngữ nhạo báng mình, thì giương nanh múa vuốt cảnh cáo. Hừ, lúc này chỉ biết giễu cợt cô, đến phiên họ thì còn không phải như vậy sao.
Điều này có thể nói sức quyến rũ của lão đại mình quá lớn, nam nữ đều xơi.
Ha ha Thấy dáng vẻ thẹn quá thành giận này của Hỏa, nhất thời Ngữ không có chút hình tượng nào mà phá lên cười. Khiến cho các chị em khác trong phòng làm việc cũng lắc đầu bật cười không dứt.
Loại tiết mục này họ thấy đã nhiều rồi, hai người bọn họ thường trêu ghẹo đối phương lẫn nhau.
Không để ý tới Ngữ nữa Hỏa nhanh chóng đi tới trước bàn làm việc mình, mở tư liệu về buổi đấu giá đồ cổ của Hồng bang sửa sang lại thật tốt, để đưa cho Mộc Vân Phong.
Mộc Vân Phong nhận lấy tài liệu, rồi nhanh chóng xem.
Tập đoàn Hồng thị, cũng chính là Hồng bang, ngày mười tám tháng năm nhà triển lãm Hồng Vũ ở thành phố B, cử hành bán đấu giá đồ cổ. Nhà triển lãm Hồng Vũ là nhà triển lãm lớn nhất ở thành phố B cũng là nơi có các biện pháp bảo an tốt nhất. Nó cũng là một trong những sản nghiệp của Hồng Bang, thành lập vào năm năm trước.
Năm năm trước, Hồng bang bắt đầu dời tổng bộ từ thành phố A đến thành phố B công nghiệp có vẻ khá phát đạt, một là vì sản nghiệp cần tẩy trắng, hai cũng là vì bọn họ mặc dù đã diệt đối thủ Thanh bang. Nhưng một vài phần tử Thanh bang tránh được một kiếp, mỗi ngày đều chạy tới trả thù.
Những thế lực còn sót lại của Thanh bang, bọn họ cũng không sợ chết, nên cái gì cũng có thể làm được. Mặc dù số người không nhiều, nhưng mỗi ngày cũng không ngừng gây phiền hà khắp nơi cho Hồng bang, cũng quậy Hồng bang đến gà chó không yên. Khiến Hồng bang nhức đầu không dứt, chẳng thể đề phòng.
Lúc này bang phái mới di chuyển rời khỏi thành phố A đến thành phố B gần đây.
Trải qua năm năm phát triển, tập đoàn Hồng thị nghiễm nhiên thành công ty đầu rồng của thành phố B, sản nghiệp phía dưới cũng nhiều không kể xiết.
Dịch vụ, giải trí, thậm chí ngay cả lĩnh vực sản xuất cũng có liên quan đến.
Mà Tổng giám đốc Hồng Bưu của tập đoàn Hồng thị cũng là nhà kinh doanh hiếm thấy, Hồng thị có thể nói phát triển không ngừng ở trên tay hắn ta. Buổi đấu giá lần này cũng là một tay hắn ta tổ chức, bán đấu giá là vài món dụng cụ bằng đồng của đời Thương Chu một đôi ngọc con rồng và chim phượng hoàng của Đường triều, cùng một vài món đồ sứ.
Khi Mộc Vân Phong thấy một đôi ngọc trắng tinh không tỳ vết này thì không dời mắt được. Đôi ngọc kia quá đẹp, phía trên có khắc rồng phượng trông rất sống động, giống như thật, Long Đằng thiên hạ, Phượng Tường Phi Thiên. 龙腾天下, 凤翔飞天.
Nhìn đôi ngọc này, một ý niệm thoáng qua ở trong óc của cô. Về sau, chỉ thấy cặp mắt cô híp lại, hơi nở nụ cười.
Chỉ thấy cô cầm điện thoại trên bàn lên, gọi một cú điện thoại ra ngoài: Mai, giúp tôi đặt vé máy bay buổi sáng ngày mai đi thành phố B.
Vâng Mai đáp lời nhẹ nhàng, ghi xuống cuốn sổ ở bên cạnh.
Lão đại muốn đi thành phố B? Vừa đúng lúc Hỏa đến tìm Mai có chuyện nên thấy Mai ghi chép lên cuốn sổ, trong lòng liền hiểu rõ, nhưng vừa nhìn thấy chỉ đặt một vé máy bay thì lại không hiểu mà hỏi: Chị ấy chỉ nói đặt một vé máy bay?
Dĩ nhiên, chị ấy đi một mình mà. Mai lên tiếng ra vẻ chuyện đương nhiên, chỉ là bộ dạng không thể tin được của Hỏa làm cho cô có chút kỳ quái.
Không phải là. . . . . . Hỏa không có ở lại giải thích với Mai, vội vã rời đi ngay cả mục đích mình đến tìm Mai cũng quên, mà đi tìm Mộc Vân Phong.
Được Mặt của Hỏa hơi đỏ lên, và đi ra ngoài. Ra đến cửa, lại quay đầu nhìn về phía Mộc Vân Phong ở bên trong, sắc mặt hơi biến thành nóng.
Thế nào? Lại háo sắc rồi? Ngữ thấy cái dạng kia của Hỏa, thì lấy tay đụng cánh tay của cô ấy một cái, trên mặt tràn đầy ý nhạo báng.
Còn cười nữa, cẩn thận tôi vạch mặt hoa của cậu. Hỏa nhìn thấy Ngữ nhạo báng mình, thì giương nanh múa vuốt cảnh cáo. Hừ, lúc này chỉ biết giễu cợt cô, đến phiên họ thì còn không phải như vậy sao.
Điều này có thể nói sức quyến rũ của lão đại mình quá lớn, nam nữ đều xơi.
Ha ha Thấy dáng vẻ thẹn quá thành giận này của Hỏa, nhất thời Ngữ không có chút hình tượng nào mà phá lên cười. Khiến cho các chị em khác trong phòng làm việc cũng lắc đầu bật cười không dứt.
Loại tiết mục này họ thấy đã nhiều rồi, hai người bọn họ thường trêu ghẹo đối phương lẫn nhau.
Không để ý tới Ngữ nữa Hỏa nhanh chóng đi tới trước bàn làm việc mình, mở tư liệu về buổi đấu giá đồ cổ của Hồng bang sửa sang lại thật tốt, để đưa cho Mộc Vân Phong.
Mộc Vân Phong nhận lấy tài liệu, rồi nhanh chóng xem.
Tập đoàn Hồng thị, cũng chính là Hồng bang, ngày mười tám tháng năm nhà triển lãm Hồng Vũ ở thành phố B, cử hành bán đấu giá đồ cổ. Nhà triển lãm Hồng Vũ là nhà triển lãm lớn nhất ở thành phố B cũng là nơi có các biện pháp bảo an tốt nhất. Nó cũng là một trong những sản nghiệp của Hồng Bang, thành lập vào năm năm trước.
Năm năm trước, Hồng bang bắt đầu dời tổng bộ từ thành phố A đến thành phố B công nghiệp có vẻ khá phát đạt, một là vì sản nghiệp cần tẩy trắng, hai cũng là vì bọn họ mặc dù đã diệt đối thủ Thanh bang. Nhưng một vài phần tử Thanh bang tránh được một kiếp, mỗi ngày đều chạy tới trả thù.
Những thế lực còn sót lại của Thanh bang, bọn họ cũng không sợ chết, nên cái gì cũng có thể làm được. Mặc dù số người không nhiều, nhưng mỗi ngày cũng không ngừng gây phiền hà khắp nơi cho Hồng bang, cũng quậy Hồng bang đến gà chó không yên. Khiến Hồng bang nhức đầu không dứt, chẳng thể đề phòng.
Lúc này bang phái mới di chuyển rời khỏi thành phố A đến thành phố B gần đây.
Trải qua năm năm phát triển, tập đoàn Hồng thị nghiễm nhiên thành công ty đầu rồng của thành phố B, sản nghiệp phía dưới cũng nhiều không kể xiết.
Dịch vụ, giải trí, thậm chí ngay cả lĩnh vực sản xuất cũng có liên quan đến.
Mà Tổng giám đốc Hồng Bưu của tập đoàn Hồng thị cũng là nhà kinh doanh hiếm thấy, Hồng thị có thể nói phát triển không ngừng ở trên tay hắn ta. Buổi đấu giá lần này cũng là một tay hắn ta tổ chức, bán đấu giá là vài món dụng cụ bằng đồng của đời Thương Chu một đôi ngọc con rồng và chim phượng hoàng của Đường triều, cùng một vài món đồ sứ.
Khi Mộc Vân Phong thấy một đôi ngọc trắng tinh không tỳ vết này thì không dời mắt được. Đôi ngọc kia quá đẹp, phía trên có khắc rồng phượng trông rất sống động, giống như thật, Long Đằng thiên hạ, Phượng Tường Phi Thiên. 龙腾天下, 凤翔飞天.
Nhìn đôi ngọc này, một ý niệm thoáng qua ở trong óc của cô. Về sau, chỉ thấy cặp mắt cô híp lại, hơi nở nụ cười.
Chỉ thấy cô cầm điện thoại trên bàn lên, gọi một cú điện thoại ra ngoài: Mai, giúp tôi đặt vé máy bay buổi sáng ngày mai đi thành phố B.
Vâng Mai đáp lời nhẹ nhàng, ghi xuống cuốn sổ ở bên cạnh.
Lão đại muốn đi thành phố B? Vừa đúng lúc Hỏa đến tìm Mai có chuyện nên thấy Mai ghi chép lên cuốn sổ, trong lòng liền hiểu rõ, nhưng vừa nhìn thấy chỉ đặt một vé máy bay thì lại không hiểu mà hỏi: Chị ấy chỉ nói đặt một vé máy bay?
Dĩ nhiên, chị ấy đi một mình mà. Mai lên tiếng ra vẻ chuyện đương nhiên, chỉ là bộ dạng không thể tin được của Hỏa làm cho cô có chút kỳ quái.
Không phải là. . . . . . Hỏa không có ở lại giải thích với Mai, vội vã rời đi ngay cả mục đích mình đến tìm Mai cũng quên, mà đi tìm Mộc Vân Phong.
/203
|