Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong không còn như đưa đám nữa, nhanh chóng chạy trốn lần nữa.
Phượng Như Ảnh chạy phía trước nhìn thấy lời nói của mình có tác dụng nên nở nụ cười, trên mặt kéo ra một nụ cười thản nhiên, đáng tiếc lúc này đang là ban đêm, Mộc Vân Phong lại ở phía sau anh. Nếu như Mộc Vân Phong thấy nụ cười lúc này của Phượng Như Ảnh, nhất định sẽ nói một tiếng Yêu nghiệt
Mộc Vân Phong chạy theo Phượng Như Ảnh qua một đường lại một đường nữa, nhưng vẫn không nhìn thấy cửa ra ở đâu. Trong lòng buồn bực ghê gớm.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phượng Như Ảnh, giống như muốn bắn mấy phát cho rách ra. Cô cảm thấy Phượng Như Ảnh lừa mình, nhưng lại không thể làm gì đối phương.
Mộc Vân Phong càng nghĩ càng buồn bực, rốt cuộc cũng ngừng lại. Cô không còn mù quáng chạy theo Phượng Như Ảnh nữa, mà dừng bước lại, nhanh chóng quan sát hoàn cảnh vị trí của mình, nhìn xem có thể mượn thứ gì đó chạy thoát được hay không.
Giương mắt nhìn hai bên trái phải mình, mặc dù là ở trong màn đêm, nhưng Mộc Vân Phong vẫn thấy rõ, hai bên trái phải này là bức tường rất cao.
Gạch men sứ này bóng loáng như gương dán ở trên tường, để cho cô muốn mượn lực cũng không được. Chớ đừng nói chi tới mặt tường cao này cho dù là cô muốn nhảy lên, cũng không đạt tới vị trí cửa sổ đặt ở trên đỉnh đầu này.
Đi lên phía trước nhìn nữa, trước mặt ngoại trừ một bức tường, căn bản là không có đường. Khiến cho cô không hiểu là, Phượng Như Ảnh vẫn đang chạy hướng tới bức tường kia.
Nhìn thẳng vào người phía trước, Mộc Vân Phong chỉ hỏi: Phượng Như Ảnh, anh đang chạy đi đâu?
Phượng Như Ảnh không để ý đến Mộc Vân Phong, cũng không nói gì, chỉ ra sức chạy về phía trước. Cho đến khi chạy tới bức tường trước mặt, thì lúc này mới ngừng lại hít thở, rồi liếc nhìn Mộc Vân Phong vẫn đứng tại chỗ, không nói hai lời, nhẹ nhàng nhảy thân thể lên, sau đó chân chạm nhẹ lên tường một chút, người cũng nhảy lên tới.
Phượng Như Ảnh nhảy nhẹ mấy cái, đã đứng ở đầu tường, giống như thiên thần quan sát Mộc Vân Phong phía dưới.
Nhìn động tác của Phượng Như Ảnh, nhìn anh đứng ở trên đầu tường, ánh sáng trong mắt Mộc Vân Phong chợt lóe lên, trong lòng mừng rỡ, lập tức không hề nghĩ ngợi, mà chạy về phía trước.
Cô đang suy nghĩ, nếu Phượng Như Ảnh có thể lên được, như vậy thì mình cũng có thể lên.
Mấy bước đã chạy đến vị trí mới vừa rồi Phượng Như Ảnh đứng, Mộc Vân Phong nhìn bức tường cao ngăn ở trước mặt mình, mừng rỡ biến mất, tim nhất thời lạnh lẽo.
Tường rào cao mấy mét này muốn cô lên thế nào đây, nếu như đổi lại là cô đi thi hành nhiệm vụ, mang đầy đủ trang bị, thì đó là một chuyện nhỏ, nhưng lần này, cô vì muốn cho chị em trong Các yên tâm, nên không mang cái gì cả.
Như vậy tay không trống rỗng, cô căn bản là không thể lên được. Mặc dù mới vừa rồi cô thấy Phượng Như Ảnh lên rất dễ dàng, cô cho rằng mình cũng có thể đi lên.
Nhưng bây giờ. . . . . . Ai. . . . . .
Nhìn bức tường cao này nửa ngày, Mộc Vân Phong cũng không có động tác kế tiếp.
Phượng Như Ảnh đứng ở trên tường, nhìn Mộc Vân Phong đứng ngốc ở đó, trong lòng hơi nổi nóng. Bây giờ chạy trối chết là quan trọng nhất, cô gái này ngược lại, lại đứng yên ở chân tường chứ.
Chẳng lẽ cô ấy không biết đám bảo vệ kia đã đuổi kịp đến đường này à, sẽ lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ sao?
Đôi mắt sắc bén của Phượng Như Ảnh mang theo ý buồn bực, hung hăng trợn mắt nhìn thẳng vào Mộc Vân Phong đang nhìn chằm chằm vào bức tường không biết đang nghĩ cái gì và phẫn nộ nói: Đi lên, đưa tay cho tôi.
Nghe lời nói của Phượng Như Ảnh, lại nhìn thấy anh vươn bàn tay ra. Mộc Vân Phong bỗng không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác mà nhìn anh.
Không muốn chết thì nhanh chút. Phượng Như Ảnh liếc mắt nhìn bộ dạng ngây ngô của Mộc Vân Phong, lại nhìn nhân viên bảo vệ cách bọn họ chưa đầy trăm mét, có chút vội, và hướng về phía cô rống to.
A bị Phượng Như Ảnh rống, Mộc Vân Phong rốt cuộc cũng đã tỉnh hồn lại, liếc nhìn nhân viên bảo vệ càng lúc càng gần, thì hướng về phía tường nhảy lên.
Phượng Như Ảnh chạy phía trước nhìn thấy lời nói của mình có tác dụng nên nở nụ cười, trên mặt kéo ra một nụ cười thản nhiên, đáng tiếc lúc này đang là ban đêm, Mộc Vân Phong lại ở phía sau anh. Nếu như Mộc Vân Phong thấy nụ cười lúc này của Phượng Như Ảnh, nhất định sẽ nói một tiếng Yêu nghiệt
Mộc Vân Phong chạy theo Phượng Như Ảnh qua một đường lại một đường nữa, nhưng vẫn không nhìn thấy cửa ra ở đâu. Trong lòng buồn bực ghê gớm.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phượng Như Ảnh, giống như muốn bắn mấy phát cho rách ra. Cô cảm thấy Phượng Như Ảnh lừa mình, nhưng lại không thể làm gì đối phương.
Mộc Vân Phong càng nghĩ càng buồn bực, rốt cuộc cũng ngừng lại. Cô không còn mù quáng chạy theo Phượng Như Ảnh nữa, mà dừng bước lại, nhanh chóng quan sát hoàn cảnh vị trí của mình, nhìn xem có thể mượn thứ gì đó chạy thoát được hay không.
Giương mắt nhìn hai bên trái phải mình, mặc dù là ở trong màn đêm, nhưng Mộc Vân Phong vẫn thấy rõ, hai bên trái phải này là bức tường rất cao.
Gạch men sứ này bóng loáng như gương dán ở trên tường, để cho cô muốn mượn lực cũng không được. Chớ đừng nói chi tới mặt tường cao này cho dù là cô muốn nhảy lên, cũng không đạt tới vị trí cửa sổ đặt ở trên đỉnh đầu này.
Đi lên phía trước nhìn nữa, trước mặt ngoại trừ một bức tường, căn bản là không có đường. Khiến cho cô không hiểu là, Phượng Như Ảnh vẫn đang chạy hướng tới bức tường kia.
Nhìn thẳng vào người phía trước, Mộc Vân Phong chỉ hỏi: Phượng Như Ảnh, anh đang chạy đi đâu?
Phượng Như Ảnh không để ý đến Mộc Vân Phong, cũng không nói gì, chỉ ra sức chạy về phía trước. Cho đến khi chạy tới bức tường trước mặt, thì lúc này mới ngừng lại hít thở, rồi liếc nhìn Mộc Vân Phong vẫn đứng tại chỗ, không nói hai lời, nhẹ nhàng nhảy thân thể lên, sau đó chân chạm nhẹ lên tường một chút, người cũng nhảy lên tới.
Phượng Như Ảnh nhảy nhẹ mấy cái, đã đứng ở đầu tường, giống như thiên thần quan sát Mộc Vân Phong phía dưới.
Nhìn động tác của Phượng Như Ảnh, nhìn anh đứng ở trên đầu tường, ánh sáng trong mắt Mộc Vân Phong chợt lóe lên, trong lòng mừng rỡ, lập tức không hề nghĩ ngợi, mà chạy về phía trước.
Cô đang suy nghĩ, nếu Phượng Như Ảnh có thể lên được, như vậy thì mình cũng có thể lên.
Mấy bước đã chạy đến vị trí mới vừa rồi Phượng Như Ảnh đứng, Mộc Vân Phong nhìn bức tường cao ngăn ở trước mặt mình, mừng rỡ biến mất, tim nhất thời lạnh lẽo.
Tường rào cao mấy mét này muốn cô lên thế nào đây, nếu như đổi lại là cô đi thi hành nhiệm vụ, mang đầy đủ trang bị, thì đó là một chuyện nhỏ, nhưng lần này, cô vì muốn cho chị em trong Các yên tâm, nên không mang cái gì cả.
Như vậy tay không trống rỗng, cô căn bản là không thể lên được. Mặc dù mới vừa rồi cô thấy Phượng Như Ảnh lên rất dễ dàng, cô cho rằng mình cũng có thể đi lên.
Nhưng bây giờ. . . . . . Ai. . . . . .
Nhìn bức tường cao này nửa ngày, Mộc Vân Phong cũng không có động tác kế tiếp.
Phượng Như Ảnh đứng ở trên tường, nhìn Mộc Vân Phong đứng ngốc ở đó, trong lòng hơi nổi nóng. Bây giờ chạy trối chết là quan trọng nhất, cô gái này ngược lại, lại đứng yên ở chân tường chứ.
Chẳng lẽ cô ấy không biết đám bảo vệ kia đã đuổi kịp đến đường này à, sẽ lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ sao?
Đôi mắt sắc bén của Phượng Như Ảnh mang theo ý buồn bực, hung hăng trợn mắt nhìn thẳng vào Mộc Vân Phong đang nhìn chằm chằm vào bức tường không biết đang nghĩ cái gì và phẫn nộ nói: Đi lên, đưa tay cho tôi.
Nghe lời nói của Phượng Như Ảnh, lại nhìn thấy anh vươn bàn tay ra. Mộc Vân Phong bỗng không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác mà nhìn anh.
Không muốn chết thì nhanh chút. Phượng Như Ảnh liếc mắt nhìn bộ dạng ngây ngô của Mộc Vân Phong, lại nhìn nhân viên bảo vệ cách bọn họ chưa đầy trăm mét, có chút vội, và hướng về phía cô rống to.
A bị Phượng Như Ảnh rống, Mộc Vân Phong rốt cuộc cũng đã tỉnh hồn lại, liếc nhìn nhân viên bảo vệ càng lúc càng gần, thì hướng về phía tường nhảy lên.
/203
|