Chỉ thấy một người cảnh sát dáng người cao lớn đứng ở trước xe của các cô, ra hiệu bảo Lan hạ kiếng xe xuống để tiến hành kiểm tra theo thông lệ. Mà cách đó không xa một xe cảnh sát đang đậu lại, đèn báo hiệu trên mui xe đang phát ra thứ ánh sáng màu đỏ hồng, thật là chói mắt. Vài tên cớm đang đứng cạnh xe cảnh sát tiến hành chặn các xe đang chạy đến.
Quay cửa kính xe xuống, ánh mắt của tên cớm nhìn lướt qua khuôn mặt của bốn người các cô, Hỏa cười ngọt ngao với tên cảnh sát kia, giả vờ như không hiểu hỏi: Đồng chí cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ở bên ngoài tên cảnh sát đưa đôi mắt dò xét về phía Hỏa vừa hỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của cô, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, khuôn mặt nghiêm nghị thoáng cái trở nên nhu hòa nói: Các cô vừa từ nơi khác đến à?
Làm sao anh biết được vậy? Hỏa trưng ra khuôn mặt tươi cười, làm ra bộ dáng kinh ngạc và giọng thán phục nói với tên cảnh sát đứng bên ngoài.
Tôi nhìn ra được chứ sao. Vừa nghe giọng nói thán phục của Hỏa, tên cảnh sát bên ngoài rất cao hứng, bộ dáng tràn đầy tự tin.
Điều này cũng có thể nhìn ra sao? Anh thật lợi hại nha. Hỏa chớp chớp đôi mắt linh động của cô ấy lại mang theo vẻ mơ màng, sùng bái nhìn tên cảnh sát bên ngoài.
Rất đơn giản, đừng quên tôi là cảnh sát. Sáng sớm các cô đã bắt taxi từ sân bay mà đến đây, vốn là hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra cả, chỉ bằng vào điểm này là có thể nhìn ra mấy người các cô từ nơi khác tới. Tên cảnh sát nghe được lời tán thưởng của Hỏa, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, phân tích quan sát của mình cho các cô nghe.
Anh thật không hỗ danh là cảnh sát, thật lợi hại. Đúng rồi, anh còn chưa có nói cho tôi biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì đấy. Vì sao mới sáng sớm các anh đứng gác ở chổ này cực khổ như vậy. Hỏa một mặt lấy lòng tên cảnh sát, một mặt đưa vấn đề kia vòng trở lại.
Về vấn đề này, cô xem tin tức thành phố sẽ biết. Tên cảnh sát nói, phía sau lại có một chiếc xe chạy tới, hắn nhìn Hỏa cười cười, sau đó bước đến chiếc xe phía sau.
Hỏa quay đầu trở vào trong xe, Lan nổ máy xe chạy về hướng khách sạn.
Các cậu thấy thế nào? Hỏa quay đầu thấy mấy người bên trong xe vẫn không lên tiếng, nên hỏi. Rất dễ nhận thấy, hành động của lão đại mình lần này thật là ầm ĩ, đoán chừng tất cả cảnh sát của thành phố B lập tức hành động. Dưới tình huống này cho dù Mộc Vân Phong muốn rời đi, đoán chừng cũng không dễ dàng. Bọn họ nhất định sẽ ở các giao lộ, những nơi như sân bay và nhà ga để tiến hành giám sát chặt chẽ.
Chỉ cần bọn họ xuất hiện, lập tức cũng sẽ bị cảnh sát phát hiện.
Xem ra lúc này lão đại gặp phiền toái lớn rồi. Mai nói giọng nhàn nhạt, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ chổ mấy tên cảnh sát đang bận rộn. Trong lòng từ từ lo lắng. Lão đại của bọn họ rất lợi hại, nhưng hiện tại đang đối mặt với toàn bộ cảnh sát của thành phố B, lúc này xem ra lành ít dữ nhiều.
Chúng ta nhanh về khách sạn để bàn bạc cách đối phó một chút, tốt nhất là có thể liên lạc được với lão đại, biết tình trạng bây giờ của chị ấy chúng ta mới có thể tiến hành hổ trợ tốt hơn được. Ngữ lo lắng ngổn ngang nói. Bắt đầu từ tối hôm qua, cho đến bây giờ họ vẫn không có liên lạc được với Mộc Vân Phong, cuối cùng không biết hiện tại chị ấy thế nào rồi.
Cô lo lắng Mộc Vân Phong đã xảy ra chuyện, hoặc là đã để tai nghe không dây lại khách sạn rồi. Cho nên họ quyết định đến khách sạn Mộc Vân Phong đã ở trước, chính là muốn xác định tai nghe không dây có ở trên người Mộc Vân Phong hay không.
Cô không dám tưởng tượng, nếu như tai nghe không dây không có ở khách sạn mà ở trên người Mộc Vân Phong nhưng không có trả lời lại, sẽ làm cho mấy người các cô lo lắng đến cỡ nào.
Xe chạy như bay trên con đường lớn, lập tức đến khách sạn Gia Hưng nơi Mộc Vân Phong đã ở. Mấy người tiến vào khách sạn, thuê căn phòng bên cạnh phòng của Mộc Vân Phong.
/203
|