Editor: Thoa Xù
Tránh ra, để anh xem xem. Hồng Thanh tiến lên một bước, đưa tay kéo cậu trai trẻ về phía sau lưng mình, đứng ở mũi thuyền. Cảnh tượng phía trước mắt đập ngay vào mắt anh ta, một cô gái xinh đẹp nằm ngang trên mặt sông, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, ngay cả sắc môi vốn phải là đỏ hồng, cũng đã tái nhợt thiếu sức sống, mà trên trán đang ứa ra vết máu.
Một mái tóc đen nhánh rối tung xõa ra, dập dềnh trên mặt nước, đã sớm mất đi vẻ sáng bóng nên có, có vẻ đã bị nước sông vẩn đục nhuộm thành màu ố vàng. Trên người cô gái quần áo vốn phải là màu trắng nhạt, bị nước sông ngâm nên mất đi sắc màu vốn có, biến thành màu vàng nhạt.
Anh Thanh, anh nói cô gái này đã chết chưa? Lúc Hồng Thanh quan sát cô gái dưới nước, cậu trai trẻ lại xông tới, thấy cô gái, lại nhìn Hồng Thanh một chút.
Chết hay chưa, vớt lên xem qua sẽ biết. Hồng Thanh nghe cậu thanh niên nói, sau đó lên tiếng. Cho dù người này không phải là người bọn họ muốn tìm, nhưng được gặp phải bọn họ, cũng không phải không để ý tới đạo lý. Cho dù cô gái này chết rồi, cũng muốn vớt lên xem qua mới biết được.
Ngộ nhỡ cô gái này chưa chết, cũng coi như bọn họ làm chuyện tốt, không phải sao?
Nghĩ tới đây, Hồng Thanh hướng về thuyền nhỏ hô to một tiếng: Cử ra một người, nhảy xuống vớt cô gái này lên .
Rất nhanh, một thanh niên cao lớn bước ra từ trong thuyền nhỏ, đi tới mũi thuyền đứng bên cạnh Hồng Thanh, chờ chỉ thị của anh.
Cậu và cậu ta đi xuống vớt người lên. Hồng Thanh vừa nói với cậu thanh niên cao lớn mới ra, vừa chỉ vào cậu trai trẻ.
Anh Thanh, không thể nào, anh kêu em xuống đó vớt? Cậu trai trẻ vừa thấy Hồng Thanh chỉ cậu ta, gương mặt nhất thời như trái khổ qua, mắt nhìn Hồng Thanh đầy ý van xin khổ sở, giống như đang nói: Anh Thanh, em có thể không xuống được không.
Không phải cậu, chẳng lẽ là anh sao? Hồng Thanh liếc cậu trai trẻ một cái, trực tiếp bỏ qua vẻ cầu xin trong mắt cậu ta.
Có thể không đi được không? Cậu trai trẻ buồn bã nhìn Hồng Thanh lần nữa, hi vọng anh có thể thay đổi chủ ý. Nói thật, cậu ta sợ, mặc dù người con gái dưới nước rất xinh đẹp, cho dù dập dềnh trong nước cũng rất đẹp mắt, nhưng cậu ta thật sự không muốn xuống đó.
Ai biết cô đã chết hay chưa, nếu như không chết thì tốt, nhưng ngộ nhỡ chết rồi, cậu ta đi xuống chạm vào thân thể của cô, nói không chừng cô liền biến thành nữ quỷ tìm đến cậu ta gây phiền toái.
Ít nói nhảm, tốc độ nhanh một chút. Hồng Thanh lướt mắt nhìn cậu trai trẻ, trên mặt có vẻ không kiên nhẫn. Hiện tại vớt người lên quan trọng hơn, nhưng anh thấy thuyền của lão đại đã tới rồi.
Chờ một lát, không cần kinh động đến lão đại, còn chưa vớt được người lên, như vậy không tránh khỏi bị giáo huấn. Không sai, là một thành viên có thâm niên của Hồng bang, anh cũng không muốn bị trách mắng.
Thấy vẻ mặt Hồng Thanh sa sầm, cậu trai trẻ biết có nói gì nữa cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống nước cùng với người thanh niên cao to. Hai người đến gần cô gái đang trôi trong nước, đưa tay đỡ lấy lưng của cô, cảm giác được sự mềm mại truyền tới bên người, cậu trai trẻ thở phào nhẹ nhõm. Thầm nói: chưa chết là tốt rồi.
Hai người nhanh chóng đặt cô gái lên trên thuyền nhỏ, đặt ở trên boong thuyền, Hồng Thanh tự mình bước đến, lấy tay thử hơi thở của cô gái, cảm thấy được hơi thở yếu ớt của cô gái này, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó trước cái nhìn chăm chú của hai tên đàn em, đôi tay đặt ở trên ngực cô gái, bắt đầu chậm rãi ấn xuống. Một cái hai cái, mấy lần như vậy, trong miệng cô gái phun ra toàn là nước.
Được rồi, khiêng cô ấy vào trong đi. Thấy cô ấy đã phun nước ra, Hồng Thanh đứng lên phân phó, rồi tự mình lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
Tránh ra, để anh xem xem. Hồng Thanh tiến lên một bước, đưa tay kéo cậu trai trẻ về phía sau lưng mình, đứng ở mũi thuyền. Cảnh tượng phía trước mắt đập ngay vào mắt anh ta, một cô gái xinh đẹp nằm ngang trên mặt sông, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, ngay cả sắc môi vốn phải là đỏ hồng, cũng đã tái nhợt thiếu sức sống, mà trên trán đang ứa ra vết máu.
Một mái tóc đen nhánh rối tung xõa ra, dập dềnh trên mặt nước, đã sớm mất đi vẻ sáng bóng nên có, có vẻ đã bị nước sông vẩn đục nhuộm thành màu ố vàng. Trên người cô gái quần áo vốn phải là màu trắng nhạt, bị nước sông ngâm nên mất đi sắc màu vốn có, biến thành màu vàng nhạt.
Anh Thanh, anh nói cô gái này đã chết chưa? Lúc Hồng Thanh quan sát cô gái dưới nước, cậu trai trẻ lại xông tới, thấy cô gái, lại nhìn Hồng Thanh một chút.
Chết hay chưa, vớt lên xem qua sẽ biết. Hồng Thanh nghe cậu thanh niên nói, sau đó lên tiếng. Cho dù người này không phải là người bọn họ muốn tìm, nhưng được gặp phải bọn họ, cũng không phải không để ý tới đạo lý. Cho dù cô gái này chết rồi, cũng muốn vớt lên xem qua mới biết được.
Ngộ nhỡ cô gái này chưa chết, cũng coi như bọn họ làm chuyện tốt, không phải sao?
Nghĩ tới đây, Hồng Thanh hướng về thuyền nhỏ hô to một tiếng: Cử ra một người, nhảy xuống vớt cô gái này lên .
Rất nhanh, một thanh niên cao lớn bước ra từ trong thuyền nhỏ, đi tới mũi thuyền đứng bên cạnh Hồng Thanh, chờ chỉ thị của anh.
Cậu và cậu ta đi xuống vớt người lên. Hồng Thanh vừa nói với cậu thanh niên cao lớn mới ra, vừa chỉ vào cậu trai trẻ.
Anh Thanh, không thể nào, anh kêu em xuống đó vớt? Cậu trai trẻ vừa thấy Hồng Thanh chỉ cậu ta, gương mặt nhất thời như trái khổ qua, mắt nhìn Hồng Thanh đầy ý van xin khổ sở, giống như đang nói: Anh Thanh, em có thể không xuống được không.
Không phải cậu, chẳng lẽ là anh sao? Hồng Thanh liếc cậu trai trẻ một cái, trực tiếp bỏ qua vẻ cầu xin trong mắt cậu ta.
Có thể không đi được không? Cậu trai trẻ buồn bã nhìn Hồng Thanh lần nữa, hi vọng anh có thể thay đổi chủ ý. Nói thật, cậu ta sợ, mặc dù người con gái dưới nước rất xinh đẹp, cho dù dập dềnh trong nước cũng rất đẹp mắt, nhưng cậu ta thật sự không muốn xuống đó.
Ai biết cô đã chết hay chưa, nếu như không chết thì tốt, nhưng ngộ nhỡ chết rồi, cậu ta đi xuống chạm vào thân thể của cô, nói không chừng cô liền biến thành nữ quỷ tìm đến cậu ta gây phiền toái.
Ít nói nhảm, tốc độ nhanh một chút. Hồng Thanh lướt mắt nhìn cậu trai trẻ, trên mặt có vẻ không kiên nhẫn. Hiện tại vớt người lên quan trọng hơn, nhưng anh thấy thuyền của lão đại đã tới rồi.
Chờ một lát, không cần kinh động đến lão đại, còn chưa vớt được người lên, như vậy không tránh khỏi bị giáo huấn. Không sai, là một thành viên có thâm niên của Hồng bang, anh cũng không muốn bị trách mắng.
Thấy vẻ mặt Hồng Thanh sa sầm, cậu trai trẻ biết có nói gì nữa cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống nước cùng với người thanh niên cao to. Hai người đến gần cô gái đang trôi trong nước, đưa tay đỡ lấy lưng của cô, cảm giác được sự mềm mại truyền tới bên người, cậu trai trẻ thở phào nhẹ nhõm. Thầm nói: chưa chết là tốt rồi.
Hai người nhanh chóng đặt cô gái lên trên thuyền nhỏ, đặt ở trên boong thuyền, Hồng Thanh tự mình bước đến, lấy tay thử hơi thở của cô gái, cảm thấy được hơi thở yếu ớt của cô gái này, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó trước cái nhìn chăm chú của hai tên đàn em, đôi tay đặt ở trên ngực cô gái, bắt đầu chậm rãi ấn xuống. Một cái hai cái, mấy lần như vậy, trong miệng cô gái phun ra toàn là nước.
Được rồi, khiêng cô ấy vào trong đi. Thấy cô ấy đã phun nước ra, Hồng Thanh đứng lên phân phó, rồi tự mình lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
/203
|